Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 55: Chương 55: Luôn luôn có người bi thảm hơn.




“Nghiên Nghiên.”

Bà nhanh chóng lấy thân mình che cho Quý Nghiên. Trước mắt cô bỗng tối sầm, chỉ nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, ngay sau đó ngực bị đè nặng.

Lữ Mỹ rên lên một tiếng rồi ngất đi.

“Mẹ.” Quý Nghiên gọi khẽ.

Nhưng không có ai đáp lại.

Trong lòng Quý Nhu đau như dao cắt, lúc này cô mới ý thức được chuyện gì xảy ra, thốt ra tiếng gọi đầy đau đớn: “Mẹ….”

Lữ Mỹ được đưa vào phòng cấp cứu. Lúc bác sĩ nhấc bà ra khỏi người Quý Nghiên thì cô thấy có mấy miếng thủy tinh cắm trên lưng bà, sâu đến tận xương. Thủy tinh dính máu đỏ tươi, nhuộm đỏ mắt cô.

Quý Nghiên đứng ngoài phòng cấp cứu, ánh mắt hơi mơ hồ. Trên đôi tay trắng nõn là vết máu của Lữ Mỹ, bên tai là tiếng Quý Nhu khóc thút thít và tiếng an ủi lúc to lúc nhỏ. Sau đó bọn Dương Chính Tùng cũng tới, còn có cả Quý Dương. Quý Dương khóc lóc sướt mướt, nhào về phía cô, bàn tay nhỏ bé dùng hết sức đánh lên người Quý Nghiên, khóc hô: “Là do chị, là do chị hại mẹ! Chị hại ba còn chưa đủ hay sao mà còn khiến mẹ bị thương? Tôi ghét chị! Tôi ghét chị! Chị là đồ sao chổi!”

“Dương Dương, dừng tay lại.” Dương Chính Tùng nói.

Quý Dương không cam lòng mà nói: “Là do chị ấy nên nhà mình mới trở nên thế này. Con không muốn thấy chị ấy! Ba nuôi, ba bảo chị ấy đi đi, bảo chị ấy đi đi!”

Kỳ lạ là Quý Nghiên không có chút cảm giác nào.

Cô đã đau đến chết lặng nên giờ chỉ như người ngoài cuộc nhìn tất cả.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bước ra khiến mọi người vây lại ngay lập tức.

“Bác sĩ, mẹ tôi sao rồi?” Quý Nhu hỏi.

Bác sĩ trẻ lấy khẩu trang xuống, giọng nói máy móc: “Thủy tinh đâm vào không sâu. Đừng lo, không có vấn đề gì, chỉ cần nằm tĩnh dưỡng trên giường một thời gian thôi. Lúc đó mọi người cần chăm sóc bệnh nhân thật tốt.”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ.”

Giường bệnh được đẩy ra, mặt Lữ Mỹ tái nhợt nằm trên đó, nhắm chặt hai mắt.

Quý Nghiên đi theo giường bệnh về phía trước.

Quý Dương dùng thân thể nhỏ bé của cậu chặn Quý Nghiên lại, dùng giọng điệu của người lớn mà nói với cô: “Chị đi theo làm gì? Định tiếp tục hại cả nhà sao? Tôi không để chị được như ý đâu. Chị đi nhanh đi. Mẹ không muốn nhìn thấy chị. Đi mau đi, đi càng xa càng tốt!”

Tạ Tử Kỳ cũng nói: “Nghiên Nghiên, đừng trách mẹ nuôi nhiều chuyện. Ba và mẹ con đã gặp chuyện rồi, Nhu Nhu lại như vậy. Gia đình lớn như thế mà không có ai lo liệu. Tuy mẹ nuôi không thể xác định có phải là con làm chuyện này hay không nhưng chắc không thể không liên quan tới con được. Con cũng biết tính ba con rồi đấy. Ông ấy mà gặp con thì sẽ tức giận đến giậm chân mất. Cho nên mẹ nuôi nghĩ con nên về trước đi. Con cũng nghe bác sĩ nói mẹ con không sao, mẹ và Nhu Nhu sẽ chăm sóc mẹ con thật tốt.”

