Bài Ca Chim Thiên Đường

Chương 4: Chương 4




Bầu trời xanh biếc, ánh nắng chan hòa, thảo nguyên bát ngát, từng đàn bò dê đang chạy trong tiếng quát lùa của người chăn. Hình ảnh này làm Thiên Lại nhớ đến câu dân ca mà ai cũng biết:

Trời xanh xanh, đồng mênh mông Gió thổi cỏ rạp luống trông dê bò Cô hít lấy luồng không khí trong lành khô thoáng do gió đưa lại, cảm thấy khí hậu vùng tây bắc thật thích hợp với mình. Bài hát bị làm gián đoạn mấy hôm trước đã được hoàn thành. Cô còn dựa theo làn điệu dân ca nơi này để sáng tác thêm được một bài hát về thảo nguyên. Hôm qua, mẹ cô gọi điện thoại tới, hỏi cô sao tự nhiên lại đi du lịch mà không nói với bà một tiếng.

Tại sao ư? Bởi vì trốn tránh, cũng để lẳng lặng suy tư. Cô phải thừa nhận rằng Khúc Lăng Phong đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến mình. Hành vi ngang ngược và bỉ ổi của anh ta, sự quấy rầy dữ dội và dai dẳng của anh ta làm cô cảm thấy sợ hãi. Từ sau 12 tuổi, cô đã học được cách suy nghĩ độc lập, tự mình giải quyết vấn đề. Cô biết trốn tránh không phải là cách giải quyết vấn đề, nhưng đối mặt với anh ta, ngoại trừ trốn tránh ra thì cô không còn nghĩ được cách nào khác.

Điện thoại vang lên không đúng lúc, cô nhìn thì thấy số của Phạm Chí Vũ. Phạm Chí Vũ là học trò mà ba cô tâm đắc nhất khi còn sống, bây giờ đang tiếp tục nghiên cứu những thí nghiệm của ba cô. Cô quen anh được 6, 7 năm rồi, coi như là bạn thân hơn những người bạn bình thường một chút.

"Alo, Chí Vũ, sao lại có thời gian gọi cho em vậy?"

"Thiên Lại, em đang ở đâu?"

"Thảo nguyên, tìm cảm hứng."

"Anh có chuyện muốn nhờ em giúp."

Phạm Chí Vũ kể đại khái một chút. Là lo nhạc nền cho một hoạt động công ích. Ba cô và Phạm Chí Vũ nghiên cứu về sự phân giải của các hợp chất cao phân tử, nói trắng ra là làm thế nào để xử lý các rác thải khó phân hủy, thuộc phân ngành bảo vệ môi trường của khoa công nghệ cao. Lần này có một công trình nghiên cứu mới cần tiền tài trợ nên tính tổ chức một buổi quảng cáo công ích. Một mặt kêu gọi ý thức bảo vệ môi trường của người dân, một mặt tranh thủ tiền vốn và trang thiết bị để duy trì. Tìm cô, đương nhiên là để tiết kiệm chi phí, bởi vì Thiên Lại vẫn luôn ủng hộ sự nghiệp của ba mình nên giúp chút đỉnh sẽ không lấy tiền.

"Được, vừa khéo em đang có một bài hát rất thích hợp."

"Tốt quá rồi, em mau về đi, chúng ta sẽ bàn kĩ hơn."

"Được."

Về ư? Về lại cái thành phố mưa bay lất phất mù mịt đó sao?

Thôi về đi! Mày không thể trốn tránh cả đời được.

Cô theo đàn dê trở về. Tối nay sẽ nghe dân du mục hát thêm một lần nữa, uống trà sữa lần nữa, cưỡi ngựa thêm lần nữa, nhảy điệu Mông Cổ thêm lần nữa, sau đó sẽ rời xa khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng vui vẻ này.

Di động lại đổ chuông. Sao bây giờ cô mới biết cô nhiều người nhớ cô thế này chứ?

"Alo. Chị, chị đang ở đâu vậy?" Giọng Thiên Kiều vang lên đầy sụt sịt.

"Ở nơi khác. Sao vậy, Thiên Kiều?" Tim Thiên Lại rung lên thật mạnh. Thiên Kiều vốn rất lạc quan vui vẻ bây giờ đang khóc, ngàn lần đừng dính tới Khúc Lăng Phong nha.

"Chị, em buồn quá, em buồn đến chết đi được."

