Cục trường bất giác trở nên căng thẳng cực kỳ. Trong tình huống căng
thẳng đó, bất giác Thứ Dân cũng chột dạ. Gã vội nép vào góc tửu điếm hồi hộp nhìn Tuấn Luận và Băng Lệ.
Tuấn Luận nhìn qua quần hùng:
- Chư vị hẳn muốn đoạt báu vật Thiên Ma Cổ Bảo trong tay của tại hạ.
Một gã đại hán lực lưỡng bước ra. Y đặt tay vào đốc ngọn lang nha bổng.
Chỉ nhìn qua binh khí của y thôi đã có thể đoán y là một thần lực khó có ai bì kịp.
Y từ tốn nói:
- Hạ công tử chắc nhận ra Tôn Hầu này?
- Tôn Hầu túc hạ là Thiên Lôi Thần. Lưu danh chấn khắp tỉnh Hồ Bắc mà bất cứ người của võ lâm ai nghe đến tên cũng đều nể mặt.
- Không ngờ Bách Thủ Thư Sinh cũng biết Tôn mỗ. Tôn mỗ những tưởng đâu Hạ tôn giá với danh tiếng lẫy lừng trên chốn võ lâm rồi chẳng còn biết đến những kẻ như Tôn mỗ nữa.
- Nghe tiếng Tôn túc hạ nhưng hôm nay tại hạ mới được diện kiến. Hạnh ngộ ... Hạnh ngộ ...
Tuấn Luận vừa nói vừa ôm quyền xá:
- Tôn túc hạ có điều chi chỉ giáo tại hạ trong lần giao kiến này.
Tôn Hầu Thiên lôi thần lực đưa ngọn Lang nha bổng vác lên vai:
- Binh khí của Tôn mỗ nặng đến năm trăm cân, không biết với hai bàn tay
thịt của Hạ túc hạ, thì có đỡ được ngọn binh khí của tại hạ không?
Tuấn Luận nghiêm mặt:
- Tại sao đến bây giờ Tôn túc hạ mới đặt ra điều kiện đó với tại hạ.
Thiên Lôi Thần Lực Tôn Hầu sa sầm mặt:
- Đã là người của võ lâm thì lúc nào cũng là thời lúc để ấn chứng võ công mà.
Tuấn Luận nhếch môi cười khẩy:
- Tại hạ nghĩ Tôn các hạ đã chọn đúng thời điểm ấn chứng võ công với tại
hạ rồi đó. Hẳn Tôn túc hạ đã nghe Sử huynh kia nói đã đầu độc tại hạ ư.
Nếu Tôn túc hạ nghĩ tại hạ bị trúng độc thì xin cứ ra tay. Nhưng lần này đến ấn chứng võ công với Tôn túc hạ thì Tuấn Luận không chơi đoạt binh
khí, mà sẽ dụng đến sát chiêu đó.
Chàng chìa hai tay đến trước:
- Tay của tại hạ chưa từng nhuốm máu, nhưng giờ có lẽ sẽ phải nhuốm máu đồng loại.
Tôn Hầu chau mày:
- Tôn mỗ nghe thiên hạ kháo với nhau, Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận võ
công siêu tuyệt, xuất thần nhập thánh nhưng tuyệt nhiên không bao giờ
giết người. Sao bây giờ lại đổi ý?
Tuấn Luận mỉm cười:
- Bởi lẽ đơn giản thôi.
Tôn Hầu cướp lời chàng:
- Lẽ gì khiến cho Hạ công tử đổi ý?
- Vì tại hạ đã trúng độc công của Sử huynh kia ... Đã trúng độc công tất
tại hạ luôn phải phân tán nội lực. Một để không cho chất độc phát tán
nhập vào nội thể, và còn phải đối kháng với Tôn túc hạ nữa. Nếu không sử dụng sát chiêu thì khó mà thủ thắng được.
