Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 3: Chương 3




Tiểu Tiểu đau đầu vỗ trán, vì sao con sóng trước vừa yên, con sóng khác đã nổi lên rồi. Cô đi đến ôm Mai Khôi lên ghế, để cô bé ăn nốt chỗ cháo còn lại, sau đó quay đầu nói với Nghiêm Cẩn: “Con trai, từ xâm hại, không phải dùng như thế này”.

Nghiêm Cẩn tức tối giậm chân, chỉ vào Mai Khôi tố cáo với mẹ: “Nhưng mà em ấy đã nhìn trộm, em ấy thật sự đã nhìn trộm, em ấy nhìn trộm con chim nhỏ của con, con chim nhỏ rất quý báu của người ta. Bố nói bất cứ ai cũng không thể nhìn, em ấy nhìn rồi, mẹ, em ấy nhìn rồi...”

“Được rồi, được rồi.” Tiểu Tiểu không thể không cắt ngang cậu: “Mai Khôi nhất định là không cố ý, con chim nhỏ của con cất cẩn thận lại, không sao đâu”.

“Nhưng mà đến mẹ con cũng không cho nhìn, lại bị em ấy nhìn rồi.” Nghiêm Cẩn cảm thấy tính chất của sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng, hành vi của Con Rùa Nhỏ vô cùng xấu xa.

Mai Khôi ở bên cạnh nhìn, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên, thái độ nghiêm túc an ủi cậu: “Em không nhìn thấy con chim nhỏ, thật đó, không có con chim nhỏ, anh đừng tức giận nữa”.

Cô bé vừa nói như vậy, Nghiêm Cẩn càng tức giận hơn, kêu lên oa oa, dùng lực giậm chân: “Mẹ, em ấy còn nói người ta không có con chim nhỏ, người ta rõ ràng có con chim nhỏ, mỗi ngày tắm rửa người ta đều kiểm tra, con chim nhỏ luôn rất tốt. Em ấy nhìn trộm con chim nhỏ của người ta, còn nói người ta không có. Mẹ, con không muốn em ấy ở lại đây, mẹ đuổi em ấy đi đi, mẹ đuổi em ấy đi đi...”

“Nghiêm Cẩn!” Tiểu Tiểu cũng tức giận, nghiêm giọng quát con trai: “Mai Khôi nói cô bé không nhìn thấy rồi, con chẳng mất mát gì cả, không được giận dỗi, nếu không mẹ sẽ tức giận”. Đứa trẻ này hễ mà tức giận liền không biết khống chế bản thân mình, nhìn thấy cậu bé giậm chân khiến gạch lát sàn cũng nứt rồi. Lúc đầu mua căn hộ này, khi sửa chữa cô phí không ít tâm sức, chất liệu màu sắc đều lựa chọn kỹ càng, kết quả công lực phá hoại của Tiểu Ma Vương quá mạnh, cách dăm ba ngày lại gây ra việc đổ vỡ phá hoại, căn phòng này sửa qua chữa lại, đến giờ cô cũng học được cách lờ đi coi như không thấy đối với vài hành vi phá hoại rồi.

Nghiêm Cẩn rất không phục, nhưng mẹ đã nói như thế, cậu cũng không dám nổi khùng nữa. Kìm nén đến mức khuôn mặt nhỏ giật giật, hơi thở hổn hển phì phò. Mai Khôi nhìn thấy cậu như vậy, tuy chẳng hiểu gì, nhưng vẫn nhảy xuống ghế đi đến kéo tay cậu, giọng nhỏ nhẹ xin lỗi: “Xin lỗi, anh đừng tức giận nữa”.

“Hừ!” Nghiêm Cẩn chẳng thèm đếm xỉa, cậu dùng lực vung tay, hất Mai Khôi ra, lớn tiếng hét lên với Tiểu Tiểu: “Con phải gọi điện thoại cho bố! Bố sẽ không giống mẹ, bố sẽ giúp con”. Nói xong, liền lao ra phòng khách, cậu muốn tìm bố để tố cáo tội trạng của Con Rùa Nhỏ, mẹ thiên vị, mẹ giúp Con Rùa Nhỏ chẳng giúp cậu, cậu không phục, cậu mặc kệ, cậu phải tìm bố.

Chuyện của con chim nhỏ là chuyện của đàn ông, bố nhất định sẽ hiểu, bố sẽ giúp cậu trút giận.