"Đừng có nói bậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

"Anh không không thèm để ý đến em nữa. Bốn ngày rồi, anh ấy không nghe điện thoại của em, không ngặp em. Chị, anh ấy giận thật rồi."

"Ai? Khúc Lăng Phong?" Nhanh thế mà anh ta đã buông tha cho Thiên Kiều rồi sao? Có vẻ thiếu kiên nhẫn quá?

"Dạ, anh ấy giận em rồi, không thèm cho em cơ hội để giải thích. Chị, em phải làm sao đây?"

"Thế chẳng phải tốt rồi sao? Có thể thấy anh ta hoàn toàn không để ý gì tới em, thôi thì buông tay đi."

"Không, em không làm được. Không phải lỗi của anh ấy, là em, do em từ chối anh ấy."

"Anh ta muốn gì ở em?" Thiên Lại có một dự cảm không lành.

"Anh ấy, anh ấy muốn em..." Thiên Kiều ấp a ấp úng. "Muốn em đến nhà anh ấy. Nhưng em đã hứa với chị, cho nên, cho nên anh ấy tức giận."

Quả nhiên!

"Thiên Kiều!" Thiên Lại tức đến nỗi muốn mắng cô bé. "Sự thật bày ra trước mắt mà em còn chưa thấy rõ sao? Anh ta không cần tình yêu ngu ngốc của em, thứ anh ta cần là khoái lạc thể xác, không chiếm được thì thẹn quá hóa giận, mà chiếm được rồi thì sẽ đá em ngay."

"Nhưng anh ấy nói bây giờ tình yêu đều là thế. Bạn học của em cũng cùng bạn trai làm chuyện ấy không ít lần. Chị, bây giờ là thế kỷ 21."

"Thế kỷ 21 thì không có tình yêu trong sáng sao? Thế kỷ 21 thì con gái đều mù quáng như em sao? Thiên Kiều, chị không còn gì để nói nữa, nếu em cứ nhất quyết nhảy xuống vực sâu thì chị cũng không ngăn được. Chị coi như chưa từng có đứa em này."

"Chị, chị ơi..." Thiên Kiều khóc lên. "Đừng ngắt điện thoại, em xin chị, em không dám nói với mẹ, em chỉ dám nói với chị thôi."

"Vậy thì hãy nghe chị, quên Khúc Lăng Phong đi."

"Em... Chị, chị về đi. Lòng em rối bời, rất muốn gặp chị."

"Được." Xem ra tất cả những chuyện "thêm một lần" vào tối nay đã không còn cơ hội nữa rồi, cô phải đáp chuyến máy bay gần nhất để về.

~~~~~~~~~~~

Gió vào buổi sáng sớm hơi lành lạnh, xem ra đêm qua trời vừa đổ mưa. Tại sao cái thành phố này cứ mưa suốt vậy, làm trời đang vào hạ mà cô cũng không thấy được chút ấm áp. Hành trình trốn chạy của cô còn chưa tới một tuần thì đã phải trở về một cách vội vã hơn cả lúc đi.

Ra khỏi sân bay, phía đằng đông, một ông mặt trời đo đỏ đang từ từ nhô lên, tỏa ánh sáng rực rỡ ấm áp nhưng không quá chói lóa, có lẽ hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp.

Chiếc vali trong tay cô bị người ta giữ lại, Thiên Lại ngạc nhiên quay đầu ra sau thì thấy một dáng người cao lớn. Ánh mặt trời chiếu khắp người anh, tạo thành một quầng sáng màu đỏ nhạt. Anh đưa mặt về phía mặt trời, trông có vẻ rất nổi bật. Những đường cong sắc sảo, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đầy tơ máu đang nhìn chằm chằm vào cô, giọng hơi khàn khàn: "Nhanh vậy mà đã trở về sao?" Bộ dáng của anh như mấy ngày không ngủ.

Đúng là âm hồn không tan mà!

Thiên Lại ra sức giật lấy vali nhưng cũng uổng công. Thế là cô ngoan ngoãn nghe theo. Đọ sức với người đàn ông này thì cô mãi mãi không thắng được. Cô thả tay ra, nhìn anh. "Sao anh lại ở đây?"

"Đến đón em."

Thiên Lại nhíu mày. "Sao anh lại biết..." Nhìn dáng vẻ như định được mọi việc của anh, xem ra có hỏi cũng như không. Khúc Lăng Phong muốn biết chuyện gì thì luôn có cách.

"Đưa vali cho tôi, tôi phải về nhà."

"Lái xe đang chờ ở bên kia." Anh chỉ tay. Thiên Lại bất ngờ phát hiện một người lẽ ra không thể xuất hiện ở đâu. Là Lăng Vân.

Thằng bé chạy về phía cô, kêu lớn. "Chị, chị ơi."

"Tiểu Vân, sao em lại ở đây?" Thiên Lại bế nó lên.

"Anh hai nói chị đi nước ngoài mấy ngày nhất định là rất nhớ em nên muốn dành cho chị một sự bất ngờ."

"Đúng là rất bất ngờ." Cô liếc Khúc Lăng Phong một cái. Cái tên này đem nguyên xi cái chiêu lúc trước cô dùng để đối phó anh ta chơi lại cô.

"Chị à, chắc là chị rất mệt, chúng ta về nhà thôi."

"Về nhà, nhà nào?"

"Đương nhiên là về nhà của chúng ta. Mẹ đang chờ chị ở nhà, chị không muốn gặp mẹ sao? Chị không nhớ em sao?"

"Đương nhiên là nhớ." Có điều không muốn cùng trở về với cái tên kia thôi. Thiên Lại nói thầm trong bụng.

"Vậy thì đi thôi." Lăng Vân vùi mình vào lòng Thiên Lại, vẫy tay với Khúc Lăng Phong. "Anh hai nhanh lên."

