Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 103: Chương 103: Lần đầu tiên thượng




"Tiểu Bạch, em muốn uống nước." Quý Nghiên khàn giọng nói.

Gương mặt nóng rát , giống như muốn thiêu cháy, cô rất không thoải mái.

"Được".

Rất nhanh, khóe miệng được đưa tới một cây ống hút, Quý Nghiên mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn, ngậm.

Chất lỏng mát mẻ theo cổ họng trợt xuống, nhưng cũng không có áp chế được khí nóng dù chỉ một chút, Quý Nghiên nuốt nước miếng một cái.

Ngồi ở trên đùi Bạch Thắng, hô hấp gần sát như vậy, chợt rất muốn sờ anh, nhớ cái hôn của anh. . . . . .

Cô biết đó là tác dụng của thuốc, Quý Nghiên hung hăng véo vào bắp đùi của mình, trong lòng không nhịn được mắng Ngôn Quyết trăm ngàn lần!

"Khó chịu sao?" Bạch Thắng cúi đầu hỏi.

Quý Nghiên gật đầu.

Ngón trỏ của anh ở trên môi của cô, nhẹ nhàng ma sát. Chạm vào vết thương của Quý Nghiên theo bản năng hít một hơi, Bạch Thắng dừng lại động tác.

Ánh mắt chợt tối sầm.

Một giây kế tiếp, anh rút tay về, cúi đầu, êm ái bao trùm mà hôn lên, Quý Nghiên không tự chủ được run nhẹ lên. Mơ hồ tất cả tiếng nghẹn ngào bị anh nuốt vào trong miệng, một tay anh ôm hông cô, một tay giữ chặt đầu của cô, thật chặt tới gần mình.

Tay Quý Nghiên tự nhiên đặt ở trên vai anh, muốn cự tuyệt, lại không cự tuyệt được. Trong lòng nảy sinh ra khát vọng hôn môi, từ một chút xíu, một chút xíu nữa, dần dần thêm nữa. Nụ hôn của anh dịu dàng mà dây dưa triền miên, mang theo phong cách thanh nhã y như mùi thơm ngát duy nhất thuộc về người đàn ông này, Quý Nghiên không nhịn được nghĩ muốn nhiều hơn nữa. Vậy mà, anh lại không vội dò vào trong miệng hôn sâu hơn nữa, vẻn vẹn lưu luyến ở trên môi của cô, trằn trọc, hết sức kiên nhẫn.

Quý Nghiên khó nhịn miệng than nhẹ một tiếng, khẽ mở mắt ra một cái, tròng mắt anh đen nhánh ánh mắt tối tăm. Không biết có phải cô nhìn lầm rồi không, từ trước đến nay anh luôn lạnh nhạt nhưng giờ trong ánh mắt thoát ra một chút ghen tỵ.

Tóc trên trán theo động tác nghiêng đầu mà khẽ rũ xuống, lơ đãng quét trên mặt Quý Nghiên, mang theo chút nhột. Cô nhíu mày một cái, đầu lui về phía sau ngẩng mặt lên, nhưng tay ở trên bả vai anh không có buông ra, ngược lại lực nắm càng chặt, không biết là cự tuyệt hay nghênh đón?

Bạch Thắng giữ chặt tay cô cầm ngược lại để trên cổ của anh, Quý Nghiên mất đi lực chống đỡ, lại ngửa mặt ra sau một chút, nhưng trong nháy mắt, tay truyền đến một lức kéo, anh nắm tay của cô nhẹ nhàng kéo về phía trước, miệng cô đụng vào trong ngực của anh.

Lần này, anh rốt cuộc không hề thoả mãn môi với môi cùng dây dưa nữa, lưỡi linh hoạt cạy mở hàm răng cô ra, gấp rút xông vào. Miệng lướt qua, chiếm đoạt, như người ở đi trong sa mạc đã lâu rốt cuộc phát hiện một ốc đảo nhỏ, miệng không muốn tha nó dù chỉ một tấc.

