Bài Học Yêu Đương Của Tiểu Ma Vương

Chương 42: Chương 42




Một tuần sau khi kỳ thi qua đi, vừa mới tan học quay về ký túc xá, nghe người ta nói dưới lầu có người tìm mình, Mai Khôi vẫn đang thắc mắc người đó là ai. Nghiêm Cẩn chắc không có khả năng, cậu nhóc đó trước nay vẫn coi ký túc xá nữ như sân vườn nhà mình mà xông vào, không thể đến tìm người mà phải nhờ đưa tin như thế này. Mặc Ngôn thì sẽ không đến dưới lầu ký túc xá tìm cô bé, mà sẽ gọi điện thoại trước. Chú Đậu Đậu và bọn Lam Băng, hình như chưa từng trực tiếp đến tìm Mai Khôi.

Thế là Mai Khôi lòng đầy nghi ngờ đi xuống lầu. Vừa nhìn thấy người tìm mình, cô bé thật sự giật thót, quả nhiên là không thể ngờ tới được, người đó lại là Hạ Bồi.

Hạ Bồi cười rất hòa nhã, nhưng không nói gì. Mai Khôi nhìn thẳng vào cậu ta một lát, rồi nói: “Anh em không ở đây, hôm nay anh ấy về công ty rồi”.

Hạ Bồi hơi ngẩn ra, không phải là cô bé nên hỏi cậu ta đến tìm vì có chuyện gì ư? Vì sao lại lôi Nghiêm Cẩn vào đây? Cậu ta hắng giọng: “Anh biết, là anh đến tìm em”.

“Ờ”, Mai Khôi khẽ gật đầu.

Hạ Bồi thấy cô bé không tiếp lời, đành tiếp tục nói: “Cái đó, Tiểu Mê có đồng ý qua lại với anh, anh biết chuyện trước đây của chị ấy và Tiểu Ma Vương, nhưng đó đều là quá khứ rồi, cho nên mọi người hãy đừng giữ lại trong lòng nữa. Cái đó, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình mà, còn đều là bạn bè tốt nữa”.

Mai Khôi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ rồi vẫn “ờ” một tiếng, sau đó hỏi: “Anh thật sự không phải là đến tìm anh em à?”.

“Không, không”, Hạ Bồi nói tiếp: “Chuyện mấy ngày trước em tham gia thi, Tiểu Mê nói với anh rồi, tính chị ấy có chút tiểu thư, nhưng bản chất vốn rất tốt. Anh sợ bọn em có chút hiểu nhầm không vui vẻ gì đó, cho nên đến tìm em nói chuyện”.

“Ờ”, Mai Khôi hoàn toàn không nghĩ ra được có chuyện gì để nói, nhưng vẫn cảm thấy được rõ ràng, Hạ Bồi đang nghe lén suy nghĩ trong đầu mình.

“Anh là một tâm ngữ giả, ý nghĩa của tâm ngữ giả chính là có thể nghe được lời trong lòng người khác, chỉ cần là con người, anh đều có thể nghe được, nhưng em yên tâm, anh sẽ không nghe lén”, Hạ Bồi cười nói, trong ngữ khí thấp thoáng lộ vẻ huênh hoang: “Anh vốn dĩ cũng không có bản lĩnh gì, đặc biệt sợ tiếp xúc với người khác, sau khi đến trường học này, dần dần anh mới rèn luyện được việc ấy. Bây giờ, anh là một trong những người chú Nghiêm trọng dụng nhất trong trường học này, hôm đó bọn em thi đấu, vừa khéo anh được chú Nghiêm gọi ra ngoài làm nhiệm vụ”.

“Ờ.” Điều này Mai Khôi đã biết, Nghiêm Cẩn đã nói với cô bé, hôm thi đấu nhất định sẽ điều Hạ Bồi đi, để cô bé yên tâm.