~~~~~~~~~~~

"Mẹ, đây là những ca khúc mới kì này." Thiên Lại đem băng đã thu âm sẵn giao cho mẹ mình.

Hàn Mai cười: "Đi thảo nguyên một chuyến, chắc là có không ít cảm hứng."

"Dạ." Thiên Lại gật đầu, hồi tưởng lại thiên nhiên tươi đẹp và người dân du mục chất phác. "Con cảm thấy môi trường như thế mới hợp với con, thành phố này quá ồn ào và hoa lệ."

"Con đừng nói với mẹ là con muốn đi làm dân du mục."

"Biết đâu sẽ có ngày nào đó!" Thiên Lại nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cho dù mẹ ở trước mặt nhưng cô vẫn không cảm thấy ấm áp, không cảm thấy an toàn.

"Thiên Lại." Hàn Mai vuốt mái tóc ngắn của cô. "Con nên tìm bạn trai đi, con quá cô đơn đó."

Cô mỉm cười. Tìm bạn trai ư? Cô chưa từng nghĩ tới. Con người cô, có lẽ không có duyên với tình yêu.

"Thiên Lại." Mặt Hàn Mai đầy vẻ áy náy. "Đừng để cuộc hôn nhân thất bại của mẹ và ba con làm ảnh hưởng tới con. Con xem, chẳng phải mười mấy năm nay mẹ và chú Khúc vẫn rất tốt đó sao? Tình yêu không hề đáng sợ. Chỉ có mở lòng ra tiếp nhận thì con mới có thể cảm nhận được hạnh phúc của tình yêu."

Cô vẫn chỉ cười. Mở lòng ư? Để đau khổ có cơ hội xâm nhập sao?

"Nếu vì ba mẹ mà ảnh hưởng tới quan điểm về tình yêu của con thì mẹ sẽ áy náy cả đời này. Mẹ tin rằng ba con ở dưới suối vàng cũng không được yên lòng."

"Mẹ, ba con đã đi rồi, mẹ hãy để ông an nghỉ đi, cần gì phải lôi ông vào." Giọng của Thiên Lại hơi kích động.

"Thiên Lại." Mặt Hàn Mai trắng bệch. "Con trách mẹ, phải không?"

"Không phải. Mẹ, mẹ đừng nghĩ lung tung." Thiên Lại cúi đầu.

"Ngoài miệng con nói không phải nhưng trong lòng lại nghĩ thế. Nhiều năm nay, con vẫn cho rằng mẹ vứt bỏ ba và con phải không?"

"Không phải đâu mẹ." Cô ôm mẹ mình. "Con biết không phải là lỗi của mẹ, không phải lỗi của ai cả. Mẹ đừng tự trách mình được không?"

"Mẹ không tự trách mình." Hàn Mai khóc. "Con gái, mẹ biết rất rõ, là con không hiểu mình thôi. Con vẫn luôn cho rằng mình hiểu nhưng thật ra con không hề hiểu, cho nên con mới phủ định tình yêu, phủ định hôn nhân. Thiên Lại, con có biết mẹ nhìn con như vậy thì đau lòng thế nào không?"

