Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 37: Chương 37: Nghiên Nghiên bùng nổ.




Hai người hẹn gặp nhau ở quán cà phê.

Lúc Quý Nghiên đến nơi thì đã là lúc tan ca, rất nhiều người ra vào quán cà phê. Quý Nghiên tìm được vị trí của Mạnh Thiếu Tuyền, ngồi xuống đối diện với hắn.

Hơn nửa tháng không gặp, nhìn lại khuôn mặt quen thuộc này nói cô không có chút khổ sở nào là giả. Quá khứ ngọt ngào, hạnh phúc năm xưa như còn ở trước mắt, thậm chí Quý Nghiên có thể hình dung ra nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời của Mạnh Thiếu Tuyền trong lần đầu tiên họ gặp nhau.

Hắn nhanh chóng đỡ cô xém nữa vì đám người chen lấn quá đông mà bị ngã.

Xung quanh một mảnh ầm ĩ, vậy mà chỉ có giọng nói từ tính của hắn là lọt vào tai cô, “Em không sao chứ ?”

Bây giờ là sao đây ? Vẫn là dáng vẻ năm đó, chỉ là trong mắt cô thì sự yêu thích đã chuyển thành chán ghét, lông mày cô chau lại, khuôn mặt lạnh đi.

Khuôn mặt vẫn như cũ, cảm giác lại thay đổi.

Quay đầu lại, thì ra tất cả lại buồn cười thế này.

Ngay cả tình cảm lúc ban đầu giữa bọn họ, thì ra cũng không được thật lòng.

Chỉ là một cuộc đánh cược mà thôi.

“Có chuyện gì sao ?” Quý Nghiên nhẹ nhàng mở miệng.

Mạnh Thiếu Tuyền nhìn vào khuôn mặt bình tĩnh của cô, nhất thời trong lòng dâng lên cảm giác không vui, giống như ngày ở thành giải trí Thánh Y, Quý Nghiên dùng lời nói sắc bén mà phản bác hắn. Giống như việc có một con rối luôn ở bên cạnh hắn, lúc nào cũng nghe theo sai bảo của hắn, nay lại đột nhiên thoát khỏi lòng bàn tay hắn, không bao giờ nghe sự chỉ huy của hắn nữa.

Tuy là lúc đầu hắn không cần con rối là cô, nhưng cái sự đối xử khác nhau một trời một vực như thế này khiến Mạnh Thiếu Tuyền không khỏi khó chịu.

Sắc mặt hắn không tốt được nữa nói: “Mấy ngày trước Dương Hàm Mặc tới tìm tôi đánh nhau.”

“Sau đó thì sao ?” Quý Nghiên cười lạnh.

Thật là người không có nhân phẩm, đặc biệt tới tìm cô tố cáo?

Tôi cầu xin anh, ngàn vạn lần đừng làm thế.

Dầu gì cũng nên chừa chút mặt mũi của mình đối với cô chứ, đừng làm đến cuối cùng ngay cả chút xíu tình cảm cô dành cho hắn cũng biến mất, chỉ có thể phán một câu trẻ con, đó mới thật sự đáng buồn.

“Không phải cô nói là không có chuyện gì với hắn sao? Không có gì thì sao hắn sẽ vì cô mà lập tức từ nước ngoài trở về rồi còn đòi công bằng cho cô nữa chứ? Không có gì thì sao hắn lại mạnh mẽ nói tôi phải tránh xa cô ra sao? Nghe nói hắn còn vì cô mà từ bỏ công việc ở viện nghiên cứu, Quý Nghiên, cô thật ghê gớm. Tại sao trước kia tôi không nhìn ra nhỉ, cô đúng là có bản lĩnh nha!” Giọng điệu trào phúng của hắn rõ ràng như vậy, Quý Nghiên có là người ngu mới nghe không hiểu.

Cô khẽ mỉm cười. “Trước kia tôi cũng không nhìn ra anh là phế vật mà.”

Mạnh Thiếu Tuyền biến sắc.

Quý Nghiên tiếp tục nói: “Anh không cần phải dùng cái thủ đoạn này tới ghen tuông với tôi. Tôi và Dương Hàm Mặc là trong sạch, ngược lại thì anh, đừng vì tự mình không chung thủy liền nghĩ tất cả mọi người cũng như anh. Chuyện của anh và Quý Nhu, tôi không truy cứu, nhưng không có nghĩa là sẽ tha thứ. Rốt cuộc thì anh có tư cách gì mà tới chất vấn tôi.”

Quý Nghiên tức giận. Quả nhiên cô đã xem thường độ da mặt dày của Mạnh Thiếu Tuyền, mọi việc đã giải quyết xong, vậy mà hắn vẫn còn có thể chỉ trích cô? Thậm chí còn ám chỉ mối quan hệ giữa cô và Dương Hàm Mặc sớm đã không trong sạch?

Đây chính là người cô đã yêu sao?

Editor : tyvybutchi.

Chương 37 (tiếp): Nghiên Nghiên bùng nổ.

