Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 74: Chương 74: Báo Hiệu




- Sư phụ, đệ tử cũng là thuận theo lời thề các đời, đều muốn phát dương hiền đức của phái Trịnh Đô ta, chuộc lại những món nợ máu năm xưa!

Sùng Thiên Vân tiếp đến đứng dậy gãi đầu nói, nhìn qua như một đứa trẻ hối lỗi, vừa được thưởng quà.

Đoạn Bá Hùng đem ánh mắt thưởng thức nhìn Sùng Thiên Vân vài cái, rồi chuyển rời sang nhìn Vũ Minh, con mắt đánh giá hắn vài phần, hỏi:

- Vị tiểu hữu này là từ thế giới bên ngoài vào đây ư? Vậy xin cho lão hủ hỏi bên ngoài đang là triều đại nào, do ai cai trị?

Đoạn Bá Hùng này đặt ra câu hỏi, tương tự như Sùng Thiên Vân lúc trước hỏi, Vũ Minh biết là ý vị của ông, cũng là muốn hỏi cho tường tận sự tích năm xưa sau khi Bát kì phái quy ẩn, lại hướng đôi mắt nhìn về Nguyễn Gia Lương, cho anh ta giải thích một phen.

Nguyễn Gia Lương hiểu ý, đoạn cùng với Đoạn Bá Hùng ở một chỗ đàm đạo. Đoạn Bá Hùng nghe Nguyễn Gia Lương kể một phen cổ sử, không ngừng gật gù, thi thoảng đôi mắt sáng lên lộ vẻ khó tin.

Vũ Minh để Đoạn Bá Hùng với Nguyễn Gia Lương lại với nhau, lại qua chỗ Liễu Bảo Trang, thăm khám qua sức khỏe nàng một chút:

- Bảo Trang, cô sao rồi?

Vũ Minh nở nụ cười thân thiện, lúc này vẻ đẹp trai của hắn lại tỏa ra rực rỡ như một vị nam thần, đều muốn thu hết trái tim của các vị nữ nhân. Liễu Bảo Trang đôi mắt trong veo, tỏ vẻ mê luyến, nhìn hắn.

Bốp!

- Ai nha!

Vũ Minh choáng váng kêu lên, ôm mặt nhăn nhó. Đột nhiên Liễu Bảo Trang đem một cái tát vào mặt hắn như trời giáng, Vũ Minh chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Liễu Bảo Trang liền một mạch đứng lên, không thèm nói chuyện với hắn đi về chỗ Giáo sư Cao Tự, coi hắn như không khí.

Vũ Minh: “…”

“Đồ thần kinh có vấn đề!”. Trong bụng hắn chửi rủa, xoa mặt. Hắn vẫn rất không hiểu đôi má đẹp trai nam tính của mình đã gây ra những vấn đề gì, đã đắc tội gì mà lại bị yêu thương bằng một nhát tát mãnh liệt đến như vậy.

Nữ nhân thật quá khó hiểu, Bảo Trang này thường ngày đều rất đanh đá, yêu giận thất thường, đều thích tra tấn người khác như vậy.

Vũ Minh cũng không thèm quan tâm đến nàng nữa, nếu đã có thể đánh người mạnh như vậy, chứng tỏ nàng hoàn toàn khỏe mạnh rồi. Hơn nữa vừa rồi nhìn nàng rời đi, còn bước đi rất dứt khoát khỏe mạnh, xem ra nàng tát mình cũng là vì muốn chứng minh đây.

Vũ Minh đem nắm đấm đặt lên trước mặt, đôi mắt tí hý dùng nắm đấm gõ gõ vào hình ảnh Liễu Bảo Trang trước mắt, trong lòng gào lên: “Bộ cô hết cách chứng minh mình khỏe mạnh hay sao mà phải đánh tôi! Gừ, chờ đấy!”

Vũ Minh phủi mông một cái, hất cằm quay mặt đi, không thèm để ý đến tiểu hung thần thất thường này. Có vẻ như sau khi bị Ngân thi cắn, sở thích biến thái của nàng là đánh người cũng đã tăng lên nhiều.

Mê lộ mờ ảo một đường kia, sau khi tất cả mọi người đều đã ở trong đoạn trường phái Trịnh Đô, liền khép lại, là một vùng sương mù mờ ảo. Lúc này tất cả mọi người đều giống như trong một khuôn viên hòn đảo âm u, bên ngoài chính là biển khơi trắng xóa sương mù.

Vụt vụt!

Bốn tiểu đạo sĩ thông báo cho bốn vị Cung Phụng xuất hiện, lúc này cũng đã trở lại, đem theo bốn ngọn hỏa tiễn hướng lên trời bắn.

Chiu chiu!

Hỏa tiễn bắt lên, cũng là vừa lúc ánh chiều tà chấm dứt, phủ xuống là một màn đêm đen tối âm u.