Hạ Bồi hơi cau mày, cô bé này, ngoại trừ “ờ” ra thì không biết nói điều gì khác sao? Cậu ta lại gắng nói tiếp: “Anh chỉ muốn khích lệ em một chút, bây giờ thành tích của em có kém cũng chẳng sao cả, em nhìn anh xem, trước đây anh cũng chẳng ra làm sao, nhưng bây giờ thành tích các môn của anh đều không tồi, thể chất, giao đấu, thậm chí pháp thuật cơ bản cũng đều đạt tiêu chuẩn, cho nên chỉ cần nỗ lực, em cũng nhất định có thể giống anh. Đương nhiên, bản lĩnh tâm ngữ của anh là thiên phú, em không cách nào có được, nhưng mà mẹ nuôi em là hàng ma sư, bố nuôi em lại nắm giữ một công ty hàng ma lớn như vậy, chỉ cần em luyện tập tốt, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ”.

Mai Khôi đờ đẫn nhìn Hạ Bồi, lần này đến “ờ” cũng chẳng nói ra nổi nữa, cô bé không hiểu rõ cậu ta muốn nói gì. Hạ Bồi hít một hơi, lại nói tiếp: “Anh cảm thấy em khá giống anh, lúc vừa mới vào trường cũng không thích ứng lắm với môi trường nơi đây, nhưng mà sau Tiểu Ma Vương giúp anh rất nhiều, bây giờ em cũng đang được Tiểu Ma Vương chăm sóc, cho nên anh cảm thấy những trải nghiệm của chúng ta rất giống nhau, chắc là có thể trở thành bạn tốt. Bài thi hôm đó em làm rất tốt, trong thời gian ngắn như vậy mà đã tập luyện được tốt như thế, em tập luyện như nào vậy, nói anh nghe xem, xem anh có thể đưa ra một số kinh nghiệm hay ý kiến của anh cho em không”.

Lần này cũng coi như Mai Khôi hiểu rồi, nhưng không biết trả lời cậu ta ra sao, vô thức đáp lại một tiếng: “Ờ”.

Cuối cùng, hàng mày của Hạ Bồi nhíu lại, trong lòng nghĩ cô gái này là kẻ ngốc sao? Bề ngoài chỉ biết trả lời “ờ”, trong đầu cũng trống không, chẳng có phản ứng gì cả, chỉ có một số hình ảnh giao đấu cùng với bọn Nghiêm Cẩn, Mẫn Lệ hiện lên. Giống hệt như trong đầu Mẫn Lệ, cậu ta không moi ra được tin tức gì có tác dụng từ suy nghĩ của Mai Khôi. Hạ Bồi lại nhẫn nại hỏi tiếp: “Em nói xem, kinh nghiệm của anh có lẽ có thể giúp được em đấy”.

Mai Khôi ngẫm nghĩ, trả lời: “Là anh trai dạy em đó, hay em nói với anh trai, để anh ấy đến tìm anh, hai người nói chuyện kinh nghiệm với nhau?”. Vào lúc cô bé không biết làm thế nào thì đẩy hết mọi chuyện lên người anh trai Nghiêm Cẩn là đúng rồi.

Quả nhiên Hạ Bồi cười khan một tiếng: “Tiểu Ma Vương không giống với chúng ta. Thần tộc bọn họ làm việc gì cũng được Trời ưu đãi, rất nhiều thứ đều không cần luyện tập. Con người chúng ta thì phải vất vả hơn một chút, người có khả năng thiên phú giống như anh đây thì còn tốt, sẽ được trọng dụng, nhưng nếu không có, chỉ đành chịu vất vả hơn nữa. Anh muốn giúp đỡ em, em chẳng có bản lĩnh gì cả, ở giữa những bạn học có thành tích tốt như bọn họ, nhất định em sẽ rất khó thích ứng. Anh có thể lý giải được”.

“Ờ.” Mai Khôi vẫn không hiểu rõ trọng điểm Hạ Bồi muốn nói là gì, rõ ràng cô bé nhìn thấy trong lòng cậu ta đang rất muốn biết cô bé làm thế nào mà luyện được tốt như vậy chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng lời nói ra lại vòng vo mãi. Mai Khôi “ờ” qua “ờ” lại khiến Hạ Bồi bế tắc chẳng làm được gì, cuộc đối thoại này không có cách nào tiếp tục được nữa. Lúc này mấy nữ sinh bọn Mẫn Lệ, Lư Chân chạy xuống, hét gọi: “Mai Khôi, em xong chưa vậy? Phải đi rồi”.

