CHƯƠNG 20 – hợp đồng giống y như là khế ước bán mình đấy chứ
Trong tòa nhà cao ốc của tập đoàn Lãnh thị hiện tại, gần nhất chính là mỗi người đều cảm thấy thập phần bất an, đặc biệt là những vị quản lý, phó giám đốc ở tầng cao hay là trợ lý gì đó của Lãnh Tĩnh. Hỏi vì sao ư? Nguyên nhân rất đơn giản, chính là vì tổng tài của bọn họ mấy ngày nay tâm tình tựa hồ không được tốt cho lắm, ấy thế cho nên sương mù phủ đầy gian, gian nào cũng bị ám không trừ một chỗ. Tuy rằng vị tổng tài này vốn bản chất cũng đã là người khó hầu hạ, làm tốt cách mấy đi chăng nữa thì mặt y một chút cũng chẳng có mảy may thay đổi, vầy cũng tính là đã quá tốt rồi đi, mà làm không tốt thì tốt nhất là nên mua bia sắt hay đúc bê tông khắp người mà chống lại ánh mắt lạnh như hàn băng của y. Nhưng chính là hiện tại đối với bọn họ, dù có làm tốt hay không tốt gì cũng đều như nhau, y đều ‘cười lạnh’. Bình thường y chưa bao giờ cười với người khác, cho nên điệu ‘cười’ nhếch môi của y quả nhiên là thực kinh khủng đối với tất cả mọi người. Chỉ cần y mở miệng nói ra một câu thì tất thảy mọi người phía dưới đều có cảm giác như bị mũi tên chọc tiết giống nhau không khác, lực sát thương cũng rất cao, tim ai cũng coi như là dừng đập một giây. Mấy người nào buộc phải đến tiếp xúc với y thì cứ như rằng chính mình sắp gặp phải diêm vương không bằng, tâm tình không yên chờ y tuyên án, mà khi đã ra khỏi cửa phòng y rồi thì giống như là cải tử hoàn sinh, thoát khỏi một kiếp nạn vậy, mặt liền trắng còn hơn tờ giấy.
Lãnh Tĩnh gần đây tâm tình quả thực không ổn, mà lúc y tâm tình không ổn thì tự nhiên không cần cố ý thì cũng đều phóng thích lãnh khí ra toàn bộ không gian xung quanh, làm tất thảy không cần dùng máy điều hòa nhiệt độ thì vẫn cảm thấy lãnh lẽo như trời vào đông, ngữ khí ánh mắt cũng trở nên thập phần khó dò hơn lúc bình thường. Y không hiểu rõ y như thế nào mà đêm đó lại nói ra yêu cầu đòi Bạch Trạch làm bác sĩ gia đình cho y. Trên thực tế, y đối với bác sĩ gia đình hay là vân vân và vân vân vẫn luôn cảm thấy thực bài xích, chính là vào tình cảnh đêm hôm đó, y trong lòng liền cảm thấy thực lo lắng, cái gì mà hát tặng, rồi hoa hồng, rồi còn có nữ nhân tỏ tình xin điện thoại, rồi còn có đối thủ cạnh tranh kia nữa, hết thảy đều làm cho y cảm thấy thực không có chút thoải mái. Đây chính là một loại cảm giác thứ trong tay mình có nguy cơ bị người khác dòm ngó rắp tâm chiếm lấy. Với y mà nói, cảm giác này thực xa lạ, y không thích cảm giác không thể nắm trong tay cái gì, cũng không muốn chính y sẽ gặp phải loại chuyện này, cho nên trước hết liền đem hắn đến bên người y đi, mặc dù y không biết vì cái gì y phải làm như vậy, nhưng chính là đã quyết định xong, lúc sau trong lòng lại thoải mái không ít.
