Bại Gia Cũng Khó

Chương 1: Chương 1: Trọng sinh




Thuyền chở hàng của Giang gia ở ngoài biển bị mất kiểm soát, va phải đá ngầm, Đại thiếu gia của Giang gia cũng ở trên thuyền, cả người lẫn hàng hóa đều bị chôn vùi dưới đáy biển.

Vị đại thiếu gia đó là một con gà đẻ trứng vàng của Giang gia.

Từ khi Đại đương gia của Giang gia chết bất đắc kỳ tử, trong mấy năm ngắn ngủi, một mình đại thiếu gia Giang Túng tiếp quản gia sản của Giang thị, Giang gia từ một thương nghiệp bình thường lắc mình trở thành một thương nghiệp nổi tiếng bậc nhất ở Cẩn Châu, hiệu buôn trải rộng cả nước, đại thiếu gia thủ đoạn cao minh, quỷ kế đa đoan, sinh ra chính là để làm ăn.

Lúc tin đại thiếu gia chết truyền đến Cẩn Châu, nghe được tin dữ, cả đại viện Giang gia như bị sét đánh ngang tai, khóc trời gào đất, nhưng hết lần này đến lần khác lại không báo tin để quan phủ mò vớt, dứt khoát tổ chức tang sự, khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ.

——

Đang xếp hàng đợi được đầu thai ở địa phủ, các hồn ma hai tay trống trơn, chỉ có duy nhất một mình Giang Túng kéo theo một thuyền sang trọng, hoa lệ, chất đầy vàng bạc, châu báu, mù mờ đi cuối hàng, ngửa đầu nhìn bảng hiệu, bất ngờ nhìn thấy ba chữ “Qủy chết oan”.

Trên đầu mỗi hồn ma mơ hồ hiện ra hình ảnh trước và sau khi chết, hắn cũng thấy, thuyền buôn chậm rãi chìm vào trong nước, trong đại viện Giang gia, nhị thúc cùng tam thúc khoác vải trắng, tranh cãi phân chia tài sản cùng ruộng đất của Giang Túng.

Em trai ruột thịt của hắn, Giang Hoành, con mọt sách ngốc kia quỳ suốt ba ngày trước cửa quan phủ, thay Giang Túng kêu oan, ôm bài vị của Giang Túng la hét, kể lể nói huynh trưởng chết là vì bị người khác hãm hại, cầu xin quan phủ nghiêm trị hung thủ đã mưu sát huynh trưởng, cuối cùng lại bị nhốt vào đại lao, không bao lâu sau liền ôm hận qua đời.

“Hừ….Chết cũng đã chết rồi, lại cho ta xem cái này, lại thêm bực tức…” Giang Túng không nhịn được siết chặt dây kéo thuyền trong tay, kéo một chiếc thuyền đầy vàng bạc châu báu, bên trong thuyền chở hàng trước khi chết chứa vàng bạc chôn theo người chết, hắn mua lại từ một kẻ trộm mộ, đồ chôn theo người chết là vật chết, có thể mang vào điện Diêm Vương.

Qủy quân trông coi cửa ngục đối chiếu danh sách, còn dư lại một người tên Giang Túng, quỷ quân ho khan một cái, đọc một đời người của hắn: “Giang Túng, chỉ coi trọng lợi ích, làm việc phóng túng, nói năng tùy tiện, một tên gian thương tiểu nhân, bị người khác âm mưu hại chết, đáng đời. Ném vào một cái bào thai rách nát đi, đầu thai thành một đống muối lớn trong thôn mà Tôn lão thái thái dùng để chà xát, rửa vải bố chân.”

Giang Túng: “…..”

Qủy quân khép danh sách lại, ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Giang Túng kéo theo một thuyền đầy vàng bạc châu báu, ngẩn người.

Giang Túng thấy ánh mắt quỷ quân liền bắt được sơ hở, hắn khách sáo đưa dây kéo thuyền trong tay cho quỷ quân: “Vật ngoài thân, vật ngoài thân, ngài vui lòng nhận cho.”