Nếu như có Mộc Tây ở đây, nhất định sẽ mắng một câu, con mẹ nó, có thể vô sỉ hơn chút nữa không?

Đừng nói là Mộc Tây. Bây giờ ngay cả Quý Nghiên cũng muốn chửi tục.

Mạnh Thiếu Tuyền bị cô nói làm cho tức giận vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ, nổi giận, hừ lạnh nói: “Đừng giả bộ như mình là người thanh cao, coi như chuyện của Dương Hàm Mặc cô giải thích được đi, vậy còn Bạch Thắng? Chúng ta mới chia tay nhau chưa được bao lâu, cô đã ở cùng một chỗ với hắn, chẳng lẽ cô nói với tôi là sau khi cô chia tay với tôi xong thì mới quen hắn sao? Thay quần áo cũng không có nhanh như vậy, có thấy tin được không? Quý Nghiên, bản chất mọi người đều giống nhau, chỉ là tôi dám thừa nhận, còn cô, thì cương quyết muốn tự mình lập bàn thờ trinh tiết thôi.”

Ào ào --

Quý Nghiên cầm tách cà phê rỗng trong tay, ngực dồn dập tức giận, cả khuôn mặt đều đang cực kì tức giận.

“Này, cô đang làm gì ở đây thế ?”

Đúng lúc ấy thì một giọng nói bén nhọn truyền đến, kèm theo là tiếng giầy cao gót lạch cạch đến gần, đó là Quý Nhu và Dương Đình Đình.

Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Họ nhanh chóng đi tới bên cạnh Mạnh Thiếu Tuyền, trong nháy mắt cùng chung chiến tuyến.

Trên mặt Mạnh Thiếu Tuyền toàn là cà phê, sắc mặt cũng đen thui, cà phê chảy một đường từ trán xuôi xuống cổ, hắn tức giận nhìn Quý Nghiên.

Quý Nhu và Dương Đình Đình cũng đưa ánh mắt nhìn đến Quý Nghiên, chỉ là một người thì tràn đầy hài lòng, còn một người thì cực kì căm ghét.

Lại một trận giằng co tái diễn.

Vẻ mặt Quý Nghiên rét như băng, trong mắt toàn lạnh lẽo, ngay cả giọng nói cũng thật lạnh. “Mạnh Thiếu Tuyền, anh làm tôi cảm thấy thật ghê tởm. Anh biết bây giờ người tôi không muốn gặp nhất là anh không? Không phải bởi vì tôi còn tình cảm với anh, mà là mỗi lần gặp mặt anh thì anh sẽ càng làm tôi cảm thấy buồn nôn hơn một lần. Đồng thời cũng nhắc nhở tôi đến đoạn ký ức vô cùng ngu xuẩn kia, yêu anh, là do tôi thiếu hiểu biết, mắt bị mù nên rốt cuộc mới yêu anh. Nhưng hành động và việc làm bây giờ của anh, làm cho tôi thật hận việc đã từng yêu anh, thậm chí còn không muốn thừa nhận, càng không muốn chú ý tới nữa, bởi vì nó làm cho tôi thấy quá xấu hổ, cho nên kể cả việc đã yêu anh, tôi cũng muốn xóa sạch.”

Mỗi một lời Quý Nghiên nói ra thì sắc mặt của Mạnh Thiếu Tuyền lại càng khó coi thêm một phần, thậm chí đã không thể dùng từ khó coi để hình dung. Hai tay hắn nắm chặt thành quả đấm, nắm rất chặt, có thể mơ hồ thấy gân xanh hiện lên trên đó.

Quý Nghiên không dừng lại, nói tiếp, “Anh không tin chuyện giữa tôi và Bạch Thắng xảy ra sau khi chúng ta chia tay sao? Vậy tôi có thể nói cho anh biết, cho tới bây giờ thì chuyện tình cảm không bao giờ bị phụ thuộc bởi thời gian, anh ấy rất tốt, anh ấy là người mà cả đời này tôi không thể với tới được. Anh quen tôi hai năm, lại không bằng thời gian chúng tôi quen nhau một tháng, đây là sức hấp dẫn của anh có vấn đề, đừng suốt ngày đi chỉ trích người khác, hãy tự mình nhìn lại bản thân đi.”

“Còn nhớ ngày đó ở nhà anh, anh đã nói với tôi cái gì không? Anh nói tôi không sánh bằng Quý Nhu, người anh yêu là cô ta, không phải tôi. Khi đó anh và cô ta quen nhau đã được bao lâu, còn chúng ta quen nhau được bao lâu? Cho nên, những lời này bây giờ tôi trả lại hết cho anh. Trong lòng tôi, anh không thể sánh bằng Bạch Thắng, không, nếu để anh so sánh với anh ấy thì chính là làm nhục anh ấy. Anh xứng sao? Còn nữa, bây giờ tôi thẳng thắng nói cho anh biết, tôi không yêu anh. Giữa chúng ta sớm đã không còn chút quan hệ nào, sau này gặp lại chính là người xa lạ. Tôi không đi tìm anh…… Anh cũng đừng tới tìm tôi nữa, sau này không có việc gì thì đừng liên lạc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.