Ngọn lửa trong lòng Quý Nghiên càng cháy điên cuồng, đến nỗi miệng không khống chế được, miệng nhu hòa tay mềm mại không kiềm hãm được trợt xuống ngực anh thẳng một đường, tựa như sợi lông vũ chuyển động mơn trớn qua lại. Ngay sau đó, cô cảm giác hạ thân của ai đó có vật rắn như đá trong nháy mắt nổ oành một phát, cách một lớp vải phách lối hướng cô truyền đạt ý nghĩ của nó.

Quý Nghiên cả kinh, lập tức ý thức tỉnh táo một chút, đợi ý thức được mình đã làm gì, quả thật xấu hổ nghĩ muốn đào một cái hang để chui vào, trên mặt lặng lẽ hiện lên vài vệt màu đỏ. Không chỉ có như thế, lúc này tay của Bạch Thắng ở trên eo cô cũng nhẹ nhàng mở áo khoác của cô ra, bàn tay khớp xương rõ ràng từ vạt áo lặng lẽ trợt lên, ở trên nơi trắng mịn động lòng người, động tác lưu loát mà tự nhiên, kích thích cô một thân run rẩy.

Đốt.

Nút áo bên trong bị mở ra, rộng lùng thùng rơi vào trước ngực cô, trở ngại biến mất, tay của anh dễ dàng che kín nơi đẫy đà của cô, chậm chạp vân vê nhẹ nhàng. Đồng thời, nụ hôn lửa nóng kiều diễm tươi đẹp ướt át rời môi cô, hướng về cổ của cô, một đường trợt xuống xương quai xanh xinh đẹp của cô, mập mờ gieo xuống dấu vết chỉ thuộc về anh.

Đầu óc Quý nghiên có chút chập mạch, lý trí cùng tình cảm ở trong đầu điên cuồng lôi kéo, vừa khát vọng động tác anh càng tiến một bước, vừa lại cảm thấy không nên tiếp tục như vậy. Cô không biết tại sao chuyện đột nhiên lại biến thành thế này, nhưng lý trí còn sót lại nói cho cô biết, không thể mặc cho tình thế phát triển tiếp, cô muốn ngăn cản anh.

Bởi vì. . . . . . Bọn họ bây giờ còn đang trên máy bay a.

Nói không chừng lúc nào cũng có thể hạ xuống, nếu để cho người khác biết bọn họ bây giờ đang làm chuyện gì, Quý Nghiên cũng không cần gặp lại người.

Đang suy nghĩ có khả năng bị người khác phát hiện, Quý Nghiên chỉ nghe thấy âm thanh của Sương giống như kẻ trộm ở bên ngoài phòng nghỉ ngơi truyền tới: "Thủ lĩnh, đã đến. Mệt mỏi một ngày, về nghỉ ngơi sớm một chút. . . . . ."

Nghĩ đến có người đang ở bên ngoài cánh cửa, Quý Nghiên muốn to gan hơn nữa cũng không thể không nhịn được, cô đẩy Bạch Thắng ra, vậy mà anh không những không dừng lại, ngược lại giống như muốn trừng phạt cô phân tâm, lực trên miệng nặng hơn. Quý Nghiên chỉ cảm thấy một cỗ điện chạy từ đầu vọt thẳng xuống lòng bàn chân, cô thiếu chút nữa kêu lên sợ hãi.

Nhất thời tràn đầy xấu hổ khi trên cổ anh cắn một cái, đáp lễ cho anh.

Chỉ chốc lát sau, Bạch Thắng liền buông cô ra, cũng giúp cô cầm quần áo từng món một mặc vào. Sau sờ sờ cái mũi của cô, nhỏ giọng nói: "Trở về làm tiếp."

Lúc này mới ôm cô đi ra ngoài.

Sắc mặt Quý nghiên đã đỏ không thể đỏ hơn, cả đầu vùi vào trong ngực của anh, không biết có phải tác dụng tâm lý không, cô cảm giác bước chân của anh so bình thường đi nhanh hơn.

Bạch Thắng một đường ôm cô trở về, Quý Nghiên không có cự tuyệt, mặc cho anh ôm, đầu chưa bao giờ quay lại, cô lười phải nhìn phản ứng của người khác.