Qủy quân khước từ, thu tay lại.

Giang Túng thừa dịp nói: “Tiểu nhân khi còn sống cũng không làm chuyện gì quá ác độc, đồ rửa vải bố chân có phải là hơi…”

Qủy quân ho khan nói: “Ngươi chết không nhắm mắt, oán khí quá nặng, chấp nhận cho ngươi sống lại thêm một lần nữa, nhất định khi trở lại phải tan hết oán khí.”

Giang Túng nhỏ giọng cười mỉa: “Cầu xin đại nhân chỉ điểm một vài điều.”

Qủy quân được hối lộ, nguyện ý nói thêm vài câu: “Kiếp trước phát tài, kiếp này phá sản, lụi bại, ngược lại, hiểu chưa, nếu ngươi không làm như vậy, tiếp tục bị bên trên để ý, vẫn sẽ chết thảm thêm một lần, khác biệt giữa hai đời càng lớn, ngươi lại càng tốt đẹp, nếu không thì ngươi vẫn sẽ gặp họa sát thân.”

Đôi mắt phượng giảo hoạt của Giang Túng nheo lại: “Đã biết.”

——

Hắn mở mắt, một bàn sơn hào hải vị được bày ra trước mặt, mùi cá hấp cùng chân giò thượng hạng xộc thẳng vào mũi, xung quang là tiệc rượu cùng các tân khách đang uống rượu, ồn ào, trước mắt Giang Túng mông lung, đầu óc hoảng hốt một hồi.

Hắn bị nước biển tràn đầy vào mũi miệng, nước biển lạnh thấu xương bao phủ khắp người, hình như có người đang liều mạng cứu hắn, cơ thể hắn bị đông cứng, cũng không thể mở mắt.

Cảm giác được cơ thể mình được một cơ thể ấm áp khác ôm chặt, hắn ta gào thét bên tai Giang Túng, nói cái gì đó, âm thanh kia tựa hồ rất quen thuộc, Giang Túng không thể nhớ ra.

Hắn dần dần mất đi tri giác, chìm sâu dưới đáy biển cùng vàng bạc châu báu, vực sâu đen nhánh.

“Vừa nãy là….nằm mơ?” Trên mặt Giang Túng đỏ ửng do say rượu, tay ấn lên huyệt thái dương đau nhức đang co rút, nhắm mắt lại, rượu trong tay rơi vãi xung quanh.

“Say?” Bên cạnh hắn có một vị thiếu niên đang ngồi, dung mạo cũng có bảy phần giống Giang Túng, thiếu niên vội vã rót ly trà cho Giang Túng uống, sau đó đỡ đầu óc hỗn độn của Giang Túng dậy, thất lễ nói với khách khứa đang ngồi chung bàn: “Nhị thúc, Tam thúc, huynh trưởng đã say rồi, tiểu chất đỡ đại ca đi nghỉ ngơi, thật xin lỗi không tiếp chuyện được, xin các thúc rộng lượng bỏ qua, thất lễ.”

Nhị thúc sau khi nghe xong, con ngươi hơi xoay một cái, tiếp tục cụng ly, giả vờ không để ý, thuận miệng hét lên: “Đã biết thất lễ còn không mau đi đi.”

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Giang Túng miễn cưỡng mở đôi mắt say lờ đờ ra nhìn một chút, lẩm bẩm: “Giang Hoành….? Sao càng lớn lại càng lùn vậy…Sao dáng dấp lại như một đứa con nít mười mấy tuổi….Lão tử ta dạy đệ bao nhiêu lần, đã sắp ba mươi rồi, đệ không thể để cho lão già ta bao bọc mãi như vậy…..Đọc sách cái gì, đừng đọc nữa….”

Giang Hoành than một tiếng: “Huynh nói sai rồi, tri thức là vô hạn….”

Giang Hoàng nhỏ hơn hắn sáu tuổi, cả hai là anh em ruột thịt, thi công danh nhiều năm như vậy mà vẫn không đỗ đạt gì, Giang Túng xem thường hắn, Giang Hoàng cũng không ganh tị với Giang Túng, vùi đầu đọc sách, kỳ thực quan hệ giữa hai người rất hời hợt lạnh nhạt.