Quý Nghiên không trả lời.

Bọn họ đẩy giường bệnh vào phòng, Quý Nhu vẫn thút thít, mấy người Dương Chính Tùng cũng đi vào. Quý Dương đi cuối cùng, sập cửa đánh “rầm” một cái, hoàn toàn ngăn Quý Nghiên ở bên ngoài.

Quay đầu lại, ngay cả tư cách gặp mẹ cô cũng không có.

Quý Nghiên ngồi trên ghế ở hành lang bệnh viện, hai tay ôm đầu gối, không thể nào diễn tả nổi cảm giác bây giờ của mình. Lữ Mỹ bảo vệ khiến cô ngoài khiếp sợ ra còn càng phải suy nghĩ thêm. Tình thương có phải chỉ có thể xây dựng trên cơ sở không xung đột lợi ích với Quý Dương và Quý Nhu? Mẹ cho con tình yêu nhưng lại không rõ ràng như thế. Con không hiểu rốt cuộc mình có vị trí như thế nào trong lòng mẹ?

Cô thấy mơ hồ, cán cân trong lòng không ngừng dao động.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Dương Chính Tùng và Tạ Tử Kỳ rời đi. Trời cũng đã tối. Quý Nghiên ngồi trên ghế, đầu óc càng tỉnh táo hơn.

Mộc Tây gọi tới, bảo Quý Nghiên tới quán bar. Quý Nghiên nghe ra trong giọng nói của cô có gì đó khác thường nên bảo cô ấy cho địa chỉ. Cô đứng dậy, chờ đợi, nán lại hỏi thăm y tá vừa đưa thuốc vào phòng, biết Lữ Mỹ đã tỉnh, không có gì đáng ngại thì mới yên tâm.

Cô chạy tới quán bar mà Mộc Tây nói.

Lúc đó Mộc Tây đang ở trong phòng bao, đã uống nhiều rượu. Trên bàn có rất nhiều vỏ chai rỗng. Cô ấy ngã trên ghế sa lon, ý thức còn có chút tỉnh táo.

“Không phải cậu nói muốn cai rượu à?” Quý Nghiên ngồi xuống cạnh cô ấy, nói.

Mộc Tây ngẩng đầu, chau đôi mày phượng: “Mình nói vậy lúc nào?”

“…Năm ngoái.”

“Phì, chuyện lâu vậy sao nhớ được?! Chị đây chỉ nói thôi. Làm người thì phải biết ăn chơi chứ.” Mộc cô nương nói một cách thẳng thắn vô tư.

Quý Nghiên khinh bỉ cô ấy. “Cách ăn chơi của cậu luôn là uống rượu một mình ở quán bar à?”

“Aiz, tại đau lòng chứ sao.”

“…”

“Chị đây định mai đi phỏng vấn ở Thánh Y. Tuy chỉ là thực tập nho nhỏ nhưng cậu vẫn phải ngoan ngoãn chuẩn bị quà chúc mừng mình cho tốt đấy. Cậu nói xem bao lâu rồi cậu không đãi mình đây? Nhất là từ khi ở cùng Bạch thiếu gia, con nhỏ đáng chết cậu có nhà không về. Đồ trọng sắc khinh bạn.” Mộc Tây nằm trên ghế salon, khẽ nâng nửa người trên lên, sau đó mới phát hiện tư thế này thật con mẹ nó khiến đầu choáng váng, lại nằm xuống. Giọng cô ấy hơi lạc đi.

Quý Nghiên nói theo cô ấy. “Được.”

