Tháng Chín, Tiểu Ma Vương khai giảng. Cậu với hơn hai trăm đứa trẻ khác cùng nhau trở thành nhóm học sinh đầu tiên đăng ký nhập học của trường Nhã Mã.
Nghiêm Cẩn đi theo bố, khiêng hành lý đến trường, sắp xếp xong ký túc xá và lớp học, thăm hỏi chủ nhiệm lớp, Nghiêm Lạc liền rời đi. Không phải là anh yên tâm về con trai của mình, mà là trong trường học này có rất nhiều nhân lực của anh, giám sát quản lý tiểu ma đầu này nhà anh đầy đủ rồi.
Hiệu trưởng Tất Mặc Kỳ là phó vương của Địa Phủ, đồng thời cũng là em rể của Nghiêm Lạc, hai vị phó hiệu trưởng một là Huyền Thiên Ngọc Nữ đại đệ tử dưới trướng của chiến thần thiên đình Thần tộc - Cửu Thiên Huyền Nữ, một người là tộc trưởng Huyết tộc - Cừu An, còn chủ nhiệm giáo vụ là Happy, anh là Hắc vô thường trong Hắc Bạch vô thường của Địa Phủ, giá viên và các tầng quản lý trong trường còn có hội trưởng của Hiệp hội siêu năng lực - Phùng Quang Hoa…
Bởi vì học sinh của trường học đặc biệt, cho nên mỗi một vị giáo viên và nhân viên của trường học cũng đều rất đặc biệt. Tuy số lượng học sinh không nhiều như trường học bình thường, mới có hơn hai trăm người, nhưng giáo viên nhân viên lại có gần bảy mươi người, hơn nữa trong công trình trường học ngoại trừ các phòng học tiết Văn hóa bình thường ra, còn có bộ phận lớn trường huấn luyện chiến đấu ngoài trời, phòng học thực tiễn pháp thuận cấp siêu năng lực và phòng thực nghiệm khoa kỹ thuật ứng dụng, trang bị thao tác…. cũng chiếm một tòa nhà.
Đây là thiên đường của trẻ con có năng lực đặc biệt, bọn chúng không cần sợ trên sợ dưới, lo lắng ánh mắt kỳ quái của người khác, cũng không cần sợ hãi sự đặc biệt và lẻ loi của mình, trường học này có thể khiến chúng dốc hết sức thi triển năng lực của mình. Nhưng chỗ này cũng là địa ngục của bọn chúng, mỗi vị giáo viên đều có thể cho bọn chúng áp lực muốn chết, bọn chúng không thể làm việc tùy ý nữa, không thể trốn học bỏ tiết nữa, tuân thủ quy củ là việc đầu tiên học được sau khi đến trường học này.
Trong lễ khai giảng, hiệu trưởng Tất Mặc Kỳ nói: Mỗi một người các em đều rất đặc biệt, tin rằng tự bản thân các em đã rất rõ, trường học này là muốn để các em học được cách vận dụng sự đặc biệt của mình, và bao dung sự không đặc biệt của người khác. Các em đều có thiên phú, có lẽ rất nhiều người còn phải gánh vác sức mệnh của gia tộc, nhưng hy vọng các em hiểu rõ, vũ lực không phải là quan trọng nhất trong năng lực của các em, các em ở nơi đây phải học được đoàn kết, học được về tình bạn, còn cả sự nhẫn nhịn và kiềm chế. Biết vận dụng năng lực không hề khó, đối với các em mà nói, khó khăn nằm ở chỗ học được chỉ có trong lúc thích đáng và cần thiết mới dùng đến năng lực. Cấp độ giáo dục của trường học này chỉ đến trung học phổ thông, mười tám tuổi là độ tuổi trưởng thảnh, các em có thể lựa chọn thi vào bất cứ trường đại học nào mà các em muốn học, hoặc là làm việc các em muốn làm. Nhưng bắt đầu từ hôm nay, cũng chính là ngày đầu tiên các em đặt chân vào đây, biểu hiện của mỗi người các em đều sẽ được ghi chép lại trong hồ sơ, chúng tôi có cơ chế kiểm tra đánh giá nghiêm khắc, nếu như khi tốt nghiệp trung học phổ thông, bất cứ người nào trong các em không đạt được tiêu chuẩn có thể độc lập an toàn sống trong xã hội, vậy thì không thể rời khỏi đây.
