Bại Gia Cũng Khó

Chương 19: Chương 19: Thân mật




Ánh trăng nồng đậm, bên trong nhã gian đang cười nói, một đạo hắc ảnh lướt qua cửa sổ, ngay sau đó, cửa sổ gỗ bị đập vỡ, ba bốn sát thủ mang quần áo đen lần lượt xông vào nội thất, lưỡi đao sắc bén trong giây lát kề sát cổ Giản lão bản.

Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến Giang Túng không kịp ứng phó, hắn sờ soạng tay áo, trong lòng rét run, không tốt, còn lại năm trăm lượng chưa xuất ra.

Trong nháy mắt, sát thủ gần chạm tới Giang Túng, một thân ảnh lao tới, vững vàng che chắn trước người Giang Túng, một tay Nhạc Liên ôm Giang Túng, năm ngón tay kẹp bốn hột xí ngầu, đột nhiên vung tay, một hột xí ngầu lao thẳng vào họng kẻ áo đen, chỉ nghe thấy một tiếng hít thở khó khăn, sắc mặt kẻ áo đen đỏ ửng hai tay ôm cuống họng, té xuống đất giãy giụa.

Cùng lúc đó một tiếng thanh thúy phát ra, lưỡi đao đang kề sát cổ Giản lão bản bị một hột xí ngầu đánh ra.

“Đứa trẻ ngoan.” Giang Túng thừa dịp đè cái tay đang làm loạn của Nhạc Liên lại, đẩy Giản lão bản ra khỏi nhã gian, thấp giọng nói: “Ngài mang theo hộ vệ đi, mau rời khỏi nơi này.”

Vị công tử này lại không để tâm an nguy của chính mình, lo chiếu cố người khác, Giản Tới hết sức cảm động, nhìn Giang Túng một cách thưởng thức, thầm ghi nhớ danh tự này.

Giá trị phú thương Giản Tới rất đáng giá, lập tức mang theo hộ vệ rời đi, trong lúc hỗn loạn mấy đại hán đã xông lên lầu hai, bảo vệ Giản lão bản, nhanh chóng rút lui.

“Tới đây.” Nhạc Liên túm lấy cổ tay Giang Túng, lôi hắn ngồi xổm xuống, vung tay lên, bốn hột xí ngầu nhanh chóng bắn ra, đánh sâu vào mi tâm của bốn sát thủ, đầu người liên tiếp nổ tung, huyết tương văng khắp nơi, Nhạc Liên chậm rãi đứng dậy, ngân phiếu đồng xu nhuốm máu rơi đầy đất, âm thanh đinh đương vang dội.

Sòng bạc lại bị người vây quanh, cầm đầu chính là kẻ tên Mạnh Năm kia.

Kiếp trước Giang Túng đã sớm biết Mạnh Năm tạo phản, có ý định lấy mạng của Giản lão bản để đoạt quyền, muốn làm chủ tử, dù gì cũng là chuyện sớm muộn, hắn cũng không quá bất ngờ.

Một tay Nhạc Liên cầm đao, tay trái lại kẹp chặt bốn hột xí ngầu, khí thế lạnh lùng, khiến những kẻ khác không dám đến gần.

Thật không nghĩ tới tiểu tử này còn nhỏ mà công phu rất khá, Giang Túng sờ cằm quan sát Nhạc Liên, một bộ xiêm y màu lam, đầu tóc chỉnh tề, một sợi tóc nhẹ phe phẩy theo gió.

Có không ít những kẻ áo đen phân tán ra đuổi theo Giản lão bản, một mình Mạnh Năm xông về phía Giang Túng, hắn đã sớm coi trọng Giang Túng, hắn nhìn mỹ nhân đang đứng trước mặt, đè lại hỏa khí trong người, nhìn chằm chằm Giang Túng giống như con sói đói, thấp giọng trơ tráo uy hiếp:

“Hôm nay gia nhất định phải ăn sạch sẽ mỹ nhân tuấn mỹ này, ném vào kỹ viện thao suốt ba ngày ba đêm.”

