Bạch Trạch

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2 – Học trưởng, làm bác sĩ gia đình của ta đi.

“Được rồi, hôm nay kết thúc ở đây. Cám ơn mọi người.”

Lúc mọi chuyện coi như đã kết thúc an bài, Bạch Trạch hắn thật sự có một loại cảm giác khá bồn chồn. Kỳ thật hắn cũng không phải là người thập phần kiệm lời trước những vị học đệ này, mà bởi vì chính mình chuyên nghiệp am hiểu cho nên cũng không có vẻ khẩn trương mà từ từ lý giải từ từ nói cũng là điều hợp lý, vấn đề hắn nói đến là, lãnh tĩnh. . Bất quá đến khi đã giảng giải hết cho các học đệ, họ lại bắt đầu hỏi một ít vấn đề mang tính chuyên nghiệp, mà hắn thì lại thập phần thành thạo, chậm rãi trả lời. Không khí trong lễ đường cũng trở nên thoải mái hơn, mấy học đệ liền dần dần  bắt đầu hỏi một ít vấn đề phi chuyên nghiệp, chính là mấy vấn đề riêng tư làm cho hắn có chút đau đầu mà nghĩ đường ứng phó. Hắn chính là cảm thấy khen ngợi  những học đệ đáng yêu ngay thẳng này, nhưng mà đồng thời cũng không biết là nên khóc hay nên cười đây. Hắn không thể không lại cảm thán, tư tưởng mới của giới trẻ hiện này ngày càng thêm sinh động, mà tư tưởng của lão sư thì giống như khu vườn trường chẳng mấy thay đổi, quả thật là không tốt a. Lúc này mới tự nhiên hiểu được cảm giác tại sao các lão sư vẫn thường nghiêm khắc với học trò – bởi vì học trò tựa như nghé con mới đẻ không sợ hổ dữ, mà hổ sự thật sự là không đáng sợ sao? Đương nhiên là vì bọn họ vẫn chưa thấy qua sự đáng sợ của lão hổ đi.

Hắn đứng trên bục giảng miên man suy nghĩ, một bên vừa thu dọn lại tài liệu sách. Lúc hắn chuẩn bị ra về dự định chiều về nhà ngủ tiếp một giấc thì bị một đôi giày da màu đen chặn lại đường đi của hắn —- Ân, là một học đệ.

“Học trưởng, có thể thỉnh giáo mấy vấn đề hay không?” Trước mặt hắn là một nam sinh cao ráo, có một thân thể khỏe mạnh thon dài, để một tiểu tóc thời thượng đang lưu hành, mặc một bộ quần áo tốt lắm, khuôn mặt thập phần anh tuấn với đôi mắt sáng hữu thần, cũng không có vẻ nhữ khí nhu nhược mà ngược lại là thập phần suất khí. Cậu tựa hồ cũng có chút do dự, hơi cúi thấp đầu tựa như không biết phải nói như thế nào, “Anh, ân, vì cái gì lại lựa chọn trung y? Em là nói, nghe nói ngươi lúc học đại học đã có rất nhiều bệnh viện lớn đến tìm anh, vì cái gì cuối cùng lại đi làm trung y?” Nói xong, cuối cùng nam sinh cũng nâng đầu lên, ánh mắt trông chờ câu trả lời của hắn.

Bạch Trạch hắn có chút kinh ngạc, trước đây bốn năm chính là lúc hắn tốt nghiệp thạc sĩ, mà nam sinh trước hắn chỉ là vừa mới nhập học không lâu đi, lại càng không muốn nói hắn lúc năm cuối cùng, hơn nửa năm hắn là ở New York vượt qua. Này chuyện quá khứ về hắn làm hắn thực kinh ngạc tại sao nam hài này lại biết, “Thầy của cậu là ai?” Chẳng lẽ y cùng hắn là học cùng thầy, chính là đồng môn, có thể nào cậu lại là tiểu sư đệ của hắn?

