Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 126: Chương 126: Tình thương của mẹ 2




Tôn Nhu thừa dịp rèn sắt khi còn nóng nói: "Bà không phải vẫn muốn báo thù sao? Đây là cơ hội tốt nhất, tôi chỉ cầu xin bà chăm sóc tốt cho Đào nhi. Nó là máu mủ của Dạ Huân, bà chẳng lẽ không muốn tự mình nuôi nấng nó sao?"

"Cô tự tin cho rằng chúng tôi sẽ không ngăn cản sao?"Quý Nghiên đột nhiên lên tiếng.

Nguyên Nhạc Thanh và Tôn Nhu cùng nhìn về cô. Tôn Nhu kiên định nói: "Sẽ không."

"Tại sao?"Quý nghiên nhếch lông mày.

"Bởi vì các cô cũng rất lương thiện."

"Phốc..." Sương không kiềm chế được."Nghe cô nói những lời này, tôi sẽ giúp cô chuyện này."

Tôn Nhu cong môi cười một tiếng."Trừng phạt tôi, để đổi lấy tự do của chị ấy cùng hạnh phúc của Đào Nhi, rất có lời."

Coi như cô bồi thường cho Dạ Huân.

"Chị dâu, chị thấy thế nào."

Tầm mắt Quý Nghiên lưu chuyển ở giữa Tôn Nhu, Nguyên Đào cùng Nguyên Nhạc Thanh, hồi lâu, gật đầu một cái.

Sau đó, người canh gác nhìn thấy, Quý Nghiên, Sương, "Tôn Nhu" cùng đứa bé trai cùng nhau rời khỏi nhà giam rừng rậm.

Sương nói: "Không ngờ mặt nạ da người ở Đàm gia ngày đó đưamà cô ta vẫn còn giữ, xem ra cô ta hoàn toàn chuẩn bị xong mới đến. Cô ta biết rõ nhà giam của Cục Quốc An so với nhà giam bình thường khổ rất nhiều, ai, tình thương của mẹ thật vĩ đại!"

Cho dù Tôn Nhu là người như vậy, vì con trai của mình, cũng tình nguyện lấy mình ra để hy sinh.

Ánh mắt Quý nghiên chợt mơ hồ, dường như là đang nhìn Nguyên Đào, lại dường như xuyên thấu qua nó nhìn cái gì khác. Trong lòng cô yên lặng trả lời một câu, Đúng vậy, tình thương của mẹ thật vĩ đại.

Mọi người ngồi xe Quý Nghiên, Quý Nghiên định đưa bọn họ vào trong thành phố rồi để họ rời đi. Như cũ Sương lái xe, Quý Nghiên ngồi chỗ ngồi kế bên, Nguyên Nhạc Thanh cùng Nguyên đào ngồi ở phía sau.

Trên người Nguyên Nhạc Thanh có vết thương, nhìn qua lộ ra vẻ suy yếu, nhưng bà vẫn ôm Nguyên Đào, thỉnh thoảng vuốt mặt của nó, ánh mắt chưa từng từ trên người Nguyên Đào rời đi.

Nguyên Đào cùng dáng dấp Nguyên Dạ Huân khi còn bé rất giống nhau.

Nó rất thông minh, cũng rất hiểu chuyện.Thậm chí hiểu chuyện có chút quá mức ..., cho dù đối mặt với tất cả, cũng không khóc không làm khó. Tính cách nó lớn lên đã trải qua không thể rời bỏ, hiển nhiên, những ngày ở viện điều dưỡng kia, nó trôi qua cũng không được tốt. Nếu không sẽ không sớm thành thục như vậy.

"Cho bà."Tiểu Nguyên Đào đột nhiên từ trong túi tiền lấy ra một đồ vật, đưa cho Nguyên Nhạc Thanh.

"Đây là cái gì?"Nguyên Nhạc Thanh đang nhìn Nguyên Đào, mặt mày đều là nhu hòa, âm thanh cũng rất nhẹ. Rất sợ hù dọa đứa bé trời sanh tính hướng nội.