Có lúc Mộc Tây rất giống một đứa trẻ, nhất là lúc tâm trạng không tốt, cô ấy sẽ không che giấu cảm xúc của mình. Quý Nghiên không cần hỏi cô ấy gặp phải chuyện gì, chính cô ấy sẽ tự nói ra. Mộc Tây không phải là người giữ bí mật được chuyện gì.

Nhưng Quý Nghiên lại nghĩ sai rồi. Mộc Tây không nói gì, chỉ dùng giọng nói cô nghe không rõ mà lơ mơ cằn nhằn: “Anh càng không muốn thấy chị đây thì chị càng muốn xuất hiện trước mặt anh, khiến anh phiền chết, xem anh có thể làm gì chị nào!”

“Gì cơ?”

“Không có gì, đi thôi.”

Mộc Tây xoay người đứng dậy. Quý Nghiên theo sau cô ấy, không hỏi nhiều.

Lúc đi ngang qua một căn phòng thì cửa phòng đột nhiên bị mở ra, tiếng động đinh tai nhức óc cho thấy không khí bên trong vô cùng lộn xộn. Quý Nghiên cau mày, đang định đi tiếp với Mộc Tây thì thấy một cô gái quần áo rối loạn chạy ra, một người đàn ông chạy sát theo sau. Đến hành lang, hắn liền chặn cô gái lại.

Đẩy mạnh lên tường, động tác vô cùng thô lỗ.

“Mẹ kiếp, cô giả bộ gì chứ? Cô cho là ông đây không biết lúc trước cô làm nghề này à? Không biết đã bao nhiêu người chơi cô rồi, bây giờ trở lại còn dám lên mặt hả?” Người đàn ông nói những lời khó nghe không chút lưu tình.

Cô gái vùng vẫy khiến khuôn mặt xinh đẹp động lòng người lộ ra. Quý Nghiên dừng lại, thấy rõ khuôn mặt của cô gái đó thì nhất thời trong mắt tràn đầy kinh ngạc.

“Dù tôi có đâm đầu chết cũng không làm với anh đâu. Anh biết vì sao không? Bởi vì anh rất ghê tởm!” Cô gái cũng lạnh lùng đánh trả, vẻ mặt lạnh lùng mà kiêu ngạo.

Người đàn ông kia thẹn quá thành giận, vung tay cho cô gái một cái tát.

Rồi hắn nắm lấy tóc cô ấy, nói: “Đồ đê tiện! Cái dáng vẻ này không phải là mời người ta chơi mày sao? Đừng tưởng rằng là minh tinh thì giỏi lắm. Tao có chơi đùa minh tinh cũng không ai dám nói gì. Đừng thấy tao cho chút mặt mũi mà lên mặt. Nói cho mày biết, chọc vào tao… tao sẽ khiến cho mày chết thế nào cũng không biết!”

“Vào đây!”

Hắn vừa kéo mạnh tóc cô ấy vừa đẩy cô ấy vào phòng. Cô gái giãy giụa không ngừng nhưng hắn không có chút thương hương tiếc ngọc, cho cô mấy cái tát khiến cô đầu váng mắt hoa.

Tư Ngọc.

Mắt Quý Nghiên đỏ lên như muốn nứt ra, trong lòng vô cùng đau đớn, đang định tiến lên thì Mộc Tây còn nhanh hơn cô. Cô ấy bước tới, vỗ một cái lên gáy người đàn ông kia, sau đó dùng lực kéo mạnh Tư Ngọc ra khỏi sự kiềm chế của hắn.

Hắn không ngờ sẽ có người đánh lén mình, kêu lên “a” một tiếng, lảo đảo vài bước. Vu Tư Ngọc thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, chạy ra sau lưng Mộc Tây, cách hắn vài mét.

Mộc Tây không để ý tới những người khác, bước tới bàn, cầm một bình rượu lên đập vào gáy người đàn ông kia, hùng hùng hổ hổ mà nói: “Khinh thường phụ nữ này, khinh thường phụ nữ này, mẹ nó, trước mặt chị đây mà mày dám xưng ông hả? Không nhìn xem mình có bao nhiêu phân lượng. Bộ dạng dưa méo táo nứt này mà dám đi trêu ghẹo phụ nữ à? Mày soi gương mà không bị mình hù chết sao?”