“Em không phải học trong y viện, hôm nay là em vì bạn của em mà tới. Kỳ thật em chỉ là tò mò mà thôi. Học trưởng nếu không muốn nói, không trả lời cũng không quan hệ.” Nam hài cười cười, có chút ngượng ngùng mà vò đầu.

“Là tôi hiều lầm, nghĩ cậu cùng là học đệ học cùng y viện.” Kỳ thật trong suy nghĩ của hắn, buổi tọa đàm này có tính chuyên ngành rất mạnh, bình thường sẽ không có sinh viên từ các học viện khác đến để lắng nghe, bất quá hắn lại quên mất hiện tại sinh viên có nhiều mối quan hệ rộng rãi lắm, hẳn là cậu bồi bạn gái gì đó tới nghe đi. “Không có gì là không tiện cả, nguyên nhân rất đơn giản, là bởi vì tôi thích. Bởi vì đến cuối cùng tôi mới phát hiện, kỳ thật cái tôi thích chẳng phải là ngoại khoa phẫu thuật nghiêm trọng này nọ, mà là thích âm dương, ngũ hành, khí huyết, bấn tượng. Ân, thật ra cũng chính là phân vân giữa phẫu thuật hay là dùng châm cứu, trải qua đấu tranh tư tưởng thật lâu, tôi cuối cùng buông tha cho giải phẫu, mà lựa chọn châm cứu.”

Nói đến cuối cùng, khóe miệng cũng đã có ý cười, này không phải sinh viên y viện lại sau khi nghe xong buổi diễn thuyết còn chạy đến hỏi hắn về vấn đề này, hiển nhiên chắc chắn đây chẳng phải tò mò về chuyện nghiệp vụ của hắn, mà là tò mò về vụ hắn năm đó lựa chọn ra sao, hoặc là nói hiện tại cậu cũng có cùng loại lựa chọn như vậy đi.

“Vậy anh hiện tại có hối hận không?”

“Không hối hận.” Nghĩ nghĩ, hắn lấy ra tấm danh thiếp từ chiếc bóp da bên mình, “Tôi lựa chọn chính là theo sở thích của tôi, vì cái gì lại phải hối hận đâu, chẳng lẽ lại hối hận tôi không lựa chọn chuyện tôi không thích sao?” Nhìn thấy nam sinh cúi đầu nhìn tấm danh thiếp, lộ ra một bộ dạng có chút đăm chiêu. Bạch Trạch hắn sửa sang lại một chút vật tùy thân, chậm rãi bước đi.

Bên ngoài thời tiết quả thật tốt lắm, hôm nay không cần đi làm, buổi chiều vẫn là giữ nguyên kế hoạch ngủ, nhưng vẫn là đi ra ngoài một chút, tủ lạnh hiện tại đã gần như trống rỗng cho nên phải đi siêu thị chọn mua vài thứ. Còn có thức ăn cho Hoa Hoa, bánh quy cho mèo cũng phải mua thêm – Hoa Hoa chính là một con mèo nhỏ phương đông mà hắn nuôi, năm nay cũng đã được ba tuổi.

Lần thứ hai nhìn thấy nam hài này, chính là tại phòng khám trung y của Bạch Trạch hắn. Cậu bước vào sau khi hắn đã xem bệnh xong cho một người phụ nữ trung niên nội tiết mất cân đôi, ngờ đâu cư nhiên lại là thiếu niên hắn đã gặp ở buổi tọa đàm ở y viện lần trước.

“Cậu là đến xem bệnh?” Không có bộ dáng quá giống đến xem bệnh, hắn làm một thầy thuốc trung y đã có cũng khá khá kinh nghiệm, có bệnh hay không có bệnh quả thực là dễ dàng nhận ra đi. Bạch Trạch hắn trực giác nam hài này là vì chuyện khác mà đến.

“Bạch học trưởng, em hôm nay đến là muốn cầu anh một việc.” Gương mặt cậu nhìn hắn thực chăm chú, “em biết yêu cầu của em thực vô lý, nhưng chính là, học trưởng, anh có thể làm bác sĩ gia đình của em hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.