Nghiêm Cẩn ngồi bên dưới nghe thấy ra sức bĩu môi. Ông chú này, thật là rất biết nói chuyện, đem đám nhóc con bọn chúng đây quản chế, biến tướng của việc ngồi tù thì nói thẳng ra đi, dù gì chỉ cần không có mặt bố cậu, cậu ở đâu cũng chẳng khác nhau. Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn tứ phía, nhìn thấy mấy gương mặt rất quen, có Mẫn Lệ, Quách Ngạn, Long Lập Hào…. Đây toàn là người của gia tộc hàng ma, còn có Hồ Văn Triết của Hồ tộc, nhìn một cái nữa, lại còn có Cừu Tranh, Nghiêm Cẩn lật đật di chuyển qua đó: “Chú Đậu Đậu, sao mà chú cũng đến đây học?”
Cừu Tranh là cháu nội của tộc trưởng Huyết tộc Cừu An, biệt danh là Đậu Đậu, ngoại hình của anh trong chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, nhưng thực sự đã sống gần ba mươi năm rồi. Thể chất của Huyết tộc là bất lão bất tử, bởi vậy thời niên thiếu của Huyết tộc tốc độ trưởng thành vô cùng chậm. Dang vẻ của Cừu Tranh nhìn có vẻ chẳng khác mấy tuổi tác của Nghiêm Cẩn, nhưng Nghiêm Cẩn đã phải gọi anh một tiếng là chú rồi. Anh quay đầu nhìn Nghiêm Cẩn sán đến, nói: “Ta còn đang thấy lạ là sao cháu cũng đến đó”.
Nghiêm Cẩn cười hi hi: “Cháu anh minh thần võ như thế này, đương nhiên là đến lãnh đại các chú. Bố cháu là vua của người lớn, cháu đến làm vua trẻ con”.
Cừu Tranh cũng cười: “Vậy ta chính là đến giám sát cháu, cháu quá tinh nghịch phá phách, ta phụ trách báo cáo tình hình”.
Hai người nói chuyện đối đáp, sân khấu bên trên hiệu trưởng đã hoàn tất bài phát biểu. Các vị lãnh đạo và giáo viên nhân viên của trường học ra mắt tự giới thiệu với mọi người, Nghiêm Cẩn nhìn mà cảm thấy rất vô vị, rất muốn chuồn đi, cả một ngày hôm nay cậu chưa nói chuyện với Con Rùa Nhỏ rồi, gọi cô bé mấy lần đều không thấy trả lời, chỗ này thực sự cách nhà quá xa, năng lực của Con Rùa Nhỏ chắc không đến được đây.
Cậu ngẩng đầu nhìn, trong hội trường này mọi người đều nghiêm túc ngồi, cậu chạy ra ngoài như thế này có chút quá lộ liễu, xung có có mấy cặp mắt người quen đều đang nhìn cậu, ngẫm nghĩ, vẫn là nhẫn nại tiếp tục ngồi, cậu cũng chẳng dám ngày đầu tiên đã khiến bố không vui.
Cuối cùng chịu khổ đến khi tan buổi lễ, Cừu Tranh cầm chiếc ô đen cùng đi phía sau Nghiêm Cẩn quay về ký túc, Nghiêm Cẩn nhìn ngó xung quanh: “Huyết tộc bọn chú thật thu hút sự chú ý, toàn là ô đen lớn”. Cừu Tranh không đáp lời, Nghiêm Cẩn lại hỏi: “Chẳng phải cũng không sợ ánh nắng sao? Cháu nhìn thấy qua mấy lần chú đều không cầm ô”.
“Có thể phơi nắng, nhưng mà không thoải máu, ánh nắng mặt trời chẳng có chỗ nào tốt đối với Huyết tộc chúng ta, trước đây ở bên ngoài, cầm ô sẽ rất kỳ quái, bây giờ ở trong này toàn là quái nhân nên chẳng sao cả. Hơn nữa, chẳng phải cháu cũng nói như thế này rất gây sự chú ý sao?” Đổi cách nói khác, Huyết tộc bọn họ muốn thu hút sự chú ý mới đúng.
Nghiêm Cẩn ngầm nói một cậu tự mãn, cứ đi cứ đi, không bình thường: “Chú Đậu Đậu, vì sao chú cứ đi cùng với chau?”.
“Chúng ta ở cùng một ký túc.”