Buổi sáng cuối tuần, Bạch Trạch một dạng hình chữ đại nằm dang tay dang chân nằm ườn trên giường, nghĩ động cũng không muốn động. Gần đây trong bệnh viện bận đầu tắp mặt tối, mà hắn lại làm trong một trung y biện ‘lương y như từ mẫu, lấy bệnh nhân làm gốc’, thiếu điều ngay cả chân cũng muốn dùng nốt, liên tục tăng ca làm cho hắn ăn cũng không đủ no ngủ cũng không đủ giấc, trên khuôn mặt xinh đẹp ngày nào liền hiện lên hai quầng thâm đen ngay mắt nhìn y chang một con gấu mèo. Ngày hôm qua viện trưởng còn tủm tỉm cười đối với mọi người chọc ghẹo một phen, lại làm bộ nhìn thấy hắn bộ dáng quá ư chật vật tội nghiệp, hôm nay rốt cuộc cũng chịu mở lòng nhân từ cho hắn ở nhà nghỉ ngơi một hôm, lại còn nói mất công người rất có tiền đồ, rất hút nữ nhân như hắn xỉu đi thì lại khổ cho cả viện. Thật hết nói nổi.
Ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa hắn mới chịu đứng dậy dọn dẹp nhà cửa một chút, rồi lại cùng Hoa Hoa ăn một bữa no nê, sau đó buổi chiều đi đến siêu thị mua chút đồ dùng hàng ngày cùng thực phẩm. Nghĩ đến hai ngày trước hắn có nhận được một cú điện thoại của một vị trợ lý của Lãnh Tĩnh, nói rằng hợp đồng đã chuẩn bị xong rồi cho nên khi nào hắn rãnh thì đến kí tên là được. Nghĩ lại thì cũng chẳng có gì không ổn, hắn không khỏi cảm thán Lãnh Tĩnh làm việc cũng thật hiểu quả quá đi, bất quá làm cho hắn cực kì kinh ngạc nhất chính là câu cuối cùng trợ lý nói với hắn kia ‘Bạch Trạch tiên sinh, anh —— mau ——- đến ——– đi!’, trong ngữ khí còn có mang theo ý cầu xin, làm cho hắn cảm thấy có chút gì đó không ổn ở đây. Nghĩ rồi lại nghĩ, hắn liền quay đầu xe, dù sao hiện tại cũng không có chuyện gì làm a, thuận tiện đi một chút cũng không sao.
Tòa nhà Lãnh thị nằm ở khu trung tâm phồn hoa của thành phố. Hắn đến rồi mới chợt nhận ra chính mình chưa đến nơi này lần nào. Hắn đậu xe, cất bước đi vào. Nhưng ngặt một nỗi khi hắn bước vào thì lại bị một cậu bảo vệ chặn lại giữa chừng. Hắn cúi đầu nhìn xem chính mình một thân quần bò áo sơ mi mặc ở nhà thì mới dở khóc dở cười một chút. Hắn đâu có nghĩ nhiều đến mấy chuyện như vầy liền thẳng đường đi đến, cũng không biết Lãnh Tĩnh đại ma đầu kia có hay không chịu tiếp hắn, bất quá hắn cũng không để ý, nếu không gặp được y thì thôi vậy, coi như sẵn dịp một lần đi tham quan Lãnh thị cũng tốt. Nhưng là đã đến đây rồi thì cũng nên thử vận may một chút, vì thế hắn mỉm cười, hào phóng nói với cô nhân viên tiếp tân bên cạnh, “Tôi tìm Lãnh Tĩnh, ân, chính là tổng tài của các cô một chút thôi.”
Cô nhân viên lễ tân có chút cảm thấy kinh ngạc, vị tiên sinh này nhìn qua thực giống một cậu sinh viên trẻ tuổi tuấn tú lại còn nói tìm tổng tài của bọn họ? Phải biết rằng trừ bỏ số ít người có thể làm việc với tổng tài ra thì tổng tài rất ít khi cùng người khác tiếp xúc chứ đừng nói là mời đến ghé thăm chơi một chút nữa là, mấy nhân viên nhỏ nhỏ như cá nàng thì y không cần gặp, còn những quan chức cấp cao đến, nếu không cần thiết thì y sẽ giao cho cấp dưới thu xếp, vậy mà vị tiên sinh xinh đẹp nhã nhặn này cư nhiên lại nói muốn tìm gặp tổng tài của các nàng ư?
