- Xin chào khách quan, xin mời ngài cùng tôi ra quầy bàn chuyện. – Nam tử tao nhã bước đến trước mặt Lạc Kiều Ninh, giọng nói thanh thúy dễ nghe nhưng ẩn ẩn sâu trong là khí phách nam nhân.
Lạc Kiều Ninh ngẩng đầu đánh giá nam nhân trước mặt. Nam nhân có đôi mắt tựa như giọt sương sớm mai, lông mày đen mảnh mang theo 1 chút uy nghiêm nhưng lại ẩn thêm 1 chút mị hoặc, gương mặt hoàn mĩ từ mọi góc nhìn. Nam nhân này khiến cho người đối diện có cảm giác tự ti, một mình hắn đứng trong quầy tựa như hạc giữa bầy gà. Bộ thanh y được thiết kê với những họa tiết cầu kỳ kết hợp với chiếc quạt khung bạch ngọc trên tay lại càng nổi bật hơn.
Lạc Kiều Ninh đánh giá nam nhân trong tích tắc, ánh mắt cũng không có một tia rung động nào trong mắt, cũng không có chút mê mẩn hay tán thưởng mà chỉ mang một vẻ “lãnh” như nước hồ thu không một gợn sóng. Đối với nàng nam nhân đẹp chỉ là càng thêm độc mà thôi ( suy nghĩ hơi ngược chút xíu nha đáng nhẽ ra là nữ nhân càng đẹp thì càng độc hahahah). Nàng cũng chẳng cần phải quá quan tâm làm gì.
Trái lại với cái vẻ thong dong, trấn định mà thực ra chẳng có chút để tâm nào của Lạc Kiều Ninh thì bên kia nam nhân lại giật mình. Hắn luôn tự tin vào mỹ mạo của bản thân, ai gặp cũng phải hâm mộ, tán thưởng, luống cuống khi nhìn hắn nhưng tiểu cô nương này lại chẳng có chút gì quan tâm cả. Mặc dù tiểu cô nương này còn nhỏ nhưng hắn đã gặp bao nhiêu cô nương tuổi cũng sàn sàn ai cũng phải yêu thích hắn ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nam nhân cảm thấy mình thất bại, tay đưa lên mặt sờ sờ vài cái xem bản thân hôm nay có gì sai sót hay không. Đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Kiều Ninh như muốn biết sau bộ quần áo đó là gương mặt như thế nào mà có thể “ lãnh” đến như vậy.
- Công tử, ngài nhìn đủ chưa? Chúng ta cần giao dịch chứ không phải ngắm người đối diện . – Lạc Kiều Ninh chán ghét nói
- Khu khụ, …. Chúng ta bàn vào việc chính. – Nam tử xấu hổ ho khan vài tiếng, hắn bại trận ngay từ ván đầu tiên, luống cuống cúi đầu.
- Không biết cô nương muốn bán gì cho thương hội chúng ta ?
- Ta muốn bán đống ma hạch này. – Lạc Kiều Ninh lấy bọc vải sau lưng ra trước mặt bàn đổ xuống, một đống ma hạch hình thành trong phút chốc
- Ma hạch của cô nương sẽ được kiểm kê, xin mời cô nương đợi trong chốc lát.
– Nam tử ưu nhã nở nụ cười như hoa như nguyệt sáng bừng cả lầu 1. Mọi người xung quanh từ lúc Lạc Kiều Ninh giết người cùng với nam tử tuấn mỹ này bước ra tất cả ánh mắt đều dán vào hai người. Lúc này khi thấy nam tử nở nụ cười, tất cả mọi người đều ngây ngẩn, si mê nhưng chỉ trừ 1 người đang nhẹ nhàng quan sát các vật phẩm ở xung quanh. Nam tử thấy vậy lại càng cảm thấy thất bại.
Một tiểu nhị vội vàng mang theo tờ giấy ghi số lượng ma hạch cùng với 1 tấm tạp phiến ra đưa cho nam tử.
- Cô nương, chúng ta đã kiểm kê số lượng ma hạch của cô nương: 120 ma hạch cấp 1, 60 ma hạch cấp 2, 15 ma hạch cấp ba. Ma hạch cấp 1 có giá 5 kim tệ, cấp 2 20 kim tệ, cấp 3 100 kim tệ. Tổng sô tiến bán ma hạch là 3300 kim tệ, đây là tạp phiến của cô nương 3000 kim tệ cùng 300 kim tệ. Không biết cô nương có cần mua đồ vậ gì không, ta sẽ bồi cô nương.