Tiểu Tiểu chẳng biết nói gì nhìn con trai lao vào phòng trong giống như xe tăng, còn Mai Khôi đứng bên cạnh, trên đầu mái tóc được cắt thẳng tắp, cặp mắt đen trong trẻo mở to, dáng vẻ vô tội lại sợ sệt. Tiểu Tiểu ôm cô bé vào lòng, vỗ về: “Đừng sợ, anh chỉ tức giận thôi, không sao đâu”.

“Cô ơi, cháu thật sự không nhìn thấy, thật sự không có con chim nhỏ. Cháu không nói dối, đừng đuổi cháu đi.” Mai Khôi nhỏ tiếng khổ sở van xin, khiến Tiểu Tiểu thấy mà đau lòng, cô ngồi xổm xuống nhìn vào mắt cô bé: “Mai Khôi đừng sợ, cô sẽ không đuổi cháu đi đâu. Nghiêm Cẩn, anh ấy chính là Tiểu Ma Vương, thích nghịch ngợm giận dỗi, cháu đừng để ý đến anh ấy là được”.

Ôm đứa bé ngoan ngoãn này lên ghế, cháo cũng đã nguội rồi, Tiểu Tiểu đi múc một bát cháo nóng khác, nhưng Mai Khôi trải qua trận ầm ĩ vừa nãy cũng chẳng còn muốn ăn gì nữa, miễn cưỡng nuốt thêm được mấy miếng, rồi không ăn thêm nổi. Tiểu Tiểu dắt tay cô bé quay ra phòng khách, dự định khoảng nửa tiếng nữa sẽ cho cô bé uống thuốc, để cô bé ngủ thêm một lát.

Nghiêm Cẩn lúc này đã nói chuyện điện thoại với Nghiêm Lạc xong, cậu dương dương đắc ý nhảy qua nhảy lại trên sofa: “Ồ zê, đợi bố quay về rồi, hai người sẽ biết sự lợi hại của đàn ông”.

Tiểu Tiểu chỉ vào sofa nói: “Con mà không chịu xuống, làm hỏng sofa rồi con sẽ biết sự lợi hại của bố con”.

Nghiêm Cẩn không cam tâm nhảy xuống, còn không quên huênh hoang với Mai Khôi ở trên chiếc sofa đơn: “Bố anh vô cùng vô cùng lợi hại, thiên hạ vô địch, em cứ đợi mà xem nhé, hừ!”.

Mai Khôi không hiểu rõ lắm bố cậu ấy thiên hạ vô địch thì có liên quan gì đến cô bé, đó đâu phải là bố cô. Cô bé ngẫm nghĩ, vẫn nên lịch sự, phải trả lời một chút, thế là nghiêm túc nói: “Bố em thường xuyên không có nhà, em cũng không biết ông có lợi hại không, đợi ông quay về rồi, em hỏi lại xem”.

Á, cái gì? Còn dám lấy bố mình ra ứng chiến, hừ, có biết bố cậu là ai không?

Nghiêm Cẩn gõ chân xuống đất đập theo nhịp, hai tay khoanh trước ngực, chiếc cằm hếch lên cao, dáng vẻ cao ngạo, hừ hừ, trong lòng nói, em cứ đợi đó đi, em có mười ông bố cũng không bằng một ông bố này nhà anh đâu.

Mai Khôi dáng hình nhỏ nhắn, xoay ổ trên chiếc sofa lớn, ngồi yên lặng, khuôn mặt ngoan ngoãn, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ bộ dạng khoa trương của Nghiêm Cẩn. Điều này khiến Nghiêm Cẩn càng thêm bất mãn, như thế này hình như chứng tỏ cậu rất ấu trĩ, nhưng rõ ràng là cô bé sai, cậu phải chịu sự ấm ức to bằng trời, cậu mới là người bị hại. Cậu an ủi bản thân, hừ, ấu trĩ thì ấu trĩ, dù gì cậu cũng là trẻ con, cậu có quyền ấu trĩ.

Tiểu Tiểu mang thuốc đến, Mai Khôi rất nghe lời uống hết. Nghiêm Cẩn hung dữ lườm cô bé, trong lòng thì nghĩ vì sao không sặc nước, vì sao không nghẹn thuốc, em mau nghẹn đi, mau nghẹn đi! Mai Khôi nhìn cậu một cái qua đường viền miệng cốc, có chút hoảng sợ, nên thật sự bị sặc một ngụm nước. Cô bé ho, Tiểu Tiểu vội vàng rút khăn giấy lau cho cô bé.