“Không được đâu, chú Đậu Đậu, chú ở cùng với đồng bào Huyết tộc bọn chú đi, nửa đêm ngủ dậy ăn đêm cũng thuận tiện hơn chút.”
“….”
“Nếu không thì chú chuyển đến ký túc xá của cấp lớn tuổi đi, như vậy cách biệt của bọn chú cũng nhỏ hơn một ít, dễ nói chuyện. Chúng ta cách nhau hai mươi năm, nói chuyện không được.”
“Cháu miệng lưỡi như thế này, đối với cây cối cũng có thể nói chuyện được, đừng lo lắng.”
“….”
Hai người cứ như vậy trên suốt đoạn đường quay về ký túc xá, đên nơi nhìn thấy cậu em xinh trai ngồi trên giường của Nghiêm Cẩn, Nghiêm Cẩn kinh ngạc: “Tất Mặc Ngôn, vì sao em lại ở đây?”
Tất Mặc Ngôn là em họ của Nghiêm Cẩn, năm nay hai tuổi, là con trai bảo bối của em gái Nghiêm Lạc - Tề Nghiêm La, bố cậu bé đương nhiên chính là hiệu trưởng của trường Nhã Mã - Tất Mặc Kỳ. Bố mẹ của Tất Mặc Ngôn đều là phó vương Địa Phủ, thế là Mặc Ngôn không những có huyết thống Thần tộc chính thống, còn kế thừa được những tướng mạo đẹp của bố mẹ cậu. Cậu bé giống như Nghiêm Cẩn, vừa mới sinh ra đã biểu hiện năng lực đặc biệt phi thường, nhưng hoàn toàn không giống so với Nghiêm Cẩn đó là, Mặc Ngôn ít nói điềm tình, là em bé rất bình thường.
Nhưng hai anh em trời sinh không hợp nhau, Nghiêm Cẩn nhìn dáng vẻ bình thường của Mặc Ngôn là bực, Mặc Ngôn vừa nghe Nghiêm Cẩn lôi thôi dài dòng thích nói là ghét, đặc biệt là sau khi Mặc Ngôn nhìn thấy Mai Khôi siêu vừa ý, hai anh em liền càng nhìn nhau không thuận mắt.
Vốn dĩ Mặc Ngôn chỉ là cảm thấy chị gái nhỏ này rất tốt, không ồn ào, không phiền người khác, nhưng mà Nghiêm Cẩn lại cảm thấy Mặc Ngôn đang khiêu khích cậu, cậu lớn bằng từng này rồi hài lòng nhất chính là người hầu Con Rùa Nhỏ nghe lời, vậy mà Mặc Ngôn cũng muốn cướp, cậu há có thể dung thứ cho thằng bé, thế là hai anh em ngấm ngầm cạnh tranh nhau, Nghiêm Cẩn cũng không hề cảm thấy chuyện mình cùng so đo với một đứa trẻ hai tuổi có gì đáng xấu hổ.
Tất Mặc Ngôn hôm nay cùng bố mẹ đến tham dự lễ khai giảng, là muốn dến thăm môi trường trước, đợi qua hai năm nữa cậu lớn hơn một chút, cũng phải đến đây học, cậu thích bản thân mình làm chủ tất cả mọi chuyện, cho nên yêu cầu đến xem trước. Còn về chuyện muốn đến ký túc của Nghiêm Cẩn đợi cậu, thật sự đúng là đến để khiêu khích, cậu nghiêm túc nói: “Anh, em đến thông báo cho anh, em phải vào trường mẫu giáo rồi”.
“Em mới hai tuổi, đi mẫu giáo gì chứ, ngoan ngoãn ở nhà đi.”
“…”, Tất Mặc Ngôn không nói.
Nghiêm Cẩn ngẫm nghĩ, đột nhiên nhảy lên: “Trường mẫu giáo nào? Cô muốn ném em đến chỗ Con Rùa Nhỏ? Anh không đồng ý!”
Mặc Ngôn không để ý đến cậu, nhảy xuống giường đi ra ngoài: “Chú Đậu Đậu, cháu đi đây, tạm biệt”.
Nghiêm Cẩn phát cuồng, thằng nhóc này còn không thèm để ý đến cậu: “Tiểu tử chết tiệt, quay lại, anh còn có lời muốn nói, em không được đến trường mẫu giáo Giai Thú, có nghe thấy không? Anh phải gọi điện thoại cho cô, gọi điện thoại cho chú”.