“Đợi em một chút ạ, để em hỏi xem anh Hạ Bồi đã xong chưa?”, Mai Khôi quay đầu nhìn chăm chú sang Hạ Bồi: “Đợi anh trai em về, em bảo anh ấy đến nói về kinh nghiệm với anh có được không? Anh trai giảng, em tiếp thu tương đối nhanh”.

Mẫn Lệ chạy đến: “Nói gì vậy? Chị cũng muốn nghe. Hạ Bồi cùng một giuộc với Tiểu Mê, Mai Khôi, em phải cẩn thận”.

“Không có gì, không có gì, mình chỉ hỏi thăm một chút, mọi người phải ra ngoài à, vậy mọi người đi đi, mình cũng đi đây.” Vừa thấy Mẫn Lệ, Hạ Bồi vội vàng rút lui, cô bạn này quá đanh đá, chẳng ai có thể lợi dụng được.

Mẫn Lệ lườm theo bóng lưng Hạ Bồi, hỏi Mai Khôi: “Có phải cậu ta đến nghe ngóng xem em luyện tập thế nào không? Lần trước còn đến hỏi chị đó, không có ý tốt, chắc chắn là giúp bọn Tiểu Mê làm tình báo thăm dò tin tức. Tiểu Mê làm trợ khảo, kết quả giáo viên giám khảo rất không hài lòng với biểu hiện của cô ta, nghe nói không cho cô ta thêm điểm thực tập, lần này cô ta chắc chắn lại nghĩ đủ mọi trò rồi. Nhưng vẫn còn may, dù sao chị cũng chẳng biết Tiểu Ma Vương dạy em ra sao, cho nên Hạ Bồi có là tâm ngữ giả cũng vô dụng, chẳng moi được thứ gì từ trong đầu chị cả. Ai da, Mai Khôi, chắc chắn em bị cậu ta xem trộm những thứ trong đầu rồi. Không nhìn thấy suy nghĩ của Tiểu Ma Vương, cậu ta liền ra tay với chúng ta. Tâm ngữ giả thật đáng ghét”.

Mai Khôi bỗng chốc bị đả kích: “Nếu tâm ngữ giả không xem lén linh tinh, thì chắc là không đáng ghét nhỉ”.

Lư Chân ở bên cạnh xen lời: “Nếu như không xem? Rất khó đó, thiên phú cũng giống như bản năng, sẽ không kiềm chế được muốn dùng hay không. Giống như Huyết tộc chúng tôi, ở chỗ không có người, cứ coi như có thể đi từ từ, nhưng vẫn không kìm được mà di chuyển mau chóng. Có sinh tố cà chua uống, đương nhiên sẽ không cần đồ uống khác”.

Mai Khôi cảm thấy ủ ê, đích xác là như vậy, cô bé cảm thấy khi dì Triệu không thích mình, cô bé liền không kìm được mà đi nghe trộm suy nghĩ của bà ấy, giống như vừa rồi, cô bé phòng sợ Hạ Bồi nghe lén, bản thân mình lại cũng đi nghe lén anh ta, cho nên có lúc, thực sự là vô thức mà đã dùng rồi. Mai Khôi tự trách, như thế này thật sự là không tốt, chẳng trách người khác cứ ghét tâm ngữ giả, chẳng ai muốn bị người khác đọc lén bí mật riêng cả. Hễ nghĩ như thế, Mai Khôi không còn tinh thần nữa, vốn dĩ đang vui vẻ chuẩn bị cùng bọn Mẫn Lệ đi làm tóc, bây giờ cô bé lại cảm thấy rất buồn bã.

©STENT

Mẫn Lệ vẫn cho rằng cô bé bị Hạ Bồi chọc giận, bèn kéo cô bé an ủi một chút, bảo cô bé đừng để ý đến Hạ Bồi nữa, nói rằng tên ngốc đó chỉ bị Tiểu Mê coi là tay sai, lợi dụng năng lực tâm ngữ thôi, cậu ta còn thật sự tưởng rằng người ta thích mình nữa. Mai Khôi vừa nghe thấy, càng buồn bã hơn, tâm ngữ giả bị người ta lấy ra làm tay sai, thật xót xa.