Giang Hoành đỡ Giang Túng vào buồng ngủ nghỉ ngơi, vất vả đem người để lên giường nhỏ, dùng khăn lau mặt để Giang Túng thanh tỉnh một chút: “Giang Túng, hôm nay là yến tiệc mừng sinh thần hai mươi bốn tuổi của huynh, thế nhưng huynh lại quên ….”

Giang Túng lười biếng ôm Giang Hoành, nét mặt say rượu hớn hở giễu cợt: “Là đệ, là yến tiệc mừng sinh thần đệ….”

Giang Hoành đỡ Giang Túng nhún vai bất đắc dĩ nói: “Cuối năm nay đệ mới mười tám, đệ còn chưa cập quan.”

Cha vừa mới chết không lâu, đại ca lại trở thành một kẻ ăn chơi trác táng, hai huynh đệ dựa vào tiền dư trong nhà sống ngày qua ngày, Giang Hoành lo lắng, không sớm thì muộn, cứ ngồi không núi vàng ăn cũng hết, đại ca lại chẳng bận tâm, Giang Hoành sốt ruột đến mức trong miệng đều nổi lên vết bỏng rộp.

Bạc cha để lại không nhiều, bị nhị thúc cùng tam thúc dùng lý do cưỡng ép là làm tang sự, lấy đi cũng không ít, sản nghiệp là ruộng đất hiệu buôn cũng lưu lại chút ít, nhưng do không có người tiếp quản nên hết sức đìu hiu, sắp phải đóng cửa tới nơi, nếu như chỉ ra không vào, duy trì được mấy năm ấm no rồi cũng nghèo rớt mồng tơi, lại thêm đại ca xài tiền như nước, hắn lại chỉ biết đi học, làm ăn, kinh doanh một chút cũng không biết, dốt đặc cán mai, bạc cũng không phải là trời cho.

Giang Túng mở ánh mắt mông lung đầy men say ra, quan sát đứa nhóc trước mặt, đột nhiên thu nụ cười lại, kinh ngạc nâng khuôn mặt nhỏ nhắn chưa hết ngây thơ của Giang Hoành lên, quan sát.

Giang Hoành, không phải đệ ấy ôm bài vị của mình, chết ở đại lao quan phủ sao.

Hắn, hắn lại không phải là một bài vị.

Giang Túng đẩy Giang Hoành ra, lăn một vòng té khỏi giường nhỏ, đi đến trước gương đồng nhìn một cái.

Trong gương là một nam nhân trẻ tuổi, đôi mắt phượng tuấn mỹ nhìn có vẻ lười biếng, hắn năm đó lại hết sức lông bông, trụy lạc, chưa tự mình chống đỡ gia sản của Giang gia, rất giống.

Ta, ta thật sự sống lại rồi.

——

Giọng của nha hoàn từ ngoài cửa truyền tới: “Đại thiếu gia, Nhạc gia công tử Nhạc Liên muốn gặp ngài.”

Giang Túng chưa kịp định hồn lại, ngây ngẩn nhìn bóng dáng phản ánh trên đường viền gỗ chạm trổ ngoài cửa.

Nhạc Liên của kiếp trước, cao to, dáng dấp lạnh lùng đang hiện lên trước mắt Giang Túng.

Giang Hoành biết đại ca cùng Nhạc gia tiểu công tử không hợp nhau, từng xung đột một lần trên phố, kỳ thực, nghĩ kỹ lại vẫn là đại ca ở không đi gây sự rêu rao bậy bạ, người ta căn bản không chấp nhặt với người kém hiểu biết như đại ca.

Nhạc Liên thành tâm đến chúc mừng yến tiệc của đại ca cũng khiến hắn hơi ngột ngạt, Giang Hoành gõ cửa một cái, phân phó nha hoàn: “Đại ca ta trong người khó chịu, không tiếp khách, thất lễ.”