Hỏa tiễn vừa mới bắn lên trời xong, chẳng mấy chốc, cả đỉnh Phù đều vang lên những tiếng chuông ngân boong kéo dài.

Boong boong!

Vũ Minh rất hiếu kỳ về hành động này của tiểu đạo sĩ, lại không muốn làm phiền Sùng Thiên Vân nghỉ ngơi nên hắn tiến đến gần một vị tiểu đạo sĩ, kéo người này lại gần, hỏi:

- Tiểu huynh đệ, các ngươi bắn hỏa tiễn làm gì vậy?

Tiểu đạo sĩ nói:

- Trưởng môn ra lệnh, toàn bộ đệ tử phái Trịnh Đô tập trung ở dưới đoạn trường. Vừa rồi bọn ta bắn bốn ngọn ám tiễn là để triệu tập bọn họ lại đây!

Vũ Minh cười cười gãi gãi đầu, nhìn hướng lên trời, bốn ngọn ám tiễn đã dần tắt lụi, mà tiếng chuông vẫn không dứt, vang boong boong rất dài từ khắp mọi hướng.

Vũ Minh lại hỏi:

- Tiểu huynh đệ, rốt cuộc là môn phái của các người có bao nhiêu cái chuông? Tại sao ta nghe khắp nơi đều thấy tiếng chuông vậy?

Tiểu đạo sĩ nở nụ cười, lại có vẻ tự mãn nói:

- Không giấu gì tiểu anh hùng, đạo đồ phái Trịnh Đô ta rất nhiều, bình thường phân bọn họ ra làm đệ tử ở bốn các ở khắp nơi phân bố tu luyện võ học. Nhưng mà chỉ có khi nào hoàn thành nhiệm vụ thì mới quay lại chỗ các chủ nhận lấy mật quyết tu luyện với cả đan dược phụ trợ mà thôi. Tính ra mỗi các chủ có đến hơn sáu trăm đạo đồ, mà cứ mười đạo đồ lại ở trên một ngọn tiểu sơn nhỏ ở núi Phù này sở hữu một chiếc chuông. Ngươi vừa nghe thấy nhiều tiếng chuông như vậy, cũng là do các đạo đồ ở các ngọn tiểu sơn đang đánh chuông báo lẫn nhau về lệnh triệu tập của trưởng môn đấy!

Vũ Minh hơi kinh ngạc kêu lên:

- Sáu trăm đệ tử dưới một vị Cung Phụng là các chủ? Vậy toàn môn phái các ngươi phải có đến hơn hai ngàn bốn trăm người ư?

Tiểu đạo sĩ gật đầu vẻ không quá ngạc nhiên nói:

- Đúng vậy! Có thời điểm, đạo đồ của phái Trịnh Đô ta lên đến năm ngàn người, không có gì là kì lạ!

Vũ Minh: “…”

Vũ Minh lại hỏi tiếp:

- Thứ cho ta thô lỗ, nhưng mà nhiều đệ tử đến như vậy, ta vẫn không hiểu các ngươi phân chia thứ bậc như thế nào trong môn phái?

Vũ Minh cũng muốn tìm hiểu qua tổ chức một môn phái Võ học có khác gì môn phái Tu Chân ở Đông Á Đại Lục hay không, chỉ là hắn tiện đây nên mới hỏi qua một chút.

Tiểu đạo sĩ vân vê cằm một chút, trầm mặc mà nói:

- Tính về bối phận, ta chính là đệ tử đời thứ ba, nên mới được đi theo hầu Trưởng môn, tính trong môn phái, là sư huynh sư thúc của không ít người. Người mới nhập môn, đều dưới lệnh của các chủ đi luyện thể, gọi là đệ tử đời thứ năm. Khi đã nhận được một vị sư phụ là đệ tử đời thứ ba, liền được gọi là đệ tử đời thứ tư. Đệ tử đời thứ hai, chính là trực hệ của các vị sư huynh sư thúc và Trưởng môn. Còn tính như trưởng môn và đồng liêu, chính là đệ tử đời thứ nhất trực hệ các chủ là các vị Cung Phụng.

Vũ Minh trong đầu ong ong lên một trận mịt mù, đạo sĩ này nói cái gì mà quá khó hiểu. Cuối cùng sắp xếp lại, hắn cũng hiểu đại ý, là trong Trịnh Đô này phân làm năm tầng đệ tử, mà đệ tử đời thứ nhất là có bối phận cao nhất sẽ được thừa hưởng tư cách tranh vị trí Trưởng môn.

Hơn hai ngàn bốn trăm đạo sĩ, đều tu luyện võ đạo, trong Hoàng Liên Sơn này thưa thớt người đến như vậy, làm sao phái Trịnh Đô lại có thể thu được nhiều đệ tử đến như thế?

