Bad Girl Trẻ Con Và Bad Boy Lạnh Lùng

Chương 11: Chương 11: Bệnh




7h tối tại biệt thự Destiny, một bác sĩ già với gương mặt phúc hậu được Gwen tiễn ra khỏi nhà, tụi hắn thấy tò mò nên thò mặt qua khe cổng hỏi:

_chuyện gì xảy ra?- Waldo

_xảy ra chuyện gì?- Dai

_phải phải, đã có chuyện gì?- Alex

_nhiều chuyện- Gwen liếc hai người rồi quay vào nhà

_ây ây...Gwen xinh đẹp, Gwen dễ thương, nói nghe đi mà- Waldo nịnh hót

_phải đó, Gwen nhà ta lúc nào cũng xinh cũng đẹp, mà nếu nói ra thì càng xinh hơn- Dai chen vào

_tại sao nói nhiều lại xinh hơn?- Alex thắc mắc

_xời, mày không hiểu gì cả, nói nhiều thì cơ miệng sẽ hoạt động, mà cơ miệng hoạt động thì mặt sẽ thon gọn, mà mặt thon gọn thì sẽ có người thích, mà có người thích thì sẽ hết FA, quá hay- Dai nói một lèo

_ý mấy người là tui ế???- Gwen hét

_đâu...đâu có, Gwen sao ế được- Waldo nuốt nước bọt

_hừ, muốn biết chứ gì? vào đi- cô thở dài rồi mở cửa cho 3 chàng nhiều chuyện và anh Felix đứng im xem kịch

5 người tiến vào nhà, bên trong, quản gia đang tất bật dặn dò người hầu nấu ăn cẩn thận, Vivian và Elena thì mỗi người một việc, nhưng có điểm chung là đều cầm điện thoại và laptop trên tay. Gwen thở dài

_Hilary bị bệnh, không biết sao mà về nhà trong tình trạng ướt như chuột lột, từ nhỏ không được tiếp xúc với nước quá 3 tiếng nếu không sẽ ngã bệnh, giờ công việc tập đoàn chưa lo xong, thiệt tình...

_tập đoàn???- Waldo há hốc

_ờ...papa cậu ấy giao cho, tụi này làm giúp- Vivian nói

_thế, em ấy không sao chứ?- Alex quan tâm

_anh chỉ lo cho nó thôi à?- Vivian liếc xéo

_ơ...em có bệnh đâu mà phải lo?- anh nhéo mũi cô

_haizzz...ủa mà ông Felix đâu?- Elena vươn vai mệt mỏi

_chắc lên phòng Hilary- Dai trả lời

_ờm, ăn gì chứ?- Gwen tốt bụng hỏi

_nếu được mời, hì hì- ba anh cười

_hừ, tự nhiên- ba chị cũng cười

Quay lại với hắn, anh Felix đang đứng trước cửa phòng nó, bàn tay không chần chừ mà đẩy cửa ra, nó bên trong không chút giật mình, đôi mắt lờ đờ cố mở để nhìn rõ từng câu từng chữ trên chiếc ipad

_anh làm gì vậy?- nó quát khi hắn giật ipad ra khỏi tay

_tôi hỏi cô mới đúng, bệnh như vậy mà vẫn chơi được sao?- hắn cốc đầu nó

_chơi gì mà chơi? tôi đang làm việc đó- nó cãi

_chẳng phải có bạn cô giúp rồi sao?- hắn hỏi

_khụ...tôi không muốn làm phiền họ, khụ...khụ...- nó nhăn mặt ho sặc sụa

_xem kìa, ốm nặng lắm đó- hắn sờ trán nó

Nó bất động, nhìn hắn lúc này mới dịu dàng làm sao, không còn dáng vẻ lãnh đạm như hằng ngày nữa, tim bỗng đập nhanh hơn, hai má đã hồng nay càng ửng hơn. Hắn nhân lúc nó không để ý, đẩy ngã nó xuống giường, nhanh chóng đắp chăn lại và quăng ipad ra khỏi tầm mắt nó...

_khụ...khụ...- nó ho dữ dội hơn

_không sao chứ?- hắn lo lắng

_nước...- nó yếu ớt nói

_đây- hắn đỡ nó dậy và đút nước cho

Nó cười ranh ma giật lấy li nước uống một hơi rồi chạy lại sofa cầm ipad lên, hắn kinh hãi nhìn "khinh công" của nó, cô gái này, thật không thể xem thường. Nhún vai bình tĩnh, nhẹ bước về nó làm chị Hilary sợ sệt lùi lại, nó càng lùi thì hắn càng tiến, hai người cứ một tiến một lùi cho đến khi

_stop...anh muốn gì? tôi la lên giờ- nó dọa

_cứ việc la- hắn nhếch mép

_hứ, tránh xa ra mau- nó quát rồi ôm cổ ho

_haizzz, cô muốn làm gì thì làm đi- hắn chịu hết nổi

Bế nó đặt lên giường, đắp khăn nóng lên trán và nhìn nó, chị Hilary chán nản đặt ipad xuống

_sao vậy? không làm nữa à?- hắn hỏi

_hết hừng rồi- nó xị mặt

_tốt, giờ ngủ đi- hắn cười

_không muốn ngủ, lo lắm- nó mè nheo

_lo gì?

