CHƯƠNG 12 – Cư nhiên bị y nhìn thấy hết rồi.
Tắm xong rồi quả nhiên cả người liền cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, thoải mái vô cùng, Bạch Trạch mặc bộ dục bào, vừa cầm khăn lau tóc vừa chậm rãi thong thả bước ra khỏi phòng tắm. Cái bồn tắm lớn bên trong quả nhiên chỉ có nhìn thôi cũng đủ làm cho người ta khi nhìn vào liền cảm thấy thực dễ chịu nếu được ngâm mình vào a, bất quá giống như đã lâu không có ai dùng qua, hơn nữa hắn hiện tại cũng chẳng có thời gian, càng thấy ngại nếu dùng nó. Gian phòng tắm này cư nhiên không phải là gian phòng tắm trong phòng ngủ của y, bởi vì y bị bệnh khiết phích cho nên hắn cũng không muốn tự làm mất mặt mình mà đi dùng phòng tắm riêng của y, cho nên vẫn là tắm ở gian phòng tắm mà khi sáng hắn vào rửa mặt. Chẳng qua kẻ có tiền cùng với người như hắn không giống nhau, phòng tắm tự nhiên so với phòng tắm nhà hắn lớn gấp nhiều lần.
Vừa đi ra xong hắn liền thoáng sửng sốt, Lãnh Tĩnh cư nhiên lại ngồi dựa vào sô pha trong gian phòng này, không biết đang suy nghĩ cái gì mà khi thấy hắn đi ra liền chỉa chỉa lên giường, đạm mạc mà mở miệng, “điện thoại của cậu vừa rồi mới reo”.
Ân? Hắn xoay người cầm lấy di động trên giường, dục bào mặc trên người theo cử động của hắn mà bật mở ra một chút, lộ ra bờ ngực trắng nõn bên trong cùng xương quai xanh thật tinh xảo — dục bào mặc trên người hắn có chút hơi rộng quá.
Ánh mắt của y không khỏi có chút lóe ra, mất tự nhiên mà cụp mắt xuống – hắn như thế nào mà lại mặc dục bào đi ra đây?
Bạch Trạch nguyên tưởng rằng y hiện còn ở thư phòng cho nên muốn đi ra rồi mới từ từ mặc quần áo, căn bản là không có nghĩ tới y sẽ đến phòng này mà chờ hắn. Nhìn nhìn màn hình di động có một cuộc gọi nhỡ đã được gọi đến từ mười lăm phút trước rồi, mà khi đó hắn vẫn còn đang tắm rửa cho nên bỏ lỡ, mở ra xem mới biết đó chính là Thang Viễn Thần, không biết gã tìm hắn có chuyện gì đây. Chẳng lẽ đã khôi phục lại sau cuộc đả kích tối hôm qua rồi cho nên muốn tiếp tục ngẩng dậy đòi tái chiến? Khẽ nhíu mày một chút, vẫn là quyết định gọi lại, tốc chiến tốc thắng mà. Nếu tối hôm qua đã muốn nói không chấp nhận, hiện tại lại càng không thể để cho đối phương lại tiếp tục ôm ảo tưởng được a.
Lãnh Tĩnh bất động thanh sắc mà nhìn hắn đứng ở bên giường, bộ dạng có chút do dự, cuối cùng vẫn là cầm lấy di động gọi đi.
Thang Viễn Thần, là Thang Viễn Thần mà y biết? Tiểu công tử của Thang thị? Bọn họ quen biết nhau sao?
Y khi nãy có đến thư phòng xem xét một ít văn kiện, mà cái quan trọng là chỉ cần y chỉ cần tưởng tượng đến hắn hiện tại ở trong nhà của hắn, cùng y ở cùng dưới một mái nhà, y sẽ không có lý do gì mà không có chút nghĩ ngợi. Lắc lắc đầy, y lại nghĩ muốn tiếp tục vùi đầu vào văn kiện trong tay, nhưng cuối cùng là vẫn bị thất thần, cả người ngây ngẩn.
Không biết là hắn đã tắm rửa xong hay chưa.
Y thật sự là không thể tập trung tinh thần cho nên liền buông văn kiện, quyết định đi tìm hắn. Nghĩ đường trên núi quả là giao thông không tiện lắm, cho nên lát nữa chờ hắn tắm rửa xong rồi sẽ lái xe chở hắn trở về.