“Ngươi dám.” Nhạc Liên trở tay vung xúc xắc lên đánh lui bốn kẻ phía sau lưng, cầm đao xoay người đẩy Mạnh Năm sắp nắm lấy cổ tay Giang Túng, hai lưỡi đao sắc bén chạm vào nhau, nhưng không ngờ Mạnh Năm không cẩn thận, lưỡi đao thất thủ, bất ngờ quét qua trước người Giang Túng, xiêm y bị chém rách, trên xương quai xanh hiện lên một vết thương rướm máu, cổ áo huyền ti nhiễm đỏ.

Giang Túng lùi về sau mấy bước, sau lưng đụng vào vách tường, che vết thương lại, hít một hơi lạnh, giận dữ gào thét: “Con chó rác rưởi nhà ngươi, con mẹ nó, ngươi dám chém ta?!”

Vành mắt Nhạc Liên điên cuồng, ánh mắt hung hăng nhìn Mạnh Năm, dùng sức nhắm ngay đầu Mạnh Năm chém xuống, lực đạo nặng nề đánh xuống khiến Mạnh Năm phải lui về sau.

Mạnh Năm kêu rên một tiếng, che vết thương nơi phổi, lảo đảo chạy ra bên ngoài sòng bạc.

Nhạc Liên lật đật túm lấy Giang Túng, thất kinh giúp hắn cầm máu, đôi môi trắng bệch khẽ run, không nhịn được hỏi: “Túng ca, Túng ca có sao không.”

“Con mẹ nó, đau chết lão tử.” Giang Túng cắn răng nghiến lợi, kéo Nhạc Liên ra ngoài: “Đi! Mau bắt con chó rác rưởi đó lại đây cho ta, hôm nay ta không giết chết hắn ta liền không mang họ Giang.”

Mạnh Năm vừa chịu một đao của Nhạc Liên, toàn thân xương cốt run rẩy, trốn bên trong một hẻm nhỏ, bỗng nhiên bên chân phát ra một tiếng vang nhẹ.

Hắn run sợ cúi đầu, bên chân có một hột xí ngầu.

Ngẩng đầu lên, lưỡi đao nhiễm đỏ lạnh như băng của Nhạc Liên đã kề sát cổ.

——

Mạnh Năm bị bắt, những kẻ áo đen chạy tan tác như ong vỡ tổ, khách đánh bạc đã sớm chạy tứ tán không thấy bóng dáng, Nhạc Liên dựa bên ngoài nhã gian ở lầu hai, lẳng lặng dựa vào vách tường, nghe âm thanh tê tâm liệt phế gào thét.

“…..” Nhạc Liên không yên lòng, đẩy cửa bước vào, một mùi hôi thối nồng đậm tràn đầy cả phòng.

Trong phòng không có một chút ánh nến, song cửa sổ đóng lại, cả người Giang Túng trong trẻo lạnh lùng dưới ánh trăng, xiêm y máu tươi loang lổ, nhấc chân đạp vào mặt Mạnh Năm, Mạnh Năm té xuống đất, vạt áo thưa thớt cả người dơ bẩn, cơ hồ không còn hình người.

Một tay Giang Túng chống quai hàm, hướng về phía Nhạc Liên nhẹ nhàng nâng tay lên, ngón trỏ cùng ngón cái đang kẹp một thứ, còn đang nhỏ máu.

Nhìn kỹ lại, là một đoạn ngón tay dầm dề máu.

Một giọt máu thuận theo ngón tay trắng như tuyết của Giang Túng nhỏ xuống, bắn lên vạt áo, đầm đìa dưới ánh trăng, như yêu ma từ thiên cung tiên cảnh tới.

Nhạc Liên kinh ngạc nhìn Giang Túng, không nhịn được lùi lại hai bước, ánh mắt tàn nhẫn kia hắn chưa từng thấy qua.

Kiếp trước Giang Túng đã ba mươi chín tuổi, từ Giang gia Đại thiếu gia lột xác thành một thương nhân lòng dạ độc ác, trở mặt nhanh như cắt? Hắn chỉ quan tâm bạc, địa khế, không quan tâm đến tình yêu, lòng người.