_hai con mèo của tui- nó chu mỏ

_hở?? ý cô là Angela và Tom?- hắn méo mặt

_no no no, tên là Jung Han Wool và Jung Ga Ram- nó cãi

_ờ...ngủ đi, tui chăm sóc thay cho- hắn gật gù

_hì hì...thank, cơ mà đừng chơi hết tiền đó- nó trừng mắt

_rồi rồi- hắn xoa đầu nó

Nó cười mãn nguyện, nằm xuống và bắt đầu hành trình đi tìm vùng đất mới....

-------------------------------------------------------------------------

5h sáng

Vì cơn đau đầu quỷ quái mà nó thức giấc, phải chi nó không mài mòn ipad là sáng không phải đau đầu như vậy, thật là hối hận, nhìn xung quanh, cho hai tay lên mặt vò vò, lặp đi lặp lại khoảng 5 phút

_oáp....ơ...ơ...- động tác của nó bị đứng khi thấy hắn đang ngủ mê man

_.........- thở đều thở đều

_........- nó đứng hình nhìn nam nhân đang say sưa kia

_nhìn đủ chưa?- hắn bỗng mở mắt

_hơ...chưa...a- nó vội bịt miệng

_hahaha, tôi không biết là cô đã bị tôi mê hoặc đó- cười ranh ma

_gì? anh bị atsm à?- nó trừng mắt

_hừ, tốt bụng giúp cô chăm sóc mèo, còn ở lại trông cô cả đêm, đúng là làm ơn mắc oán- hắn hơi giận

_thì...kệ anh, là anh tự nguyện, tôi đâu có bắt- nó cãi

Rầm - hắn bước ra khỏi phòng, không quên trút giận vào cánh cửa, nó giật mình, chẳng lẽ hắn giận thật sao??? Con trai gì mà dễ giận thế? Nó có làm gì hắn đâu chứ? (không làm mới sợ á chị)

Ngước nhìn đồng hồ, chỉ mới 5h15, thôi, lỡ thức rồi sao ngủ lại được, nó ra ban công ngắm nhìn cảnh vật vào buổi sớm, giang rộng tay và hít một hơi......

_hắt xì, khịt...khịt...- nó vẫn chưa khỏe hẳn

_bên ngoài trời lạnh lắm, nếu không muốn bệnh tiếp thì mặc vào- một chiếc áo khoác lông đáp vào tấm lưng của nó

_anh...không phải về rồi sao?- nó chu mỏ

_chỉ là lo cho cô thôi- hắn nhún vai

_cảm ơn, mặc cái này chả ấm- nó vứt áo ra

Soạt - chiếc áo vẫn trên vai nó, và thêm một vật thể lạ nằng nặng, nó ngạc nhiên, mắt mở to, gì thế này??? Không phải là...hắn đang ôm nó đó chứ? Đúng là như vậy, anh Felix đã nhanh chân bước lại phía sau nó giữ lấy chiếc áo khoác, đồng thời vòng tay sang chiếc eo thon gọn của nó, chậm rãi truyền hơi ấm vào...

_như thế này đã ấm chưa?- hắn hỏi

_để xem.....- nó tựa vào hắn ra vẻ ngẫm nghĩ

_giỏi lắm- hắn cười khì đưa tay ngắt chóp mũi nhỏ của nó

_......- nó im lặng

Đầu thoải mái dựa vào ngực hắn, miệng cười tươi, ánh mắt nhìn xa xăm nhưng lại ánh lên một niềm vui nho nhỏ, hắn cũng vậy, dù chính mình muốn nó ấm áp nhưng hắn lại thấy lòng mình ấm hơn hẳn, nó như ngọn đuốc sáng sưởi cho trái tim băng giá hơn Elsa của hắn tan chảy

_này- nó gọi

_hử??- hắn nhìn xuống

_cô gái...tên Vanessa là ai??- nó hỏi, mặt hơi đỏ

_quan tâm à?- hắn hỏi

_ừm...một chút- nó trả lời

_bạn gái cũ- hắn nói

_hả?- nó ngạc nhiên

_cô ta là bạn gái cũ của tôi, nhưng...

_sao?- nó tò mò bật khỏi người hắn

Anh nhà nhíu mày, đưa mắt nhìn xuống thân người trống rỗng vì nó đã đứng dậy, rồi nhìn sang nó, chị hiểu ý liền trề môi và quay lại vị trí cũ là trong lòng hắn

_ngoan- hắn cười

_chỉ giỏi bắt nạt tôi- nó bức xúc

_gần đến giờ đi học rồi đấy- hắn nhắc nhở

_anh chưa


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.