Tuy rằng cảm thấy kinh ngạc, nhưng cô gái mặt ngoài vẫn đủ trấn định, ngọt ngào tươi cười không hề thay đổi, “Xin hỏi anh có hẹn trước không?
Này, hắn xem như là có đi. Bạch Trạch chần chờ một chút, rốt cuộc cũng nói, “Tôi họ Bạch, trợ lý Lâm có gọi điện thoại hẹn tôi đến.”
“Được, vậy anh chờ một chút.” Nàng bắt đầu gọi điện thoại, hẳn là đang gọi cậu trợ lý kia để xác nhận đi. Hắn cũng không có sốt ruột, chỉ là đánh giá một chút nội thất bên trong tòa nhà trang hoàng này một chút. Ân, tứ phía đều sử dụng một loại đá cẩm thạch nhập khẩu từ nước ngoài, phát ra một loại màu sắc ánh ánh thực đẹp, còn bầu không khí nơi này…. Có chút lạnh lẽo nga, rất có phong cách của Lãnh Tĩnh a.
“Anh Bạch, mời anh đi qua thang máy đặc dụng, đi thẳng đến lầu bốn mươi tám là văn phòng của tổng tài.”
“Cám ơn.”
Lúc ở trong thang máy hắn vẫn còn đang suy nghĩ, rằng người này mỗi ngày đều làm việc ở nơi cao đến như vậy, lại còn chỉ tiếp xúc với mấy loại thiết bị vô tri vô giác như vậy, hèn gì khó trách toàn thân đều tỏa ra một loại khí chất lạnh lùng vô hồn, y chính là thiếu cái gọi là ‘sinh khí’ con người a. Khi cửa thang máy bật mở ra thì đã thấy một người nam nhân còn rất trẻ đeo mắt kính đứng đợi sẵn ở đó.
“Anh là anh Bạch phải không?”
“Xin chào, tôi là Bạch Trạch.”
“Tôi là trợ lý tổng tài Lâm Dịch. Mời anh theo tôi đến văn phòng tổng tài.”
“Anh ta hiện tại có rảnh không?” Chẳng lẽ hắn gặp vận đến như vậy sao, tới một cái liền đúng lúc y rảnh rỗi?
Lâm Dịch cổ quái nhìn Bạch Trạch một cái, cũng không có trả lời hắn, chính là chỉ đi thẳng về phía trước dẫn hắn đến trước cửa phòng tổng tài mà thôi. Cậu mở cửa, đưa tay mời hắn đi vào, sau liền nhanh chóng trở về chỗ làm việc của cậu.
Hắn ở trong lòng nghi hoặc, nhưng cũng chẳng phải nghĩ gì nhiều, chỉ là cất bước đi vào cửa. Ngay một lúc, lại ngẩn ngơ.
Hắn liền không nghĩ tới bên trong ngoài y ra còn có người, ngoài Lãnh Tĩnh y đang ngồi tại bàn làm việc trong phòng mặt mày lạnh lẽo như băng ra thì còn có một người một thân tây trang đứng trước bàn làm việc của y, trong tay còn cầm văn kiện, giống như là đang cùng y báo cáo cái gì đó. Hai người nghe được tiếng hắn bước vào liền đồng thời hướng hắn nhìn sang ——-
Trời ạ, trong phòng y hiện tại đang có người thì cho hắn đi vào làm chi không biết, cũng có thể để hắn ngồi ở ngoài chờ cũng được a.