Nghiêm Cẩn có chút đắc ý, ha ha, hóa ra cậu hạ chú trong lòng cũng linh nghiệm như vậy, cậu quả nhiên là đại thần giống như bố mình. Cậu dương dương đắc ý nhìn Mai Khôi, nhưng Mai Khôi lúc này lại rụt về phía sau, cúi thấp đầu. Tiểu Tiểu xoa trán cô bé, khẽ hỏi: “Sao rồi, cháu còn cảm thấy khó chịu không?”. Mai Khôi len lén nhìn Nghiêm Cẩn, sợ sệt lắc đầu.

Tiểu Tiểu cười cười, dỗ dành cô bé: “Chúng ta vào phòng đi, đo nhiệt độ, sau đó ngủ trưa, được không?”. Mai Khôi ôm lấy cô, gật đầu nhanh như bay.

Thế là Tiểu Tiểu đưa Mai Khôi đi ngủ, để lại Nghiêm Cẩn một mình trong phòng khách. Nghiêm Cẩn không vui vẻ nữa, hừ, ức hiếp mình rồi, còn cướp mẹ mình đi, nếu như không xử lý em ấy, vậy há chẳng phải mình đã phụ danh xưng Tiểu Ma Vương bố đích thân đặt cho sao?

http://www.luv-ebook.com

Tên nhóc này cũng không suy nghĩ kỹ càng, bố cậu đặt cho cậu danh xưng này lẽ nào là khen cậu?

Tiểu Tiểu dỗ Mai Khôi ngủ xong, ra ngoài thấy mặt con trai còn tức giận bừng bừng, bèn đưa tay véo véo: “Đồ nhỏ mọn, con là con trai mà, sao có thể tính toán như thế này?”.

Nghiêm Cẩn quay đầu đi: “Mẹ xấu lắm, mẹ thương trẻ con nhà khác, không thương con trai ruột của mình. Con chịu ấm ức, mẹ cũng mặc kệ”.

“Con chịu ấm ức gì chứ? Mai Khôi nhà người ta cũng nói không nhìn thấy rồi, con là nam tử hán đại trượng phu, tính toán cái gì.”

“Nào có được, em ấy nói không có là không có à. Dù gì con đã chịu thiệt thòi, người ta hôn bạn nữ cũng chưa hôn được em ấy, em ấy thì hay rồi, lén lén lút lút nhìn trộm con chim nhỏ bảo bối của người ta, không được, mặc kệ, con đợi bố về, mẹ không giúp con, thì bố sẽ giúp.”

Tiểu Tiểu lắc đầu, phớt lờ cậu đi, Tiểu Ma Vương này mà giận dỗi thì chỉ có bố cậu mới có thể trấn áp được, những người khác đều không có cách gì dẹp yên nổi, chỉ đành mặc kệ cậu, cô vẫn nên làm việc chính của mình thì hơn.

Tiểu Tiểu lại gọi điện thoại cho Mai Khánh Hải, lần này Mai Khánh Hải nhận cuộc gọi. Nghe thấy Tiểu Tiểu nói như vậy, anh ta vô cùng kinh ngạc, nói cứ bận mãi, không có thời gian nghe tin nhắn điện thoại, lát nữa dập máy sẽ gọi cho cô bảo mẫu Tiểu Phương, nhất định sẽ yêu cầu cô ấy phải sửa chữa cho tốt, chăm sóc Mai Khôi nhiều hơn, anh ta nói ở bên đó phải hai ngày nữa mới có thể quay về, lúc quay về sẽ cảm ơn Nghiêm gia cẩn thận.

Thái độ của Mai Khánh Hải rất tốt, nghe nói con gái bị ốm cũng vô cùng lo lắng, Tiểu Tiểu trái lại cũng chẳng tiện nói gì nữa, cô cầm điện thoại vào trong phòng, để Mai Khôi nói chuyện với bố, việc này coi như để cho hai bố con họ yên tâm.

Hơn ba giờ chiều, Tiểu Phương ấn chuông cửa, vừa vào cửa cô ta liền gật đầu cảm ơn, một mực nói hôm nay phải ra ngoài làm việc, cho nên tắt điện thoại, sau đó mở máy, nhận được điện thoại của ông Mai, biết Mai Khôi ở Nghiêm gia. Cô ta lý do lý trấu nói sáng sớm trông Mai Khôi vẫn khỏe, không có vẻ bị ốm, chỉ nói là cảm thấy lạnh. Cô ta còn đặc biệt mặc thêm áo khoác dày cho cô bé, bô lô ba la nói một tràng. Tiểu Tiểu hơi bực trong lòng, nhưng dù gì đây cũng không phải là bảo mẫu nhà cô, đứa trẻ cũng không phải con mình, chỉ đành đưa thuốc và chuyển lời dặn của bác sĩ cho Tiểu Phương, lại dặn dò thêm một số chuyện nữa, cuối cùng đành đưa trả Mai Khôi.