Lời nói thằng của Tuấn Luận khiến cho quần hùng có mặt tại tửu điếm phải sờ sững. Họ không ngờ Tuấn Luận lại thẳng thắn nói sự thật đó. Nhưng chính vì chàng nói ra sự thật của bản thân mình nên quần hùng phai e dè.
Tôn Hầu buột miệng hỏi:
- Tại sao túc hạ lại nói ra điều đó? Nếu là Tôn mỗ thì ta sẽ không nói ra sự thật đó đâu.
Tuấn Luận lắc đầu:
- Tại hạ không có gì để dấu các vị bằng hữu cả ... Thà nói ra sự thật để
chư vị bằng hữu định đoạt còn hơn đánh lừa các vị. Ngay bây giờ chư vị
bằng hữu đang có mặt ở đây hẳn rất muốn lợi dụng cơ hội hiếm hoi này để
làm chủ báu vật Thiên Ma Cổ Bảo. Đã muốn thì phải biết cái giá chứ.
Chàng nghiêm giọng nói:
- Cái giá mà chư vị muốn có được báu vật Thiên Ma Cổ Báo lớn lắm đấy.
Tôn Hầu nói:
- Giá đó mắc như thế nào?
Hai cánh môi Tuấn Luận nhếch lên:
- Cái giá mà Tôn túc hạ phải trả bằng chính cái mạng của túc hạ đó.
- Tôn mỗ đã từng tâm nguyện, ta thà đứng trên thiên hạ chứ không bao giờ ngồi dưới chân kẻ khác.
Nghe gã nói câu này Tuấn Luận buông một tiếng thớ dài. Chàng tự nghĩ thầm,
thần lực của Thiên Lôi Tôn Hầu nhứt định sẽ dụng sát chiêu để đoạt báu
vật. Một khi hắn dụng đến sát chiêu thì rõ ràng chàng đã rơi vào tình
thế vô cùng bất lợi nếu không muốn nói là chỉ mành treo chuông. Huống
chi ngoài thần lực Thiên lôi ra còn có những cao thủ khác đang chăm chăm muốn đoạt báu vật Thiên Ma Cổ Bảo bằng sự thèm thuồng bất kể giới quy
của võ lâm.
Tuấn Luận ngấm ngầm vận công, nhưng khổ nổi độc dược
mà Thứ Dân hạ độc vào rượu lại rất quái dị.Chúng như nhưng làn khói vô
hình, luôn vượt ra ngoài bí thuật gom độc của Tuấn Luận.
Chàng thầm nói với Băng Lệ:
- Tô cô nương. Tại hạ có thể chết đó. Hãy đi đi.
Băng Lệ lắc đầu:
- Không.
- Nàng đừng bướng bỉnh.
Băng Lệ gạt ngang:
- Chẳng có gì bắt Băng Lệ rời khỏi đây cả.
Nàng vừa nói vừa liếc Thứ Dân. Trong ánh mắt nàng biểu lộ tất cả sự hằn học và căm phẫn.
Chạm vào ánh mắt sắc sảo và khe khắt của nàng bất giác Thứ Dân phải co rúm người lại.
Thiên Lôi Thần Lực Tôn Hầu gằn giọng nói:
- Hạ túc hạ đã nói thật thì Tôn mỗ cũng nói thật. Tôn mỗ cần cái báu vật
Thiên Ma Cổ Bảo. Không chỉ riêng một mình Tôn mỗ đâu mà tất cả mọi người trên võ lâm đều muốn. Nếu túc hạ trao báu vật Thiên Ma Cổ Bảo cho Tôn
mỗ thì Tôn mỗ sẽ nhận lãnh số phận của túc hạ. Bằng như không giao Túc
hạ biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi chứ?
Tuấn Luận khoát tay:
- Tôn Hầu không cần nói điều đó.
Băng Lệ chen vào:
- Các người muốn lấy báu vật Thiên Ma Cổ Bảo phải không. Chính Tô Băng lệ đang giữ nó chứ không phải Hạ đại ca.