"Mẹ, tại sao mẹ lại cho rằng con không hiểu? Con rõ hết mọi chuyện."

"Vậy hãy chứng minh cho mẹ xem."

"Mẹ bảo con làm sao chứng minh đây?"

"Tìm bạn trai, hẹn hò yêu đương một lần, có một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Chỉ có thế thì mẹ mới an tâm được."

"Mẹ đang làm khó con."

"Đây là quá trình tất yếu mà đời người phải trải qua, nếu không thì cuộc đời con sẽ không hoàn chỉnh."

"Con không muốn nói đến chuyện này nữa. Mẹ, con mệt rồi, mẹ để con nghỉ ngơi đã được không?"

"Haiz!" Hàn Mai thở dài. Rốt cuộc thì hôn nhân thất bại của đời trước đã để lại bóng ma gì trong lòng những đứa trẻ? Ngoại trừ chúng nó ra thì không ai biết cả. Lúc ấy bà không nên để cô lại cho chồng, ông ấy hoàn toàn không thể cho cô một thời thơ ấu vui vẻ, an toàn.

"Mẹ." Thiên Lại gọi bà. "Mẹ quên lấy băng này."

"Con vẫn không tính công khai thân phận thật sao? Muốn dành vinh quang này cho mẹ cả đời sao?"

"Mẹ, nếu mẹ cảm thấy áy náy với con thì hãy nhận lấy vinh quang giúp con đi, con sẽ rất cảm kích mẹ."

