Lạc Kiều Ninh nhẹ nhàng nhảy từ trên mái nhà xuống. Với cảnh giới của nàng phi thân lên độ cao như vậy và đáp xuống dễ như trở bàn tay.Nàng thử cảm giác làm một đứa trẻ bình thường nhưng có vẻ với linh hồn đã hơn hai chục tuổi của nàng thì hơi khó, và tính cách của nàng cũng không thích hợp với điều này.
- Haizz, sau này cần phải luyện tập thêm – Lạc Kiều Ninh vỗ đầu thở dài, nàng cũng biết với ưu thế thân thể nhỏ tuổi này là 1 quân bài chí mạng. Nếu đối thủ nhìn nàng như vậy mà coi thường nàng thì lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng được.
Hai nam tử thấy Lạc Kiều Ninh đã nhảy xuống tuy có chút ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu nhưng lấn át trên tât thảy là sự vui sướng che mất lý trí. Với những người từng trải, tinh tường thì việc một đứa trẻ có thể nhẹ nhàng nhảy từ độ cao hơn chục thước xuống đất mà không có việc gì thì chứng tỏ thực lực của đứa bé này là không thể lường được, mà đặc biệt đây là thế giới tu tiên, thực lực làm đầu. Nhưng chính ý nghĩ cướp được kim tệ đã làm cho hai tên cướp này đã bỏ qua những điều căn bản nhất này
- Khà khà, cô nương cuối cùng cũng chịu xuốn rồi hả - Nam tử thô lỗ cười nói.. trên nụ cười mang theo nét vui sướng kèm một chút ngạc nhiên. Mặc dù tiểu cô nương này còn bé nhưng khuôn mặt như hoa như nguyệt, thân hình chưa phát triển đầy đủ nhưng đủ phiêu dật, ý vị.
- Thúc thúc, cháu xuống rồi, thúc thúc dẫn cháu về với cha và nương cháu đi
– Lạc Kiều Ninh cố gắng nặn ra khuôn mặt tươi cười nhưng trong thâm tâm lại đang chán ghét nhìn hai người đối diện. Ánh mắt nàng như dao sắc bén giống như lưỡi hái của tử thần sắp sửa đòi mạng.
- Không cần trở về, tiểu cô nương mau mau giao ra túi tiền trên người cho chúng ta, khà khà, chúng ta không phải là người cha nương ngươi nhờ tới đón ngươi, chúng ta là cướp. Mau giao túi tiền ra đây.- Hai tên cướp vất đi bộ mặt hiền từ thay vào đó là bộ mặt dữ tợn đáng sợ. Cả hai đều hưng phấn vì tiền đã đến tay đồng thời nếu bán tiểu cô nương này cho thanh lâu thì cũng kiếm được một mớ tiền chứ không ít. Để con bé này lớn lên đảm bảo là khuynh quốc khuynh thành, hoa nhường nguyệt thẹn.
- Thúc thúc, thúc lừa cháu, thúc là cướp muốn cướp kim tệ của cháu. Cháu không đưa, không đưa 2000 kim tệ cho các người đâu. Đừng lại đây.- Lạc Kiều Ninh giả vờ sợ hãi từng bước chân lùi vào sâu trong ngõ. Bọn chúng muốn tiền thì nàng nói cho chúng thật nhiều tiền trên người nàng. Nhìn bộ dáng sung sướng kia thật buồn cười
- 2000 kim tê, lão đại con bé có tận 2000 kim tệ, chúng ta giàu rồi
- Ta biết rồi, ta không có điếc. Tiểu cô nương, muốn sống thì đưa túi tiền ra đây. – Hai nam tử từng bước tiến lại gần Lạc Kiều Ninh, ánh mắt lúc này tràn ngập một màu kim tệ vàng chói.