Tâm trạng này còn mãi cho đến lúc bọn họ tới tiệm cắt tóc trong thành phố, may mà cô bé nhận được điện thoại của Nghiêm Cẩn. Cậu làm xong việc rồi, đang chuẩn bị quay về trường học, nên gọi điện hỏi Mai Khôi muốn ăn điểm tâm gì, để cậu mua mang về cho, kết quả vừa nghe thấy mấy người bọn Mai Khôi đang ở tiệm cắt tóc làm đầu, cậu liền sốt ruột: “Em đã cắt chưa? Vẫn chưa thì đợi ở đó, bây giờ anh đến, nói cho anh biết địa chỉ”.

Tiếng hét lớn của cậu truyền ra ngoài điện thoại, Mẫn Lệ ngồi bên cạnh cũng nghe thấy, hỏi: “Tiểu Ma Vương muốn làm gì?”.

“Anh trai nói muốn đến giám sát em cắt tóc.”

Mẫn Lệ bĩu môi: “Cậu ta thật biến thái, cuồng kiểm soát à, Mai Khôi, em cũng thật giỏi chịu đựng đó, nếu đổi lại là chị, thì chị sớm đã quyết đấu tôi sống anh chết với cậu ta rồi”.

Tên biến thái cuồng khống chế mà Mẫn Lệ nói chẳng mấy chốc đã đến tiệm cắt tóc. Nhìn thấy tóc Mai Khôi vẫn chưa làm gì, hài lòng xoa đầu cô bé: “Anh thích đầu búp bê kiểu mái bằng”.

Mẫn Lệ cầm tạp chí che trước mặt, ồm ồm giọng điệu nói: “Đó là tóc của Mai Khôi, không phải của cậu”.

Lư Chân cũng thêm: “Đầu búp bê đã không còn là mốt nữa rồi, bọn mình giúp Mai Khôi chọn kiểu này, cậu nhìn xem, rất đáng yêu”. Lư Chân đưa cuốn tạp chí các mẫu tóc qua, kiểu tóc ngắn, phần đuôi tóc hơi vểnh, ngọt ngào năng động, ngọt ngào rất thích hợp với khuôn mặt của Mai Khôi.

Nghiêm Cẩn lướt qua một cái liền vứt trả, cầm điện thoại lên chọn ra bức ảnh kiểu đầu búp bê trước đây của Mai Khôi: “Nào có bằng Con Rùa Nhỏ đáng yêu nhà tôi, cậu xem, cậu xem, đầu búp bê”.

Lư Chân còn muốn nói gì đó, đã bị Mẫn Lệ đập nhẹ một cái, ý bảo đừng nói chuyện với đồ thần kinh kia nữa, vô dụng thôi. Nghiêm Cẩn cũng không để ý đến bọn họ, hí ha hí hửng cầm điện thoại đưa cho thợ cắt tóc xem, bảo làm cho Mai Khôi theo kiểu đầu trong đó.

Hí hoáy một giờ đồng hồ, kiểu đầu mới của Mai Khôi cuối cùng đã làm xong. Vẫn là kiểu đầu búp bề mái bằng của cô bé trước đây, nhưng thợ cắt tóc cắt mỏng rồi tạo thành các lớp, làm toát lên vẻ thời thượng hơn nhiều. Nghiêm Cẩn vô cùng hài lòng, một mực khen rất đẹp, rồi trả tiền phí cắt tóc cho Mai Khôi, những bạn gái khác thì mặc kệ, nên bị mọi người đồng loạt kêu là bủn xỉn.

Nghiêm Cẩn lý lẽ hùng hồn: “Con Rùa Nhỏ là của nhà tôi, chi phí đương nhiên do tôi lo, các cậu thuộc nhà ai thì đi tìm nhà đó đi, không có người lo thì quay về nhà tìm bố mẹ, tại sao lại bắt tôi phải trả tiền chứ”. Người chưa trưởng thành như cậu dành dụm được chút tiền làm công đâu có dễ dàng, sao có thể tiêu bừa chứ.

Cuồng kiềm soát, bủn xỉn lại biến thái, mấy cô nữ sinh cùng nhau lườm cậu, chỉ có Mai Khôi cười hì hì để cậu dắt tay. Nghiêm Cẩn chẳng hề cảm thấy xấu hổ chút nào, trên thực tế, cậu rất vui mừng, Con Rùa Nhỏ lại đổi về kiểu tóc cậu thích, cảm thấy thật tốt. Cầm điện thoại ra, tách tách tách tách, cậu chụp cho Mai Khôi mấy tấm ảnh liền. Trong lòng hạ quyết tâm, đợi đến ngày sinh nhật lần thứ mười sáu của cậu, cậu sẽ tỏ tình với Mai Khôi. So với yêu cầu của mẹ là đến năm mười tám tuổi trưởng thành rồi, Mai Khôi mới có thể yêu đương, thì chỉ sớm hơn một chút xíu thôi, cậu có thể thuyết phục Mai Khôi, cứ coi như làm thực tập trước.

