Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 89: Chương 89: Trưởng môn nhậm (4)




Lạc Dao hai mắt sáng lên, phấn khích thèm thuồng, cả đời gã chính là chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào xinh đẹp đến như vậy. Phần lớn những nữ nhân ở sơn thôn xung quanh, ăn mặc cực kỳ luộm thuộm, mà làn da cũng không có được mịn mà như mỹ nữ gã nhìn thấy trước mặt này.

Mà mỹ nữ mà gã nhìn thấy trước mắt, không ai khác lại chính là Liễu Bảo Trang, nàng đang ngồi vẩn vơ một chỗ, con mắt buồn rười rượi. Hai hôm nay chính là không thấy bóng dáng Vũ Minh, nàng cảm thấy cực kỳ lo lắng, nàng đem lọn tóc xoắn đi xoắn lại nghịch ngợm mà vẫn không hết buồn chán. Trong đầu liên tục vang lên những âm thanh: “Vũ Minh, à anh ăn cơm chưa? Không có anh ở đây, tôi liền tìm ai mà gây sự nhỉ!” Liễu Bảo Trang, chính là đang rất nhớ Vũ Minh, bởi vì khi ở bên hắn, cô luôn có một loại cảm giác như được bao bọc, chở che, hết sức an toàn và thoải mái. Mỗi khi cô tỏ ra đáng ghét làm phiền hắn, thực ra không phải là do tính cách của cô như vậy đâu, mà là vì khi nhìn thấy Vũ Minh hắn tức giận, cô cảm thấy khuôn mặt soái ca của hắn rất đáng yêu.

Liễu Bảo Trang ngồi vẩn vơ ngồi một mình, cô lại không ngờ được rằng lúc này đang có một cặp mắt lang sói nhìn cô hau háu, hận không thể ăn tươi nuốt sống mình.

Liễu Bảo Trang ngồi một mình, thi thoảng mặt buồn, thi thoảng lại cười lên khúc khích, nghĩ lại những chuyện cũ, chính ra cũng có rất nhiều cái thú vị.

Mà khi Liễu Bảo Trang cười, khuôn mặt lại càng xinh đẹp, làn da trắng bóc, hàm răng lấp mở sau môi đỏ đều tăm tắp, nụ cười xao động lòng người.

Lạc Dao đầu choáng mắt hoa, liên tục lắc lắc đầu, miệng thì thào:

- Xong! Cả một đời anh kiệt của Lạc Dao ta, cuối cùng bị trúng độc tình rồi!

Lạc Dao nuốt nuốt nước bọt xuống cổ họng, sau đó hấp tấp kéo một tên đệ tử bên ngoài gần nhất hỏi dồn:

- Nói! Diện mạo ta lúc này trông như thế nào?

Đệ tử kia sợ sệt nói:

- Dạ thưa Trưởng môn nhân, trông ngài rất ổn!

Lạc Dao gắt lên:

- Ổn là như thế nào?

Lạc Dao lại hất cằm:

- Trông ta có tuấn tú, có lịch lãm hay không?

Lạc Dao vừa nói vừa hất hất tóc, đem khuôn mặt đen sì tự tin cười, đám đệ tử không ai bảo ai đều muốn nôn mửa một trận. Lạc Dao này tên rất đẹp, nhưng mà khuôn mặt gã lại chẳng hề tương xứng với cái tên gì cả. Đám đệ tử chẳng qua vì sợ uy thế của hắn, cho nên vẫn nuốt nước bọt gặng nói:

- Dạ! Trưởng môn nhân ngài trông rất uy phong, nhất định sẽ làm mỹ nữ động lòng!

Lạc Dao hưng phấn cười gật đầu nói:

- Tốt!

Lạc Dao chỉnh đốn lại trang phục một hồi, cuối cùng đứng thẳng lưng cất giọng hối thúc:

- Đi!

Sau đó dẫn đầu đám đệ tử chầm chậm đi tới trước mặt Liễu Bảo Trang với vẻ tuấn dật.