Thân ảnh người đứng ngoài cửa lẳng lặng run rẩy,do dự một hồi, xoay người rời đi.

“Chờ một chút, để cho hắn đi vào.” Giang Túng bỗng nhiên đi tới, kéo cửa gỗ ra.

Nhạc Liên chưa đi xa, đeo một vải bọc nhỏ, thản nhiên quay đầu nhìn Giang Túng.

Giang Túng nhất thời thất thần. Bây giờ ngay cả Nhạc Liên cũng đang là một đứa con nít đấy.

Nhạc gia tiểu công tử cùng tuổi với Giang Hoàng, là một tiểu sát tinh, kiếp trước là kẻ đối địch số một với Giang túng, tiểu tử này thật sự có tài làm ăn, chưa tới ba mươi tuổi đã trở thành hộ đại thương giàu có số một, va chạm làm ăn với Giang Túng, Giang Túng vốn định lôi kéo hắn, nhưng vận mệnh trêu người, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng sâu.

Giang Túng thủ đoạn bỉ ổi, hung hăng dùng lực chỉnh Nhạc Liên, liều mạng dùng một ngàn lượng đả thương địch thủ, quyết tâm tự tổn hại tám trăm lượng, tài lực cũng bị thua không ít, bỏ ra vốn liếng đạp đổ Nhạc Liên, cuối cùng hai người mỗi người một ngả, cả đời không qua lại với nhau.

Giang Túng khoanh tay tựa ở cạnh cửa, khẽ nâng cằm, đôi mắt phượng hẹp dài còn men say nheo lại nhìn Nhạc Liên bằng nửa con mắt: “Tìm ta?”

Thật sự là cừu nhân gặp lại nhìn nhau đỏ mắt, nhìn như muốn rớt cả mắt.

Nhạc Liên vẫn chưa quay đầu lại, hờ hững nói: “Ta phải đi, đại khái mấy năm sẽ không quay về.”

Trong ấn tượng của Giang Túng hình như cũng có chuyện này, yến tiệc mừng sinh thần hai mươi bốn tuổi lúc trước Nhạc Liên cũng có nói cho hắn biết. Nghe nói là đi phương Bắc làm ăn, một khoảng thời gian dài cũng chưa thấy quay về, khiến Giang Túng cũng có chút vắng vẻ ngột ngạt, từ đó trở đi Nhạc gia dần trở nên hưng thịnh, địa vị ngang với Giang gia, không phân cao thấp.

Lúc trước khi Nhạc Liên tới từ biệt, Giang Túng căn bản không quan tâm hắn đi đâu, thuận miệng nói: “Muốn đi bái sư tụng kinh thì đi đi, ta đây đâu có quan hệ dính líu gì đến ngươi.”

Đến tận bây giờ Giang Túng cũng không biết, quan hệ giữa hai người lúc đầu cũng không có đến mức giương nỏ, tuốt vỏ kiếm, bất quá bình thường chỉ nói mấy câu giao tình, cũng không quan tâm việc hắn đến nói lời từ biệt là có ý gì.

Nhưng kiếp này phải làm ngược lại với kiếp trước.

Giang Hoàng cau mày, đang nghĩ làm thế nào để không bị mất đi phong độ quân tử mà vẫn có thể đuổi hắn ra ngoài, kẻo hắn lại khiến cho đại ca bực bội, thế nhưng Giang Túng lại cười, nói: “Đi cái nơi lạnh lẽo nghèo nàn đó làm gì, ở lại đi.”

Bóng lưng lạnh nhạt của Nhạc Liên khẽ run rẩy, quay đầu, nhìn Giang Túng, ánh mắt kinh ngạc.

Hắn chưa từng nghĩ tới việc sẽ có người kêu mình ở lại. Thậm chí cả đại viện Nhạc gia cũng nhắc mình phải đi, hắn chỉ là muốn tới nói một tiếng cho Giang Túng biết.