Đối với điều này, Vũ Minh cũng cần một câu trả lời, lại hướng tiểu đạo sĩ mà hỏi.

Tiểu đạo sĩ không giấu giếm, liền cười mà chỉ về phía sau đoạn trường nói:

- Tiểu anh hùng ở thế giới bên ngoài cũng không biết, bên trong đạo trường, ở sau một rặng núi, là nơi có vô vàn sơn thôn cư trú. Những sơn thôn này đồng thời được lập lên khi cả tám phái di chuyển vào đây. Đa phần đều là gia quyến của các phái, phân tán khắp thế giới Hoàng Liên Sơn. Phần lớn chính phái đều lựa chọn đệ tử trực hệ ở những nơi này, mà tà phái, lại không dễ dàng tìm kiếm đệ tử như vậy, vì sơn thôn này đều nằm sau các chính phái trấn thủ, cho nên tà phái như Bà La Đạo, hiếm hoi mới có thể có được đệ tử để nối hệ.

Vũ Minh gật đầu, ra là như vậy. Hắn mải nói chuyện với tiểu đạo sĩ quên mất không để ý đến thời gian, đến khi bụng hắn reo lên một tiếng, tiểu đạo sĩ mới chú ý mà nói:

- Quên mất không nhắc qua tiểu anh hùng, vừa rồi mọi người đều đã được trưởng môn bố trí chỗ nghỉ, nơi ăn uống ở các am tịnh. Ngươi lại ở đây hỏi ta nên đều không biết, ta còn có chút sự vụ nên không dẫn ngươi đi được, ngươi cứ đi về hướng kia rồi sẽ thấy mấy cái am nghỉ chân.

Vũ Minh lúc này mới giật mình, hắn nghoảnh đầu nhìn lại, quả nhiên đoàn người khảo cổ không còn một ai đứng ở đạo trường nữa cả. Nhiều người như vậy, đi từ lúc nào?

Vũ Minh vỗ lên trán đến bốp một cái, lại yêu thương khuôn mặt nặng nề, hướng tiểu đạo sĩ nói:

- Vậy ta đi trước!

Tiểu đạo sĩ gật gật đầu, lại hướng phía sau đạo trường nhìn về. Lúc này tiếng chuông boong boong vẫn kéo dài không dứt, càng ngày càng nhỏ, nhưng chuông đánh lâu như vậy, bao giờ mới hết?

Vũ Minh tặc lưỡi một cái, cũng không biết phái Trịnh Đô này có đến bao nhiêu ngọn tiểu sơn, đánh đến hết đêm nay có xong hay không? Sự kiện Trưởng môn phái Trịnh Đô này triệu tập toàn bộ để tử, một trận sống mái với phái Bà La, xem như là hiếm, bằng không cũng không cần phải huy động dọa người như vậy.

Hắn nhìn nhìn về lối mòn nhỏ phía trước tiểu đạo sĩ vừa mới chỉ, lại vỗ trán một cái nữa nói:

- Liễu Bảo Trang, đi cũng không thèm gọi tôi, giận thật ư?

Hắn treo bộ mặt đen thui đi vào lối mòn, liên tục rủa lên những câu khó nghe. Nghĩ kĩ lại, từ khi đi chung với Liễu Bảo Trang này, hắn đã chửi thề nhiều lên không ít, tính cách hình như bị biến đổi diện rộng rồi.

Khi Vũ Minh vừa bước chân vào khu am tịnh mà đoàn khảo cổ đang nghỉ chân. Mọi người lúc này hình như cũng đã ăn sắp xong. Tất cả đều quay quanh nhau rất đông ngồi kể chuyện, lại nướng thịt lợn rừng xắt từng miếng thơm giòn bỏ vào miệng, một số Tiến Sĩ đều lôi một vài vị tiểu đạo sĩ ra đàm đạo. Dường như tất cả mọi người đều say xưa với những điều mình đang làm, đều quên mất vị Cố Vấn trẻ tuổi mà trước khi vào đây tất cả đều sùng bái đến phát điên, đều coi là thần tượng. Nhưng mà dù là thần tượng, cãi nhau nhiều rồi, nhìn nhiều cũng thấy quen mắt rồi, cho nên ai cũng đều coi hắn như không khí.

Vũ Minh lủi thủi chọn một chỗ ngồi xuống, đem nốt chỗ thịt lợn nướng bỏ vào miệng, đôi mắt hậm hực nhìn Liễu Bảo Trang.

Liễu Bảo Trang dường như cũng biết là hắn đang nhìn nàng, nhưng mà sao vậy? Nàng một mực mặc kệ hắn không thèm quan tâm, Vũ Minh gãi đầu vẫn không hiểu, mình đã làm ra chuyện gì thương thiên hại lý, khiến cho cái đồ đáng ghét thường ngày bám theo mình, đến bây giờ gây sự cũng không còn hứng thú nữa.

