Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 84: Chương 84: Làm chút chuyện có ý nghĩa (1).




Sau khi trở về phòng, Quý Nghiên còn đang suy nghĩ chuyện video. Dưới sự quấy rầy của Bạch Thắng, cuối cùng cô vẫn là không thể thành công tìm được video của Y Nhân, thật không vui tí nào!

Bạch Thắng nói: "Nếu em muốn xem hình, thì anh đứng ở đây cho em chụp. Ngoan, Y Nhân rất tà ác, chúng ta không nên xem thứ con bé chụp."

Mấu chốt là, anh có một loại dự cảm, nếu như Quý Nghiên ở cùng bọn họ lâu dài thì tuyệt đối sẽ bị dạy hư!

Giọng của Bạch Thắng hoàn toàn là một bộ dỗ dành trẻ con, dịu dàng, kiên nhẫn. Quý Nghiên thoắt cái nổi vạch đen, quẹt miệng nói: "Em cũng không phải là trẻ con."

Bạch Thắng cười cười. "Được, em nói không phải thì không phải."

Quý Nghiên: ". . . . . ."

Cái gì mà cô nói không phải thì không phải chứ? Cô vốn không phải mà!

Thôi, dù sao hôm nay không xem được thì sau này vẫn có thể tìm Tây Tây xem ké, không vội tranh cãi vì một chút nhất thời ở đây. Quý Nghiên thầm nghĩ, quyết tâm.

Chỉ là đến lúc đó nhất định phải gạt Tiểu Bạch ra, tránh cho lại bị anh phá hư.

"Đúng rồi. . . . . ." Quý Nghiên đột nhiên nghĩ đến cái gì hỏi "Tiểu Bạch, Ngôn Quyết là loại người như thế nào?"

"Tại sao lại hỏi vậy?"

"Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới nên tùy tiện hỏi một chút thôi."

Bạch Thắng nhìn cô, vẻ mặt nhàn nhạt nói: "Ngôn Quyết này là người tâm tư giấu rất sâu, lại rất có lòng dạ, sau này em nên cố gắng không tới gần hắn."

"Em cũng nghĩ vậy." Quý Nghiên nhỏ giọng nhận xét một câu.

Chỉ tiếp xúc mấy lần, cảm giác của Quý Nghiên đối với Ngôn Quyết cũng rất không tốt, người đàn ông này giống như sương mù, bạn hoàn toàn không biết hắn đang nghĩ gì? Nhìn không thấu, cũng bắt không được, có lúc chờ bạn thật vất vả cho là đã bắt được cái gì, thì kết quả gió vừa thổi, nó lại tản đi.

Cái gì cũng không còn lưu lại, không tìm ra manh mối.

Còn có hắn nói với cô những lời đó, bây giờ Quý Nghiên nghĩ lại còn muốn nổi da gà.

Quý Nghiên đang mất hồn, chợt nghe giọng Bạch Thắng từ bên tai truyền tới. "Nghiên Nghiên, có phải trước đây em từng đã gặp Ngôn Quyết rồi đúng không?"

"Cái gì?" Quý Nghiên nghi ngờ hỏi: "Trước đây nào?"

"Bữa tiệc."

"A. . . . . ." Quý Nghiên hơi trầm ngâm.

Cô có nên nói cho Tiểu Bạch biết lần bị ám sát là Ngôn Quyết giúp cô hay không đây? Còn có lúc ở bữa tiệc bọn họ cũng đơn độc gặp nhau một lần, cô còn bị Ngôn Quyết đùa giỡn nữa chứ —_—. . . . . . Chỉ là tại sao Tiểu Bạch lại hỏi như thế? Hay là anh đã biết cái gì rồi?

Bạch Thắng ngưng mắt nhìn cô, đôi mắt kia sâu thẳm không thấy đáy, tối tăm một mảnh. Quý Nghiên ngẩng đầu liền chống lại ánh mắt thâm thúy như vậy của anh, bất giác có chút kinh hãi.

Cô nói: "Sao anh lại nghĩ như vậy?"

Bạch Thắng: "Chỉ là cảm thấy thôi."

Quý Nghiên sửng sốt một chút. "A. . . . . ."

Loại chuyện như vậy còn có thể cảm thấy được sao? Thật thần kỳ. . . . . .

Bạch Thắng im lặng nhìn cô, đợi cô trả lời.

