Bạch Trạch

Chương 8: Chương 8




CHƯƠNG 8

Cái tên có khí chất chả khác gì nhiệt độ trong tủ lạnh kia, khẳng định chính là y. Lãnh Tĩnh ngồi ăn cơm, chậm rãi mà nhai. Đem địa vị của y ra mà soi xét thì ngồi ở chỗ như vậy cũng không có gì là lạ lẫm. Y hình như không có nhận ra hắn, có nên hay không đi đến chào hỏi y một phen đây?

Nghĩ đến bộ dạng của y mấy hôm trước ghé đến nhà chào hỏi hắn mà thấy cũng có chút buồn cười, cái bộ dạng ngốc ngốc ngơ ngơ, cứ như vậy cứng ngắc không biết làm gì. Tuy cuối cùng hắn nhịn không được mà mạnh miệng nói muốn giúp y cải tà quy chánh, bỏ gian tà theo chính nghĩa, chính là hắn quả nhiên vận rộn cũng không có ra hành động giúp đỡ vị bằng hữu này cho cam.

Đêm nay đã lỡ đụng phải hắn, có phải hay không nên hành động một chút a?

“A Trạch, anh đang nhìn cái gì vậy?” Hai mắt hắn vẫn thẳng tắp nhìn đến phía trước chả chịu nhúc nhích.

“A, không có gì, nơi này quả nhiên đẹp làm tôi nhìn đến ngây người thôi.” Hắn rốt cuộc phục hồi lại tinh thần. Hôm nay chính là bồi Thang Viễn Thần ăn sinh nhật, vẫn là nên ăn hết bữa cơm này đã rồi hẳng tính sau.

“Nếu anh thích, lần sau chúng ta có thể đến nữa.”

Hắn không có trả lời, cúi đầu, “Nếu như vậy, Hoa Hoa nhà ta sẽ sinh khí. Tôi không thể ích kỉ tước đoạt đi hạnh phúc của nó a.”

“A? Vậy là có ý tứ gì?”

“Cậu chưa từng nghe qua câu ‘hạnh phúc chính là mèo ăn cá, chó ăn thịt, kẻ mạnh ăn thắng tiểu quái thú’ sao? Hoa Hoa nhà của tôi còn đòi hỏi cao hơn một chút, nó chẳng những phải cần có cá mà nhất định là còn cần tôi phải đối nó làm cho nó thật vừa lòng, còn muốn phải thường được đổi mới, chứ nếu không nó sẽ không chịu ăn uống.” Kỳ thật những lời này hắn nói ra chính là sự thật. Hai ngày trước lúc giữa trưa ăn cơm ở căn tin trong bệnh viện thì nghe một đám y tá nói chuyện líu ríu, hắn mới nghe được câu kia liền cũng thấy đúng. Vô luận là động vật hay là con người thì muốn chính mình tìm được mục tiêu sau đó thỏa mãn, có cơ hội tận hưởng đương nhiên cũng liền thấy hạnh phúc. Đây chính là hạnh phúc khoái hoạt thật đơn giản.

“Mèo của anh quả nhiên thật biết đòi hỏi” khẩu khí Thang Viễn Thần nói ra có chút uể oải. Cái con mèo đáng ghét, còn muốn A Trạch tự mình nấu cơm cho nó ăn, loại này đãi ngộ gã một lần cũng chưa từng hưởng thụ qua. Bất quá nghĩ lại nếu hắn đối với mèo của mình tốt như vậy, nếu đã trở thành người vợ thì nhất định là sẽ còn tốt hơn rất nhiều lần.

“Tôi nuôi nó, nó chính là người nhà của tôi a, đương nhiên tôi sẽ đối tốt với nó rồi, cũng giống như ba mẹ cậu nuôi dưỡng cậu vậy đó. Về sau nếu cậu tìm được người cậu thích, hẳn cũng sẽ đối với người ta tốt y như vậy.”

Ai, đề tài này quả nguy hiểm, Bạch Trạch hắn có chút đau đầu nghĩ. Vừa nãy một mực chú ý Lãnh Tĩnh, không nghĩ sẽ tự đem mình dấn vào phiền toái. Đối với tâm tư của Thang Viễn Thần hắn cũng có chút biết được, có lẽ lúc vừa mới bắt đầu còn không hiểu, nhưng mà hắn cũng chẳng phải loại người ngu ngốc mà không nhận ra. Lương y như từ mẫu, hắn cư nhiên đối với người bệnh sẽ một mực quan tâm chăm sóc, tâm tư cùng ngôn ngữ đối với bọn họ cũng như vậy mà sâu sắc hơn đối với người thường một chút. Gần một năm trước, Thang Viễn Thần đối với hắn thường xuyên lấy lòng, hắn như thế nào còn không biết? Chính là bởi vì gã vẫn không có nói rõ cho nên hắn cũng chẳng tiện mà đi khuyên bảo để cho gã từ bỏ hắn đi. Hôm nay lúc gã gọi điện thoại mời đi ăn sinh nhật, hắn cũng đã làm tư tưởng chuẩn bị luôn rồi.

Cho dù hắn không thể đáp trả lại tâm tình của gã, nhưng ít nhất là hắn tôn trọng nghe gã thổ lộ rồi mới thật sự nói lời cự tuyệt, đây vốn là thái độ hắn vẫn thường đem ra ứng xử trong tình cảm- nếu không thích thì không cần phải nhận, đối với người khác phụ trách, cũng là đối chính mình phụ trách.

“Cậu đối với tôi rất tốt, tôi biết, nhưng mà tôi không thể nhận” hắn thanh âm rất thấp, nhẹ nhàng mà nói.

