Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 6: Chương 6: Quật Cường Mà Đứng Lên




Sinh Cơ Tạo Phách Đan, tên như ý nghĩa, cải tạo thể phách, cường thân kiện thể. Phục dụng một khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan này tuy không thể khiến đôi chân bị bại liệt của hắn hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng ít ra cũng có thể khiến hắn miễn cưỡng đứng được, cộng thêm quá trình rèn luyện thân thể, ít lâu nữa hắn sẽ có khả năng đi được.

Vì là đan dược cấp thấp nên Sinh Cơ Tạo Phách Đan dược lực không mạnh, không thể một lần trị khỏi tận gốc. Nhưng đối với Vũ Minh mà nói Sinh Cơ Tạo Phách Đan lúc này đối với hắn chẳng khác gì tiên đan rượu dược. Y học hiện đại Địa Cầu đối với đôi chân của hắn đã hết thuốc chữa, thế nhưng đối với một Luyện Đan Sư như hắn chuyện này lại hết sức đơn giản. Nếu không phải Địa Cầu thiếu thốn Thiên Địa Linh Khí, chỉ sợ một lần luyện đan đã có thể khiến hắn trực tiếp đứng dậy di chuyển bình thường.

Cầm khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan trong tay, lúc này Vũ Minh đã quyết định chuẩn bị sử dụng. Trải qua hai ngày tĩnh dưỡng, cộng thêm liên tiếp vận chuyển Tì Thần Bổ Quyết, thân thể Vũ Minh lúc này đã đến trạng thái hoàn hảo nhất để phuc dụng Sinh Cơ Tạo Phách Đan. Hồn THể của hắn cũng đã ngưng thực thêm ở một mức nhất định, khiến cho quá trình phục dụng hắn có thể điều động linh dược một cách linh mẫn hơn. Phát huy tối đa dược lực của Sinh Cơ Tạo Phách Đan vào đôi chân phế liệt kia.

- Bắt đầu thôi!

Vũ Minh hít một hơi dài, trấn tĩnh toàn thân rồi nhanh chóng ném khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan vào miệng. Mắt lấp tức nhắm nghiền dưỡng thần, Sinh Cơ Tạo Phách Đan vừa chạm vào lưỡi của Vũ Minh đã lập tức tan rã, hóa thành một dòng nước thuốc ấm áp chảy xuống cuống họng của hắn.

Một cảm giác thư thái bắt đầu tràn ngập khắp cơ thể Vũ Minh, hắn có cảm giác muốn thả lỏng bỏ mặc. Nhưng Vũ Minh ý thức được lúc này là lúc tối quan trọng nhất, hắn không thể bỏ mặc mọi chuyện. Hắn cần phải nhanh chóng khống chế dược lực toàn bộ tập trung vào đôi chân. Lúc này cảm giác thư thái cũng dần giảm bớt, thay vào đó là cảm giác nóng rát đau nhức bành trướng ở đôi chân Vũ Minh.

Dược lực đã có tác dụng, đôi chân teo quắp khô héo lâu ngày của Vũ Minh lúc này nom đã có sinh cơ hơn, hơn nữa cũng có cảm giác nó đang phình trướng lên một mức nhất định. Tuy mắt thường khó có thể thấy ngay nhưng Vũ Minh cũng đã cảm giác được. Cảm giác đôi chân nóng rát khiến Vũ Minh đau nhức đến cực độ, thế nhưng hắn vẫn phải cố gắng cắn răng chịu đựng. Chỉ cần vượt qua quá trình này là hắn có thể đứng lên được rồi. Từng tia gân guốc màu xanh hằn lên trên hai thái dương của Vũ Minh, những dòng mồ hôi ướt nhẹp chảy dài.

- Hư…. Ưa a a a!

Vũ Minh đau đớn hét to lên một hơi dài, lúc này đây là lúc hắn đau nhức nhất. Nhưng cũng chính lúc này đây lại là lúc hắn cảm giác phấn khích nhất, hắn biết đã đến lúc rồi. Vũ Minh dồn hết sức bình sinh một hơi điên cuồng gồng lên đứng dậy, cứ mỗi một centimet hắn nâng cao thân thể là lại có những tiếng cành cạch từ bó cơ. Hắn cần phải làm như vậy, bởi vì chỉ có như vậy mới khiến dược lực phát huy tối đa tác dụng xuống các vùng cơ. Quá trình khống chế dược lực không chỉ dựa vào tinh thần Hồn Thể mà còn phải dựa vào cả thân thể nữa.