Tôn Háu nhìn nàng:
- Tô cô nương chỉ là trang giai nhân tuyệt sắc đất Dương Châu, tay yếu
chân mềm sao có được báu vật Thiên Ma Cổ Bảo. Cho dù Tô cô nương có là
trang giai nhân đẹp nhất võ lâm Trung nguyên thì cùng không ai đưa Thập
nhị Thần châu cho cô nương để đổi lấy một chút tình.
Băng Lệ lắc đầu:
- Báu vật Thiên Ma Cổ Bảo không phải là Thập nhị Thần châu ... mà nó là một chiếc tráp của ...
Tôn Hầu cướp lời nàng:
- Đúng rồi. Một chiếc tráp trong đó có những viên thần châu huyền thoại.
Gã nhìn lại Tuấn Luận:
- Hạ Tuấn Luận công tử. Công tử quyết định rồi chứ?
- Tại hạ không có gì để quyết định.
- Thế thì Tôn mỗ sẽ quyết định dùm túc hạ vậy.
Gã vừa nói vừa múa tít ngọn Lang nha bổng, rồi nện thẳng xuống chiếc bàn đặt ngay trước mặt Tuấn Luận.
ầm ...
Với sức nặng năm trăm cân của ngọn Lang nha bổng phối hợp với thần lực của
Tôn Hầu thì chiếc bàn kia chỉ nhận đúng một ngọn Lang nha bổng của gã đá tan nát thành những mảnh vụn.
Tôn Hầu thu ngọn Lang nha bổng lại, nhìn Tuấn Luận gằn giọng nói:
- Nếu Hạ túc hạ không trao báu vật Thiên Ma Cổ Bảo cho Tôn mỗ thì thân pháp của người cũng sẽ như chiếc bàn này.
Gã nói dứt câu thì giọng nói khàn khàn cất lên ngoài cửa tửu điếm:
- Ngươi nói sai rồi.
Tôn Hầu nghe giọng nói khàn khàn đó không thể kiềm chế được mình ma phải
quay đầu nhìn lại. Đứng ngay ngưỡng cửa tửu điếm là Kinh Vô Thường với
bộ mặt như trét sáp, trơ trơ nhìn gã. Ngoài sắc mặt như sáp thì chiếc
mũi mỏ quạ cũng khiến cho kẻ đối diện nao lòng. Tất cả những nét trên
khuôn mặt của Kinh Vô Thường đều toát lên sự chết chóc rờn rợn.
Chính sắc diện rờn rợn của họ Kinh, buộc Thần Lực Thiên Lôi Tôn Hầu nói:
- Tôn mỗ nói sai cái gì chứ ... Mà ngươi là ai mà dám nói Tôn mỗ nói sai chứ?
Kinh Vô Thường vác ngọn khoái đao bước đến bên Tuấn Luận Y nhìn Tuấn Luận nói:
- Ta luôn luôn là chiếc bóng của ngươi. Chỉ khi nào ta biến thành hình
của ngươi và ngược lại ngươi biến thành bóng của ta thì mới kết thúc sự
đeo bám của Kinh Vô Thường.
Nghe ba chữ Kinh Vô Thường, Thần Lực Tôn Hầu ló mắt nhìn họ Kinh. Y buột miệng lặp lại.
- Các hạ là Kinh Vô Thường. Chỉ đao Kinh Vô Thường.
Nhìn lại Tôn Hầu, Kinh Vô Thường thản nhiên buông một câu thật nhạt nhẽo lạnh lùng:
- Nếu ta là Kinh Vô Thường thì ngươi định liệu sao với Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận?
Thần Lực Thiên Lôi Tôn Hầu lưỡng lự. Gã ngập ngừng hỏi:
- Kinh Tôn giá cũng muốn đoạt báu vật Thiên Ma Cổ Báo của Hạ Tuấn Luận?