Nhưng Nghiêm Cẩn không ngờ được rằng, cậu vẫn chưa mở miệng hỏi xem Mai Khôi có thích cậu hay không, đã có người hỏi giúp cậu rồi. Người đó là Ôn Tử Kiều.

Ôn Tử Kiều là đứa trẻ thuộc Thần tộc, bố mẹ vừa khéo đều là đệ tử của Cửu Thiên Huyền Nữ rất tâm đắc, từ nhỏ cũng sống khá huênh hoang. Hôm đó cô bé muốn tỏ tình với Nghiêm Cẩn, nhưng bị Mai Khôi bất ngờ chạy cuống cuồng đến phá hỏng. Khi đó, Ôn Tử Kiều cảm thấy rất kỳ quái, liền tỉ mỉ quan sát hai anh em nhà này.

Chuyện Nghiêm Cẩn thương người em gái chẳng có gì để nói cả, lúc nhàn rỗi cậu đều sẽ ở cùng cô bé, điều này khiến Ôn Tử Kiều có chút cảnh giác. Cô nàng đã nghe ngóng rồi, hai người Nghiêm Cẩn và Mai Khôi không phải là anh em ruột, mà chỉ là Mai Khôi từ nhỏ đã được nuôi dưỡng ở nhà họ Nghiêm, trở thành con gái nuôi của họ. Trước đây cô bé cũng không phải là hàng ma sư, vẫn luôn theo học ở trường bình thường, sau này xảy ra sự việc bắt cóc con tin ở trường học, cuối cùng Nghiêm gia cảm thấy con nhà mình không thể học ở trường bình thường nữa, vẫn muốn bồi dưỡng đứa bé ấy theo hướng hàng ma sư, cho nên mới đưa vào trường Nhã Mã học.

Từ sau khi Mai Khôi đến trường học Nhã Mã, Nghiêm Cẩn không còn hứng thú với việc có bạn gái nữa. Ôn Tử Kiều đã phân tích rồi, chắc không phải là Nghiêm Cẩn có ý với Mai Khôi, bởi vì Mai Khôi sống trong nhà họ Nghiêm lâu như vậy rồi, nếu Nghiêm Cẩn có tâm tình này, vậy trước đó tại sao có thể qua lại với hết người bạn gái này đến người bạn gái khác, hơn nữa cậu còn đưa bạn gái về nhà, điều này chứng tỏ cậu vẫn rất vô tư với cô em gái. Còn về Mai Khôi, thì không dễ hiểu. Nghe nói Nghiêm Cẩn chia tay với mấy cô bạn gái đều bởi vì Mai Khôi ngáng chân từ bên trong. Bản thân Ôn Tử Kiều chẳng phải cũng gặp một lần rồi đó sao, còn chưa nói được ra lời thì đã bị Mai Khôi phá hỏng rồi.

Sau khi tỏ tình không thành, Ôn Tử Kiều đã mấy lần gặp Nghiêm Cẩn, cảm thấy thái độ của cậu đối với mình vẫn không tệ. Một lần hai người còn liên thủ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng lần nào Tử Kiều cũng không có cơ hội để nói chuyện tử tế với cậu, có điều theo cô nàng cảm thấy, cậu bị em gái bám quá chặt, cả ngày nói Mai Khôi thế này, Mai Khôi thế kia. Mà lần trước Tử Kiều muốn bày tỏ thái độ rõ ràng như vậy, Nghiêm Cẩn cũng không có ý cự tuyệt, nhưng Mai Khôi cuống quýt chạy đến kéo cậu chạy đi, cho nên cô nàng Tử Kiều bạo dạn suy đoán, vấn đề có lẽ nằm ở chỗ Mai Khôi kia.

