Lạc Kiều Ninh nhíu mày, nàng thực sự không muốn sát thương người giữa chốn đông người, và đặc biệt là giết người trước mặt đệ đệ của mình. Nhưng có nhiều lúc nàng muốn tĩnh lặng nhưng phiền phức lại luôn tìm đến nàng. Lạc Kiều Ninh vận linh khí, chuẩn bị quay đầu giải quyết kẻ chán sống đằng sau.
Thế nhưng khi Lạc Kiều Ninh quay người lại chuẩn bị giết người thì bỗng một bóng xanh xuất hiện trước mặt Thủy Kinh Hàn. Thủy Kinh Hàn lao tới bị chặn ngay trước mặt không thể giảm tốc độ. Nhìn từ bên ngoài thì chắc chăn bóng người áo xanh kia sẽ bị Thủy Kinh Hàn va chạm bay ra ngoài. Tuy nhiên kết quả lại không ai lường trước được, khi Thủy Kinh Hàn cách bóng người áo xanh vai thước thì như có một bức tường ngăn cản hắn, khiến hắn không thể nào tiến thêm mà con bị văng ngược trở lại ngã ra đường.
Nam nhân thanh y nở nụ cười khinh miệt với kẻ đẳng sau đang kêu lên vì đau đớn, cứ thế tiến tới trước mặt Lạc Kiều Ninh. Nụ cười lúc trước giờ được thay thế bằng một nụ cười mê người, khiến các nữ tử, các phụ nhân xung quanh phải mê đắm vì nụ cười ấy.
- Cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.
- Công tử là..? - Lạc Kiều Ninh nhìn người đối diện, nàng hình như gặp nam tử này ở đâu đó rồi. Chắc chắn là như vậy.
Nụ cười tươi như hoa của Lam Giang Vũ đang nở rộ liền bị chặn đứng, nụ cười trở nên cứng ngắc. Lam Giang Vũ không thể tin rằng cô nương này lại không nhớ hắn, chẳng lẽ dạo này nhan sắc của hắn đã bị xuống cấp mất rồi sao. Xung quanh vang lên những tiếng kêu ngưỡng mộ của các cô nương khác
- Ôi đẹp trai quá.
- Mỹ nam tử, ta yêu chàng mất rồi.
- Chàng ấy là ai vậy, sao ta chưa gặp
- Ta biết nè, đó là Giang Vũ công tử của Bạch Liên thương hội. ta mới được gặp chàng một lần.
- ……
Lam Giang Vũ đưa tay phe phẩy cái quạt khiến cho mái tóc dài tung bay trong gió làm cho các cô nương xung quanh lại thêm một phen tim đập liên hồi, hết lời tán thưởng. Thế nhưng khi Lam Giang Vũ quay nhìn Lạc Kiều Ninh lần nữa, sự tự tin của hắn lại lần nữa bị sụp đổ. Lạc Kiều Ninh không hề nhìn đến dung mạo của hắn mà lại quay người lại đi về phía Lạc Ân đang đứng đằng sau. Lam Giang Vũ lần thứ 2 cảm thấy thất bại trong đời dưới tay của tiểu cô nương lạnh lùng này.
- Cô nương, đợi ta. Ta là Lam Giang Vũ cô nương không nhớ sao ? Chúng ta gặp nhau lúc cô nương bán ma hạch đó, cô nương còn nhớ chứ.
Trong khi đó Thủy Kinh Hàn đứng dậy, khuôn mặt tràn đầy giận dữ nhìn kẻ vừa va phải mình. Nghe tiếng các cô nương xung quanh chế nhạo mình cùng với những lời khen dành cho nam tử thanh y, tự ái trong lòng Thủy Kinh Hàn dâng cao.
- Tên kia, ngươi là ai dám chặn đường của ta, lại còn có ý đồ với mỹ nữ mà ta đã chọn.
Lam Giang Vũ không để ý đến lời nói của Thủy Kinh Hàn, vẫn tiếp tục bước tới bên Lạc Kiều Ninh.