Vu Tư Ngọc bị biến cố bất ngờ này dọa sợ, bịt miệng lại.

Nhất thời tiếng thét chói tai vang lên trong phòng. Quý Nghiên ngẩn người. Chắc chắn hôm nay Tây Tây đã gặp chuyện gì đó, nếu không sẽ không kích động thế này! Dù trước kia cô ấy có kích động hơn nữa thì lửa giận cũng không bị khơi lên dễ dàng như thế.

Mà còn là vì chuyện không liên quan tới mình.

Quý Nghiên tới bên cạnh Vu Tư Ngọc, hỏi đầy lo lắng: “Tư Ngọc, cậu sao vậy? Không sao chứ?”

Vu Tư Ngọc thấy Quý Nghiên thì càng ngạc nhiên hơn. “Nghiên Nghiên, sao cậu lại ở đây?”

Cô ấy chợt nghĩ tới cái gì đó, vừa nhìn về phía Mộc Tây vừa hỏi: “Đây là bạn cậu à?”

Quý Nghiên gật đầu.

“Bây giờ không phải lúc nói chuyện. Cậu tránh sang một bên đi, đợi giải quyết xong mọi chuyện rồi nói.”

Đã có mấy người đàn ông phản ứng tương đối nhanh muốn kéo Mộc Tây ra. Mộc Tây tuy rất khỏe nhưng chỉ là hổ giấy, không có bản lĩnh gì cả, chỉ được cái miệng là lợi hại thôi.

Quý Nghiên sợ cô ấy bị thiệt thòi nên chắn trước mặt cô ấy, đuổi những người đàn ông đang tới gần cô ấy ra.

Mộc Tây vẫn đang thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người đàn ông vừa xúc phạm Vu Tư Ngọc, như muốn trút tất cả những gì không vui trong tối nay ra. Chỉ thấy cô ấy nâng một chân lên, đá mạnh vào giữa hai chân người đàn ông kia, không chừa đường lui.

Người đàn ông kia gào lên thảm thiết, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất.

“Anh Long.”

Những người khác hô to, bị chọc giận bởi hành động này của Mộc Tây, cùng lao về phía này.

Một mình Quý Nghiên đối phó với một đám người, còn phải lo cho Mộc Tây, không để cô ấy bị thương nên không khỏi hơi quá sức. Mộc Tây đánh đủ rồi mới nhìn rõ tình hình, thật là hỗn loạn! Phụ nữ đã sớm bị sợ đến mức bỏ chạy, mấy người đàn ông vây đánh Quý Nghiên, bình rượu rơi trên đất, có người còn cầm gạt tàn thuốc lên làm vũ khí.

Quản lý quán bar nghe thấy nên chạy tới, nhìn thấy tình cảnh này thì bị dọa sợ đến mức tim như nhảy khỏi lồng ngực.

“Ôi trời, chuyện này là sao vậy? Đừng đánh nữa, các vị định phá quán của tôi sao?!” một người phụ nữ hơn 40 tuổi gấp gáp đến mức dậm chân.

Tuy đây là chuyện các quán bar thường gặp nhưng ở Thánh Y Ngu Nhạc Thành thì chuyện này rất ít khi xảy ra. Thánh Y Ngu Nhạc Thành quản lý rất chặt, có nhiều vệ sĩ có năng lực. Mọi người cũng đều là người thức thời nên vốn sẽ không gây chuyện.

Quản lý này mới nhận chức không lâu, không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra. Tổng giám đốc Thánh Y là người vô cùng nghiêm khắc với công việc, không cho phép người dưới trướng có chút sơ suất nào. Người phụ nữ này lo lắng cũng là chuyện bình thường.