Vừa về tới phòng, Quý Nghiên liền giùng giằng để Bạch Thắng thả cô xuống, Bạch Thắng nào có chịu, ôm cô trực tiếp đi đến bên giường.

Dưới tình thế cấp bách, Quý Nghiên chợt hô: "Em muốn đi vào nhà vệ sinh."

". . . . . ."

"Em nín thật lâu rồi." Quý Nghiên gian nan nói.

Bạch Thắng im lặng, cúi thấp thân thể đặt cô xuống.

Quý Nghiên như một làn khói chạy về phía phòng tắm.

Vừa đúng lúc này, điện thoại Bạch Thắng vang lên.

Anh nhìn bóng lưng Quý Nghiên biến mất ở phía sau cửa, cầm điện thoại lên.

"Đoán một chút ta là ai?" Bên kia truyền tới một âm thanh rất có sức sống.

Bạch Thắng gọn gàng dứt khoát nói: "Có chuyện nói mau."

"Lạnh nhạt như vậy?" Đối phương dừng một chút."Thật không đáng yêu! Không phải dì vừa đúng lúc cắt đứt chuyện tốt của cháu chứ?"

Bạch Thắng nhíu mày liếc nhìn về phía phòng tắm, lạnh nhạt nói: "Dì cảm thấy nếu như cháu đang làm cái gì sẽ nhận điện thoại của dì sao?"

"Vậy cũng đúng, dì chỉ quan tâm một chút thôi. Là dì mà con kính yêu nhất, dì cảm thấy được nên nói với con một tiếng, cần ra sức Hàaa...! Tranh thủ một pháo ở trong đó, dì muốn bồng cháu." Y Mạt Thuần không chút nào kín đáo nói.

Bạch Thắng cũng biết dì chẳng chuyện gì quan trọng, Y Mạt Thuần quả quyết là gần đây quá nhàm chán, nhàn rỗi không chuyện gì làm, mới tới quấy rầy anh. . . . . .

"Muốn ôm cháu thì đi tìm Lão Đại."

"Lão Đại quá khó tính rồi, so với cháu còn không đáng yêu! Chờ hắn thì không biết phải chờ tới bao giờ. . . . . ." Âm thanh bên kia có chút bi ai cùng bất hạnh, giận không biết nói thế nào.

Bạch Thắng không có tâm tư cùng dì tán gẫu, hai người không hề dinh dưỡng nói mấy câu, Bạch Thắng quyết định thật nhanh cúp điện thoại.

Để ngừa ngộ nhỡ, điện thoại bản cũng cắt.

Anh nhìn đồng hồ treo tường, mười mấy phút, Quý Nghiên còn chưa có đi ra.

Anh có chút lo lắng.

Lại đợi một lúc, vẫn không có động tĩnh, Bạch Thắng cất bước đi tới phòng tắm, tay cầm nắm cửa vặn, thế nhưng không khóa, có thể Quý Nghiên trong lúc vội vàng quên mất. Bạch Thắng mở cửa, đi vào phòng tắm.

Đợi thấy rõ tất cả trước mắt thì Bạch Thắng không khỏi lấy làm kinh hãi. Bên trong phòng tắm rộng rãi sáng ngời, nước chảy đầy trên mặt đất, Quý Nghiên ngồi ở trong bồn tắm, không mảnh vải che thân. Tóc ướt nhẹp rũ xuống trên vai, mặt cô đỏ ửng không bình thường, trên trán chảy mồ hôi, cảm giác nóng ran để cho ánh mắt cô cũng bắt đầu mê loạn.

Đây đối với một người đàn ông mà nói, là một hấp dẫn cực lớn!

Còn lại là người đàn ông yêu cô.

Đáng chết!

Thân thể Bạch Thắng không tự chủ sinh ra phản ứng.

Nhưng anh lo lắng cho Quý Nghiên hơn, đoán được cô làm cái gì, Bạch Thắng sải bước đi tới bồn tắm, ngồi xổm người xuống, sờ mặt của cô."Nghiên Nghiên. . .. . ."