Gõ cửa hai cái không thấy có ai trả lời cho nên mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra, mà cửa cũng không có khóa. Đi vào rồi mới nhìn thấy cửa phòng tắm vẫn còn đóng chặt, hắn hẳn là còn chưa có tắm xong vì thế y mới quyết định ngồi xuống chờ hắn một chút. Còn chưa đi đến sô pha thì di động trên giường lại reo lên, ma xui quỷ khiến y lại không kiềm chế được mà nhìn về phía màn hình di động đang phát sáng ở trên giường hiện lên ba chữ Thang Viễn Thần.
Y nhìn hắn cúi đầu đứng ở nơi đó, dáng người cao ngất, giơ tay phải cầm điện thoại đặt vào tai, cồ tay áo dục bào rũ xuống tới tận khủy tay làm lộ ra một lễ khung xương đều đều, cánh tay trơn mịn bóng loáng cùng màu trắng của dục bào hòa hợp vào nhau thật đẹp, thậm chí có thể nhìn thấy từng mạch máu, làm cho y vô thức mà nhìn chằm chằm lấy không chớp mắt mà chính mình cũng không phát hiện ra.
“Uy, Viễn Thần, thật có lỗi, vừa rồi có chút việc cho nên không nhận được điện thoại của cậu. Tìm tôi có chuyện gì vậy?”
“Hắn không có việc gì, đã hạ sốt rồi.” Liếc nhìn Lãnh Tĩnh một cái rồi lại tiếp tục nghe điện thoại.
“Tôi ở bên ngoài.”
“Cuối tuần hả? Việc ngày hôm qua…..”
“Tôi không quen mấy vị bằng hữu này của cậu, tôi sẽ không đi.”
“Không phải, vậy được rồi, để tôi xem xem khi đó có thể hay không”.
….
“Tạm biệt”.
Hắn thở dài buồn bực, không nghĩ tới là chính hắn đã đoán trúng. Vị công tử Thang Viễn Thần này thật sự càng đánh càng hăng a, xem ra hắn cự tuyệt gã ngày hôm qua còn chưa có đủ liều lượng, sau một đêm gã liền bình thường trở lại, cư nhiên liền gọi điện thoại mời hắn tham gia tiệc khánh sinh vào cuối tuần, nguyên lai là cha mẹ của gã hàng năm đều theo thường lệ mà tổ chức cho gã một bữa tiệc thật linh đình, mà hôm qua gã lại không chịu, một mình cùng hắn tổ chức, này cũng có thể thấy được gã từ nhỏ đến lớn quả nhiên rất được nuông chiều đi. Tuy rằng trong lòng cũng không muốn đi, nhưng mà gã lại nói là “chẳng lẽ anh ngay cả cùng em trở thành bằng hữu cũng không chịu?” làm cho hắn thập phần khó xử, chỉ sợ rằng đây lại chính là chiến thuật lần này của gã, chính là nếu cứ tiếp tục cự tuyệt thì cũng không phải là chuyện nên làm.
“Điện thoại của ai vậy?” câu hỏi của Lãnh Tĩnh đem hắn từ trong suy nghĩ của mình tỉnh lại.
“Là của một bệnh nhân trước đây của tôi. Tôi hôm qua ở Tây Phong gặp anh cũng chính là trùng hợp cùng hắn đi ăn cơm.” Hắn cũng không có điểm giấu diếm, mà cũng chẳng có gì mà phải giấu diếm cả.
“Hai người giao tình tốt lắm sao?” y nhìn về phía hắn, ngữ khí có chút hờn giận, bất quá ngay cả y cùng hắn đều không có phát hiện ra.
“Cũng không tính là tốt lắm, chỉ là bằng hữu bình thường thôi. Ngày hôm qua là sinh nhật hắn cho nên bồi hắn ăn một bữa cơm chúc mừng một chút.” Nghĩ nghĩ, nhìn không được lại đưa mắt liếc nhìn y một cái, mang theo một chút khẩu khí đầy nén giận mà nói, “kẻ có tiền các anh chính là nhiễu sự quá, đã qua sinh nhật rồi còn mở thêm vài cái tiệc” cũng không ngại mệt sao? Hắn đương nhiên biết loại tiệc lớn nhỏ này chính là việc của giới thượng lưu vẫn thường làm, chúc mừng chỉ là cái cớ, mà xã giao mới chính là sự thật, tìm đủ mọi cách để mà đạt được mục đích giao thương. Tuy rằng biết vậy, chính là cũng chẳng có hứng thú mà đi tham dự, loại tiệc ăn uống linh đình này sẽ làm cho hắn cảm thấy không được tự nhiên, mỗi người đều như mang theo một cái mặt nạ khách khách sáo sáo nói chuyện, mà hắn thì lại chả có mấy thích loại trường hợp như vậy.