“Nhanh, gọi bảo vệ tới.”

Không thể để chuyện này lan rộng. Nếu tổng giám đốc mà biết thì bà xong đời.

Rốt cuộc Mộc Tây cũng ý thức được hình như mình đã gây họa, vội vàng gọi điện cho Bạch Thắng. Chưa kịp nói hết thì bị một người đàn ông đụng vào, ngã nhào xuống đất, điện thoại cũng bay ra ngoài.

Không lâu sau, bảo vệ tới.

Có khoảng hai, ba mươi người, giải quyết mọi chuyện rất nhanh. Quý Nghiên mệt đến mức không thở được, bị mấy bảo vệ giữ chặt tay chân, hô hấp nặng nề.

“Buông tôi ra. Các người bắt chúng tôi làm gì? Là hai con bé kia ra tay trước. Muốn bắt thì phải bắt bọn nó mới đúng. Nếu bọn nó không gây chuyện thì chúng tôi đánh trả làm gì?”

“Đúng vậy. Họ còn đánh anh Long thành như vậy, các vị không thấy à? Loại đàn bà độc ác tàn nhẫn này phải ngồi tù mới đúng. Các vị còn sợ cái gì mà không báo cảnh sát đi?”

“…”

Tiếng nói vang lên không ngừng, Mộc Tây tức giận, nói: “Đồ thối tha! Nếu không phải bọn mày cưỡng ép người ta thì chị mày bênh vực kẻ yếu làm gì? Đánh người còn ngại bẩn tay của chị đây đấy, mẹ nó, một đám súc sinh suy nghĩ bằng nửa người dưới. Cùng lắm thì cho người giám sát tới đây mà hỏi.”

“Ai ép buộc cô ta chứ? Sao cô biết cô ta không tình nguyện? Con nhỏ này vốn là gái điếm, cô không biết còn ở đó mà nói bậy?”

Một bên lên án trong nháy mắt biến thành hai bên tranh cãi. Nói về tài ăn nói thì Mộc Tây có thể lấy một địch mười. Mười cái miệng cũng không cãi lại cô ấy.

Đang căng thẳng thì có tiếng xôn xao truyền tới từ ngoài cửa.

Bạch Thắng dẫn theo Phong, Sương, Tuyết Vũ, đi vào, khí thế mạnh mẽ khiến tất cả mọi người đứng tại chỗ kinh hãi. Nhất là bọn anh Long. Bọn họ đều là người của xã hội đen, sao có thể không biết tứ đại hộ pháp của Bạch thiếu gia Cụa Quốc An chứ. Nếu năm người này cùng xuất hiện thì chính là chuyện trăm năm khó gặp. Nếu không có hành động chống khủng bố đặc biệt quan trọng thì bọn họ sẽ không cùng xuất hiện.

Cho nên trong nháy mắt đó, mọi người đều kinh hãi.

Bọn họ nào biết rằng kể từ lúc Bạch Thắng nhận được điện thoại Mộc Tây gọi đến kêu bảo vệ bà xã thì đã rất sốt ruột, liền vội vàng chạy tới. Còn mấy người khác thì đều là tới xem náo nhiệt.

Bạch Thắng nhìn thấy Quý Nghiên đầu tiên, đi tới trước mặt cô. Bảo vệ bị khí lạnh trên người anh làm cho sợ hãi, không tự chủ được buông lỏng tay ra. Mà Quý Nghiên vừa nhìn thấy Bạch Thắng thì nhất thời cảm thấy đã có chỗ dựa sau một ngày mệt mỏi, không quan tâm gì nữa, chóp mũi mơ hồ thấy cay cay. Cô nhào tới ôm chặt lấy anh.

Dựa vào lòng anh, trong miệng không tự chủ được mà lẩm bẩm: “Tiểu Bạch.”