Quý Nghiên nhẹ giọng trả lời.

Mạnh mẽ chống ánh mắt lên nhìn anh . . . . . .

Cô gái hơi nhíu lông mày, sắc mặt ửng hồng, hơi thở thơm như hoa lan, đôi mắt xinh đẹp như tơ, hoàn toàn là một hình ảnh yêu mị.

Một tấc một tấc kích thích thần kinh của Bạch Thắng.

"Thuốc đã hoàn toàn phát tác phải không?" Bạch Thắng trầm giọng hỏi.

Tức giận, trước sau như một nam tử trang nhã giận đến mức tận cùng. Vừa nghĩ tới nếu như anh không chạy tới kịp lúc, dáng vẻ này của cô sẽ bị Ngôn Quyết thấy. Vừa nghĩ tới khả năng cô bị Ngôn Quyết. . . . . .

Bạch Thắng giận không kìm được, anh muốn giết người!

Không, là giết Ngôn Quyết.

Tay không tính đúng lúc chạm phải thân thể Quý Nghiên, Bạch Thắng cả kinh, thân thể Quý Nghiên man mát lành lạnh, lạnh lợi hại. Anh tự tay dò xuống nước, cùng thân thể cô giống nhau, thật lạnh, giống như nước đá.

Đáng chết, cô không biết làm thế sẽ bị cảm sao?

Bạch Thắng đau lòng không thôi, nhất định Quý Nghiên đã chống đỡ thật lâu. Anh ôm Quý Nghiên ra, Quý Nghiên không chịu, thầm thì thì thầm mà nói: "Khó chịu. . . . . ."

"Ngoan, như vậy sẽ cảm, chúng ta đổi nước nóng." Bạch Thắng dụ dỗ nói.

Quý nghiên lắc đầu nói: "Không cần, nước nóng không thoải mái."

"Không có việc gì, anh giúp em."

Âm thanh mát lạnh êm ái ở bên tai cô vang lên, Quý Nghiên không nói gì, cũng không còn phản kháng nữa, ngoan ngoãn rúc ở trong ngực của anh. Không biết là bị lời nói của anh trấn an hay không có hơi sức nói nữa. Ý thức của cô càng ngày càng mê loạn, ngược lại càng ngày càng nhiều khát vọng, như thủy triều đánh tới, mãnh liệt bao phủ cô.

Thân thể trẻ trung không ngừng ma sát thân thể Bạch Thắng, cô gái thanh thuần giờ khắc này hóa thân thành nữ thần xinh đẹp, môi đỏ tươi, không tự chủ được hôn lên hầu kết Bạch Thắng.

Bạch Thắng nhất thời dừng bước chân, giữ chặt thân thể của cô, cắn răng, bức người cố nén dục vọng. Đợi nước lạnh thoát đi, anh lần nữa thay nước nóng, ánh mắt tối tăm đè nén một cỗ nhiệt lượng miệng mỏng thở ra.

Rốt cuộc, trong bồn tắm dâng lên khí nóng.

Bạch Thắng đem Quý Nghiên bỏ vào, mình cũng cởi hết quần áo ra, chân dài bước vào, vừa mới ngồi xuống, nước trong bồn tắm lập tức tràn ra ngoài. Rào rào chảy tới trên đất, thủy triều cuồn cuộn, toàn bộ không gian cũng tràn đầy hơi thở mập mờ.

"Ô ô. . . . . ."

Anh rốt cuộc không hề nhẫn nại nữa, đưa tay ôm cô vào trong ngực, môi liền hôn lên, miệng nóng môi lưỡi quấn quít, một thân lửa nóng nâng lên.

Tay của anh linh hoạt ở thân trên cô, cảm giác khó chịu trên người Quý Nghiên nhất thời chậm rãi một chút. Cô giống như người ở gần vách đá bỗng tìm được đường ra, đôi mày thanh tú giãn ra. Tay trắng nõn theo bản năng vòng lên ôm lấy thân thể gầy gò của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.