Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 101: Chương 101: Kịch chiến trên biển




"Bạch Thắng muốn diệt Cửa Ngầm?" Ngôn Quyết đột nhiên hỏi.

Quý Nghiên cau mày."Anh hỏi cái này để làm cái gì?"

Ngôn Quyết bước đi, đi tới bên kia bàn ăn, Quý Nghiên nhìn bóng lưng của hắn, giọng nói từ trong gió truyền đến."Em tin tưởng anh ta làm được?"

"Dĩ nhiên." Quý Nghiên không chút nghĩ ngợi nói.

Ngôn Quyết cười lạnh một tiếng, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, nhấc chân lên, một tay khoác lên trên hàng rào. Ánh mắt tà mị nhìn Quý Nghiên."Các em luôn quá tin tưởng anh ta, ngay cả chính anh ta cũng vậy. Em cho rằng anh ta phái người theo dõi Đàm Vân Phi cùng Thôi núi lớn sẽ có kết quả sao? Thật ngây thơ..."

Ánh mắt Quý nghiên không khỏi nheo lại."Có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ ." Ngôn Quyết bưng ly rượu trên bàn lên, uống một hớp, sau đó cầm trên tay. Gió thổi tóc trên trán hắn lên, hắn lắc ly rượu, có vẻ biếng nhác nói: "Em có biết khuyết điểm của Bạch Thắng là gì không?"

Ánh mắt Quý nghiên lần nữa nhíu lại, trực giác không có gì hay để nói.

"Anh ta quá tự tin. Từ khi bắt đầu đã nghĩ sai phương hướng rồi, cũng vẫn đi theo hướng sai đó, còn kéo theo tất cả mọi người."

"Tại sao tôi cảm thấy lời này giống như đang nói anh vậy?"

Quý Nghiên chăm chú suy nghĩ, hắn đang ám chỉ cái gì? Cái gì gọi là nghĩ sai phương hướng? Coi như thật có chỗ nào sai lầm, Ngôn Quyết có lòng tốt sẽ nói ra sao? Hay hắn cố ý nói để làm xáo trộn tầm mắt có chút không thể giải thích được?

Quý Nghiên càng ngày càng không hiểu hắn.

Ngôn Quyết sâu kín thở dài."Ai, khó trách mọi người nói khi yêu phụ nữ đều mù quáng, một chút cũng không sai."

Quý Nghiên: "..."

"Không nói nữa, anh đói bụng rồi, tới đây ăn một chút gì đi. Nếu không sẽ không được tốt lắm bảo bối của tôi." Ngôn Quyết hướng Quý Nghiên vẫy tay.

Quý Nghiên chậm chạp nói: "Không cần, tôi sợ bị đầu độc chết."

"Có muốn tôi ăn trước để cho em nhìn không?" Ngôn Quyết vừa nói, vừa xiên một khối bánh ngọt đưa vào trong miệng, từ từ nhai.

Còn có vẻ mặt rất hưởng thụ, ánh mắt làm như vô ý quét qua Quý Nghiên.

Quý Nghiên vẫn không nhúc nhích, thật ra cô đã đói bụng lắm rồi, bụng vẫn luôn làm ầm ĩ trong cô. Nhưng đối với Ngôn Quyết, Quý Nghiên thủy chung có phòng bị, cho nên mặc dù đối mặt với sự hấp dẫn cực lớn, cô cũng không khỏi không bức bách mình chịu đựng.

Đói một hôm cũng không sao, nhưng đồ của Ngôn Quyết thì tuyệt đối không thể ăn, nguy hiểm quá cao.

Ai ngờ Ngôn Quyết thấy Quý Nghiên không nhúc nhích, thì đột nhiên đứng dậy đi tới trước mặt cô, Quý Nghiên chỉ cảm thấy trước mắt thoáng một cái, đã nhiều hơn một bóng người. Ngôn Quyết đưa tay chống đỡ trên hàng rào, khiến cho Quý Nghiên bị vây trong khuỷu tay của hắn, hai người cách nhau quá gần, Quý Nghiên có thể ngửi thấy rõ ràng mùi nước hoa trên người hắn. Vậy mà Ngôn Quyết lại cảm thấy còn chưa đủ kích thích cô, nghiêng đầu, trán của bọn họ đụng vào nhau, Quý Nghiên muốn tránh, cũng không có chỗ để trốn. Ngôn Quyết khiêu khích, hết sức mập mờ nói: "Chẳng lẽ muốn tôi đút cho em ăn?"