- Vũ Minh!!

Choang!

Miêu Yến nghe thấy tiếng Vũ Minh hét lơn như vậy liền vội vã chạy đến, nhưng đập vào mắt cô là cảnh tượng Vũ Minh lúc này như bị ma quỷ ám nhập. Gân xanh nổi đầy thân mình, ánh mắt Vũ Minh vậy mà đỏ như máu quay ra nhìn cô, miệng hắn cắn chặt nhe hai hàm răng trẳng ởn ra ngoài. Dường như hắn đang rất đau đớn, Miêu Yến thấy cảnh tượng này lập tức giật mình khiến chiếc bình hoa bên cạnh đã bị cô trong lúc loạng choạng đánh vỡ.

- Miêu Yến! Đỡ mình đi lại, MAU LÊN!

Vũ Minh trong cơn đau nhức vẫn cố gắng nói và hét lớn, Miêu Yến lúc này mới sực tỉnh lại trong sợ hãi. Lúc này cô mới ngạc nhiên nhận thức được ra rằng Vũ Minh, hắn đang đứng. Vũ Minh, người bạn bị tàn phế đôi chân bao nhiêu năm nay cuối cùng như vậy mà lại phát sinh kì tích. Hai dòng nước mắt chảy dài, Miêu Yến đơ cứng toàn bộ thân thể, tay cô bụm vào đôi môi nhỏ xinh khóc nức lên.

- Hức hức, Vũ Minh!

- Cậu còn làm gì đấy, Mau Lên!

Vũ Minh lúc này như đã không chịu nổi nữa, bèn cố gắng lấy hết sức bình sinh hét lên một lần nữa. Hắn thở hổn hển những hơi kéo dài như thoi thóp. Miêu Yến lúc này mới cố gắng kiềm chế nhanh chóng lao đến đỡ lấy cánh tay Vũ Minh. Cũng may Vũ Minh không có nặng lắm, Miêu Yến tuy thân thể yếu ớt nhưng cũng đủ sức chống đỡ thân hình gầy gò của Vũ Minh. Vũ Minh lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm thả lỏng thân thể. Hắn đã đứng được dậy rồi.

Nhờ có Miêu Yến chống đỡ thân thể, Vũ Minh lúc này mới có thể thoái mái một chút. Cố gắng điều tiết trạng thái thân thể, Vũ Minh lúc này mới có đủ sức để thì thào.

- Miêu Yến... Cậu… Cậu đỡ mình đi lại một chút… Vài bước thôi cũng được!

Vũ Minh nói xong một câu, gân xanh trên khuôn mặt lại nổi lên, vì hắn gắng sức nói nên cơn đau lại ập đến. Miêu Yến lúc này vẫn đang sụt sùi khóc nức như một đứa trẻ, rất đáng yêu, đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn Vũ Minh thương cảm, cô nhẹ gật đầu một cái rồi hít một hơi dài.

- Hư… Ưa a a a!

Vũ Minh lại cắn chặt răng đau nhức thét lên, tiếng thét kéo dài. Bước đi đầu tiên của hắn đau nhức như có hàng vạn chiếc kim đâm, đôi chân yếu ớt oặt ẹo trực như muốn lập tức gục. Miêu Yến thấy như vậy thì lại càng khóc to hơn, nước mắt chảy dài sụt sùi. Thế nhưng cô không dám lau nước mắt, hai tay vẫn không dám buông tận lực chú tâm dồn sức đỡ Vũ Minh.

Mỗi bước đi là hàng vạn nỗi đau, như dằng xé muốn bạo nát đôi chân kia. Nhưng Vũ Minh vẫn gắng sức chịu đựng, đôi mắt đỏ gắt, thỉnh thoảng ứa ra một vài giọt nước mắt vì quá đau đớn.

Quá trình kia trải qua như nghiêm hình địa ngục, thống khổ vạn phần. Thế nhưng Vũ Minh cũng không có dám dừng lại, bước được hơn mười bước, lúc này Vũ Minh mới cảm thấy sự đau nhức đang có xu thế giảm bớt. Hắn hòa hoãn một hơi khựng lại, thở đều hổn hên nhìn Miêu Yến, hắn như vậy mà trong cơn đau vẫn nở một nụ cười nhìn cô.