Kiếp trước, cả thời thiếu niên của Nhạc Liên đều ở phương Bắc làm ăn, qua lại với Giang Túng cũng không nhiều, lúc trở lại Cẩn Châu cũng là lúc trong mắt chỉ có lợi ích, Giang Túng bất ngờ bị ánh mắt thương yêu của hắn chọc phát cười: “Giang Hoành, đệ ra ngoài trước đi, đại ca cùng tiểu công tử Nhạc gia nói vài lời.”

Giang Hoàng lo lắng liếc mắt nhìn Giang Túng một cái, mời Nhạc gia tiểu công tử đi vào, tự mình đóng cửa lại.

Trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Giang Túng đi đến tháp mỹ nhân lười biếng nằm xuống, cuộc thành một ổ, chống tay nhìn hắn: “Trà trộn vào yến tiệc của ta chỉ để nói những lời này?”

Nhạc Liên có chút luống cuống, từ ống tay áo lấy ra một chiếc bông tai, chế tạo tinh xảo, ngọc bích rũ xuống, đưa đến trước mặt Giang Túng.

Chân mày Giang Túng hơi khiêu khích, hắn làm ăn mở hiệu buôn suốt mười năm, đôi mắt nhìn hàng chưa bao giờ sai, ngọc bích trong tay Nhạc Liên chất lượng không tệ, khéo léo tinh xảo, cũng rất đáng giá, ước lượng chừng một ngàn hai, buột miệng nói: “Ngươi thật là còn sống hay đã chết vậy? Đá chất lượng như vậy, lại đưa cho thợ làm qua loa, được, ta cho giá phải chăng, ta đưa ngươi hai trăm lượng bạc, lãi hàng tháng ba xu, ta đưa cho ngươi giấy cầm đồ.”

Giang Túng nghĩ là lộ phí đi đường của tiểu hài tử này không đủ, nhưng hắn lại là phú thương, nói vài lời dọa dẫm lừa gạt, cực kỳ có lời.

Sắc mặt Nhạc tiểu công tử cứng đờ, siết chặt chiếc bông tai đá quý, khó chịu cứng ngắc nói một câu “Lễ vật sinh thần”, lời thốt ra như nước tràn bờ đê, không thể khống chế.

Giang Túng đang định ghi giấy cầm đồ liền lúng túng, nhếch khóe miệng cười với Nhạc Liên đứng đối diện.

Đây là quan hệ kiếp trước nước lửa không dung sao?

“A.” Giang Túng kinh ngạc nhìn Nhạc Liên, đưa tay lấy chiếc khuyên tai trong tay hắn, tiểu công tử vểnh môi, siết chặt tay không buông, Giang Túng dứt khoát nắm luôn bàn tay nhỏ dài của Nhạc Liên, nâng mắt nhìn, “Tặng ta?”

Bị một bàn tay ôn hòa trắng nõn nắm chặt, từng lỗ tai sợi tóc của Nhạc Liên như bị hâm nóng, gò má lạnh nhạt cũng hiện lên nét đỏ ửng nhàn nhạt.

Giang Túng vểnh mép, kiếp trước Nhạc Liên đối với hắn tránh cũng không kịp, thường lấy ánh mắt nhìn cóc ghẻ dưới cống ngầm lướt qua hắn, không nghĩ tới, khi còn bé lại thanh khiết đến vậy.

Hắn lại nhân cơ hội nói: “Ngươi còn nhỏ như vậy, đừng đi xa, ở lại Cẩn Châu đi.”

Nhạc Liên hơi chần chừ, ném chiếc bông tai đá quý vào trong lòng bàn tay Giang Túng, nhấc bọc vải nhỏ của mình lên, yên lặng đi ra ngoài cửa.

Giang Túng bỗng nhiên đứng dậy, trước khi Nhạc Liên bước ra ngoài, lấy tay đè lại phần cửa vừa mới kéo ra được một chút, tay chống cửa, hơi nghiêng đầu xích lại gần gò má Nhạc Liên: “Đến tìm ta chỉ vì chuyện lễ vật?”

Mùi rượu nhàn nhạt tỏa ra từ hơi thở, men say mông lung trên mặt Giang Túng được ánh nến chiếu rọi.