Hắn bỏ mấy miếng thịt lợn vào miệng nhai ngấu nghiến, quá chừng, mùi mỡ lợn ợ lên cổ họng. Vũ Minh phồng mồm trợn mắt, mắc nghẹn, quăng miếng xương lợn đang gặm dở. Vật lộn, hơi thở như muốn tắc nghẽn, đúng lúc này lại vừa hợp có cốc nước chìa ra trước mặt hắn. Vũ Minh không khách khí liền chớp lấy cốc nước bằng bi đông, uống nước ùng ục xua tan cục nghẹn trong cổ.

Uống xong ngụm nước, hắn thở phì phò, lại đem miếng thịt đưa tiếp vào miệng, ngẩng đầu lên nói:

- Cám ơn nha!

- Không cần phải cám ơn!

Giọng nữ nhỏ nhẹ nói, Vũ Minh mới để ý kĩ, thì ra là bác sĩ Lương Hồng Ngọc.

Vũ Minh nói:

- Lương Hồng Ngọc, sao chị cũng ở đây?

Cốp!

Lương Hồng Ngọc gõ vào trán hắn một cái, nói:

- Tôi không ở đây thì lại ở đâu? Cậu xem, đến ăn cũng cần phải vội vàng như vậy, sắp mắc nghẹn rồi!

Lương Hồng Ngọc níu vai hắn, vô tình đôi gò bồng đảo áp xát vào lưng hắn mềm mại, co giãn, đàn hồi, non mơn mởn trơn mịn. Hai mắt Vũ Minh phát sáng, từ lỗ mũi đã thấy âm ấm, cạnh mép thè lưỡi ra đã thấy có chất lỏng mằn mặn, mắt nhìn xuống là một dòng màu đỏ.

“Máu”, Vũ Minh hét lên trong đại não, hơi thở phừng phừng, sức hấp dẫn của đại mỹ nhân y khoa này quá dọa người rồi. Từ nhỏ đến lớn, đây chính là lần đầu tiên hắn chảy máu mũi như vậy a.

Hơi thở thơm như lan ngọc, bàn tay nhỏ nhẹ nắn vào ngực hắn nói:

- Hôm nay trời rất nóng!

Đại mỹ nữ y khoa này tự nhiên có hứng thú với mình? Vũ Minh đầu óc oanh long, không ngờ đúng là như vậy, Lương Hồng Ngọc này tính ra có hơi lớn tuổi, nhưng mà nhan sắc lại vô cùng mặn mà, hành động chín chắn mê người, khuôn mặt thuần thục băng sương. Nàng rất có thể là qua đoạn thời gian chăm sóc Liễu Bảo Trang, sinh ra cảm tình với hắn, lại nhiều lần thấy hắn uy phong thể hiện, nên đã âm thầm siêu lòng. Hôm nay nhân thấy hắn băng ra một chỗ lủi thủi một mình không ai chú ý nên cắn răng làm liều. Phụ nữ đã có tuổi, ham muốn lâu không đáp ứng liền không thể kiềm chế. Hơn nữa với bộ dạng soái ca của hắn, làm sao có thể không có cảm tình?

Lương Hồng Ngọc cũng biết qua đoạn chuyện của Liễu Bảo Trang với Vũ Minh, hai người thường ngày quấn quít lấy nhau, Lương Hồng Ngọc cũng rất cảm thấy không hài lòng. Không biết giữa hai người này xảy ra chuyện gì, nhưng mà hôm nay nhân cơ hội hai người họ rạn nứt tình cảm, cô phải chớp lấy cơ hội chinh phục cậu em nhỏ tuổi này một phen.

Lương Hồng Ngọc năm nay mới hơn ba mươi một chút, tính ra cũng hơn Vũ Minh đến tám chín tuổi, nhưng mà khuôn mặt nàng lại vô cùng trẻ đẹp, nhìn qua không hề có chút nào già nua. Bình thường nếu không phải đám Tiến Sĩ trẻ tuổi thích Liễu Bảo Trang, thì cũng là đem con mắt đều đặt cả vào đại mỹ nữ y khoa này. Không ít người đều tỏ ra thèm muốn nhỏ rãi, nhưng mà tất cả đều thua một tên oắt không bằng cấp thao thao bất tuyệt là Vũ Minh.

Nếu để cho đám Tiến Sĩ kia biết được, Vũ Minh này không chỉ đã cướp mất Liễu Bảo Trang trước mặt bọn họ, mà ngay cả lựa chọn dự phòng theo đuổi là Lương Hồng Ngọc này, cũng tự động chạy theo hắn, khối kẻ sẽ phải dậm chân xuống đất, chửi bới lên trời, nước miếng tung tóe thống hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.