Nguyên Đào nhỏ giọng nói: "Mẹ để lại cho cháu."

Quý Nghiên cùng Sương liếc mắt nhìn nhau, mặt lộ vẻ nghi ngờ.

Quý Nghiên không nhịn được nghiêng đầu, hình như là một phong thư, chỉ thấy Nguyên Nhạc Thanh cầm thư ở trong tay, từ từ mở, sau đó nghiêm túc đọc. Đầu tiên xemthư, nét mặt của bà trở nên rất khiếp sợ, tiếp nước mắt trong mắt dâng lên nhưng không trào ra, gom góp ở trong hốc mắt, không ngừng đảo quanh. Càng đọc xuống, hơi thở quanh thân bà càng bi thương, càng về sau, thìnước mắtđã sớm rơi đầy mặt.

Tiểu Nguyên Đào từ đầu đến cuối vẫn ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh bà.

Nguyên Nhạc Thanh đọc xong thư, rốt cục kiềm chế không được ôm nó vào ở ngực nghẹn ngào khóc rống.

Xe vừa đúng đến thành phố, Sương dừng xe, Nguyên Nhạc Thanh vẫn còn ở khóc, âm thanh tê tâm liệt phế như vậy, dường như muốn qua chuyện lần này mà mang tất cả đau khổ nhiều năm khóc rống để phát tiết ra ngoài. Tiểu Nguyên Đào nhìn bà, cũng chảy nước mắt, hắn không biết làm sao để an ủi bà nội mình, tay nhỏ bé chỉ có thể vỗ nhẹ sau lưng bà, hi vọng bà nội không thương tâm như vậy.

Nguyên Nhạc Thanh cảm nhận được bé trấn an, đưa tay ôm Nguyên Đào vào trong ngực.

Thư trong tay của bà rơi xuống, vừa đúng rơi trên tay lái, Sương không nhịn được tò mò, đem nó cầm lên vừa nhìn.

Con ngươi cũng mở thật lớn.

"Làm sao vậy?"Quý nghiên thấy dáng vẻ này của cô, không nhịn được hỏi.

Sương nhanh chóng xem xong, sau đó đưa thư cho Quý Nghiên."Chị dâu, chị xem đi."

Quý Nghiên nhận lấy thư, nghi ngờ nhìn Sương một cái, lúc này mới di chuyển ánh mắt đến trong thư.

Một giây kế tiếp, trong lòng cô bị chấn động mạnh.

Nhưng lại, là thư của Nguyên Dạ Huân viết cho Nguyên Nhạc Thanh.

Chị.

Em đã nói qua chưa, chị thật rất đẹp.Tại sao có dáng dấp xinh đẹp như vậy? Hơn nữa nấu cơm cũng rất ngon! Từ nhỏ, người khác đã rất hâm mộ em có một người chị như vậy, chị cái gì cũng thay em suy tính, cho tới bây giờ cũng chỉ tốt nhất với em.Bởi vì chị, em thậm chí không cảm thấy không có mẹ là chuyện rất bi thương.Đối với em mà nói, có chị nên cái gì cũng đủ rồi.Chị ở trong lòng em rất quan trọng! Nhưng thật xin lỗi, em lại không hiểu chuyện làm thương tổn đến chị như vậy.Chị nhất định rất đau đớn thương tâm?Chị đem tất cả tâm huyết tập trung ở trên người em, em chẳng những không hiểu chị, ngược lại hại chịbận tâm như vậy.Ngày đó ở nhà, em nghe được chị cùng ba nói.Đối với chị, em có rất nhiều áy náy, chịchịu khổ nhiều như vậy mới mang em đến trên đời này, em lại cái gì cũng không biết.Còn làm ra chuyện khốn kiếp như vậy, chị, thật rất xin lỗi.Em nghĩ muốn báo đáp tốt với chị, nhưng có phải chị vận còn đang giận emkhông? Thấy phong thư này, có tha thứ cho em được không? Sau này em sẽ không bao giờ làm chị thất vọng nữa, em sẽ quản lý tập đoàn Thượng Nhật, bảo vệtốt cái nhà này.Sau này chị không cần khổ cực như vậy nữa, dựa vào em, cái gì hãy để cho em làm là tốt rồi.

