Bạch Thiếu Gia, Cưng Chiều Vợ Như Mạng

Chương 92: Chương 92: Tôi sẽ giết anh. 3




Hàn Niệm giật giật khóe miệng nói: “Bị thương còn có thể thảnh thảnh thơi thơi ngồi ở đây uống trà sao?”

Quý Nghiên 囧 囧, hình như là vậy.

Cô lại ngớ ngẩn rồi!

“Yên tâm, thể chất của con bé này rất tốt! Khủng long đều đã tuyệt chủng hết rồi mà em ấy vẫn sống tốt đấy thôi.”

Quý Nghiên: “Cái này có thể cũng so sánh được sao?”

“Này này này, đừng có bàn luận nữa, đặc sắc vẫn còn ở phía sau đây này!” Mẫn Y Hàm vỗ vỗ cái bàn, trở lại vẻ nghiêm chỉnh ngay ngắn.

Hàn Niệm giang tay nói: “Tiếp đi.”

Y Tịch Nhược rất muốn khâu miệng của anh ta lại, đây tuyệt đối là sỉ nhục lớn nhất đời cô mà à à à….!

Mẫn Y Hàm nói tiếp: “Sau đó em ấy trở về điều tra một chút thì phát hiện thằng nhóc kia lại là một tên vừa được thăng chức thiếu tướng của cục chống khủng bố trong nước, hôm đó vừa vặn được công tước Kirten mở tiệc chiêu đãi, mới chạm mặt Tịch Nhược. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Tịch Nhược cảm giác mặt mũi bị tổn thất, lúc ấy rất có khí thế chạy đi tìm người ta đòi đấu kiếm, kết quả…”

Anh ta cố ý úp úp mở mở.

Bạn học Hàn Niệm thích tham gia náo nhiệt quả nhiên hỏi: “Kết quả như thế nào?”

Quý Nghiên cũng chờ mong nhìn anh ta.

Chẳng lẽ là cọ sát đến bật ra lửa tình?

“Em cũng không biết.” (Hàn Niệm là chồng của Mẫn Luyến Y mà LY là chị song sinh với Y Hàm nên HN là anh rể) Mẫn Y Hàm nhẫn nhịn thở dài một hơi nói tiếp.

“…”

Quý Nghiên giữ vững im lặng.

Hàn Niệm ngay sức co rút khóe miệng cũng không còn.

“Nhưng mà em hiểu em ấy rất rõ, chắc chắn sẽ không dùng thủ đoạn bình thường đâu.” Mẫn Y Hàm lại nói một câu.

Hàn Niệm: “Nói nhảm, em ấy dùng thủ đoạn bình thường mà vẫn có thể diệt sạch khủng long sao?”

Quý Nghiên không nhịn được xen vào một câu: “…Khủng long là vô tội.”

Hàn Niệm: “…”

“Trực tiếp hỏi Tịch Nhược là tốt rồi.” tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Mẫn Luyến Y hiếm khi mở miệng nói.

Sau đó đám người nhất trí quăng ánh mắt sang Y Tịch Nhược.

Y Tịch Như kiêu ngạo nói: “Đừng trông mong vào em, một chữ em cũng không nói đâu.”

“Đừng nói thế, vui một mình không bằng vui chung! Có chuyện gì không vui nói ra để mọi người vui vẻ một chút là được rồi.” Hàn Niệm thở dài xa xôi.

Quý Nghiên im lặng.

Y Tịch Nhược: “Đừng có mơ, muốn vui đùa thì anh nói mấy chuyện xấu hổ của anh ra, chắc chắn đủ cho mọi người vui đến ba ngày ba đêm đấy. Tại sao anh không nói?”

“…” Hàn Niệm quyết đoán ngậm miệng.

Y Tịch Nhược quả nhiên mồm miệng rất kín, mặc kệ bọn Mẫn Y Hàm dụ dỗ thế nào cũng không nói nửa lời. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Cuối dùng bất đắc dĩ đành phải buông tha, chỉ là Hàn Niệm cười như tên trộm, Quý Nghiên một phát sởn hết cả gai ốc, hỏi Bạch Thắng, Bạch Thắng nói: “Tịch Nhược không thể uống rượu, chuốc một chầu rượu thì hỏi em ấy cái gì em ấy cũng đều nói thật.”

