Bảo Cùng Đường khai trương nửa tháng, mỗi ngày đều đông như trẩy hội. Hứa Ngự Tiên bận tối mày tối mặt, trong lúc làm việc vất vả đã chữa nhiều loại bệnh, đã có chút danh tiếng lan sang vùng bên cạnh. Bạch Tố Ly không muốn nàng phải suy nghĩ nhiều, phân phó nàng chỉ có thể ở hiệu thuốc bắc làm đến trưa, đến buổi trưa phải về nhà ăn cơm, buổi chiều lại do lão trung y chữa bệnh.
Hứa Thiệu Nhung cũng đã đến Bảo Cùng Đường, nhưng chỉ là là lén lén lút lút, mang khăn che mặt chuồn êm vào hiệu thuốc bắc. Vốn là muốn làm giảm cảm giác tồn tại của hắn, biến khéo thành vụng làm người khác hiểu nhầm hắn là bệnh nhân bị hủi, hù chạy một đám người xem bệnh.
Hứa Ngự Tiên nhận ra khuôn mặt ca ca, vừa định gọi hắn lại thì hắn đã lảo đảo chạy đi. Thoáng một cái bệnh nhân đã chạy hơn phân nửa, Hứa Ngự Tiên đành phải trở về nhà sớm một chút. Nàng không thích đi xe ngựa, một thân một mình đi đường lớn, ở ngã rẽ cuối đường, vô ý đạp phải một cái bắp đùi, thiếu chút nữa ngã nhào.
Hứa Ngự Tiên lảo đảo ngồi dậy nhìn lại, thấy góc tường âm u đen tối , một gương mặt hòa thượng dơ bẩn, trên mặt loang lổ bùn, mặc dù không thấy rõ khuôn mặt những cũng biết tuổi tác không lớn. Hói đầu có hai điểm màu trắng giới ba, trên áo cà sa vá ghép bằng vải bố , ngã vào trong bùn dơ, nước bẩn. Kiếp trước, bà của Hứa Ngự Tiên tin phật, hay nghe phật pháp, đối với các hòa thượng thập phần kính trọng.
Thấy mặt hắn trầm lặng, Hứa Ngự Tiên không khỏi lo lắng, cúi người kiểm tra hơi thở của hắn, phát hiện còn thở mới thở phào nhẹ nhõm:
“Đại sư, người không sao chứ?” Hòa thượng hốt hoảng mở mí mắt, híp con ngươi nhìn về phía Hứa Ngự Tiên, bộ dáng như lung lay sắp đổ. Hứa Ngự Tiên hỏi:
“Đại sư, thân thể có chỗ nào khó chịu, ta là đại phu có thể giúp ngươi.”
Hòa thượng giơ cánh tay lên chỉ bát trống không bên cạnh mình, yếu ớt nói một câu:
“Đói...” Hóa ra hắn chỉ đói đến bất tỉnh, Hứa Ngự Tiên chạy đến đối diện, mua mấy cái bánh bao trở về, để vào trong bát trống: “Bánh bao còn nóng, đại sư yên tâm ăn đi.” Hòa thượng ngửi được mùi bánh bao thơm, giống như có sức lực mà ngồi dậy, khuôn mặt sát vào trong bát ăn ngấu nghiến, phát ra tiếng nuốt ừng ực.
Chờ sau khi hắn ăn hết bánh bao, sắc mặt hòa thượng khá hơn không ít, lau khô khóe miệng đối với Hứa Ngự Tiên nghiêm túc cảm ơn:
“Cảm ơn nữ thí chủ.”
Hứa Ngự Tiên móc ngân lượng từ túi bên hông ra:
“Đại sư còn đói, chỗ này của ta còn ít tiền, ngươi cầm mua một ít thức ăn.” Hòa thượng lắc đầu liên tục, khuôn mặt nghiêm túc: “Người xuất gia không mang theo ngân lượng, chỉ dựa vào hoá duyên để no bụng.”