Giang Túng ném ngón tay đang chảy máu dầm dề đi, dùng vải chùi sạch máu, đứng dậy đi mấy bước, hai tay nâng mặt Nhạc Liên lên, nhìn ánh mắt hơi sợ hãi của hắn.

“Nhạc Liên, đời trước ngươi thấy ta giết người, cũng là bộ dạng này, ngươi mắng ta lòng dạ ác độc, mắng ta vô tình, ngươi một đời quân tử phong độ, ngày đó mắng ta rất lâu.” Giang Túng cau mày cười cười, “Đời trước ngươi thật…..rất ghét ta, ta làm gì ngươi cũng ghét.”

Nhạc Liên không biết đời trước trong miệng hắn là khi nào, hắn hít một hơi, khẩn thiết nói: “Cho tới bây giờ ta đều không có ghét ngươi, Túng ca.”

Giang Túng ngẩn người.

Nhạc Liên áy náy nhìn vết thương trên người Giang Túng, giọng nói khàn khàn: “Thật có lỗi, lần tới nếu có nguy hiểm, ngươi dựa sát vào ta một chút, sẽ không bị thương.”

Giang Túng hỏi hắn: “Hôm nay lúc đánh cược là ngươi xuất chiêu?”

Nhạc Liên mím môi, hơi bứt rức nói: “Ừ, mẹ ta là kỹ nữ, mười tám năm đầu ở Cẩn Châu nàng nổi danh là ‘Qủy cơ thánh thủ*’, lúc nhỏ nàng đã dạy ta, hôm nay mới dùng lần đầu.”

*Thánh thủ: người tài giỏi.

Khi còn bé Giang Túng đã nghe qua danh tự này, quỷ cơ thánh thủ, quả thật một thời vang dội, đáng tiếc lúc đó Giang Túng chưa đủ lông đủ cánh, không giao thiệp được với tiểu nương tử đó, nghe nói sau khi sinh, dung nhan bại hủy, cuối cùng số phận lụi tàn.

Một hồi lâu Giang Túng cũng chưa định thần lại.

Đời trước, Nhạc Liên lại thua hắn một ván cược lương thực nhỏ nhoi, bọn họ chỉ đơn thuần chơi đại tiểu.

“Ngươi cố ý thua ta?” Giang Túng yên lặng nhìn thiếu niên Nhạc Liên còn đang trẻ trung, lông mi khẽ run, khó tin nắm chặt bả vai Nhạc Liên, “Tại sao?”

Nhạc Liên mờ mịt nhìn hắn.

Giang Túng nhất thời mơ hồ, kiếp trước hắn năm lần bảy lượt dùng thủ đoạn hãm hại Nhạc Liên, rốt cuộc cũng đánh bại hắn.

Hắn còn nhớ ánh mắt Nhạc Liên nhìn hắn lúc đó, là ánh mắt hắn chưa từng nhìn thấy, không có phân nửa tức giận, chỉ có bi thương vô hạn.

Nhiệt độ bên hông lúc Nhạc Liên ôm hắn vẫn còn, Giang Túng không thể không nhớ lại kiếp trước lúc Nhạc Liên cứu hắn thoát khỏi tay thổ phỉ, cánh tay bền chắc kìm chặt hông hắn, một tay cầm đao, lạnh lùng khiếp người, ôn nhu thay hắn xoa chỗ bụng bị thổ phỉ đá đau.

Giang Túng bỗng nhiên ôm Nhạc Liên, hai cánh tay bấu chặt hắn, vuốt ve sống lưng Nhạc Liên, nghẹn giọng hỏi hắn: “Tại sao?”

Nhạc Liên nâng ánh mắt trong suốt lên: “Bởi vì ta muốn cho ngươi thắng, Túng ca.”

“Ngươi im miệng.” Giang Túng hung hăng cắn môi hắn, đẩy hắn đụng vào vách tường, hút cắn miệng lưỡi liền tới viền tai, cắn đau viền tai lại hôn tới cổ.