Vô Thường nhướng mày:
- Chuyên Kinh mỗ làm Tôn túc hạ không cần thiết hỏi làm gì.
- Tôn mỗ không đáng biết sao?
Vó Thường buông một câu lạnh lùng:
- Ngươi không cần biết Tôn Hầu đanh giọng nói:
- Tôn giá không nói ra nhưng tất cả mọi người ở đầy đều biết Tôn giá sẽ
đoạt báu vật Thập nhị Thần châu của Thiên Ma Cổ Bảo trong tay Hạ Tuấn
Luận.
Kinh Vô Thường chau mày:
- Ta muốn đoạt thì sao nào?
Tôn Hầu miễn cưỡng nói:
- Tôn giá đã được Vạn Sự Thông vấp vào hàng thứ ba trong binh khí phổ,
chỉ dưới có Nhứt Điểu, Nhị Hoàn. Vai vế lớn như vậy, tôn giá chẳng lẽ
lợi dụng vào lúc Tuấn Luận Bách Thủ Thư Sinh... Một ngươi chẳng có thứ
hạng gì trong binh khí phổ của Vạn Sự Thông, lại đang bị trúng độc mà
đoạt báu vật của y sao?
Nếu Kinh tôn giá làm như vậy thì đã tự hủy danh dự của mình.
Vô Thường trừng mắt nhìn Tôn Hầu:
- Ngươi nói hết rồi chứ?
Thần Lực Thiên Lôi Tôn Hầu nghe Kinh Vô Thường thốt ra câu đó, bất giác tay nắm chặt đốc ngọn Lang nha bổng. Y ngập ngừng nói:
- Tôn mỗ đã nói hết rồi.
- Nói hết thì đến lượt ta. Thứ nhứt ta không còn đứng hàng thứ ba trong
binh khí phổ nữa, mà đã là hàng thứ tư. Nhưng có lẽ vẫn còn hơn ngươi
rất nhiều. Thứ hai. Ta không có ý lấy báu vật Thiên Ma Cổ Báo, mà lại
muốn chiếm hữu của Hạ Tuấn Luận. Hắn thuộc về Kinh mỗ và chỉ có Kinh mỗ
quyết định sự sống hay chết của Bách Thủ Thư Sinh mà thôi. Bây giờ ngươi hiểu rồi chứ. Hiểu rồi thì mau cút đi đừng để đao của ta tống tiễn
ngươi đi. Không hay đâu. Với một người như ngươi, quả thật Kinh mỗ chẳng muốn động đến đao pháp của mình.
Tôn Hầu nghe Kinh Vô Thường nói bất giác cau lại vừa giận vừa thẹn:
- Tôn giá khinh người quá.
- Kinh mỗ không khinh người mà khinh ngươi thì có đấy.
- Kinh tôn giá khinh Tôn Hầu này à?
- Chẳng lẽ Kinh Vô Thường lại trọng ngươi.
Lời nói này của Kinh Vô Thường chẳng khác nào dầu đổ thêm vào lửa khiến cho Tôn Hầu phẫn nộ đến biến sắc. Y gầm lên:
- Kinh Vô Thường! Ngươi tưởng Tôn mỗ sợ ngươi chắc.
Tôn Hầu vừa nói vừa vung Lang nha bổng toang bổ thẳng vào đầu chỉ đao Kinh
Vô Thường. Nhưng ngọn Lang nha bổng vừa đưa ra khỏi đầu gã thì ánh đao
của Kinh Vô Thường đã chớp động. Khi đao thu về thì đôi tay thần lực của Tôn Hầu bị tiện đứt rồi, và ngọn Lang nha bổng nặng trên năm trăm cân
vô hình tung bổ thẳng xuống đỉnh đầu y.
Bộp!