Thang Viễn Thần nhịn không được mà nắm chặt tay thành nắm đấm, gã không nghĩ tới hắn như vậy trực tiếp cự tuyệt lời thổ lộ của gã. Thang Viễn Thần nhìn chằm chằm Bạch Trạch, “Bởi vì em là nam nhân? Bởi vì anh không phải đồng tính luyến ái?”

”Không phải, không phải là vấn đề nam nữ” hắn nghĩ nghĩ, quyết định đem cảm giác thật sự của lòng mình mà nói ra, “ngay từ đầu cậu là bệnh nhân của tôi, tôi cảm thấy được cậu chính là một tiểu thiếu gia bốc đồng bị gia đình nuông chiều đến hư, bọn họ vậy nên không có biện pháp. Cậu có biết lúc đó cậu làm cho chúng tôi đau đầu nhức óc đến cỡ nào hay không?”

Thang Viễn Thần có chút ngượng ngùng. Gã khi đó đích xác là vừa tùy hứng lại vừa quái đản, sau đó lúc gã đến bệnh viện tìm hắn đều bị mọi người gọi là ‘đại ma vương’, ngay cả y tá lúc nói chuyện với mấy bệnh nhân không nghe lời cũng nói ‘các ngươi phải ngoan nga, bằng không sẽ giống tên đại ma vương đó, mỗi ngày đều bị kiêm đâm đó a….’ cho nên nói, gã ở trong trung ý viện Nhân Ái chính là một kẻ phản diện.

“Thực xin lỗi, em lúc đó…..”

“Không cần giải thích, tất cả đều là chuyện cũ hết rồi, hơn nữa khi đó cậu bị bệnh tuy không quá hợp tác nhưng chúng tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu được. Sau đó tôi trở thành bác sĩ chủ trì của cậu thì thật đúng là đa dạng chống chất, tình huống lạ không ngừng ập đến, tôi cũng thực nghĩ cậu là ‘ma vương’, bộ bệnh viện là thánh địa của cậu chắc? Sau đó khi cậu dần dần đối với những người bệnh bên cạnh vừa lấy bản tính ma vương ra dọa, một bên cổ vũ bọn họ cố gắng phấn đấu ta mới  chậm rãi nghĩ tốt ngươi một chút. Lại nói tiếp, cậu cũng không giống đại thiếu gia ngông cuồng cho lắm, ít nhất đối với trẻ nhỏ cũng thực có kiên nhẫn, thực chiếu cố tụi trẻ.”

“Anh khi đó kì thực là chán ghét em đi?” Thanng Viễn Thần xoay mặt đi, không dám nhìn vào hắn.

Bạch Trạch lắc lư chén trà trong tay, “không phải chán ghét, mà là khó giải quyết.” Đại ma vương vô pháp vô thiên như cậu.

“Nếu anh không chán ghét em, cũng thấy được em yêu anh, vậy sao không cho em cơ hội để thử một chút, có lẽ ở chung một khoảng thời gian anh nhất định sẽ càng phát hiện ra nhiều ưu điểm của em, sau đó thấy yêu em cũng không chừng a?” Thang Viễn Thần cảm thấy như vậy không được liền quyết định không ngừng cố gắng. Gã biết hắn sẽ không dễ dàng như vậy chấp nhận gã, nguyên bản chính là thẳng thắng cự tuyệt. Gã đã lên tâm lý chuẩn bị sẵn rồi nhưng chính là nghe lời cự tuyệt của hắn liền trong lòng cảm thấy có chút khó chịu —–

Lần đầu tiên thật sự thích một người, lại còn bị từ chối, aizzzz~~

“Tôi tin tưởng  cậu hẳn có rất nhiều ưu điểm, chính là dù như thế tôi vẫn chỉ xem cậu là em trai. Cậu cho tôi cảm giác cậu chính là người thân của tôi, không phải người yêu.” Đứa nhỏ này rõ ràng hắn đã nói đến như vậy, gã như vậy làm cho hắn có cảm giác đang chữa bệnh cho bệnh nhân vậy a—–

Đệ đệ đáng yêu khờ dại, phá hư tính cường, chính là vô hại.

Thang Viễn Thần hết chỗ nói, “Chính là anh so với em chỉ lớn hơn hai tuổi, chẳng lẽ bởi vì như vậy mà từ chối em? Người ta không phải đã nói ‘yêu nhau không phân biệt tuổi tác’ sao?”

Chính là vấn đề tâm lý a. Ai kêu gã như vậy cho tới nay đều không chịu lớn, nghịch ngợm tùy hứng, đem tâm lý trẻ em ra mà cư xử làm chi. Hắn chế nhạo nhìn gã nói, “Cậu có biết trong quan hệ đồng tính luyến ái, tuổi tác rất quan trọng hay không, cậu hẳn cũng sẽ không hi vọng người yêu của ngươi đem cậu trở thành em trai đi?”

Là như thế này sao?

Nghe giải thích giảo hoạt như thế, Thang Viễn Thần không biết phải nói cái gì cho phải. Gã có chút thoải mái, ó chút tích, cảm thấy được có chút không quá đối, chính là còn nói không được. Trong lúc nhất thời khuôn mặt tuấn tú trở nên đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi mà nói—–

“Dù sao em cũng sẽ không bỏ cuộc.”

Dựa vào điểm yếu mà tấn công, hẳn sẽ không cầm cự được bao lâu đâu a ——- Bạch Trạch ở trong lòng đối gã đánh giá như vậy.

Aizz, ngươi kia chính là ở chỗ này.

Tuy rằng giải quyết Thang Viễn Thần đã xong, nhưng chính là còn có một vấn đề —-

Vì cái gì hắn luôn không quản được hai mắt của mình mà nhìn đến góc kia.

Này chính là vấn đề thật sự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.