- Cứu, cứu,… cứu…..- Lạc Kiều Ninh la lớn nhưng hai chân vẫn đứng vững như bàn thạch, đối với nàng chơi đùa đã hết mức có thể rồi
- Ngươi cứ kêu thoải mái không ai nghe thấy tiếng ngươi đâu. Hahah 2000 kim tệ cùng với bán ngươi vào lầu xanh chúng ta kiểu gì chả kiếm thêm được mấy tram kim tệ. Haha tối nay ta phải tới Lục Thanh phường 1 tay 3 cô nương. Ngươi kêu cứu nữa đi, kêu lớn lên.- Nam tử thô lỗ lớn tiếng nói, cứ nghĩ đến tối nay 3 cô nương hầu hạ bộ dáng hắn càng cao hứng
- Ha ha ha ha ha
- Con nhóc, ngươi cười cái gì. – Nam tử lão đại trầm tĩnh dường như suy nghĩ khi thấy Lạc Kiều Ninh chẳng còn bộ dáng sợ sệt của một tiểu cô nương bị cướp. Hắn có cảm giác ánh mắt Lạc Kiều Ninh nhìn bọn hắn như nhìn một loại sinh vật thấp hèn, không đủ tư cách lọt vào mắt nàng. Nay thấy nàng cười lớn hắn mới thấy chột dạ.
- Ha ha ta cười các ngươi đúng là ngu ngốc mà. Các ngươi có biết ta kêu cứu để làm gì không, Ta kêu cứu để gọi người tới cứu các ngươi đó. Nhưng tiếc không có ai. Thôi để ta tiễn các ngươi đi gặp Diêm vương vậy. Dám cướp cô nãi nãi ta các ngươi gan thật lớn đó- Lạc Kiều Ninh phóng sát khí từ bản thân ra ngoài,
Nàng đã nghiêm túc, sát khí kinh khủng đủ làm áp đảo tinh thần của bất cứ ai lại gần, dường như trong sát khí đó có những đầu mãnh thú hồng hoang đang gào thét đòi mạng. Sát khí như thực chất đen đỏ hai màu hòa quyện vào nhau đồng thời càng tôn thêm bóng dáng nhỏ nhắn bạch y đang tung bay giữa không gian chẳng hề có chút phong nào.
Hai nam nhân đứng trong luồng sát khí run rẩy đứng không vững. tâm thần hoang mang cực độ. Bọn chúng không ngờ tiểu cô nương này lại có ánh mắt tử thần, làm cho từ tận tâm can của bon chúng sợ hãi.
- Tiểu cô nương, à .. không.. đại.. nhân. Xin ngài… tha
- Nhiều lời. Chết
Không có tiếng kêu nào vang lên, sát khí cũng đã biến mất. Bóng dáng Lạc Kiều Ninh cũng đã biến mất khỏi ngõ nhỏ. Một bóng nam nhân xuất hiện trong ngõ khi Lạc Kiều Ninh vừa biến mất.
- Sát khí thật kinh khủng, không biết cao nhân phương nào vừa mới đến đây, không biết có phải người trong gia tộc không. – Nam tử đi vào trong ngõ, thấy sát khí vẫn còn lưu lại một chút mà kinh ngạc. Hắn chưa từng thấy sát khí của ai mà thực chất đến như vậy, đến khi người đi rồi mà sát khí vẫn như tơ còn vương lại một chút ít. Bước sâu vào trong, nam nhân nhìn thấy hai tên cướp vẫn đứng như trời trồng, đôi mắt vẫn trợn trừng há hốc mồm nhìn phía trước. Nam tử bước tới chạm nhẹ vào hai người thì “ bùm” hai vị trí trái tim nổ tan tành, máu tươi tuôn ra như mưa
- Thật đáng sợ, ai lại có cách giết người độc ác đến như vậy?. Quan sát một hồi không có dấu vết gì nữa nam tử liền phi thân biến mất
Lạc Kiều Ninh trở vể viện của mình và đệ đệ. Khi gần đến nơi nàng bỗng phát hiện có tiếng nói đệ đệ và một người lạ vang từ trong viện ra.
- Các ngươi, các ngươi cút ra khỏi nhà chúng ta ngay. Ta không cho các ngươi bắt nạt tỷ tỷ của ta. Ta liều với các ngươi
- Phế vật như ngươi mà cũng đòi bảo vệ ai. Cả tỷ tỷ của ngươi cũng là đồ phế vật của gia tộc, là bôi nhọ của gia tộc. Người đâu xông lên đánh chết nó cho ta
Trước tiên ta vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ cho ta trong suốt thời gian vừa qua. Ta sẽ ngày càng cố gắng viết tiếp truyện hay hơn đáp lại sự ủng hộ của mọi người, hi vọng nếu mọi người thích thì bỏ ra chút thời gian dành tăng một nút thanks cho ta nhé ( hix nay đấu giá mà ta không có điểm nên chả được gì, ta hơi ích kỷ chút thông cảm nha)