Liễu Bảo Trang ngây ngốc một mình, tự nhiên lại thấy có đám đạo sĩ đi tới, khuôn mặt liền tươi lên hưng phấn, đã hai ngày trôi qua rồi, không thấy có tiểu đạo sĩ qua lại chỗ này, mà đạo sĩ Sùng Thiên Vân cũng không cho người đến báo tin, đoàn người khảo cổ ở chỗ này, không biết một chút tin tức gì hết, mà cũng không biết tình hình ngoài kia ra sao, chỉ biết ngồi yên một chỗ chờ đợi, mà hôm nay đột nhiên lại có đạo sĩ đi đến, hẳn là đã có tin tức rồi, cho nên Liễu Bảo Trang cực kỳ vui mừng.

Nàng nhìn thấy một đạo sĩ đi đầu, có vẻ như là người đứng đầu trong đám đạo sĩ này, liền tươi cười gọi hắn:

- Đạo trưởng!

Mà Lạc Dao kia thấy nàng vẫy tay tươi cười với mình, tâm trạng càng nâng cao đến tột đỉnh, gương mặt tươi rói đầy phấn khích, trong đầu thầm nghĩ: “Mỹ nữ vừa nhìn đã cảm thấy say nắng sắc đẹp anh tuấn của bổn đạo, tốt!”

Lạc Dao chầm chậm bước khoan thai đi tới, khuôn mặt còn luôn làm vẻ tuấn dật bất phàm. Mà trong đám đệ tử, có người không chịu nổi, nhìn thấy cảnh này không nhịn được phải che mắt đi, nếu không mà nôn ra đây hậu quả cực thảm.

Lạc Dao cực kỳ ung dung, cuối cùng mặt đối mặt với Liễu Bảo Trang, mới từ tốn nói:

- Cô nương là người từ thế giới bên ngoài vào đây ư? Thật xinh đẹp!

Lạc Dao nói xong lại hất tóc, liền coi như bộ mặt mình cực kỳ cuốn hút. Mà Liễu Bảo Trang ở bên ngoài đã từng nhìn thấy người có nhan sắc xấu xí rồi, nên không hề có cảm giác gì với Lạc Dao, cực kỳ bỉnh ổn, thấy khuôn mặt Lạc Dao biểu cảm như vậy, nàng chỉ nghĩ chắc đây là cách giao tiếp của những người trong thế giới này.

Nàng liên tục chớp chớp mắt, khuôn mặt xinh đẹp chợt cất giọng hỏi:

- Đạo trưởng, tình hình ra sao rồi? Bà La giáo có làm khó các người hay không?

Lạc Dao nghe đến đây, tưởng mỹ nữ hỏi mình về chiến tích, gã liền chớp lấy thời cơ muốn vẽ ra công trạng của mình để khiến mỹ nữ phải sùng bái. Lạc Dao nói:

- Bà La giáo ư, bọn cướp xấu xí ấy làm sao làm khó được phái ta, đều bị chúng ta đánh cho chạy tán loạn hết cả rồi!

Lạc Dao nói xong lại hất hất tóc, nhìn qua cực kỳ biến thái. Mà vừa rồi gã khoe ra công trạng, chỉ nói ngắn gọn là Bà La giáo thua trận mà thôi, nếu còn nói là cả phe mình cũng chết hơn hai trăm người, thì thực quá mất mặt với mỹ nữ.

Mà Liễu Bảo Trang nghe đến đây khuôn mặt lại cực kỳ hưng phấn, tiếp tục nói:

- Thắng rồi ư? Tốt quá! Vậy đạo trưởng, ngài có thể cho ta biết bao giờ thì Vũ Minh quay về hay không?

Liễu Bảo Trang reo lên như vậy, hai bàn tay nắm chặt kích động, chuyện mà nàng vốn lo lắng nhất, cuối cùng đã được giải quyết rồi.

Lạc Dao nghe đến đây liền ngẩn người, vội vẫy một tên đệ tử lại gặng hỏi:

- Vũ Minh mà nàng ta nói, là kẻ nào?

Đệ tử kia liền đáp:

- Thưa trưởng môn, người đó cũng là từ thế giới bên ngoài tiến vào, mà chính hắn là người đã hạ sát thủ với Hà Quang!