- Đứng lại, ngươi không nghe ta nói gì sao – Thấy lời nói của mình không được người khác chú ý, Thủy Tự Nhân càng cảm thấy bực bội hơn.
- Tự Nhân công tử, ta nể tình công tử cũng là người hiểu biết cũng như Thủy gia cũng là gia tộc có tiếng ở trấn này. Công tử biết nên làm gì chứ. – Lam Giang Vũ vẫn không quay đầu, tiếng nói vang vọng đến tai Thủy Tự Nhân ở đằng sau.
Thủy Tự Nhân nghe thấy Lam Giang Vũ nói, hắn cũng đổ mồ hôi hột. Hắn đã được sư phụ kể cho về sự khủng bố của Bạch Liên thương hội, đồng thời sư phụ hắn cũng đã căn dặn ngàn lần đừng chọc vào Bạch Liên thương hội và đặc biệt là nam tử thanh y này. Thủy Tự Nhân biết rằng không phải người ta nể tình gia tộc mình mà hắn biết rằng nam tử trước mắt chẳng qua không thèm để họ ở trong mắt mà thôi.
- Đại ca, bỏ qua đi, chúng ta đi ăn thôi – Thủy Tự Nhân lại gần Thủy Kinh Hàn nói nhỏ
- Bỏ qua sao được. Tên nhóc đó dám cản trở việc tốt của ta. Thủy gia chúng ta ở trấn này còn sợ ai nữa. Tên kia mau đứng lại cho ta. – Thủy Kinh Hàn bị tức giận làm mờ lý trí, không nghe lời nói của Thủy Tự Nhân mà rút kiếm đâm về phía Lam Giang Vũ.
- Đại ca , đừng – Thủy Tự Nhân kêu lên
Thủy Kinh Hàn trong đầu lúc này chỉ có suy nghĩ giết chết tên mỹ nam tử đã biến hắn thành trò cười kia. Thế nhưng chưa kịp chạm tới Lam Giang Vũ một bóng đên đã chắn trước mặt hắn, tung chưởng đánh gãy kiếm đồng thời đánh vào đan điền của Thủy Kinh Hàn, phế bỏ tu vi của hắn. Thủy Kinh Hàn trực tiếp hộc máu hôn mê bay ngược trở lại. Trên mặt vẫn còn vương nét sợ hãi và đau đớn.
- Đại ca… - Thủy Tự Nhân bước tới bắt mạch của Thủy Kinh Hàn xem xét vết thương. Đan điền của Thủy Kinh Hàn đã bị phế bỏ, từ nay trở thành phế vật không thể tu luyện được nữa.
- Cả gan dám động sát khí với thiếu chủ, Thủy gia các ngươi gan thật lớn. Các ngươi muốn bị diệt tộc ? – Hắc y nhân hộ vệ của Lam Giang Vũ giận dữ nhìn về phía Thủy Kinh Hàn đang hôn mê cùng Thủy Tự Nhân
Nghe hai chữ diệt tộc, Thủy Tự Nhân, Thủy Tiên Lan cùng Lạc Thủy giật mình sợ hãi đặc biệt là Thủy Tự Nhân. Hắn thừa biết sự kinh khủng của Bạch Liên thương hôi, diệt Thủy gia chỉ dễ dàng như ngắt 1 chiếc lá mà thôi.
- Giang Vũ công tử, Thủy Kinh Hàn tự hắn gây chuyện, xin công tử đừng để bụng. Ta thay mặt Thủy gia xin lỗi công tử, Thủy gia chúng ta sẽ xử trí Thủy Kinh Hàn và có câu trả lời thích đáng cho công tử. Cầu xin công tử giơ cao đánh khẽ - Thủy Tự Nhân đứng dậy chán ghét nhìn Thủy Kinh Hàn đang hôn mê, cúi đầu trước Lam Giang Vũ
Hắc y nhân thấy vậy liền nhìn về phía Lam Giang Vũ đợi câu trả lời của công tử nhà mình.
- Ta nghĩ các ngươi nên xin lỗi chính là cô nương này.