- Còn cười được!

Miêu Yến như ủy khuất dọng thỏ thẻ nói, ánh mắt long lanh kia không ngừng chớp động. Lát sau, khóe miệng Miêu Yến cũng bất giác co giãn, cô như vậy cũng không nhịn được cười theo hắn. Vừa cười vừa khóc, Vũ Minh thật không biết xử lý sao cho thỏa đáng, giơ bàn tay yếu ớt nhéo khuôn mặt đáng yêu kia một cái.



Trải qua bốn năm ngày luyện tập, Vũ Minh lúc này đã có thể đi đứng chậm chạp trong khoảng cách ngắn. Còn cô nàng Miêu Yến mấy hôm nay thì vui mừng lắm, lúc nào cũng toe toét nở nụ cười, ríu rít như chim họa mi. Làm việc gì cũng trước hết phải ngó quá nhìn Vũ Minh một cái, cô thực sự mong muốn đây không phải là giấc mơ. Để cho chắc chắn, mỗi sáng cô nàng còn bắt Vũ Minh nhéo má một cái thật đau, chứng tỏ đây là hiện thực mới vui vẻ sách túi đi làm.

Ngày qua ngày cứ như vậy, cũng đã trôi qua được hơn một tháng. Lúc này nhờ khả năng tĩnh dưỡng thân thể, cộng thêm Vũ Minh ăn khỏe như trâu húc mả. Thân thể hắn cũng đã có da có thịt hơn, làn da trắng sáng bóng khỏe khoắn, cách tay yếu ớt ngày nào cũng đã rắn chắc và có bắp. Đôi chân hắn cũng đã không còn teo quắp nữa, nhờ luyện tập liên tục. Cộng thêm trong khoảng thời gian này hắn đã phục dụng thêm hai khỏa Sinh Cơ Tạo Phách Đan nữa, lúc này dược lực không còn mấy tác dụng hắn mới dừng lại.

Trong phạm vi nội căn biệt thự này hắn đều đã có thể đi tới, cảm giác cũng khỏe khoắn hơn trước đây không ít. Anh chàng Vũ Minh của chúng ta bây giờ trông đã đẹp trai hơn một tháng trước rất nhiều. Hai má căng lên đều đặn, sống mũi cao kiểu những anh chàng cao bồi. Cơ thể cũng đã đều đặn thớ thịt, cộng thêm chiều cao cũng khá vào khoảng mét bảy sáu. Mái tóc vì lâu nay không cắt nên quá dài, Vũ Minh bèn phái búi cao lên giống như lúc ở Đông Á Đại Lục, việc này đối với hắn không quá khó khắn, thậm chí hắn búi tóc còn rất đẹp. Hại hắn suốt ngày bị Miêu Yến làm phiền cũng đòi bắt chiếc búi tóc cho cô nàng, Vũ Minh chỉ bèn cười khổ, cũng may hắn biết vài kiểu tóc cho nữ nhân ở Đông Á Đại Lục vận với tiên y thì rất đẹp, lúc này mới làm cô nàng hài lòng không đòi hỏi.

- Miêu Yến à!

Vũ Minh bất giác gọi một tiếng, Miêu Yến đang như một chú mèo lười làm nũng nằm trườn trên đôi chân của Vũ Minh cũng phải tròn xoe đôi mắt tiểu Loli nhìn lên.

- Hiện tại chân mình cũng đã đỡ hơn nhiều rồi, mình muốn tuần tới rời khỏi đây!

- Rời khỏi đây ư, cậu muốn đi chơi à? Vậy để cuối tuần mình đưa cậu đi nhé!

Miêu Yến vẫn lười nhác chẳng chịu nhúc nhích rời khỏi đùi của Vũ Minh, hai tay vẫn trườn dài, không hiểu tại sao khi ở bên Vũ Minh cô có một cảm giác rất thoải mái. Cảm giác như chỉ cần như vậy hết thảy mọi thứ đều không thể làm cô sợ hại, rất an toàn.