Với sức nặng
trên năm trăm cân, ngọn Lang nha bổng của Tôn Hầu chẳng khác nào chiếc
búa nặng tựa Thái Sơn khiến cho thủ cấp của Thiên Lôi Thần Lực Tôn Hầu
thủng luôn xuống cổ. Thân thể lực lưỡng của Thiên Lôi Thần Lực đổ sầm
đến trước.
Rầm.. Cái chết chớp nhoáng của Thiên Lôi Thần Lực Tôn
Hầu khiến cho những người động có mặt tại tửu điếm phải biến sắc. Họ đã
chứng nghiệm ra đao pháp tối thượng sát nhân của Kinh Vô Thường, tất cả
chẳng ai bảo ai đồng loạt thối hẳn về sau một bộ.
Kinh Vô Thường lia cặp mắt cú vọ, lạnh lùng lướt qua tất cả những khuôn mặt đang chăm chăm nhìn gã. Y nói:
- Còn ai muốn đòi mạng của Hạ Tuấn Luận, Bách Thủ Thư Sinh không?
Không một nói nào lên tiếng trả lời gã. Vô Thường nhìn lại Tuấn Luận:
- Các hạ luôn thuộc về Kinh mỗ, chỉ khi nào sự sắp xếp lại được tiến hành, thì người mới thuộc về người.
Y nhìn lại những người khác:
- Các ngươi có thể đi được rồi ...
Những cao thủ kia lưỡng lự rồi lặng lẽ rời tửu điếm.
Tuấn Luận quay lại Kinh Vô Thường:
- Đa tạ Kinh huynh.. Vô Thường khoát tay:
- Không cần các hạ đa lễ Kinh mỗ hành sự vì mục đích của Kinh mỗ.
Vô Thường liếc nhìn Thứ Dân. Thấy gã nép người trong góc tửu điếm run rẩy, nên lắc đầu tỏ lộ thái độ khinh bỉ. Y gằn giọng nói:
- Hôm nay Tuấn Luận chết thì đầu ngươi sẽ được tế cho Bách Thủ Thư Sinh rồi đó.
Gã nói xong thì từ ngoài tửu điếm giọng nói oang oang của bang chủ Hắc Y bang Lữ Toàn Khôn cất lên:
- Bách Thủ Thư Sinh Hạ Tuấn Luận chết còn có thủ cấp của Sử Thứ Dân công
tử tế cho y. Nhưng nếu Kinh Vô Thường chết chẳng biết ai sẽ đồng ý dâng
thủ cấp tế cho ngươi đây.
Kinh Vô Thường nhìn Lữ Toàn Khôn, Bang chủ Hắc Y bang.
Gã nhạt nhẽo nói:
- Lũ tiện nhân bắt đầu xuất hiện để tranh phần ăn đấy.
Toàn Khôn quắc mắt gằn giọng nói:
- Kinh Vô Thường. Ngươi nói ai là tiện nhân đấy?
- Kinh mỗ đang nói ngươi chứ nói ai.
- Ai sợ chỉ đao của họ Kinh chứ Hắc Y bang thì chẳng sợ ngươi đâu.
Kinh Vô Thường cười khẩy rồi nói:
- Kinh mỗ thấy chữ sợ đang hiện rõ trong ánh mắt của Lữ bang chủ kìa. Nếu Lữ bang chủ không sợ thì sao còn chưa xuất chiêu tiếp đao pháp của Kinh mỗ.
Bang chủ Hắc Y bang Lữ Toàn Khôn đanh giọng nói:
- Hừ. Có gì mà Lữ mỗ ngại chứ. Mời ngươi ra ngoài.
Lão nói xong quay lưng bước thẳng ra ngoài cửa tửu điếm. Tuấn Luận chau mày nói với Kinh Vô Thường:
- Kinh huynh.. Bên ngoài hẳn đã có bẫy để chờ huynh. Huynh sẽ rơi vào chiếc bẫy mà Lữ Toàn Khôn bang chủ giăng sẵn.