Cuối cùng, con thật rất yêu người, MẸ.

Dạ Huân.

Quý Nghiên nhìn một chút, không nhịn được trong mắt có chút lệ. Không trách được Nguyên Nhạc Thanh thương tâm như vậy, bà thế nào cũng không ngờ, thì ra Nguyên Dạ Huân sớm đã biết chân tướng, thừa nhận bà. Mẹ con tình thâm như vậy, nếu như Nguyên Dạ Huân vẫn còn sống, sau này bọn họ nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc. Mẹ hiền con thảo, còn có Tiểu Nguyên Đào. Một tiếng mẹ kia, Nguyên Nhạc Thanh đã đợi bao nhiêu năm?

Người đã từng ở ngay trước mắt, bà có phải cũng từng ảo tưởng không, lúc Nguyên Dạ Huân gọi chị, thật ra thì gọi chính là mẹ?

Bà có phải từng muốn nói lại thôi phải không, thiếu chút nữa nói chân tướng cho Nguyên Dạ Huân?

Hiện tại rốt cục đợi được một tiếng mẹ này, biết suy nghĩ trong lòng Nguyên Dạ Huân, rốt cuộc cũng không nghe được chính miệng hắn nói ra. Con trai bà vĩnh viễn rời khỏi cái thế giới này.

Không bao giờ ... nữa sẽ trở lại.

Dạ Huân của bà, ở trên trời, có phải cũng đang nhìn mẹ phải không?Nó nhất định đang mỉm cười với bà?

Một lúc sau, Nguyên Nhạc Thanh mới ngừng khóc, bà dắt Tiểu Nguyên Đào xuống xe.

Quý Nghiên không xuống xe tiễn bà, Nguyên Nhạc Thanh đứng ở bên cửa sổ, chân thành nói tiếng: "Cảm ơn."

Quý Nghiên mỉm cười trả thư lại cho bà, Nguyên Nhạc Thanh không có nói gì nữa, cùng Tiểu Nguyên Đào rời đi.

Xe vẫn chưa rời đi, Sương cùng Quý Nghiên ngồi ở trong xe, nhìn bọn họ đi xa. Đến khi bóng dáng bọn họ càng ngày càng nhỏ, nhỏ không thấy rõ, Quý nghiên mới nói: "Đi thôi."

Chuyện Cửa ngầm đã xử lý xong, Bạch Thắng nhàn rỗi, sắp tới cũng không có chuyện gì lớn.Hơn nữa gần tới mùa xuân, anh sẽ phải rời khỏi tổng bộ một thời gian. Quý Nghiên sau khi trở về, cũng không có giấu giếm, đem đầu đuôi ngọn ngành chuyện phát sinh ở nhà giam nói với Bạch Thắng. Bao gồm chuyện Tôn Nhu thay mận đổi đào, để cho Nguyên Nhạc Thanh chạy.

Cô cẩn thận nhìn vẻ mặt Bạch Thắng một chút, nói: "Anh sẽ không trách em tự ý làm chủ chứ?"

"Sẽ không."

Quý Nghiên thở phào nhẹ nhỏm."Vậy thì tốt."

Bạch Thắng đang chơi game, nghe vậy, anh dừng lại động tác, ngước mắt nhìn Quý Nghiên một cái. Nhàn nhạt nói: "Em là người phụ nữ của anh, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần phải kiêng dè, cũng không ai dám cản."

"Ai nói?Những người đó trong cục rất phòng bị với em, em muốn làm chuyện gì không hợp ý bọn họ, nhất định sẽ liên hợp tấn công."

"Sợ cái gì, có anh chống đỡ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.