“Không sao nữa rồi.” Bạch Thắng ôm cô, giọng nói lành lạnh mang theo sức mạnh khiến lòng người yên ổn.

“Cục an ninh nghi ngờ các vị có hành vi buôn bán ma túy trái pháp luật, vui lòng đi cùng chúng tôi.” Phong đi tới trước mặt những người đàn ông kia, giơ thẻ ra, giải quyết việc chung.

Nhất thời những người đó la hét oan uổng, bảy miệng tám lời kêu oan.

Phong giơ tay lên, lười nói nhảm, trực tiếp còng tay từng người lại. Bọn họ được bảo vệ quán bar giúp áp giải những người đó ra ngoài.

MD, có oan hay không từ từ hãy nói. Ai bảo chúng mày không có mắt mà chọc vào người phụ nữ của chỉ huy. Nếu không chúng mày nghĩ cục an ninh rảnh rỗi đến mức không có chuyện gì mà tới bắt những tên râu ria chúng mày à? Chuyện này là của cảnh sát, nhưng bị bọn họ tóm được thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo thôi!

Nhà giam cục an ninh khác biệt một trời một vực với các nhà giam khác.

Bạch Thắng lái xe đưa họ về nhà. Vu Tư Ngọc vốn định tự về nhưng Quý Nghiên không yên tâm nên nói cô ấy về khu chung cư của mình ở một đêm. Vu Tư Ngọc từ chối mấy lần, cuối cùng không chống lại được Quý Nghiên nên không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

“Có đói bụng không? Có muốn ăn gì không?” Bạch Thắng vừa lái xe vừa hỏi.

Quý Nghiên lắc đầu.

“Sau này có chuyện gì thì phải gọi cho anh đầu tiên.”

“Không phải chuyện lớn gì. Anh cũng rất bận, không cần phải chú ý tới em đâu.” Quý Nghiên nói.

Cô cũng không phải trẻ con, gặp chuyện gì thì phải tự mình giải quyết.

Nếu không giải quyết được cô sẽ tìm anh nhưng không muốn chuyện gì cũng làm phiền anh như thế.

Cô là bạn gái của Bạch Thắng, đáng lẽ ra nên chăm sóc cho sinh hoạt hàng ngày của anh, sóng vai với anh chứ không phải là gánh nặng của anh.

Qua ngày hôm nay cô càng thêm xác định mình phải tăng cường huấn luyện.

“Bảo vệ em là việc anh phải làm.”

Đúng lúc đó thì xe dừng dưới lầu nhà Quý Nghiên. Bạch Thắng chuyển mắt nhìn cô, lẳng lặng nói.

Quý Nghiên còn chưa kịp lên tiếng thì Mộc Tây đã nổi da gà đầy người, nói: “Xin các vị chú ý tới hai người không liên quan gì ở phía sau được không? Quá kích thích người khác rồi đấy!”

Mộc Tây và Vu Tư Ngọc một trước một sau xuống xe. Quý Nghiên mỉm cười, chần chừ một chút rồi nghiêng người qua hôn lên mặt Bạch Thắng, hơi ngượng ngùng nói: “Anh đừng xuống, ngày mai còn phải đi làm, về nghỉ ngơi sớm đi.”

Bạch Thắng nhíu mày: “Chỉ vậy thôi à?”

“Hả?”

Nụ hôn không được báo trước đáp xuống. Trước mắt cô là khuôn mặt phóng đại của Bạch Thắng, hơi thở gần đây bắt đầu trở nên quen thuộc tràn ngập quanh người. Quý Nghiên bị anh hôn một lúc lâu mới thả ra.

“Ngủ ngon.” Giọng nói dịu dàng nỉ non vang lên bên tai.

Lòng Quý Nghiên run lên, cho tới khi xe anh biến mất trong màn đêm cô vẫn chưa hoàn hồn.

“Đừng nhìn nữa. Đến cái bóng cũng không còn!” Giọng Mộc Tây ở bên cạnh chua chua.