Nghiêm Cẩn vui mừng hớn hở thấy Mai Khôi được ôm đi, hoan hô nhảy nhót, còn nhào lộn hai vòng. Nhưng cậu không ngờ rằng, đợi đến sáu giờ khi bố cậu đi làm về, cậu liền không vui mừng nổi nữa.

Hai bố con gặp gỡ ở thư phòng, tiến hành một cuộc đối thoại nghiêm túc, niềm hy vọng vốn thấp thoáng trước đó của Nghiêm Cẩn đã lạnh dần xuống sau từng câu, từng câu hỏi của bố.

“Con lớn tuổi hơn hay là Mai Khôi lớn tuổi hơn?”

“Con.”

“Con cao hơn hay là Mai Khôi cao hơn?”

“Con.”

“Sức của con mạnh hơn hay sức Mai Khôi mạnh hơn?”

“Con.”

“Con là nam tử hán hay là cô bé là nam tử hán?”

“Con.”

“Vậy con còn có gì để oán trách người ta đây? Cái gì cũng là con mạnh hơn cô bé, còn để cô bé được thể, đó có phải là vấn đề của bản thân con không?”

“Nhưng mà khi đó người ta không chú ý.”

“Là cô bé kéo quần của con hay con tự kéo?”

“Là con.”

“Con cung cấp điều kiện thuận lợi cho cô bé, còn nói không chú ý gì chứ?”

Nghiêm Cẩn không nói gì nữa, Nghiêm Lạc tiếp tục nói: “Con trai, chuyện này bố không nói người ta thế nào, đơn giản chỉ với biểu hiện của con mà nói, con hoàn toàn không đủ tiêu chuẩn. Con có năng lực bảo vệ bản thân mình, nhưng lại không làm được, mỗi người đều phải gánh vác hậu quả do việc bản thân mình làm, con cũng vậy, bị nhìn thấy chính là hậu quả của việc quá đắc ý và sơ suất của con. Lần này chỉ là cô bé hàng xóm vô tâm, lần tới thì sao? Ngộ nhỡ con gặp phải người xấu thật sự thì sao? Tổn thương phải chịu có khả năng không phải là nhìn một cái, con có khả năng bị thương, có khả năng bị nguy hiểm đến tính mạng. Con hiểu không?”.

Nghiêm Cẩn gật gật đầu. Nghiêm Lạc lại hỏi: “Con hiểu cái gì rồi?”.

“Chính là, con chưa bảo vệ tốt cho mình, sau này không thể như vậy, phải đề cao cảnh giác.”

Nghiêm Lạc gật gật đầu, con còn nhỏ có thể hiểu những điều này là đủ rồi. Anh xua xua tay, ra hiệu cho Nghiêm Cẩn ra ngoài, Nghiêm Cẩn ở nguyên tại chỗ ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn hỏi: “Bố, vậy là con đã cho người ta nhìn không rồi à?”. Cậu thật sự không cam tâm!

“Vậy con còn muốn như thế nào?” Ngữ khí của Nghiêm Lạc khiến Nghiêm Cẩn hiểu rõ, lần này cậu thực sự là để người ta nhìn không rồi.

Nhưng trên thực tế, Nghiêm Cẩn cũng không biết cậu muốn như thế nào, Mai Khôi bây giờ cũng chẳng ở nhà cậu nữa, muốn đuổi cô bé đi cũng chẳng có đường nào mà đuổi nữa, mà trừ điều này ra, hình như cậu thật sự không biết mình còn có thể làm gì. Nghiêm Cẩn mặt mày ủ rũ đi ra khỏi thư phòng, trái tim nhỏ bé cảm thấy mất mát.

Lúc sẩm tối, Mẫn Kỳ gọi điện thoại đến, sau khi nói chuyện vài câu với Tiểu Tiểu, anh yêu cầu được tiếp chuyện với Tiểu Ma Vương. Mẫn Kỳ là hàng ma sư, làm việc trong công ty của Nghiêm Lạc, vô cùng thân quen với Tiểu Tiểu và Nghiêm Cẩn. Nghiêm Cẩn vừa nghe thấy có người tìm cậu tám chuyện, trong chốc lát đã lấy lại được tinh thần, liền ôm lấy điện thoại ríu rít chuyện trò một hồi với chú Mẫn của mình, Mẫn Kỳ hỏi cậu: “Nhóc con, nghe nói cháu hôn Mẫn Lệ nhà chú rồi, cháu dự định chịu trách nhiệm thế nào?”.