Nhạc Liên hơi nâng cổ lên, nhẹ giọng thở hổn hển.

Giang Túng vùi đầu vào hõm vai Nhạc Liên, nức nở nói: “Ngươi đừng nói đời trước ngươi thích ta, rất tàn nhẫn, Nhạc Liên, điều đó rất tàn nhẫn….”

Nếu như đời trước biết Nhạc Liên đã từng có phân nửa cảm tình đối với hắn, Giang Túng nhất định sẽ không liều mạng dùng tất cả thủ đoạn.

Nhạc Liên vuốt sống lưng Giang Túng, kinh ngạc hỏi hắn: “Túng ca….đời trước….biết ta?”

Giang Túng nâng mi mắt đẫm nước: “Đúng vậy, không tin sao.”

Nhạc Liên ôn hòa nói: “Vậy nhất định đời trước ta cũng đối xử rất tốt với ngươi.”

“Không….Đời trước ngươi là một tên khốn kiếp.” Giang Túng tì trán vào đầu vai Nhạc Liên, cười khổ, “Ta không tin.”

Đời trước Nhạc Liên chưa từng dùng ánh mắt ôn nhu nhìn hắn, thậm chí không hề cho Giang Túng bất kỳ cơ hội nào, giữa bọn họ chỉ có đấu tranh chém giết không ngừng, ngươi lừa ta gạt.

Điểm này Nhạc Liên làm rất tốt, biết mình không gánh nổi trách nhiệm, liền dứt khoát không dây dưa.

Hoặc giả như, người nam nhân kia, đã từng rất thương hắn.

——

Giản lão bản phái người tới bắt Mạnh Năm, Mạnh Năm bị Giang Túng hành hạ chỉ còn lại vài hơi thở, bị hộ vệ của Giản Tới xách về.

Hai người tùy ý ăn vài miếng cơm nhạt, dọc đường đi Giang Túng không bình tĩnh nổi, hoàn toàn không còn dáng vẻ vui sướng ban ngày, ánh mắt ưu buồn, suy nghĩ miên man.

Hắn cố gắng nhớ lại những ký ức kiếp trước, hy vọng có thể tìm ra vài đoạn ký ức ôn tình, ít nhất hắn cũng bớt bất an, muốn chắc chắn mình cùng Nhạc Liên không thiếu nợ nhau.

Hắn cố gắng hồi tưởng lại, mỗi một chuyện mình làm đều giương nanh múa vuốt với Nhạc Liên, ác liệt xảo quyệt khiêu khích Nhạc Liên.

Đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn tám ngàn.

Nhạc Liên yên lặng đi theo Giang Túng, mấy lần muốn tới gần nhưng đều bị hắn né tránh, trong lòng lạnh đi, vểnh môi nhớ lại xem đã làm gì đắc tội Giang Túng.

Trong lòng Nhạc Liên bất an, giống như súc sinh bị trói chờ giết, bị kề đao ngay cổ.

Hắn chỉ là muốn gần Giang Túng thêm chút nữa mà thôi, Giang Túng giống như sao trên trời, hắn khập khễnh leo lên trăm thước cũng không thể chạm tới, chỉ biết bất đắc dĩ nhìn từ ngày này qua ngày khác.

Chỗ ở u ám eo hẹp trên núi Kim Thủy, cánh cửa khép lại, Nhạc Liên căng thẳng, Giang Túng tựa hồ đang ôm sát hắn, hai người ôm nhau lăn lộn trên cái giường hẹp mà dài, miệng lưỡi dây dưa, một tia nước bọt thuận theo khóe môi Nhạc Liên chảy xuống hàm dưới.

Vạt áo bị nới lỏng ra, Giang Túng thẳng tay lôi ra ném xuống dưới đất, ngay sau đó liền dùng miệng ôn nhuyễn ngậm hạ thân đã sớm phồng lên.

Khiến người khác khiếp sợ, cảm giác kỳ dị tê dại len lỏi tới tứ chi.

“Túng, Túng ca!”

Đang dùng miệng làm cho hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.