"Anh yêu bản thân mình hơi quá." Quý Nghiên đưa tay đẩy hắn, nhưng chẳng có tác dụng, sức lực của cô căn bản không di chuyển được hắn nửa phần.

Quý Nghiên vừa tức vừa giận, còn có chút vội vàng nói: "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

"Không muốn thế nào, chỉ không muốn nhìn em đói bụng. Ngoan, ăn một chút." Ngôn Quyết giơ một cái tay lên, đánh một cái vang, lập tức có người bưng bánh ngọt trên bàn đi đến.

Ngôn Quyết từ trên tay người nọ bưng đĩa qua, đặt vào trước mặt Quý Nghiên, âm thanh trầm thấp nói: "Như thế nào, muốn tự mình ăn, hay để tôi đút cho em ăn?"

Thái độ này của hắn có chỗ nào là thương lượng, rõ ràng tự mình quyết định, còn không cho phép người khác phản kháng. điểm này của hắn cùng Quý An Bình giống nhau, cái mình muốn, nhất định phải nắm trong tay. Chính mình muốn làm, người khác nhất định phải tuân theo. Bất kể Quý Nghiên không muốn, ở trong mắt của hắn, bánh ngọt này cô không thể không ăn.

Khác biệt duy nhất chính là, gương mặt Quý An Bình vĩnh viễn hà khắc, mà mặt Ngôn Quyết luôn mỉm cười.

Quý Nghiên bực bội, quay đầu đi, rất dứt khoát khạc ra hai chữ."Không ăn."

Ngôn Quyết vốn không phải là người có kiên nhẫn, nhất là đối với phụ nữ, trước kia phụ nữ nào không những tự động tắm rửa sạch sẽ nằm ngửa chờ hắn lâm hạnh, mà mọi người còn phải lấy lòng hắn. Hắn từ khi nào giống như bây giờ để tự tôn xuống dụ dỗ một người phụ nữ? Quý Nghiên là người đầu tiên.

Nếu không phải cô gợi lên dục vọng chinh phục trong hắn, cô tự cho mình là ai? Dám một lần lại một lần làm cho hắn khó chịu.

Ánh mắt Ngôn Quyết không khỏi chìm xuống, một cái tay để trống nắm cằm Quý Nghiên đem mặt của cô quay lại, hắn dùng lực, Quý Nghiên bị đau, nổi giận đùng đùng trợn mắt nhìn hắn một cái. Ngôn Quyết híp mắt một cái, chậm rãi nói: "Xem ra Nghiên Nghiên muốn tôi đút cho em ăn."

Ngôn Quyết cầm bánh ngọt lên cắn một cái, nhưng không có nuốt xuống, ngược lại cả khuôn mặt dần dần đến gần Quý Nghiên. Quý nghiên ý thức được hắn muốn làm cái gì, nhất thời kinh hãi, vội vàng lấy tay ngăn cản mặt của hắn nói: "Chờ một chút..."

Động tác đến gần cô của Ngôn Quyết dừng một chút.

Khi thấy trong ánh mắt của hắn hơi đùa cợt, Quý Nghiên khó khăn nhận lấy."Tôi ăn."

Người đứng dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.

Ai bảo cô đánh không lại người ta!

Quý Nghiên cầm một khối bánh ngọt lên, trực tiếp đưa vào trong miệng. Cũng lười duy trì hình tượng, dù sao ở trước mặt Ngôn Quyết cần gì phải bảo tổn hình tượng? Cô ước gì lập tức đem hắn hù dọa chạy mất mới phải. Suy nghĩ đến điều này, Quý Nghiên thậm chí có chút ăn như hổ đói đem khối bánh ngọt kia ăn xong, mông lung suy nghĩ, mùi vị cũng không tệ lắm.

"Uống chút nước trái cây." Trên tay Ngôn Quyết không biết từ lúc nào có thêm một ly nước trái cây, hắn thuận tay đưa cho Quý Nghiên.

Quý Nghiên không có nghi ngờ hắn, nhận lấy, ừng ực uống một hớp.

Cái ly đã uống bị thủ hạ Ngôn Quyết cầm đi.

"Như vậy anh đã hài lòng chưa?" Quý Nghiên tức giận nói.