"Haiz! Hàn Mai lại thở dài.

~~~~~~~~~~~~

Cốc cốc cốc! Tiếng gõ cửa liên tục vang lên, Thiên Lại mở cửa ra, bất đắc dĩ nói: "Mẹ, chẳng phải con đã nói muốn nghỉ ngơi... Là anh?"

Khúc Lăng Phong tựa người vào khung cửa, tay còn giữ tư thế gõ cửa, lười nhác đáp: "Không hoan nghênh anh sao?"

"Tôi nghĩ vĩnh viễn tôi cũng sẽ không hoan nghênh anh."

"Đừng có nói sớm như thế."

"Có chuyện gì không?" Thiên Lại vịn tay vào cánh cửa, chuẩn bị dập cửa lại bất cứ lúc nào.

"Cuối tuần này là sinh nhật anh, hãy về tham gia tiệc sinh nhật." Giọng của anh không phải đang mời mọc mà là ra lệnh.

"Tôi không rảnh."

"À! Không biết Đồng đại tiểu thư trở nên bận rộn như thế từ lúc nào vậy?"

"Chỉ cần là chuyện của anh thì tôi sẽ không rảnh."

"Được thôi." Anh cười một cách đầy tự tin. "Em không rảnh nhưng Thiên Kiều nhất định rảnh. Anh nghĩ em ấy sẽ không ngại gói mình làm quà sinh nhật cho anh đâu."

"Khúc Lăng Phong, chiêu này của anh cũ quá rồi, có thể đổi cái mới hơn không?"

"Ừ... để anh nghĩ xem." Anh lấy tay vuốt mũi, bỗng nhiên búng tay. "A, nghĩ ra rồi, em nói xem anh cầu hôn Thiên Kiều ngay trong bữa tiệc thì thế nào?"

"Khúc Lăng Phong!" Thiên Lại hét lên. Cô chưa từng phẫn nộ như giờ phút này.

"Anh không bị lãng tai, phòng này cách âm cũng không tốt bằng biệt thự của anh, em muốn hai ông bà già kia chạy lên coi chúng ta cãi nhau sao?"

"Tôi không có hứng cãi nhau với anh."

"Vậy em đã nghĩ kĩ chưa? Thứ 7 này có rảnh không?"

Thiên Lại nghiến răng: "Tôi đến thì anh sẽ không trêu ghẹo Thiên Kiều?"

"Vậy thì phải xem biểu hiện của em. Nếu em không thể làm anh hài lòng thì anh chỉ có thể tìm em ấy bổ sung."

"Hạ lưu. Anh đừng có mơ."

"Chậc chậc. Xem ra không khí trong lành của thảo nguyên vẫn không thể làm cho đầu óc em tỉnh táo ra được, sau này đừng có đi nữa."

"Anh cho người theo dõi tôi?"

"Anh chưa rảnh đến mức đó, chẳng qua hôm trước gặp được một người, mà vừa khéo người này lại có chuyện cần anh giúp, rồi lại trùng hợp biết được em ở đâu thôi."

Thiên Lại nhíu mày. Là ai biết cô đang ở thảo nguyên? Còn quen biết Khúc Lăng Phong? Hình như họ không có chung bạn bè mà! Mẹ? Thiên Kiều? Họ có chuyện gì cần nhờ Khúc Lăng Phong?

"Đừng đoán mò nữa, là Phạm Chí Vũ. Anh ta mời anh tham cuộc họp báo cho buổi quảng cáo công ích kia. Đương nhiên, mục đích của anh ta là muốn moi tiền của anh."

Ra thế! Trước đây chắc là Phạm Chí Vũ không biết Khúc Lăng Phong, nhưng vì tiền tài trợ nên sẽ nghĩ cách để làm quen. Cần tiền, không tìm Khúc Lăng Phong thì tìm ai nữa?

Anh tiếp tục búng tay. "Dường như kế hoạch của Phạm Chí Vũ không được thuận lợi lắm, theo như anh biết, trước mắt, trừ anh ra thì không có ai tỏ vẻ sẽ tài trợ. Hai triệu đó vốn chẳng phải con số to tát gì, nhưng anh là thương nhân, đương nhiên sẽ không làm chuyện lỗ vốn. Em nói xem anh đầu tư tiền cho anh ta thì được lợi gì chứ?"

"Tích chút công đức cho anh." "Xì..." Khúc Lăng Phong bật cười. "Chuyện xấu mà anh đã làm, dù có xuống 18 tầng địa ngục thì vẫn chưa chuộc hết tội, còn quan tâm đến chút công đức ấy sao?" Anh dí sát vào mặt cô. "Chỉ cần em muốn, đừng nói 2 triệu, 20 triệu anh cũng bỏ ra được."

"Tôi không bán thân."

"Vậy em cứ mở mắt mà nhìn tâm nguyện của ba mình hóa thành bọt biển đi."

"Tôi không tin trừ anh ra thì không còn ai chịu tài trợ cho công trình này. Mọi người vẫn còn chút đạo đức đối với xã hội."

"Tốt nhất là em cứ tin vậy đi!" Hơi thở của anh phà vào mặt cô. "Thứ 7, anh đợi em."

Anh quay người đi, rồi bỗng quay đầu lại nói: "À, nếu anh nói với báo chí những ca khúc mà bà Hàn Mai viết thật ra đều là công của gái bà ta thì em nghĩ xem bà ta còn có mặt mũi để ra đường không?"

"Trời ạ!" Thiên Lại bấu vào cửa, cố gắng đứng vững. "Sao anh lại biết được?"

"Oh!" Anh cười nham hiểm. "Chuyện mà anh muốn biết thì sẽ có cách để biết. Cho nên, em phải nhớ, em chạy không được, cũng trốn không thoát." Tay của anh vẽ vòng lên chiếc cổ trắng ngần của cô, trầm giọng nói: "Sau này đừng có ráng chạy trốn nữa."

~~~~~~~~~~~

Phạm Chí Vũ chau mày, nhăn nhó uống cafe. Thiên Lại ân cần hỏi: "Thật sự không có ai chịu tài trợ sao?"

Anh cười khổ đáp: "Cũng không phải không chịu tài trợ. Cơ hội lấy tiếng tăm tốt thế này, sao những người đó bỏ qua được? Có điều là bỏ chút chút thôi. Ít thì vài ngàn, nhiều thì hai ba chục ngàn. Anh gần như chạy đi tìm khắp các thương gia của thành phố này nhưng cũng chỉ mới khoảng hơn một trăm ngàn. Khúc Lăng Phong ấy thái độ có vẻ tốt, nhưng không biết đang tính toán gì mà nói còn phải suy nghĩ, đợi tuần sau mới trả lời anh. Lẽ nào chuyện nhỏ thế này mà còn phải mở hội nghị cổ đông sao? Rõ ràng là làm màu mà. Thứ 2 phải họp báo rồi, đến lúc đó phải làm sao đây? E là ngay cả chi phí làm quảng cáo cũng không trả nổi."

