Khi lớn lên , ngoảnh đầu lại nhìn những điều đã
trải qua ...
Vui có , buồn có !!!
Nhưng khóe môi lại bất giác nở nụ cười ?!
Vì bản thân đã sống hết mình , tuy sự "hết
mình" không được hoàn hảo và trọn vẹn .
***
-Em sẽ làm ở gian này , chung với chị . Ở đằng kia
là chỗ để menu , trên người em phải luôn có cuốn sổ và cây viết. Khi
nào có người gọi , họ sẽ nhấn chuông .
Nó gật gù , đảo mắt xung quanh . Quán trà sữa nơi
nó làm việc khá lớn , đc chia làm bốn gian.Gian của nó làm không
rộng lắm , giữa các bàn có một lớp màn mỏng ngăn cách . Nơi đây
đcthứ ánh sáng màu vàng nhạt bao trùm tạo nên cảm giác vô cùng ấm
cúng và nhẹ nhàng.
-Chị làm ở đây đc lâu chưa ?
Nó khẽ hỏi người đang hướng dẫn cho mình. Đồng thời
cũng có thể coi là đồng nghiệp . Chị ấy tên Mai , đang học đại học
năm thứ nhất.
Chiều thứ hai , quán cũng không đông khách lắm . Thế là nó
đc dịp trò chuyện với chị Mai . Dù chỉ lớn hơn nó có vài tuổi nhưng chị ấy khá
chững chạc , không giống như những người mà nó quen biết .
Chị Mai không sống với gia đình , khoảng thời gian
học cấp 3 chị ấy học nội trú , sau khi ra trường thì dọn về ở chung
với ngoại. Dù không chính miệng chị ấy nói ra nhưng nó vẫn hiểu đc ,
gia đình chị Mai cũng không đc "trọn vẹn" !! Có lẽ , nó và
chị giống nhau , nhưng chị trưởng thành và tự lập hơn nó rất
nhiều....
Cùng làm với nó còn có một anh tên Khánh , học
cùng lớp với chị Mai . Anh ấy có vẻ khá nhút nhát , nhưng khi tiếp
xúc lại có cảm giác dễ gần và thật thà. Mọi việc nặng nhọc như di
chuyển , khiêng vác bàn ghế đều một tay anh làm .
-Em xinh quá ! Có số điện thoại không ? Cho anh đi.
Một đám con trai mặc đồng phục lớp 12 đang dán mắt
vào menu , nghe bạn mình lên tiếng liền tập trung nhìn nó .
-Anh dùng gì ạ ?
Nó cười , lấy trong túi ra cuốn sổ với cây viết ,
nhang chóng lảng sang chủ đề khác , tâm tư cố gắng xem như không có gì
!!!
Đè nén !!!
-Làm gì kiêu thế em ? Cho anh số điện thoại rồi anh
kêu nước !
-Đúng rồi đó !!!
Một vài thằng khác cũng lên tiếng hùa theo . Tên con
trai ấy vừa cất lời vừa dùng ánh mắt mà nó cho là vô cùng "dâm
đãng" , nhìn nó một lượt từ trên xuống dưới ....
Dù biết là phải xem như không có gì , nhưng từ đó
đến giờ , nó chưa từng lâm vào hoàn cảnh như thế này!!!
Tiếng chuông khẽ vang lên , giúp nó nhanh chóng phục
hồi lại vẻ bình thản , giọng nói cũng trở nên cứng rắn hơn nhưng
vẫn giữ đc phép lịch sự .
-Anh Khánh , giúp em phục vụ bàn này . Xin lỗi ! Mọi
người cứ thoải mái xem xong menu rồi gọi nhé ! Tôi có việc phải qua
bàn khác .
Nó rảo bước đi , thở hắt ra một hơi , như trấn tĩnh
lại bản thân mình.
-Sao rồi ? Em cứ xem như không có gì . Chuyện vừa rồi
, sau này em sẽ gặp nhiều .
Chị Mai lên tiếng khi thấy vẻ mặt xụ xuống của nó.
Nó tròn mặt nhìn chị , như không hiểu hàm ý trong lời nói vừa rồi
cho lắm. Một lúc sau chị mới kể cho nó nghe .
-May cho em là đám con trai ấy không "dai" quá
mức. Lần đầu đi làm , chị làm tiếp thị bia ở một nhà hàng. Làm đc
3 ngày , chị gặp phải mấy ông chú say xỉn , phát ngôn bừa bãi , tay
chân lại không an phận. Chị giận quá , sơ ý làm đổ bia lên người ông
ta... Thế là 3 ngày làm việc của chị đi toi . Chị còn bị quản lí
mắng là làm "cao" ! Thế mới biết , kiếm ra tiền thì khó ,
tiêu tiền thì dễ . Đi làm công cho người ta làm sao lên tiếng phản
kháng , chống đối ? Chính vì có những người như vậy nên người ta mới
hiểu sai về cái nghề tiếp thị bia . Mất công việc không hẳn là to
tát , mà suy nghỉ lệch lạc mới nguy hiểm ! Em cũng đừng lo , nếu
khách mà "quá đáng" thì không yên với chủ quán đâu !
Nó khẽ gật đầu , củng không nói gì thêm . Nếu lúc ấy , nó giận
quà cho thằng đó một trận thì sao nhỉ . Từ bây giờ có lẽ nó nên học lại cách kiềm
chế bản thân mình , không nên cứ bốc đồng hệt như một đứa con nít . ....
Khi nói chuyện với Sam và Ty , nó mới biết rằng dì đã biết
trrước , nó sẽ không nghe lời dì mà vẫn đi làm như ý mình . Cũng chính vì vậy
mà dì đã ủng hộ và giúp đỡ nó . Nò phải thay đổi bản thân mình , ít nhất ...là
để dì có thể an tâm ...