Lúc này Quý Nghiên mới nhớ ra còn có hai người ở đây, nghĩ tới một màn kia cũng bị Mộc Tây và Vu Tư Ngọc nhìn thấy, thỏ trắng nhỏ da mặt mỏng liền đỏ mặt.

Ba người lên lầu.

Vu Tư Ngọc ngủ cùng Quý Nghiên. Sau khi rửa mặt, Quý Nghiên gửi cho Bạch Thắng một tin nhắn, hỏi anh về đến nhà chưa. Sau đó cô đợi Vu Tư Ngọc ra, nhìn chằm chằm vào Tư Ngọc. Cô chưa hỏi thì Vu Tư Ngọc đã đoán được cô muốn nói gì.

Vu Tư Ngọc ngồi đối diện với cô, chủ động nói thật.

Nhà Vu Tư Ngọc vốn giàu có, tuy không phải rất giàu nhưng sinh hoạt hàng ngày vẫn dư dả. Lúc Vu Tư Ngọc học trung học thì quen bạn trai. Nhà anh ta rất giàu, là công tử nhà tài phiệt. Mẹ anh ta không phản đối anh ta yêu sớm, một lòng muốn tìm cho anh ta một thiên kim, giàu hơn nhà anh ta càng tốt. Nếu có hơi xấu thì cũng phải môn đăng hộ đối mới được.

Vu Tư Ngọc như thế nên bà cũng không vừa mắt, từng nói bóng gió với cô. Nhưng khi cả hai bên chịu áp lực, vào năm tốt nghiệp trung học thì công ty của ba Vu Tư Ngọc làm ăn thua lỗ, nợ rất nhiều nên nhà họ Vu trở nên túng thiếu trong nháy mắt.

Cuối cùng cũng không còn tiền để Vu Tư Ngọc học đại học. Thậm chí ba mẹ Vu Tư Ngọc còn nói tới chuyện cho cô nghỉ học. Cô không muốn nên đã tìm Phượng Vi Nhiên nhờ giúp đỡ nhưng anh ta lại nói chờ anh ta bàn với mẹ đã. Nhưng mẹ Phượng đâu phải là người chịu giúp người khác khi gặp khó khăn.

Vốn bà không muốn hai người ở bên nhau, biết được tình cảnh lúc đó của nhà họ Vu nên càng thêm bất mãn với cô. Thế nhưng Phượng Vi Nhiên có chết cũng chỉ cần Vu Tư Ngọc nên mẹ Phượng vì để chia rẽ bọn họ mà đã tìm cho anh ta rất nhiều cô gái. Mỗi ngày của Vu Tư Ngọc đều rất cực khổ. Áp lực sinh hoạt khiến cho hai người cãi nhau nhiều hơn.

Có một ngày, mẹ Phượng tìm cô, nói rằng Phượng Vi Nhiên đã chán cô rồi, không muốn tiếp tục đoạn tình cảm này nữa. Anh ta nghĩ tình cũ nên không nói thẳng với cô, không muốn làm cô đau khổ. Bây giờ anh ta đã có người mới, để bồi thường cho Tư Ngọc, mẹ Phượng đưa cho cô một tờ chi phiếu.

Tấm chi phiếu đó là vết thương lớn nhất trong lòng Vu Tư Ngọc.

Cô không tin những gì mẹ Phượng nói, định đi tìm Phượng Vi Nhiên để xác nhận nhưng chưa kịp tìm anh ta để hỏi thì đã thấy anh ta nắm tay người khác cùng đi dạo phố, mua nhẫn.

Vu Tư Ngọc không thể tiếp tục lừa mình dối người. Thấy rõ tất cả, cõi lòng cô tan nát, mỗi đêm đều rơi lệ đầy mặt.

Không biết đã ướt bao nhiêu cái gối.