Vô Thường nhếch môi nói:
- Có chuyện bẫy nào khá dĩ cản được chỉ đao Kinh Vô Thường.
Y nói xong vác ngọn khoái dao như vác một thanh sắc ung dung tiến thẳng
ra cửa. Vô Thường vừa bước ra khỏi tửu điếm thì ngay lập tức hai bên
ngưỡng cửa, bốn gã cao thủ Hắc Y bang cầm một chiếc lưới lướt ra. Họ
dụng lưới thật tài tình, chụp thẳng xuống đầu Kinh Vô Thường.
Kinh Vô Thường bị bốn gã cao thủ Hắc Y bang tập kích bất ngờ, trong khi Bang chủ Lữ Toàn Khôn thì đứng chấp tay sau lưng nhìn thuộc hạ của mình.
Những tưởng đâu tấm võng lưới kia sẽ phủ xuống đầu Kinh Vô Thường nên Lữ Toàn Khôn buông một tiếng cười đắc ý và cao hứng nói:
- Lời nói của bổn Bang chủ thì không bao giờ sai cả.
Lời vừa dứt trên miệng gã thì võng lưới đã bị chỉ đao của Kinh vô Thường
rọc thành bốn mảnh chỉ trong một chiêu. Đến chiêu đao thứ hai thì bốn gã cao thủ Hắc Y bang biến thành bón cái xác không đầu, mà tay thì vẫn nắm khư khư một góc lưới.
Vô Thường định nhãn nhìn Lữ Toàn Khôn, mũi đao chúc xuống đất. Y nhếch môi nói:
- Lữ bang chủ còn trò gì nữa không. Kinh mỗ nghe nói Hắc Y bang có rất nhiêu trò trẻ con để dụng khi gặp cao thủ võ lâm.
Toàn Khôn hừ nhạt một tiếng rồi nói:
- Hắc Y bang không thiếu trò để tiếp Kinh Vô Thường các hạ đâu. Lữ mỗ chỉ rút khỏi đây khi các hạ phải tọa thị nhìn bổn Bang chủ lấy báu vật
Thiên Ma Cổ Bảo.
- Lữ tặc nói hay lắm. Nếu như lão bước qua được lưỡi đao của mỗ thì mới có thể đụng đến Hạ Tuấn Luận.
Kinh Vô Thường vừa toan nhích động đao pháp thì một bóng người vận xiêm y
thêu kim tuyến lướt đến chặn ngang trước mắt gã. Người đến chính là Long Cơ Bà Bà.
Long Cơ bà bà nện thiền trượng xuống đất:
- Mụ đây muốn lấy báu vật Thiên Ma Cổ Bảo của Hạ Tuấn Luận.. Ngươi có dám cản tay mụ không?
Kinh Vô Thường lạnh nhạt nói:
- Không một người nào được phép đụng đến Hạ Tuấn Luận, bởi vì gã đã là của Kinh Vô Thường. Ngay cả mụ cũng vậy thôi.
- Tên tiểu tử này hẳn không biết người đứng trước mặt ngươi là Long Cơ Bà Bà.
Vô Thường đáp lại bằng một câu xấc xược và kiêu hãnh:
- Long Cơ Bà Bà thì đã sao nào?
Long Cơ Bà Bà nghe câu nói này, liền phẫn nộ, rít giọng nói:
- Long Cơ Bà Bà thì đã sao ư? Ngươi có thể đỡ được bao nhiêu trượng của Long Cơ Bà Bà?
- Ta sợ mụ không đỡ được một chiêu đao của Kinh mỗ.
- Hóa ra đây là tên tiểu tử với ngoại hiệu Chỉ đao Kinh Vô Thường. Được lắm.
Để mụ xem đao pháp của ngươi thế nào mà lại được người ta ca tụng thái quá.