Đám người của phái Trịnh Đô, không biết nhiều về sự việc ở miếu Thần Bà, cho nên chỉ có thể biết nôm na về việc người hạ sát thủ Hà Quang là Vũ Minh, mà lại không hề biết hung thủ thực sự chính là mỹ nữ trước mặt này.

Lạc Dao gật gật đầu, lại hỏi tiếp:

- Vậy hắn ta đâu?

Đệ tử kia nói:

- Bẩm trưởng môn, hắn đã bị các vị Cung Phụng ép vào trong Ẩn Quan Điện rồi, cũng vì chuyện này mà tiền trưởng…

Đệ tử kia nói đến đây liền ấp úng, nói đến ba chữ Sùng Thiên Vân kia, lại sợ chọc vào tên trưởng môn Lạc Dao phát dồ phát dại này.

Lạc Dao khuôn mặt lạnh lùng, gật gật đầu nói:

- Ta biết rồi!

Sau đó lại quay sang nhìn Liễu Bảo Trang, vẻ mặt hồng hào nói:

- Mỹ nữ, à không cô nương, Vũ Minh của cô nương đã được các vị trưởng bối trong phái ta chiếu cố rồi, ta e rằng hắn còn lâu mới có thể ra ngoài, nhân tiện đây cô nương có thể cho bổn đạo hỏi thăm danh tính…

Lạc Dao chân chân, từ ngày gặp Liễu Bảo Trang cực kỳ mê mẩn, chiều chiều lại đến trước am nghỉ của đoàn người khảo cổ diễu võ dương oai một vòng rồi mới trở về xử lý sự vụ trong môn phái, Lạc Dao bởi vì trước giờ chưa từng nhìn trong gương khuôn mặt mình như thế nào, nhưng mà lại cực kỳ ảo tưởng. Mà Liễu Bảo Trang liên tục bị gã làm phiền, cũng phát hiện ra âm mưu của gã, khiến cô cực kỳ tởm lợm hành động này, nhưng mà cả đoàn khảo cổ đang nương nhờ người ta, nên cô cũng đành phải cắn răng mà tiếp chuyện tên điên này mỗi ngày.

Mà Lạc Dao từ lúc nắm trong tay Trịnh Phù Kiếm, tính cách càng biến đổi từ trầm ổn sang điên loạn, thậm chí đôi lúc thần trí còn có vấn đề, mỗi chiều hắn lại đem một đám đệ tử diễu võ dương oai, hôm sau đông hơn hôm trước, giống như là duyệt binh vậy. Một lần gã vô tình nhìn thấy Lương Hồng Ngọc, cũng bị vị mỹ nữ hơi lớn tuổi này hấp dẫn, hắn liền đặt mục tiêu chính là chinh phục được cả hai nàng.

Bỏ qua chuyện của tên Lạc Dao Chân Nhân.

Quay lại chuyện của Trần Vũ Minh.

Trần Vũ Minh từ lúc bị Đoạn Bá Hùng ép tiến vào trong Ẩn Quan Điện, từ ngày hôm đó đến nay vẫn bị bốn vị Cung Phụng vây lấy, ép hắn tu luyện một loại võ công mà bọn họ đưa cho. Bốn Cung Phụng này tu vi cao cường, cấp bậc tu vi có thể so sánh với một chuẩn Trung Cấp Đạo Sư, mà Vũ Minh chỉ có tu vi là Trung Đạo Học, tuy có thể phát huy thực lực lên đến Thượng Đạo Học, nhưng mà cấp bậc chênh lệch là quá lớn, chỉ cần một chiêu võ công của Đoạn Bá Hùng này, cũng đủ làm cho hắn xương cốt toái nhừ, căn bản là lực lượng quá mức chênh lệch.

Đoạn Bá Hùng cùng ba người con lại, trong từ lúc ném cho hắn công pháp tu luyện loại võ công gì gì đó, liền biến mất không thấy tăm tích, chỉ có mỗi ngày đều ra kiểm tra tiến độ luyện công của hắn một lần, sau đó lại biến mất.