Nam tử vừa nói ra tất cả mọi người trong lầu 1 đều hút 1 ngụm khí lạnh. 3300 kim tệ đây là 1 số tiền lớn đối với cái trấn nhỏ này. Vậy mà tiểu cô nương này lại thu được. Nhưng mọi người cũng gạt ngay cái ý nghĩ muốn chặn cướp tiểu cô nương bởi có tấm gương Lang Sa là ví dụ, mọi người muốn tiền nhưng mạng sống còn quan trọng hơn.
- Cảm ơn. Ta muốn mua 1 cái dược đỉnh luyện dược với 1 số dược thảo cấp thấp. Ta đã ghi số dược thảo ở đây hết rồi. – Lạc Kiều Ninh giơ ra tờ giấy.
Nam tử ngạc nhiện, không lẽ tiểu cô nương này lại chuẩn bị học luyện dược, vừa nãy khi nhìn thấy động tác giết người của tiểu cô nương hắn nhận ra cấp bậc nàng ít nhất là luyện khí kỳ tầng 6. 1 tiểu cô nương mới khoảng 6 -7 tuổi mà có tu vi như vậy, lại sát phạt quyết đoán giết người không 1 chút nhíu mày đáng để hắn lôi kéo. Nay nàng lại có thể là luyện đan sư càng phải lôi kéo, như vậy vị trí thiếu chủ hắn mới có thể vững vàng.
- Cô nương đây là dược thảo cùng dược đỉnh của cô. Tổng cộng hết 1500 kim tệ. Còn đây là thẻ khách quý của thương hội Bạch Liên, có thẻ này mua hàng tại các cửa hàng của thương hội sẽ được giảm giá 10%. Hi vọng sau này cô nương có đồ gì mua bán sẽ nhớ đến thương hội chúng ta. – Nam nhân đưa ra thẻ hồng sắc có hoa văn hình bông sen trắng ký hiệu đặc thù của thương hội
- Cảm ơn. Ta sẽ nhớ - Lạc Kiều Ninh cầm lấy thẻ hồng sắc đút vào túi, cái này là thứ đồ tốt nàng cũng chẳng ngại mà cầm, sau đó đưa tạp phiến để khấu trừ kim tệ cho đơn hàng nàng vừa mua. Tổng chi phí nàng cần trả là 1350 kim tệ, rẻ đi nhiều.
- Ta tên là Lam Giang Vũ, không biết đại danh quý tánh của cô nương là gì? – Thấy Lạc Kiều Ninh quay đầu bước đi, Lam Giang Vũ vội vàng hỏi
- Vô Tình
Sau khi Lạc Kiều Ninh đi ra, người hầu sau lưng Lam Giang Vũ bước tới vội hỏi.
- Thiếu chủ sao lại đưa thẻ khách quý cho cô ta, lại còn là hồng sắc. – hắn thắc mắc từ nãy nhưng có tiểu cô nương kia ở đây hắn cũng không dám lên tiếng
- Cô ta ít nhất là Luyện khí kỳ tầng 6 ngươi biết không?
- Có gì đâu, luyện khí kỳ tầng 6 có gì đặc biệt, chỉ là cái cấp bậc thấp kém thôi mà. Thẻ hồng sắc đến cả kim đan kỳ cũng còn chưa có được đó.
- Ngươi suy nghĩ quá đơn giản, ngươi không nhìn thấy cô ta chỉ khoảng 6- 7 tuổi, ngươi thấy có mấy ai ở độ tuổi đó có cấp bậc đó chưa, kể cả trong tộc. Thứ hai ngươi cũng nhìn thấy nàng ta giết người, chỉ 3 từ: nhanh, gọn, dứt khoát. Nàng giết người cũng không nhíu mày lấy 1 cái, có ai ở độ tuổi đó làm được sao. Theo ta thấy số ma hạch nàng bán là 1 mình nàng săn giết. Nàng lại mua dược đỉnh cùng dược thảo cấp thấp chắc là sắp học luyện đan. Mà ngươi cũng biết luyện đan sư quý giá thế nào. Ta đưa thẻ hồng sắc cho nàng vì coi trọng tiềm năng của nàng. – Lam Giang Vũ vẫn đưa mắt nhìn về phía cửa trả lời, hắn thấy hứng thú với tiểu cô nương đó.