Khúc Lăng Phong đang tính toán điều gì thì cô là người rõ nhất. Nhưng đã kiên trì lâu như vậy, chẳng lẽ phải khuất phục chỉ vì chuyện này sao?

"Không thì em sẽ tìm mẹ hỏi thăm xem. Có lẽ chú Khúc có thể giúp gì được."

"Vậy thì tốt quá! Thiên Lại, anh biết em sẽ ủng hộ anh mà. Tâm nguyện cả đời của giáo sư Đồng là có thể xử lý các chất ô nhiễm khó phân hủy, đáng tiếc những người thật lòng cống hiến cho sự nghiệp này quá ít. Anh rất sợ, sợ ngày anh nằm một chỗ mà vẫn không tìm được người kế thừa."

"Không đâu, anh còn trẻ thế mà."

"Ai biết trước được, không phải giáo sư Đồng cũng..." Anh vội dừng lại, sau đó dè dặt nói: "Thiên Lại, xin lỗi em, anh nhất thời cảm khái, chạm phải vết thương lòng của em rồi."

"Không sao!" Thiên Lại cúi đầu, không để anh nhìn thấy giọt lệ của trong khóe mắt.

"Thiên Lại." Anh đưa tay ôm lấy vai cô. "Muốn khóc thì khóc đi, đừng đè nén lòng mình. Em kiên cường đến nỗi làm người ta đau lòng."

Thiên Lại buông thả cảm xúc, tựa người vào anh. Những ngày tháng ba vừa mất, chỉ có anh đau lòng giống cô, chỉ có anh hiểu được sự kính yêu và ỷ lại của cô đối với ba mình.

Các tế bào trong người Khúc Lăng Phong đều đang kêu gào. Ánh mắt sắc lẹm bắn về phía đôi nam nữ đang ôm nhau trong nhà hàng, hận không thể bẻ gãy cánh tay của Phạm Chí Vũ.

Thiên Kiều kéo lấy tay anh nói: "Lăng Phong, anh sao vậy?" Rồi cô nhìn theo ánh mắt anh. "Là chị và anh Phạm."

Thiên Kiều chạy tới, vỗ bàn một cái và nói to: "Được lắm, hai người bị em bắt được rồi nhé."

"Thiên Kiều?" Thiên Lại vội vã rời khỏi lòng của Phạm Chí Vũ. "Em chạy đi đâu vậy? Chị gọi mấy lần mà không được?"

"Trước tiên không cần trách mắng em mà hãy thành thật khai mau, hai người ở bên nhau bao lâu rồi, tại sao lại giấu em?"

"Em đang nói gì vậy? Chị và Chí Vũ không phải thế đâu." Thiên Lại vội vàng giải thích, sau đó bỗng cảm nhận được một ánh mắt đủ để làm cô đóng băng.

Phạm Chí Vũ đứng lên nói: "Anh Khúc, thật là khéo, anh cũng đến đây dùng cơm sao?"

Khúc Lăng Phong không thèm nhìn anh, nhìn thẳng vào Thiên Lại, lạnh giọng nói: "Tốt nhất là em hãy cho anh một lời giải thích hợp lý."

Chân Thiên Lại mềm nhũn ra. Cô và Chí Vũ vốn không có gì. Cho dù là có gì thì cũng không tới phiên anh ta dùng cái giọng bắt gian tại trận ấy để chất vấn cô, sao cô lại cảm thấy hơi chột dạ? Cô ưỡn thẳng người, buộc mình phải bình tĩnh nói: "Tôi không cần phải giải thích gì với anh cả."

"Lăng Phong?" Thiên Kiều lén giật áo anh. "Anh sao thế? Chị và anh Phạm biết nhau lâu rồi mà!"

"Im miệng!" Khúc Lăng Phong gạt tay Thiên Kiều ra, dữ dằn trừng Thiên Lại. "Anh cho em một cơ hội nữa, giải thích với anh."

"Anh Khúc." Phạm Chí Vũ chặn trước mặt Thiên Lại. "Xin anh tôn trọng bạn của tôi một chút."

Khúc Lăng Phong nhìn gương mặt trắng bệch nhưng quật cường của Thiên Lại, nghiến răng nói: "Được, em không giải thích phải không?" Anh lại quay sang Phạm Chí Vũ. "Bây giờ tôi có thể trả lời anh luôn. Cái thí nghiệm chó má gì đó của anh sẽ không có được một đồng tài trợ nào, bao gồm cả buổi họp báo ngày thứ 2 này nữa, không có luôn. Thức thời thì lập tức ra thông báo hủy cuộc họp ấy đi, nếu không hậu quả tự anh gánh lấy."