Mẫn Lệ là con của anh họ Mẫn Kỳ, Mẫn gia là gia tộc hàng ma, hậu nhân nhà họ đều là hàng ma sư, mà Mẫn Lệ là một người có thiên phú nhất trong số đó. Nghiêm Lạc cũng đã thu xếp rồi, đợi sau khi Mẫn Lệ lên tiểu học sẽ bắt đầu sắp xếp để cô bé tiến hành huấn luyện hàng ma. Trước mắt Mẫn gia cũng đang tự mình huấn luyện một chút cơ sở cho Mẫn Lệ.

Mẫn Lệ nhỏ hơn Nghiêm Cẩn hai tháng tuổi, bởi vì từ nhỏ hai nhà thường xuyên qua lại, cho nên hai đứa trẻ trước khi vào học mẫu giáo đã quen biết nhau. Thứ Sáu tuần trước, Nghiêm Cẩn hôn một lượt các bạn nữ toàn trường, đương nhiên Mẫn Lệ cũng bị dính vào, về nhà nói chuyện, Mẫn Kỳ thân là chú họ đương nhiên là biết được.

Nhưng vấn đề anh hỏi Nghiêm Cẩn có chịu trách nhiệm hay không, hoàn toàn chỉ là đùa vui. Đừng nói đến chuyện anh vốn không hề muốn có quan hệ hôn nhân thân thiết gì đó với nhà Boss Nghiêm Lạc, đơn giản chỉ nói đức tính của hỗn thế tiểu ma vương Nghiêm Cẩn này, e là chỉ có bố cậu mới có thể áp chế được, khuê nữ nhà ai bất hạnh vào cửa nhà cậu, thì thật sự là quá đáng thương.

Vốn đùa bỡn với các cô chú hàng ma sư quen rồi, Nghiêm Cẩn dương dương đắc ý nói: “Chú Mẫn, vậy Mẫn Lệ có nói với chú không, cháu đã hôn một lượt toàn bộ các bạn nữ trong trường đó”. Có con cá lọt lưới, Nghiêm Cẩn tự động bỏ qua không tính cô bé. Cậu hài lòng nghe thấy Mẫn Kỳ ở đầu dây bên kia kinh ngạc lắp bắp than, Nghiêm Cẩn cười khanh khách: “Cho nên nếu muốn chịu trách nhiệm, người ta sẽ rất bận, rất bận đó. Hơn nữa trên tivi có diễn, một nam một nữ sau khi tỉnh dậy ở trên giường, thì người con trai đó mới nói “anh sẽ chịu trách nhiệm với em”, cháu chỉ là hôn thôi, không cùng bọn họ nằm trên giường, cho nên chắc là không dùng từ ‘chịu trách nhiệm’. Nhưng mà chú yên tâm, nể mặt chú Mẫn, sau này trong ba nghìn người vợ của cháu, Mẫn Lệ nhất định sẽ xếp ở hàng trên”.

Tiểu Tiểu vừa thu dọn phòng ốc, vừa nhìn cậu con trai cô huênh hoang cười ha ha với chiếc điện thoại, không kìm được lắc đầu, thật là Internet hại người, còn cả ba nghìn người vợ nữa chứ. Đó là bởi có hôm Nghiêm Cẩn đọc được từ “hậu cung giai lệ tam thiên[1]”, rồi tự suy ngẫm ra, nói hoàng đế cổ đại có ba nghìn bà vợ, lớn lên cậu sẽ còn lợi hại hơn hoàng đế cổ đại, vậy miễn cưỡng thu nạp ba nghìn người vợ là được rồi.

[1] Hậu cung giai lệ tam thiên: Hậu cung có ba nghìn người đẹp.

Ông bố Nghiêm Lạc của cậu khi đó cũng chẳng bận tâm đến cậu, phải biết là, lúc đầu khi anh thật sự ở cổ đại, tuy không có suy nghĩ khoa trương giống con trai như thế này, nhưng thân là vua của Địa Phủ, có dăm ba thê thiếp cũng là rất bình thường, vậy mà kết quả lại bị một con heo thu phục, đừng nói đến dăm thê ba thiếp, ngay đến chính thất cũng không có nửa người, cuối cùng còn ngốc nghếch đợi cô sáu trăm năm. Cậu con trai đáng chết này, đó là do cậu còn chưa gặp phải khắc tinh, đợi cậu gặp được rồi cậu sẽ biết lợi hại ngay.

Ba nghìn bà vợ? Hừ, cậu thật là nghĩ quá đẹp đẽ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.