Quý Nghiên mấp máy môi, cuối cùng vẫn không giấu diếm, chi tiết nói: "Đã từng gặp."

Không biết có phải là cô nhìn lầm rồi hay không mà Quý Nghiên cảm giác, sau khi tiếng cô vừa ngừng thì Bạch Thắng làm như thở phào một cái.

Trong mắt cũng sáng hơn một chút.

Quý Nghiên trầm ngâm nghĩ rồi nói hết tất cả những chuyện cô và Ngôn Quyết quen biết ra sao, còn có chuyện hắn dây dưa mình như thế nào cũng kể cho Bạch Thắng tuốt. Nhưng những lời mà Ngôn Quyết nói kia, bởi vì thật không tiện cho lắm nên Quý Nghiên chỉ là kín đáo biểu đạt sơ.

Cô cảm thấy, nếu hai người đã lựa chọn ở bên nhau thì có một số việc nhất định phải thẳng thắn đối mặt, nhất là đề tài tương đối nhạy cảm như vậy, không nói rõ sẽ đưa tới hiểu lầm. Giống như lúc đầu với Vân Song Chỉ, bản thân Ngôn Quyết đối với bọn họ mà nói cũng là người nhạy cảm, mặc kệ Bạch Thắng hỏi như thế, có phải đã nhận ra cái gì hay không thì tóm lại cô vẫn phải nói rõ ràng, đối với lẫn nhau mà nói đó khẳng định là cách tốt nhất.

Lại nói, Bạch Thắng hiểu rõ Ngôn Quyết hơn cô, Quý Nghiên 100% kết luận Ngôn Quyết không thể nào thích cô. Từ trước đến giờ cô rất tự biết rõ mình, huống chi là người giống như Ngôn Quyết, thật ra Quý Nghiên cũng rất nghi ngờ rốt cuộc hắn có hiểu cái gì là yêu hay không. Nếu như hắn hiểu, vậy thì coi như hắn dù có không yêu Vân Song Chỉ như thế nào thì cũng sẽ không độc ác đến mức đưa một cô gái lúc ấy toàn tâm toàn ý yêu mình đi nằm vùng bên cạnh quân địch, nói dễ nghe là để cho cô ấy giúp một tay, nhưng người nào không biết, chỉ cần hơi không cẩn thận, Vân Song Chỉ sẽ bị nguy hiểm tới tính mạng.

Nhưng Ngôn Quyết hiển nhiên chưa bao giờ quan tâm tới điều đó.

Cho nên, đối với lời hắn nói, Quý Nghiên sẽ càng không tin tưởng.

Quý Nghiên càng nói sắc mặt Bạch Thắng càng khó coi, ánh mắt càng thêm tối tăm, khuôn mặt trắng muốt như ngọc, đã không còn thanh nhã như bình thường nữa, mà càng tăng thêm một nguồn áp lực tàn bạo.

Phải, tàn bạo.

Quý Nghiên quen biết anh lâu như vậy, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ sử dụng cái từ này trên người anh. Bạch Thắng không phải người dễ tức giận, cho dù là lúc anh nổi giận thì nhiều lắm cũng chỉ là không khí quanh người lạnh hơn một chút, dễ làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi mà thôi.

Quý Nghiên không tự chủ ngừng lại, Bạch Thắng nói: "Tiếp tục."

"Chỉ có như vậy thôi, hết rồi."

Quý Nghiên nắm tay của anh, vẻ mặt cũng mềm nhũn ra, dù sao cô vẫn là càng quan tâm tới tâm trạng của Bạch Thắng. Quý Nghiên dịu dàng nói: "Tiểu Bạch, hắn không có làm gì em, em cũng không phải là búp bê bùn, em biết tự bảo vệ mình mà."

Cho nên anh đừng lo lắng.

Bạch Thắng cầm ngược lại tay cô, một tay nâng lấy mặt Quý Nghiên, tuấn nhan phóng đại, môi liền ép tới.

Đây là lần thứ ba trong tối nay anh hôn cô rồi, nhưng Quý Nghiên lại không hề có một chút chán ghét, ngược lại chủ động ôm cổ anh, trúc trắc đáp lại anh. Giống như biết tâm trạng của anh không tốt, nên cô muốn xoa dịu những khó chịu trong lòng anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.