"Anh Khúc, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Khúc Lăng Phong bắt lấy cổ tay Thiên Kiều, nói: "Đi!"

"Lăng Phong." Thiên Kiều đau đến mức kêu lên. "Đừng như thế, anh làm em đau."

"Em không đi?" Anh nhìn cô với vẻ cay độc, vung tay cô ra. "Vậy thì thôi, sau này không cần tìm tôi nữa."

"Không!" Thiên Kiều vội vã ôm lấy tay anh. "Em đi với anh, em đi với anh, anh đi đâu em cũng đi theo."

"Bé ngoan." Anh vuốt má cô, nụ cười tàn ác như ma quỷ. "Chúng ta đi, anh dẫn em tới một nơi cực kỳ vui vẻ, để cả đời này em cũng không thể rời xa anh."

"Thiên Kiều!" Thiên Lại vội chạy tới kéo Thiên Kiều lại, nhìn Khúc Lăng Phong: "Anh định dẫn con bé đi đâu?"

"Tôi không cần phải nói với em, không phải sao?"

"Thiên Kiều!" Thiên Lại nhìn cô bé, lắc đầu cầu xin. "Đừng đi, đừng đi với anh ta."

"Chị." Thiên Kiều bất lực nói: "Anh ấy giận rồi, em mà không đi thì anh ấy sẽ không để ý đến em nữa."

"Anh ta sẽ làm em tổn thương, anh ta đã tuyên bố sẽ làm em tổn thương."

Thiên Kiều ngấn lệ, lắc đầu. "Em xin lỗi, chị, em xin lỗi, em làm chị thất vọng rồi." Cô gạt tay Thiên Lại ra, toàn tâm toàn ý ôm lấy cánh tay Khúc Lăng Phong.

Khúc Lăng Phong bỗng quay đầu lại, móc từ trong túi ra một cuộn băng, quơ qua quơ lại trước mặt Thiên Lại, trầm giọng nói: "Tôi cho em một cơ hội nữa, cô ấy hay em, em chọn đi."

Đó là cuộn băng cô giao cho mẹ 2 ngày trước, sao lại ở trong tay anh ta? Thiên Lại ngạc nhiên đến mức không nghĩ gì được.

Khóe môi Khúc Lăng Phong nở một nụ cười lạnh đầy tàn nhẫn. "Là em tự chọn đó, đừng trách tôi quá tuyệt tình." Anh kéo Thiên Kiều ra khỏi nhà hàng.

Phạm Chí Vũ ngơ ngác, sững sờ hỏi: "Chuyện này là thế nào? Em và anh Khúc quen biết nhau sao? Tại sao anh ta lại tức giận? Anh ta định dẫn Thiên Kiều đi đâu? Sao em lại nói anh ta sẽ làm tổn thương Thiên Kiều? Anh ta cầm cuốn băng gì vậy?"

Thiên Lại ngẩn ngơ đứng đó, rồi đột nhiên hét lớn: "Không!" và lao ra ngoài.

"Thiên Lại." Phạm Chí Vũ định đuổi theo cô nhưng bị phục vụ ngăn lại: "Anh à, anh còn chưa tính tiền."

"Khúc Lăng Phong!" Thiên Lại chặn trước đầu xe BMW của anh. "Tôi không cho anh dẫn nó đi." Cô ưỡn ngực, như một dũng sĩ đang giữ gìn lãnh thổ của mình. Tiếng động cơ xe ầm ầm vang lên, chân Khúc Lăng Phong giẫm trên chân ga, mắt đỏ sòng sọc nhìn Thiên Lại.

"Đừng!" Thiên Kiều nắm chặt ống quần anh, hét ra ngoài cửa xe: "Chị, chị mau tránh ra đi, sẽ đụng trúng chị đó."

"Thiên Kiều, xuống xe, nếu không em sẽ phải nhìn thấy anh ta nghiền qua xác chị."

"Đừng mà." Thiên Kiều tuôn nước mắt. "Xin hai người đừng thế, xin hai người đấy..."

Khúc Lăng Phong từ từ giẫm ga, chiếc xe hơi giống như một con ngựa hoang ngang tàng, không ngừng nhả khói. Chiếc xe từ từ đến gần Thiên Lại, khi sắp đụng vào cô thì...