Lãnh Tĩnh ngẩng đầu lãnh đạm nhìn hắn một cái rồi lại cúi đầu xuống, chỉ nói một tiếng “ngồi đi”, sau đó cũng chẳng có ngẩng đầu lên nhìn hắn thêm lần nào nữa, đơn giản nhăn mi, lạnh lùng thúc giục nam nhân đang đứng kia, “Tiếp tục.”
Vị quản lý đang báo cáo với y kia dường như có chút ngây ngốc, không nghĩ sẽ có người khác đến, hơn nữa tổng tài lại cho hắn ngồi chờ ở ngay bên cạnh —- không phải tổng tài của bọn họ luôn không thích khi họp báo còn có người khác đứng xem sao? Nhìn dáng vẻ của hắn không có giống là một nhân viên của công ty a, chẳng lẽ là bạn của tổng tài sao? Lúc vị quản lý đang còn miên man suy nghĩ thì Lãnh Tĩnh đã muốn không còn kiên nhẫn, tay khảy khảy lên trên mặt bàn. Mắt nhìn thấy y sắp lên cơn bạo phát, vị quản lý cuối cùng ra sức hồi phục lại tinh thần, lại thấy vị tổng tài đang lạnh lùng theo dõi từng cử động nhỏ của gã, gã liền đổ ngay một thân môt hôi lạnh, miệng lắp ba lắp bắp tiếp tục báo cáo.
Bạch Trạch chán ngán ngồi trên ghế sô pha có chút ngẩn người, bỗng nhiên cảm giác có chút lãnh liền không khỏi rùng mình một cái. Hắn buồn chán không có chuyện gì làm liền ngồi đánh giá căn phòng tổng tài này một phen, diện tích hình như có chút thái quá, mọi thứ đều là màu đen nga, sô pha thì không hề có chút hơi người mà lạnh lẽo như gió mùa đông, còn có con người lạnh lùng ngồi ở đằng kia. Đột nhiên ánh mắt y từ bên kia cũng nhìn chằm chằm vào hắn, chiếu thẳng từ ngay bàn làm việc kia đến thẳng sô pha y đang ngồi, nhìn từ trên xuống dưới từ đầu đến chân hắn, ở trên, từ từ hạ xuống. Bạch Trạch bị y nhìn thẳng như thế liền có chút không được tự nhiên mà ngồi thẳng dậy, nhưng mà không phải là run rẩy sợ hãi như anh chàng quản lý kia mà là xuất phát từ một loại bản năng bất an, còn có chút ngượng ngùng khó hiểu. Ánh mắt kia của y quả thực sắc bén, giống như có điểm buồn cười lóe lên rồi lại bất chợt biến mất không còn dấu vết. Ánh mắt này tựa hồ muốn nhìn xuyên thấu qua quần áo, trực tiếp nhìn vào thân thể hắn.
Bạch Trạch đỏ mặt, trên gương mặt trắng nõn nà bỗng chốc hiện lên tầng tầng đỏ ửng.
Có cách nhìn người khác như vậy sao? Hắn hiện tại có chút hiểu được cảm nhận có chút khẩn trương của Lãnh Dật rồi a, giống như một loại cảm giác bị áp bách làm cho người ta hít thở không xong. Giống như không chịu nổi được nữa, hắn trừng mắt nhìn y một cái, bỗng nhiên đứng lên, dự tính bước đến chỗ y.
Lãnh Tĩnh, anh muốn gây áp lực tâm lý cho tôi, tôi đây cũng liền làm cho anh như vậy. Hắn trừng mắt nhìn y. Ánh mắt hắn nhìn y giống như muốn làm cho người ta tông của mà chạy đi, nhưng khổ nỗi người kia ngay cả nhấc chân lên không có. Rốt cuộc hắn cũng chấp nhận chính mình bại trận, cuối cùng ngồi xuống, có chút né tránh đi chỗ khác, nhưng quá một hồi lại không tự chủ được mà lại nhìn sang.