Long Cơ Bà Bà nói dứt câu hoành trượng múa vun vút. Trông vẻ bề ngoài già
nua của Long Cơ Bà Bà không ai tưởng tượng được mụ ta lại cơ nội lực
siêu phàm như vậy. Gần như Long Cơ Bà Bà múa trượng mà chẳng hề tổn hao
một chút nội lực nào.
Đôi chân mày của Vô Thường nhíu lại. Y đã
kịp nhận ra trượng pháp của Long Cơ Bà Bà. Hai tay nắm chặt đốc đao thần quang rọi thẳng vào vùng ảnh trượng của Long Cơ Bà Bà.
Cả hai
cùng thét lên một tiếng. Tiếng thét của họ khiến cho bang chủ Hắc Y bang Lữ Toàn Khôn phải giật mình. Cùng với tiếng thét đó, Long Cơ Bà Bà và
Kinh Vô Thường như cùng một lúc xuất chiêu. Chiêu thức của họ nhanh cực
kỳ nhanh đến độ chẳng một ai kịp nhìn thấy thức chiêu như thế nào. Những cao thủ chỉ kịp nhận biết dư kình khủng khiếp tỏa ra vây bọc lấy họ thì cuộc so chiêu đã chấm đứt rồi.
Kinh Vô Thường đứng dạng háng
chân tay đao chúc xuống đất. Hổ khẩu của tay đao rách nát, máu nhỏ xuống ròng ròng. Mặc dù vậy, sắc mặt của gã vẫn chẳng một chút biểu cảm gì.
Nó cứ trơ trơ như thể đã được trét một lớp sáp.
Bên kia Long Cơ
bà Bà đừng chống trượng, mắt nhìn Kinh Vô Thường. Ống tay áo bên trái
của bà ta máu đổ ướt đẫm. Long Cơ Bà Bà rùng mình một cái lắc mạnh bờ
vai trái. Ngay lập tức cánh tay của Long Cơ Bà Bà rơi xuống đất.
Cánh tay nhăn nheo của Long Cơ Bà Bà rơi xuống đất khiến cho mặt của quần
hùng lẫn Bang chủ Lữ Toàn Khôn phải xám ngoét. Long Cơ Bà Bà gằn giọng
nói:
- Người dám chặt tay Long Cơ Bà Bà?
Thêm hàng loạt những bóng người lướt đến. Và người đầu tiên lướt đến bên Long Cơ Bà Bà là Trang chủ Tụ Hiền trang Mạc Thiên Vân.
Mạc Thiên Vân lo lắng hối Long Cơ Bà Bà:
- Bá mẫu.
Long Cơ Bà Bà rít giọng nói:
- Ta chỉ bị đứt một cánh tay thôi. Nhưng gã kia thì chẳng còn là Chỉ đao Kinh Vô Thường nữa.
Mạc Thiên Vân trừng mắt nhìn Kinh Vô Thường. Lão đay nghiến nói:
- Chỉ đao Kinh Vô Thường. Ngươi chẳng nể mặt Bổn trang chủ và Lão bá mẫu
đã đáng bậc trưởng tôn của ngươi ... Ngươi thật đáng chết lắm.
Mạc Thiên Văn gầm lên:
- Người đâu ... Bằm xác Kinh Vô Thường cho Bổn bang chủ.
Vô Thường gào lên:
- Ai dám.
Mặc cho gã gào lên với tất cả sự phẫn uất của mình, bọn gia nhân Tụ Hiền
trang như bầy ong lao vào để cướp mang Kinh Vô Thường. Đao lan tỏa cả
một vùng rộng trên năm trượng vuông.
“Càn khôn chuyển đổi sắc màu.
Đất run rẩy bởi thây người đố xuống.
Không khí nhuộm mùi máu tanh.
Quỷ thần phải trốn chạy”.
Thây người đua nhau đổ xuống bởi màn ảnh đao của Kinh Vô Thường. Tất cả
những cái chết, những kiểu chết, những tư thế chết đều tái hiện qua màn
sát kiếp của bọn gia nhân Tụ Hiền trang.