"Không!" Theo tiếng hét thảm thiết của Thiên Kiều, hai chị em cùng nhắm mắt lại. Bánh xe ma sát mạnh với mặt đường, lốp xe toát ra khói trắng, không khí lan tràn mùi cao su khét lẹt. Thiên Kiều sợ sệt mở mắt ra, phát hiện xe dừng sát ngay trước người Thiên Lại, tấm chắn xe để ngay trước ngực cô. Bỗng nhiên xe chấn động, bắt đầu lùi ra xa, lùi đến khoảng 50 mét thì thắng gấp rồi lao về hướng bên phải.

Trong tiếng gió gào vang lên tiếng kêu đầy tuyệt vọng của Thiên Lại: "Khúc Lăng Phong, tôi nhận lời anh."

Lại là tiếng thắng xe thật gấp, khuỷu tay Khúc Lăng Phong chạm vào vô lăng, gây nên một hồi còi chói tai. Chiếc xe từ từ lui về phía Thiên Lại, cửa xe hạ xuống, anh gằn từng tiếng: "Em lặp lại lần nữa."

Thiên Lại nhìn Thiên Kiều với đôi mắt trống rỗng, bất lực nói: "Tôi và con bé, mặc cho anh chọn."

"Chị!" Giọng Thiên Kiều run run: "Em sẽ hận chị, em sẽ hận chị thật đấy."

Thiên Lại ngã phịch xuống đất, lẩm bẩm: "Chị thà để em hận chị còn hơn là để em hối hận."

Khúc Lăng Phong mở cửa xe, kéo Thiên Kiều ra, bế Thiên Lại lên xe. Thiên Kiều hét trong tiếng động cơ xe ầm ầm: "Chị, em thật sự sẽ hận chị."

~~~~~~~~~~~

Cứ như thế, cô trở thành tình nhân của Khúc Lăng Phong. Hôm sinh nhật anh, vốn chẳng có tiệc tùng gì, anh dẫn cô đi Hawai nghỉ mát. Anh nói với cô, anh vẫn luôn muốn dẫn phụ nữ của anh đến Hawai nghỉ mát, lướt sóng, uống nước dừa tươi, xem điệu hula, sau đó điên cuồng làm tình trên bờ biển. Cuối cùng thì anh đã làm được. Thứ mà Khúc Lăng Phong muốn có được thì nhất định sẽ không buông tay.

Tối hôm ấy, sau khi bị anh tra tấn đến nỗi kiệt sức, cô hỏi: "Khi nào thì để tôi được tự do?"

Anh nói: "Đến khi em hoàn toàn khuất phục."

~~~~~~~~~~~

Thí nghiệm ấy của Phạm Chí Vũ tiến hành rất thuận lợi. Chỉ trong lần đầu tiên, Khúc Lăng Phong đã đầu tư vào 5 triệu, trở thành đại diện độc quyền của công trình kỹ thuật này. Anh nhanh chóng thành lập một nhà máy tái chế chất thải, trong một năm đã thu lại được toàn bộ vốn đầu tư. Đúng là một tên gian thương, chẳng những anh không làm ăn thua lỗ mà còn có được con đường kiếm tiền khiến các thương nhân khác thèm nhỏ dãi. Ngoài ra, còn chiếm được một vật phẩm đi kèm... là cô.

Sau đó, Thiên Kiều không để ý tới cô nữa. Chưa đầy 2 tháng sau khi chuyện xảy ra, cô bé đã nhanh chóng ra nước ngoài, rời xa nơi đau lòng này, đến nay, chỉ liên lạc với mẹ cô. Lúc trước, Thiên Kiều bất chấp tất cả vì muốn có được tình cảm của Khúc Lăng Phong, vậy mà lại bị hủy hoại trong tay của chị gái mình, bảo nó không hận cô thì cô cũng không dám tin. Lúc ấy cô còn lo con bé sẽ nghĩ quẩn, nhưng cũng may không có. Cứ để cho nó ra ngoài va chạm thực tế đi, mẹ và cô đã bảo bọc nó quá nhiều rồi. Cô không làm sai. Mỗi một ngày ở chung với Khúc Lăng Phong là mỗi ngày cô cảm thấy may mắn. May mà là cô. Nếu là Thiên Kiều, không những thương tích đầy mình mà còn thật sự hóa thành thiêu thân, sẽ hóa thành tro bụi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.