“Phụt…” Quý Nghiên lập tức có cảm giác đồng bệnh tương liên.

Cô dùng ánh mắt “mặc niệm” nhìn Y Tịch Nhược, chắc chắn bọn họ đã tính toán làm sao để chuốc rượu cô ấy rồi, mấy người nhà này quả nhiên đều độc ác thú vị… Y Tịch Nhược bị Quý Nghiên nhìn mà không hiểu gì cả.

“Đến đến đến, hôm nay đẹp trời như vậy, ánh nắng tươi sáng, trăng tròn hoa thắm (tyvy: nghĩa là đoàn tụ sum vầy, nhưng ở đây câu của HN là đang tả buổi sáng cho nên dùng câu này có hơi kỳ), không được lãng phí, mọi người cùng chơi mạt chược nào.”

Một lát sau, không biết Hàn Niệm lấy mạt chược ở đâu ra, hào hứng bừng bừng thét to nói.

Quý Nghiên muốn rớt nước mắt, thành ngữ phối hợp kỳ lạ hiếm thấy như vậy thì thôi đi. Nhưng dùng câu đoàn tụ sum vầy như vậy, không biết nếu thầy dạy văn của Hàn Niệm biết, có thể muốn đập đầu vào miếng đậu hủ hay không?”

Một bàn mặt chược rất nhanh bắt đầu, Hàn Niệm, Bạch Thắng, Mẫn Y Hàm, Y Tịch Nhược ngồi thành một bàn. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Quý Nghiên ngồi xem bên cạnh Bạch Thắng, Mẫn Luyến Y thì ngồi bên cạnh Hàn Niệm. Nãy giờ cũng không chú ý, Quý Nghiên ngồi xuống liền lập tức phát hiện ra nhân số không đúng.

Cô giương mắt lên hỏi: “Bạch Tinh đâu rồi?”

“Nếu không có ở trong phòng Phù Tô thì đã đi ra ngoài rồi, hằng năm em ấy trở về đều bị bi thương một trận, biến mất là chuyện thường xảy ra.” Mẫn Y Hàm hở hững nói.

Quý Nghiên phát hiện khi anh ấy nói những lời này thì đôi mắt thoáng sâu hơn một chút.

Cô đã từng nghe bọn họ nhắc tới Phù Tô, nhưng lại chưa từng gặp bao giờ, những người nhà họ Bạch và nhà họ Y cô cũng đã gặp rồi, chỉ có Phù Tô là chưa từng thấy qua. Quý Nghiên là người phụ nữ thông minh, cô đã mập mờ đoàn được chuyện gì đó, nhưng vẫn là không hỏi.

Cô lo lắng, chuyện này có lẽ sẽ chọc vào nỗi đau của bọn họ.

Nhưng Y Phù Tô, nghe tên cảm giác chính là một người có một không hai. Hơn nữa mọi người trong nhà bọn họ lớn lên đều đẹp mắt như vậy, Y Phù Tô chắc chắn cũng không kém, không biết giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì?

“Em có biết đánh (mạc chược) không?” Bạch Thắng quay đầu hỏi Quý Nghiên.

Quý Nghiên hồi phục tinh thần, nhẹ gật đầu. “Biết”

Khi cô còn bé Tạ Tử Kỳ thường mời một số quý phu nhân đến nhà tìm Lữ Mỹ đánh mạc chược, Quý Nghiên cảm thấy một mình nhàm chán nên muốn cùng ngồi chơi với mẹ, ở bên cạnh nhìn xem. tyvybutchi.di.ễnđà.nlêqu.ýđô.n Nhìn nhìn xem xem rồi cũng biết chơi, đôi khi Lữ Mỹ đang đánh mạc chược chợt muốn đi WC thì cô cũng còn có thể thay thế một lát.

Bạch Thắng nói: “Vậy em đánh giúp anh.”

“Hả?”

“Hôm nay hơi mệt, muốn nghỉ một lát.” Anh mỉm cười nói.

Quý Nghiên không nghi ngờ gì, lập tức nói. “Vậy anh nghỉ ngơi đi, em đánh giùm cho.”

Bạch Thắng cười nhạt một tiếng, hai người thay đổi vị trí, ở trên bàn mọi người đều nhao nhao lắc đầu, trong lòng thầm nói: Nam nữ ân ái thật là đáng xấu hổ, đáng xấu hổ mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.