Tình hình của nhà họ Vu càng ngày càng tệ nhưng từ đầu tới cuối Vu Tư Ngọc không hề dùng tới tấm chi phiếu của mẹ Phượng. Một tháng trước khi thi tốt nghiệp trung học, cô bỏ học. Từ đó cô biến mất trong thế giới của Phượng Vi Nhiên, nhận đủ loại công việc, trả nợ cho nhà mình.

Bị buộc tới đường cùng nên cô tới quán bar tiếp rượu. Lúc đó đã nói rõ là không bao giờ bán thân. Nhưng nơi như quán bar làm gì có chuyện tuyệt đối. Có một ngày, một người đàn ông tai to mặt lớn nhìn trúng cô, cô không nghe lời liền bị ông ta cưỡng hiếp.

Trong quá trình tranh chấp, cô bị ông ta đè xuống đất. Từng là cô gái được nâng trong lòng bàn tay, nhận trọn tất cả yêu thương, hôm nay lại phải chịu nhục nhã như vậy. Lòng cô biến đổi cực lớn, lúc bị xâm phạm thì dưới người chảy máu không ngừng.

Máu đỏ tươi chảy như nước, róc rách chảy xuôi theo hai chân cô.

Trong lòng cô có gì đó chảy ra theo, không tìm lại được nữa!

Vu Tư Ngọc sảy thai. Là đứa bé của cô và Phượng Vi Nhiên, kết thúc mối tình của họ, cũng đặt dấu chấm hết đầy bi thương cho quá khứ trong sáng tươi đẹp của cô.

Sau đó, Vu Tư Ngọc bước chân vào làng giải trí, nhìn thấu tất cả tàn nhẫn và đáng ghê tởm của thế gian này. Cô không bao giờ còn là cô nữa.

Đầu tiên chỉ là diễn viên quần chúng, tới nữ phụ, rồi tới nữ chính, một đường đi lên, cô chỉ tốn 3 năm. Bây giờ cô đã là một ngôi sao điện ảnh. Cô không nhắc tới khoảng thời gian đó nữa, có lẽ là không muốn quan tâm nữa. Nhưng có một câu rất hay là đánh chim phải đánh vào đầu!

Khi Vu Tư Ngọc thành danh có rất nhiều tin xấu, chỗ nào cũng có người không vừa mắt với cô, luôn tìm cách bôi nhọ cô.

Chuyện ngày hôm nay là có người cố ý sắp xếp lừa cô tới quán bar.

Lúc Vu Tư Ngọc nói tới những chuyện này thì sắc mặt vô cùng bình tĩnh, dường như chỉ đang nói đến chuyện xưa của người khác. Mà những gì tối tăm đã trải qua đều không liên quan tới cô ấy. Cô ấy chỉ là một người ngoài mà thôi!

Rốt cuộc Quý Nghiên cũng hiểu tại sao chỉ trong vòng vài năm cô ấy lại thay đổi nhiều như thế.

Không chỉ cách ăn mặc mà hành động cử chỉ cũng không còn là Vu Tư Ngọc mà cô biết. Quý Nghiên lắng nghe, nước mắt rơi xuống. Giờ phút này cô có tư cách gì mà trách ông trời bất công với cô? Trên đời này còn có nhiều người bi thảm hơn cô, chỉ có điều là cô không biết mà thôi!

Cho đến khi thật sự xuất hiện bên cạnh thì Quý Nghiên mới kinh hoàng phát hiện ra rằng, người mà cô từng rất hâm mộ, sau này khi thỉnh thoảng nhớ tới cũng cho là cô ấy rất hạnh phúc, nhưng thì ra là cô ấy đang vất vả đấu tranh với số mệnh.

Quý Nghiên rất muốn an ủi cô ấy nhưng lại phát hiện ra rằng dù bây giờ có nói gì đi nữa thì cũng không bằng một cái ôm để biểu đạt cảm nhận trong lòng mình lúc này.

Lúc đó Tư Ngọc đã đau đớn biết bao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.