Bạch Trạch dở khóc dở cười. Đây là hai người bọn hắn đang làm cái gì? Đang chiến đấu tâm lý xem ai thắng ai thua sao? Lãnh Tĩnh gọi hắn đến kí hợp đồng là muốn trả thù hắn sao?
Lãnh Tĩnh vẫn không nhúc nhích nhìn về phía hắn đang muốn đứng ngồi không yên kia, ẩn ẩn gợi lên khóe miệng, có cảm giác giống như thực sung sướng tràn ngập trong lòng không thể nói lên thành lời. Người kia rốt cuộc cũng không nén được tức giận mà trừng mắt nhìn y một cái nhưng rốt cuộc chỉ được một lúc liền quyết định chấm dứt ngay trò chơi. Phản ứng này của hắn làm Lãnh Tĩnh y thực cảm thấy rất thú vị, giống như hoàn toàn quên đi trong chính căn phòng này hiện tại vẫn còn có sự tồn tại của một người khác nữa. Y không mở miệng nói cái gì, cũng chẳng có vẻ trầm mặc gì cả làm cho vị quản lý đáng thương đứng đó báo cáo xong liền ứa ngay một tầng môg hôi lạnh, trên người nổi da gà hết lần này lại đến lần khác. Này tổng tài của bọn hắn chính là ma quỷ, là đại ma đầu a…..
Ba người không ai cất tiếng, không khí cũng trở nên trầm mặc không ngừng.
“Đi ra ngoài.”
Này là kêu gã ra ngoài hay là người kia?
Vị quản lý vẫn còn ngây ngây trong bầu không khí quả thực khủng bố như thế này lại nghe tiếng Lãnh Tĩnh máy móc ra lệnh vang lên lần nữa, thanh âm lần này so với lần đầu còn cao hơn, “Đi.Ra!”
Phản ứng của vị quản lý kia nhanh như chớp, thân ảnh liền biến mất đi ngay lập tức chỉ để lại một tiếng ‘phanh’ đóng cửa đọng lại trong phòng.
Bạch Trạch cũng ngây ngốc, theo bản năng hướng Lãnh Tĩnh nói, “Bộ anh là ác bá hay sao?” Như vậy thực dọa người a, không khéo dọa cho vị quản lý kia sợ đến mức lên cơn tim luôn thì khổ. Khó trách gã còn trẻ vậy mà trên đầu tóc mọc không nổi a, sợ quá tóc cũng không dám lò ra.
“Như thế nào?” Lãnh Tĩnh chọn mi, ngữ khí không cho là đúng nha.
Hắn nhìn y, bất đắc dĩ mở miệng, “Anh đều luôn dọa cấp dưới sợ đến như vậy sao? Có cho bọn họ mua bảo hiểm đầy đủ không vậy?” Hù chết người thì phải bồi thường đó có biết không?
Y gợi lên khóe miệng, “Tôi không có” Y đâu có muốn dọa bọn họ sợ, chỉ tại bọn họ không dưng đi sợ y thôi.
Được rồi, cứ cho là y không phải cố ý đi, chỉ có thể nói rằng y trời sinh đã có chất dọa người sẵn rồi, ngay cả Diêm La đại ma vương nhìn đến y cũng muốn bái y làm sư phụ a. Không nghĩ thêm nhiều về vấn đề này nữa, hắn nghĩ hôm nay đến chính là bì cái gì, “Tôi không có biết anh có việc bận, vốn định gọi điện thoại trước nhưng mà vội quá nên quên. Anh có việc thì cũng có thể bảo tôi ở ngoài kia chờ cũng được mà?” Nói xong khẽ liếc y một cái, nhịn không được oán hận chuyện vừa nãy y làm.
“Không quan trọng” Lãnh Tĩnh tự nhiên cầm lấy bản hợp đồng đưa cho y, “Đây là hợp đồng của cậu.”