Quả nhiên sự việc lần trước chưa qua được bao lâu, Mai Khôi liền cắt kiểu tóc giống như của mình. Điều này khiến trong lòng Ôn Tử Kiều thêm chắc chắn về điều mình suy đoán, cô nàng tìm cơ hội, gặp riêng Mai Khôi, lấy cớ là phụ đạo môn văn hóa cho cô bé, lúc đầu là dần dần tiếp cận, sau đó nói thẳng vào vấn đề.

“Mai Khôi, có phải cậu thích anh trai cậu không?”

“Đương nhiên rồi.” Mai Khôi thấy rất kỳ quái, người này chẳng phải là cô nữ sinh muốn tỏ tình với anh trai mình ư? Sao bỗng dưng lại hỏi kỳ quái như thế? Anh trai tốt như vậy, cô bé làm sao có thể không thích chứ.

Ôn Tử Kiều cười cười: “Vậy cậu đã từng hỏi qua, anh trai cậu có thích cậu không chưa?”.

“Điều này còn phải hỏi sao?”

“Đương nhiên phải hỏi rồi, nếu như Nghiêm Cẩn không thích cậu, cả ngày cậu bảo anh ấy ở cùng cậu, anh ấy không thể qua lại với những cô gái khác được, như vậy anh ấy sẽ rất buồn đó.”

Mai Khôi không hiểu, việc anh trai có thích mình không có quan hệ gì với việc anh trai có qua lại với bạn gái khác không. Họ đã ở bên nhau từ nhỏ, bạn gái của anh chẳng phải vẫn là thay hết người này đến người khác sao, hoàn toàn không thấy anh ấy buồn chán.

“Ồ, vậy về nhà mình sẽ hỏi anh ấy.” Ôn Tử Kiều cảm thấy câu trả lời này của Mai Khôi chẳng có thành ý gì, nên quyết định vẫn phải chỉ rõ ra một chút: “Mai Khôi, mình rất thích anh trai cậu, nếu như mình làm bạn gái của anh ấy, cậu có thể tiếp nhận không?”.

Mai Khôi nhíu chặt mày: “Nhưng anh trai nói anh ấy không thích cậu”. Ôn Tử Kiều cười cười, trong lòng càng chắc chắn hơn, nhìn xem, giống hệt như cô nàng nghĩ, tiểu công chúa này quả nhiên sẽ nói như vậy.

Ôn Tử Kiều cảm thấy mình không thể quá nôn nóng, gỡ chuông phải cần người buộc chuông, tâm tư của cô bé này cần phải khai thông một chút, đương nhiên không phải do mình làm, cô nàng đến tìm Nghiêm Cẩn.

Nghiêm Cẩn đang chuẩn bị tinh thần, chỉ cần Ôn Tử Kiều tỏ tình, cậu sẽ lập tức từ chối rõ ràng. Nhưng cậu hoàn toàn không ngờ rằng, người ta vừa mở miệng lại nói ra lời có thể làm cậu giật thót mình: “Tiểu Ma Vương, hôm trước em nói chuyện với em gái anh, cậu ấy nói cậu ấy thích anh”.

“Cái, cái gì?” Trái tim Nghiêm Cẩn đập loạn lên thình thịch thình thịch, Con Rùa Nhỏ lại thừa nhận với người khác là thích cậu?

Ôn Tử Kiều quan sát tỉ mỉ biểu cảm của cậu, đúng là cậu thật sự cảm thấy bất ngờ, cho nên trước đó cậu vẫn luôn cho rằng Mai Khôi quấn lấy cậu chỉ là em gái nhõng nhẽo thôi phải không? “Anh không biết sao? Là chính miệng cậu ấy nói với em đó.”

“Thích anh? Thật sự chính miệng em ấy nói ra sao?”

“Đúng vậy. Chuyện này, anh vẫn nên đi xử lý một chút thì hơn.”

“Đúng, đúng, đây là chuyện lớn, rất quan trọng. Cảm ơn em, anh đi trước đây. Anh đi xử lý một chút.” Nghiêm Cẩn không kìm được kích động, chạy lướt đi giống như một cơn gió.

Ôn Tử Kiều vê cằm nhìn theo bóng lưng Tiểu Ma Vương, chờ mong cậu nhanh chóng giải quyết xong chuyện này, như vậy, cô nàng mới có thể nghiêm túc tỏ tình với cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.