Mặc Ngôn chẳng thèm quay đầu, buông lại một câu: “Chỉ biết mách lẻo”, sau đó nghênh ngang mà đi.
Nghiêm Cẩn sắp muốn nổi khùng, bị Cừu Tranh lấy ô ngăn cản: “Được rồi, được rồi, cháu so đo gì với đứa trẻ hai tuổi chứ?”.
“Nó đâu phải là đứa trẻ bình thường, người bình thường hai tuổi sẽ chạy loạn khắp nơi sao? Nó chỉ biết lấy dáng vẻ em bé đáng yêu ra lừa người.”
Cừu Tranh vui vẻ: “Ta cảm thấy trong hai anh em cháu, trái lại là cháu biết giả vờ làm em bé đáng yêu lừa người hơn đó. Cháu tự đếm xem, trong thôn Huyết tộc chúng ta có bao nhiêu người đã bị cháu lừa rồi”.
“Cháu đâu có giả vờ, đó là cháu thật sự đáng yêu, từ nhỏ đã đáng yêu, lớn lên vẫn đáng yêu. Mặc Ngôn, thằng nhóc kia mới là giả vờ đó, không được, cháu phải nói với Con Rùa Nhỏ, không cho phép em ấy để ý đến thằng nhóc này.”
Tiểu Ma Vương hét xong, xông ra ngoài giống như lửa đốt sau mông, Cừu Tranh ở phía sau cứ lắc đầu mãi, thằng nhóc vô sỉ này, còn không biết xấu hổ tự khen mình đáng yêu.
Nghiêm Cẩn đang hô gọi Mai Khôi trong lòng, hét cả nửa ngày cũng không có hồi âm. Đi lại khắp nơi một vòng, không tìm được điện thoại công cộng, Nghiêm Cẩn càng đi lại càng tức giận, chỗ dở hơi gì đây, quản lý kiểu khép kín, di động không được có, đến điện thoại công cộng cũng không lắp lấy một cái, thực sự là quá đáng quá, ức hiếp bọn họ là trẻ con thì không cho nhân quyền nữa.
Nghiêm Cẩn đang lo lắng như lửa đốt, dự định đi tìm chú, chú Happy, những người quen, người thân để mượn điện thoại, nhưng nhìn thấy trước mặt có một người dáng vẻ viên chức đang ôm một đống sách đi qua, cậu chạy đến chen lên từ phía sau người ta, tiện tay móc trong túi quần người đó vừa khéo có chiếc điện thoại. Nghiêm Cẩn vui mừng lấy chiếc điện thoại của người đó rồi chuồn đi luôn, tìm một góc yên tĩnh gọi điện thoại về nhà.
“A lô, mẹ, Con Rùa Nhỏ tan học rồi chứ, bảo em ấy nghe điện thoại.” Tiểu Tiểu nghe rồi trong lòng thực sự không biết có cảm xúc gì nữa. Cậu con trai này thả ra ngoài một ngày không gặp, cuộc điện thoại đầu tiên gọi về nhà lại là tìm Con Rùa Nhỏ.
Mai Khôi nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy Nghiêm Cẩn ở đầu dây bên kia kêu oa oa: “Con Rùa Nhỏ, anh nói với em nhé, tiểu quỷ Mặc Ngôn đáng ghét đó muốn đến trường mẫu giáo của chúng ta học, em không được để ý đến nó”.
“Nhưng mà Mặc Ngôn là em trai, mẹ Tiểu Tiểu nói trẻ con phải đoàn kết yêu thương bạn bè.”
“Chúng ta chỉ đoàn kết với người mình yêu, không yêu thì mặc kệ nó đi.”
“Nhưng mà Mặc Ngôn rất ngoan.”
“Nó chẳng ngoan đâu, dù gì có nó thì không có anh, em chỉ có thể chọn một.”
Mai Khôi nghe không hiểu, bèn hỏi: “Chọn để làm gì?”
“Cái gì chọn để làm gì? Không làm cái gì cả, nhưng mà phải chọn.”
Mai Khôi nhíu cặp lông mày xinh đẹp lại, rất thắc mắc: “Vậy không làm cái gì cả, vì sao phải chọn?”