Vũ Minh nhè nhẹ lắc đầu:

- Cậu hiểu rất rõ ý mình mà, không phải chỉ đi một chút. Mình muốn rời hẳn khỏi căn nhà này, kiếm một công việc và một cuộc sống mới!

- Cậu ghét mình à? Hay là sợ mình không nuôi nổi cậu!

Miêu Yến từ từ nhổm dậy, miệng lắp bắp sợ hãi, đôi mắt long lanh tròn xoe như trực muốn khóc. Vũ Minh rời xa cô, chuyện này trước nay cô chưa từng nghĩ đến, bây giờ nghe qua, có chút không muốn. Vũ Minh lại bật cười, nhéo má cô nàng một cái.

- Ngốc ạ, ai bảo mình ghét cậu, ai bảo mình sợ cậu không nuôi nổi mình! Chỉ là, mình cũng đã lớn rồi, hơn nữa cũng cần phải tự lập, sống bám mãi vào cậu sao được. Hơn nữa, mình cũng muốn phát triển sự nghiệp của riêng mình!

- Ưm!

Miêu Yến chỉ khẽ gật đầu một cái. Vũ Minh tiếp tục nhe nhởn cười, bàn tay khẽ vuốt những sợi tóc mỏng manh đẹp đẽ của Miêu Yến. Một mùi thơm nhè nhẹ bay ra, hắn sẽ nhỡ kĩ mùi hương này. Cô bạn bé bỏng đáng yêu này khiến hắn thực không nỡ rời xa, nhưng hắn còn một cuộc đời. Còn mối thù phải trả, chính đó là lý do khiến hắn gồng mình đau đớn để sống.

Trong khoảng thời gian một tháng Vũ Minh cũng đã tiếp nhận được rất nhiều kiến thức, những lúc rảnh rỗi hắn đều đọc sách. Rất nhiều lĩnh vực hắn đều khám phá qua, nhưng có hai thứ khiến Vũ Minh đặc biệt quan tâm, đó chính là Vũ Khí và Lịch Sử. Vũ Khí của Địa Cầu vậy mà khiến hắn có nhiều hứng thú, hắn cũng thật sự nể phục trí thông minh của nhân loại Địa Cầu. Trong điều kiện không có Thiên Địa Linh Khí, vậy mà cũng phát minh ra nhiều loại vũ khí đáng sợ. Những loại Vũ Khí này chỉ cần đơn giản đặt một món ở Đông Á Đại Lục thôi, chỉ sợ ngay cả Thượng Đạo Học cấp bậc như hắn trước đây cũng không chịu nổi một kích.

Tỉ như một chiếc súng máy M60 của Mĩ chỉ cần một cái, đem ra đánh nhau e rằng có mấy chục tu luyện đạo nhân cấp bậc Thượng Đạo Học như hắn cũng phải ôm hận mà chết. Hay như khẩu TT-33 của Liên Xô, rất gọn nhẹ, tuy độ chính xác không cao nhưng so với quang tiễn thì uy lực hơn nhiều. Nhanh gọn lẹ, không tốn sức, chỉ cần một cái bóp cò đã có thể lấy mạng đối thủ không chút phí sức.

Nếu sau này có cơ hội, hắn nhất định phải đem một ít súng đạn về Đông Á Đại Lục phổ biến, đảm bảo còn kiếm được không ít sinh ý. Còn về lịch sử cũng khiến hắn rất hứng thú, Địa Cầu đối với hắn chỉ là một giới diện nhỏ bé. Thế nhưng lại có không ít tư liệu, trong lịch sử các triều đại xa xưa của Địa Cầu cũng tồn tại thế lực siêu nhiên hư trần thoát tục. Có phật đạo, có tu chân đạo, có tiên đạo, có võ học đỉnh cao.

Điều này so ra đối với Đông Á Đại Lục cũng không kém phần phong phú. Điều tạo cho hắn hứng thú lớn nhất là lịch sử có từng nhắc qua, một số đế vương sau khi chết đi tuẫn táng theo lăng mộ của mình không ít bí tàng có liên quan đến tiên đạo. Thứ này đối với hắn rất hữu dụng, có thể vì vậy mà hắn tìm kiếm được con đường tu luyện của mình. Ở Địa Cầu thiếu thốn tài nguyên như vậy thì mỗi một thông tin nhỏ nhoi đều chẳng khác gì báu vật đối với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.