Nguyên lai là vì không phải đang bàn chuyện quan trọng cho nên mới cho hắn vào sao? Bạch Trạch thoáng buông tâm tiếp nhận bản hợp đồng, ngồi lên chiếc ghế đối diện y, còn thật sự thoạt nhìn.
Bản hợp đồng này nói hắn làm bác sĩ gia đình không phải là giữa hắn với Lãnh thị mà là giữa hắn cùng cá nhân Lãnh Tĩnh, việc này không có gì để nói, hắn có thể tự mình lý giải được, bất quá… điều làm hắn khó hiểu chính là các điều mục ở phía dưới, càng ngày càng nhiều nghi hoặc. Khi ngẩng đầu lên lại thấy ánh mắt Lãnh Tĩnh đang nhìn thẳng vào hắn ——
“Cậu có thể kí tên liền đi.” Thanh âm có chút rầu rỉ, mà hắn có chút không chú ý đến điểm mất tự nhiên này của y.
Sắc mặt hắn cổ quái nhìn y, “Anh thật đúng là một ông chủ rất hào phóng, bất quá, anh không thấy như vậy là không ổn sao?”
Nhăn mặt.
Hắn thở dài, “Toàn bộ quyền lợi cùng nghĩa vụ đều toàn bộ hướng về phía tôi, còn thù lao này lại rất không hợp lý.” Lương bổng như vậy, hắn đều có thể ăn không ngồi rồi không làm gì mà vẫn đủ ăn a. Cho dù y là một người chủ rộng rãi nhưng hắn vẫn là không muốn thoải mái nhận lấy loại chuyện tốt đến như vậy được.
Lãnh Tĩnh không mấy để ý, chỉ là lạnh lùng nói, “Đây là giá trị khi làm bác sĩ riêng của Lãnh thị.” Ngữ khí như vậy, lộ ra một chút cao ngạo ẩn bên trong.
Là như vậy sao? Đây là chuyện mà những kẻ có tiền hay làm sao? Hắn nghi hoặc, lại không ngờ đến chuyện như vậy mà hắn cũng không biết. Đối với hắn, khái niệm hợp đồng cũng chỉ đơn gian là xác định một chút quyền lợi và nghĩa vị của hai bên để cho hai bên dễ dàng hợp tác sau này mà thôi.
“Còn có vấn đề gì sao?” Lãnh Tĩnh lại mở miệng, kéo hắn ra khỏi trầm tư cùng nghi hoặc của bản thân.
Bạch Trạch nhìn ánh mắt của y, cúi đầu nói, “Lãnh Tĩnh, bản hợp đồng này làm cho tôi thực sợ hãi. Tôi có thể làm thuê cho anh, nhưng tôi nghĩ chúng ta vẫn là bạn bè. Anh có biết tôi ở bệnh viện đi làm, không có khả năng toàn tâm toàn ý làm bác sĩ riêng cho một người, mà anh cũng đâu muốn tôi suốt ngày đi theo sau làm phiền anh, cho nên đối với tôi mà nói, nhiều nhất cũng chỉ là một chức vụ tay trái. Tôi không cần anh phải trả thù lao, tôi mặc kệ anh nghĩ như thế nào nhưng mà con số này quả thực rất khoa trương. Tôi trở thành bác sĩ riêng của anh không phải là vì tiền”, vừa nói dứt lời liền có chút tức giận nhìn y, ánh mắt thập phần quyết đoán.
Lãnh Tĩnh vẻ mặt trầm tư nhìn hắn, hơi hơi có chút kinh ngạc, “Cậu ngại tiền nhiều?” Bất mãn nhìn vào chỗ thù lao, như vầy là cao sao?
Mặt Bạch Trạch thoáng chốc trợn trắng lên nhìn y, “Anh không cần dùng vẻ mặt như vậy nhìn tôi, tôi đương nhiên là thích tiền rồi. Nhưng mà tôi làm bác sĩ riêng của anh không phải là vì tiền!”
Cau mày không nói gì, ý bảo hắn cứ việc nói tiếp đi.