Nghiêm Cẩn tức đến mức giậm chân: “Em là con rùa ngốc, chỉ biết ngốc, ngốc chết đi được. Anh không muốn để ý đến em nữa”. Cậu giận dữ dập điện thoại, vẫn chưa hết tức, liền ném điện thoại xuống đất, giẫm mấy cái: “Con Rùa ngốc, Con Rùa ngốc, không nghe lời anh, em đợi đó, anh không để ý đến em nữa”.
Mai Khôi ở đầu dây bên kia nghe thấy một tiếng tút, đường truyền bị ngắt, cô bé vẫn không hiểu được chuyện gì. Tiểu Tiểu hỏi: “Nghiêm Cẩn gọi điện thoại nói gì?”.
“Anh ấy nói em Mặc Ngôn muốn học cùng trường mẫu giáo với con, muốn con lựa chọn cái gì đó, con không hiểu, sau đó lại nói anh ấy không để ý đến con nữa.” Mai Khôi thật thà kể lại, Tiểu Tiểu chỉ lắc đầu: “Lại không để ý đến con nữa, lần này đã là lần thứ mấy rồi?”.
Mai Khôi cúi đầu đếm ngón tay, suy nghĩ tỉ mỉ, Tiểu Tiểu cười lớn ha ha, ôm cô bé vào lòng: “Mai Khôi ngốc, con còn đếm thật à. Chúng ta không để ý đến anh Nghiêm Cẩn, anh ấy chỉ là giận dỗi, ngày nào không gây rối mới lạ đó”.
Nghiêm Cẩn không biết đến mẹ cũng đang trút giận vào cậu, cậu hậm hực đi về tòa nhà ký túc, nhìn thấy Phùng Quang Hoa cùng một đứa bé trai khoảng mười tuổi đang nói chuyện trước vườn hoa. Nghiêm Cẩn thính lực tốt, thấp thoáng nghe thấy tâm ngữ giả gì gì đó, cậu vội vàng tìm một chỗ nấp, chăm chú nghe lén.
“Thầy, vậy đêm nay đại hội học sinh, em không nói em là tâm ngữ giả được không?”
Phùng Quang Hoa an ủi câu: “Em đừng lo lắng, trẻ con ở đây không giống như bên ngoài, bọn họ sẽ không bắt nạt em”.
“Nhưng mà, một khi người khác biết em có thể nghe thấy bọn họ nghĩ gì, thì sẽ không để ý đến em nữa, ở đây em cũng sẽ không có bạn. Vậy cũng giống như khi em bị nhốt trong phòng bệnh viện.”
“Đứa trẻ ngốc, bây giờ em chẳng phải đã luyện tập rất tốt, có thể khống chế bản thân mình không nghe rồi sao? Ở đây có rất nhiều giáo viên tốt, họ sẽ giúp đỡ em, sau này em có thể sẽ không còn phải chịu ảnh hưởng của những tiếng ồn kia nữa, có thể đem năng lực tâm ngữ vận dụng theo ý muốn. Người ở đây đều sẽ hiểu được, sẽ không cô lập em.”
“Vậy em sẽ không bị bắt đi nữa, có phải không ạ?”
“Sẽ không đâu, ở đây sẽ không có ai làm bị thương ai, sẽ không có ai lại đưa em vào bệnh viện tâm thần.”
“Vậy em không thể quay về nhà phải không? Em không muốn đi bệnh viện, cũng không muốn ở lại đây, ở đây rất nhiều người, thầy ơi, em muốn về nhà.”
Phùng Quang Hoa khuyên cậu bé: “Hoàn cảnh mới luôn cần có thời gian thích ứng, Tiểu Bồi, em phải cho bản thân mình một cơ hội quay trở lại cuộc sống bình thường. Thầy đã nói với em rồi, bên ngoài không an toàn, bây giờ em vẫn chưa thể bảo vệ bản thân mình. Em cố gắng nỗ lực trước, ở lại đây một thời gian, có chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm thấy, thầy nhất định sẽ giúp em.”
Đứa trẻ đó ngẫm nghĩ, cuối cùng gật gật đầu, Phùng Quang Hoa cười cười, vỗ vào vai cậu bé, hai người vừa nói chuyện vừa đi ra xa.
Nghiêm Cẩn đi ra khỏi chỗ nấp, trong lòng rất không yên tâm, tâm ngữ giả gặp nguy hiểm? Vậy Con Rùa Nhỏ của cậu phải làm thế nào?