Ngôn Quyết nhìn chằm chằm môi của cô, màu sắc đỏ bừng, hé ra hợp lại, thật là mê người, nhưng lại kích thích làm cho hắn muốn vuốt ve, thật là gặp quỷ!

Vậy mà trong lòng Quý Nghiên, trình độ biến thái Ngôn Quyết đơn giản lại tăng lên một cấp bậc không ngừng, thật may về điểm này chính hắn mới vừa cũng ăn, sẽ không có chuyện gì. Nếu không cô cùng hắn không xong.

Ngôn Quyết không để ý xoa xoa tay, thoải mái nói: "Sớm biết như vậy thì đã tốt."

Quý Nghiên mặc kệ hắn, quay đầu đi xem mặt biển, mong đợi có thể nhìn thấy cái gì. Để cho cô thất vọng, không có gì cả, chung quanh hoàn toàn yên tĩnh, mặt biển cũng bình tĩnh không dao động.

Chẳng lẽ Tiểu Bạch không tìm được cô sao?

"Đang đợi Bạch Thắng?" Bên tai đột nhiên truyền đến âm thanh Ngôn Quyết.

Một câu nói vạch trần.

Quý Nghiên cả kinh, theo bản năng quay đầu lại, thiếu chút nữa liền thốt ra một câu "Làm sao anh biết?", thật may cô kịp thời dừng lại

Ngôn Quyết cười giễu cợt một tiếng, âm thanh cũng không có khắc chế như vậy."Không cần chờ, không có thiết bị truy tìm trong khuyên tai của em, anh ta làm sao tìm được em?"

"Anh..." Quý Nghiên kinh ngạc trợn to mắt.

Từ lúc nào thì hắn biết?

"Đêm còn dài cứ từ từ, còn có rất nhiều thời gian, chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện." Âm thanh Ngôn Quyết lần nữa truyền đến, giống như ma quỷ nguyền rủa, ở bên tai Quý Nghiên vang lên, một tiếng lại một tiếng kích thích cô.

Quý Nghiên rất luống cuống, không trách được lâu như vậy mà không thấy Tiểu Bạch tìm đến cô, không trách được Ngôn Quyết có thể nhàn hạ thoải mái thời gian tiếp cô như vậy, hắn đã sớm biết...

"Anh buông tôi ra!" Quý Nghiên không thể ngồi chờ chết nữa, cô muốn chạy, nhưng Ngôn Quyết dễ dàng chế trụ cô. Quý Nghiên giãy giụa cả tay lẫn chân, trong tình thế cấp bách, cô cắn lên cánh tay Ngôn Quyết. Ngôn Quyết bị đau, cánh tay buông lỏng, Quý Nghiên nhanh chóng móc súng, vậy mà ánh mắt Ngôn Quyết chợt lóe, nhanh chóng ý thức được cô muốn làm cái gì, cánh tay dài nhanh như tia chớp đưa ra, vung lên, súng Quý Nghiên liền bị rơi ở trên mặt đất.

Trong lòng Quý nghiên trầm xuống.

Sắc mặt Ngôn Quyết cũng chìm xuống, hắn lắc lắc cánh tay, đến gần Quý Nghiên nói: "Không nghĩ tới em có vật nguy hiểm như vậy ở trên người, thật là, ngộ nhỡ đả thương mình thì làm sao? Bạch Thắng đã không xem xét rùi!"

"Anh không có tư cách nói anh ấy." Quý Nghiên lạnh lùng trả lời.

Không ngờ vừa dứt lời, sắc mặt Ngôn Quyết bỗng thay đổi, trong nháy mắt ánh mắt lạnh lùng như một cây đao rơi vào trên người Quý nghiên, dường như muốn đâm thủng cô. Quý Nghiên ngớ người, không biết những lời này thế nào dẫm lên bãi mìn của hắn rồi, tóm lại vẻ mặt Ngôn Quyết cực kỳ khó coi.

Thậm chí có chút dử tợn.

Trước kia dù thế nào hắn không theo như bình thường mà ra bài, làm chuyện biến thái đến cỡ nào, nhưng vẻ mặt vẫn luôn có sự hòa thuận, Quý Nghiên lần đầu tiên thấy hắn lộ ra vẻ mặt như thế.

"Đây là tự em chuốc lấy phiền phức." Ngôn Quyết trầm giọng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.