“Ngươi say?” Cả người Nhạc Liên run lên, Giang Túng đứng sát như vậy khiến hắn có chút chống cự, chịu đựng sự khó chịu, nói: “Ta muốn vay ngươi ba chục ngàn lượng bạc, mười năm sau ta sẽ trả cả vốn lẫn lời.”

Giang Túng bừng tỉnh, nguyên lại kiếp trước là đến vay mượn, đáng tiếc hắn không nghe Nhạc Liên nói tiếp mà liền đuổi đi, đây là lần duy nhất Nhạc Liên cầu cạnh hắn.

Kiếp trước lúc Nhạc Liên ba mươi tuổi, cao lớn hơn so với bây giờ, đều không tùy tiện để cho người mình không thích đến gần. Khi còn bé hai má lại Nhạc Liên thật mềm, nương theo ánh nến còn thấy được cả lông tơ nhỏ bé, tựa như bấm một cái là có thể bóp ra nước.

“Quy tắc của các tiền trang xung quang đây ngươi có biết không? Lãi một tháng ba xu, mười năm sau sinh lời hơn một trăm ngàn, ngươi trả xong hết thì cũng chẳng lời được bao nhiêu.” Giang Túng không muốn để cho hắn đi phương Bắc, tu luyện thành cao thủ rồi trở lại đối địch với mình, khiến cho hắn chán ghét. “Nếu ngươi hôn ta một chút, ta liền cân nhắc đưa bạc cho ngươi, không thu lợi.”

Tiền trang: Ngân hàng tư nhân.

“Cái gì?” Ánh mắt Nhạc Liên trong phút chốc trợn to, một hồi lâu mới hoàn hồn, bị làm nhục, hắn tránh né Giang Túng, một mình bước đi.

“Haha” Giang Túng sớm biết Nhạc Liên sẽ phản ứng, đời trước Nhạc Liên luôn thuận theo tam cương ngũ thường, nam nữ thụ thụ bất thân, luôn thanh cao, đời này hình như cũng vậy. Nhớ kiếp trước, Nhạc Liên ba mươi tuổi nhưng chỉ cưới một tiểu thiếp, là nha hoàn của Nhạc gia, cũng không biết tác hợp thế nào.

Nhạc Liên ở Nhạc gia không hề được coi trọng, hiện tại chắc cũng không có bao nhiêu bạc, cuối cùng hướng mình vay mượn, tất nhiên là muốn đi phương Bắc cố gắng một phen, nhưng cái Giang Túng muốn chính là Nhạc Liên không thể trở mình được, muốn hắn vĩnh viễn không thể trở thành đối thủ của mình.

Nhạc Liên vừa đi, Giang Túng liền gọi gã sai vặt ra chỗ thủy đạo chuẩn bị một chút thủ vệ, để cho tàu hàng mà Nhạc Liên tính lên sẽ không ghé thành Cẩn Châu, sau đó hứng thú quan sát chiếc bông tai trong lòng bàn tay: “Tiểu quỷ này có chủ ý gì đây, còn đưa lễ vật cho ta….không có độc chứ.”

Kiếp trước hắn vào nam ra bắc, đã gặp qua rất nhiều thứ tốt, Cẩn Châu năm đó chỉ là một huyện thành nhỏ, không phải là nơi thương giới tụ tập nhiều, ngọc bích trên chiếc bông tai này quả thật không có nhiều.

Giang Túng đi bộ đến trước gương đồng nhìn lại chính mình, tay cầm ngọc tấm tắc khen, khóe mắt hắn không có nếp nhăn, hắn lúc này không phải là một kẻ đang chống đỡ cả gia sản, dãi gió dầm mưa để sống sót, bây giờ hắn chính là một kẻ phả gia chi tử đến tường còn không đỡ nổi.

Ném chiếc khuyên tai đến chỗ kế bên nghiên mực, rót cho mình ly trà, sắc mặt dần lạnh lùng, ánh mắt bất thiện.

Hắn hận Nhạc Liên, căm ghét tận xương tủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.