“Cậu có thể không đi” y hạ mắt, nhìn như khinh miêu đạm tả, nhẹ nhàng bâng quơ mà đề nghị. Trên thực tế, đối với thái độ không muốn đi của hắn làm cho y cảm thấy nhẹ nhàng mà thở ra. Ở Tây Phong hắn cùng Thang Viễn Thân đi ăn sinh nhật, lại còn cú điện thoại vừa rồi đối với một người như y, thực dễ dàng đoán ra được chân tướng sự việc hết tám chín mươi phần trăm, chính là Thang Viễn Thần đang theo đuổi hắn, mà hắn thì lại chẳng có thích gã là bao.
“Tôi nghĩ không đi, nhưng mà chính là không thể từ chối a. Aizz, đến lúc đó rồi nói sau. Nói không chừng tới lúc đó trong bệnh viện bận rộn, tôi chính là muốn đi cũng không thể đi được nữa chứ đừng nói.” Chỉ mong là có thể như vậy. Hắn cảm thấy vô lực mà ngả lên trên giường, hai tay bụm lấy mặt. Trời ạ, thực phiền muốn chết.
Hắn nằm năm phút đồng hồ, thân thể lười không muốn cử động, vẫn là bất đắc dĩ ngồi dậy. Hôm nay là cuối tuần, vẫn là không muốn đem phiền lòng phá hoại ngày nghỉ của chính mình, tốt nhất là nên về nhà nghỉ ngơi một chút cho khỏe người. Vì thế hắn quay đầu lại nhìn về phía y, kỳ quái thay người này cư nhiên vẫn còn ngồi ở đó, ngồi trên sô pha không chút nhúc nhích mà nhìn hắn. Đột nhiên nghĩ đến y ở đây không lẽ là tìm hắn có chuyện gì? Vừa rồi hắn gọi điện thoại cho nên quên mất việc hỏi y.
“Anh tìm tôi có việc gì vậy?”
“Tôi chở cậu về.”
Cổ quái liếc y một cái, y cư nhiên tích cực chủ động đòi chở hắn về? Đây là rốt cục y cũng nghĩ đến bốn chữ “tri ân báo đáp” hay là chê hắn ở trong nhà y quả là chướng mắt cho nên muốn sớm chở hắn về cho nhanh?
Khả năng đầu tiên mà gắn với người này, chắc chắn hắn sẽ bị sốc mà chết.
Còn khả năng thứ hai đối với người mặt lạnh nghiêm túc như y mà nói, có vẻ khá thích hợp.
Hắn nhìn y vẫn là đang ngồi trên sô pha, tư thế không thay đổi, ánh mắt cũng không chút xê dịch, bộ dạng giữ y nguyên như vậy, nghĩ đến chính mình trên người vẫn còn mặc dục bào, nhịn không được mà mở miệng, “Ách, tôi phải thay quần áo, anh…” có thể đi ra ngoài, vế phía sau này cũng không có nói ra, chỉ thấy thật quá áy náy.
Tuy rằng hai người đều là nam nhân, nhưng mà nghĩ đến ánh mắt nhìn chắm chú của tên mặt lạnh như băng này tựa như đang bảo ‘xin hãy cởi áo tháo dây lưng, thay quần áo đi’ vẫn là có chút khó có thể tưởng tượng, da đầu liền bỗng chút run lên. Cho nên, hắn ngồi trên giường nhìn y.
Nửa ngày, người ngồi trên sô pha cuối cùng cũng cử động, đứng lên hướng cửa đi ra, lúc đi ra rồi mới dừng lại một chút, khinh phiêu phiêu nói một câu “vạt áo của cậu bị lỏng ra rồi.”
Sau đó lại tiếp tục bước đi.
Hắn cúi đầu nhìn xuống, trời ạ, dây lưng của dục bào không biết tự khi nào mà bị buông lỏng ra, hắn cư nhiên thư thái trình ra nửa thân trần trụi, cho nên nói, hắn căn bản là không cần phải … thỉnh y đi ra ngoài, người ta cũng đã muốn nhìn thấy hết trơn rồi.
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của y chớp cũng không chớp, trong nháy mắt tim hắn bỗng chốc đập mạnh, mặt đỏ tựa hỏa thiêu.