Bạch Trạch nhịn không được tốn hơi thừa lời với con người không có cảm xúc này a, “Tôi chỉ muốn anh coi trọng thân thể mình một chút. Tôi sẽ cố gắng đốc xúc anh, nhưng anh cũng phải biết phối hợp!” Đơn giản hôm nay liền nói rõ ràng cùng y, hắn cũng muốn tạo uy tín riêng, lại càng muốn y ngoan ngoãn phối hợp a.
Lãnh Tĩnh nghĩ nghĩ, vẫn là kiên trì nói, “Đây là cậu xứng đáng mà.”
Bạch Trạch thực hết đường biện giải với người này, cứng đầu cứng cổ không chịu nổi, “Tôi biết số tiền này đối anh chẳng đáng là bao, nhưng mà đối với tôi chính là rất lớn. Anh như vậy chẳng khác nào vô duyên vô cớ tặng tiền không cho tôi, tôi chắc chắn buổi tối sẽ ngủ không yên giấc cho mà xem.”
Lãnh Tình nhìn hắn ngồi trước mặt y đang ra sức từ chối tiền kia, tận đáy lòng liền dâng lên một loại tâm tình thật thoải mái, cả người cũng trầm tĩnh lại, “Cậu muốn cho tôi ăn không sao?”
Bạch Trạch sửng sốt, bên miệng nổi lên ý cười. Y cư nhiên dùng câu nói trêu ghẹo của hắn ngày trước đối lại với hắn, bất quá y cũng không có ý tứ gì khác, ân, này chính là cách làm của thương nhân đi. Hơn nữa thấy thế nào thì trong bản hợp đồng này phần lớn đều là do tự y nghĩ ra đi. Hắn không tin rằng cái này là của người khác viết a, bởi vì trong giới buôn bán kinh doanh mà còn khai ra được những điều kiện hẫu đãi nhiều tiền như vậy cho hắn, hẳn là phải xuất phát từ ý tốt của y cùng quan tâm đi. Nghĩ đến đây trong lòng liền ấm lên, trên mặt cũng mang theo ý cười, nháy mắt mấy cái, “Như thế thì có sao chứ? Vài bữa nếu có cần dùng thuốc hay là những dụng cụ cần thiết này nọ tôi sẽ không có khách khí đâu, khẳng định là anh phải tự bỏ tiền túi ra mua a. Tôi giúp anh khám bệnh chính là lao động bằng chân tay thôi, về sau có chuyện gì, nói không chừng đều phải phụ thuộc vào anh. Hơn nữa trong lúc khám anh còn phải phụ trách ăn uống tôi thích cho tôi, phải làm cho tôi vừa lòng mới được.
Lãnh Tĩnh nhìn chằm chằm vào hắn, cầm lấy bản hợp đồng cân nhắc một hồi, “Vậy xóa đi một số không cũng được”, nguyên lai chính là giảm đi một phần mười. Trên mặt hắn, chính là không muốn thỏa hiệp a.
Bạch Trạch mỉm cười, “Được rồi” Đây là có điều, so sánh với con số hiện tại này hắn cũng không nghĩ muốn nhận, bất quá thấy y kiên trì như vậy, cũng biết rằng đây là ý tốt của y cho nên bất quá cũng không nên kì kèo thêm nữa, chứ nếu không liền có khả năng cãi cọ a — tuy rằng con số sao khi sửa đổi cũng cao hơn thu nhập của hắn hiện tại, nhưng là… haizzz, hắn biết Lãnh Tĩnh kiêu ngạo không muốn nhận ân huệ của người khác, còn có, y có thể thỏa hiệp được đến nước này rồi, hắn quả thực rất cao hứng.
Cuối cùng, khế ước cũng đã được kí kết hoàn chỉnh.
Một người mang ý cười.
Một người hạ mắt nhìn xuống, dấu đi trong mắt nhấp nháy tinh quang chói lóa.