Về Ẩn Quan Điện, nhìn từ bên ngoài vào rất nhỏ hẹp, nhưng từ khi hắn tiến vào đây rồi mới biết trong này là một không gian rộng lớn. Với một lối cửa chính kéo vào, ở đây có đến năm sáu cái ngã rẽ đâm vào trong lòng núi. Mà Vũ Minh chính là bị Đoạn Bá Hùng ném vào trong một cái ngã rẽ, dẫn đến một căn phòng như bây giờ. Vũ Minh đã nhiều lần tìm cách thoát khỏi, thậm chí nhờ con Dơi Quỷ trợ giúp, nhưng mà cũng đành lực bất tòng tâm, bởi vì cánh cửa Ẩn Quan Điện quá dày, lại không biết làm từ loại vật liệu gì mà cực kỳ cứng rắn, Vũ Minh nhiều lần đánh ra mấy quyền, nhưng mà chỉ thấy đau tay, không hề có chút tác dụng nào hết.

Hắn bị Đoạn Bá Hùng ép buộc, cuối cùng vẫn phải cắn răng tu luyện môn công pháp kia. Mỗi một buổi chiều Đoạn Bá Hùng đến kiểm tra, đem đại mạch hắn bắt lấy, phát hiện hắn không có dối trá, trễ nải việc luyện công rồi mới rời đi. Tính từ ngày hắn vào đây, đến hôm nay đã là ngày thứ sáu, hắn cực kỳ lo lắng, không biết bên ngoài tình trạng như thế nào rồi, vốn hắn chỉ muốn một lần giúp đỡ, nhưng lại lâm vào tình cảnh éo le này. Lại còn Liễu Bảo Trang ngốc nghếch, không biết giờ này như thế nào. Nếu để cho hắn biết giờ này Liễu Bảo Trang đang phải chịu khổ bởi tên Lạc Dao, hẳn là hắn sẽ đạp cho Lạc Dao kia một nhát vào mông, can tội dám trêu ghẹo gái nhà lành.

Mà trong khoảng thời gian này, khi hắn bị Đoạn Bá Hùng thúc ép luyện lấy môn công pháp kì dị kia, cũng đem Vạn Niên Bí Tịch của Cường Hùng Chân Nhân ra nghiên cứu một phen.

Trong Bí Tịch của Cường Hùng Chân Nhân có nhắc tới chín loại võ công mà ông ta dành tâm huyết cả đời để nghiên cứu, cuối cùng chết đi để lại. Chín loại võ công này, ông ta tự nói rằng có thể khiến người ta sau khi tu luyện, chân chính tìm ra con đường tiến vào Tiên đạo, đối với chuyện này khiến Vũ Minh cực kỳ hứng thú, mặc dù chuyện có thể đánh vào cảnh giới của Tiên hay không, hắn không mấy tin tưởng lắm, nhưng mà vẫn muốn thử một phen xem sao.

Chín loại võ công mà Vạn Niên Bí Tịch nhắc đến, trong đó có ba loại mà hắn quan tâm nên đã luyện trước. Một là Liệt Hoàng Hồn Âm Tịch, hai là Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, ba là Hải Hà Bất Hư Thân. Ba loại võ công này, một loại dùng để rèn luyện linh hồn, một loại lại là rèn luyện công kích hung bạo, uy lực tuyệt đối vô song. Loại còn lại, chính là dùng để tôi luyện thể chất, không ngừng biến thể trở nên cường đại, dẫn đến tu vi thừa thụ cao hơn mức bình thường. Những loại võ công này chưa từng lưu truyền trong dân gian, mà ở Đông Á Đại Lục cũng chưa hề có, chỉ là từ một vị tiền bối cao nhân đã mất mà thôi. Vũ Minh nghĩ lại một chút, có thấy rằng Cường Hùng Chân Nhân này, chỉ vì một con Đoạn Hồn Thú mà phải chết, thực quá đáng tiếc.

Trong ba môn võ công của Cường Hùng Chân Nhân hắn tu luyện, thì ngoài Liệt Hoàng Hồn Âm Tịch đã luyện đến thức thứ hai là phệ hồn, còn hai loại là Cực Địa Kiếm Vũ Quyết cùng với Hải Hà Bất Hư Thân, mới chỉ luyện đến thức thứ nhất mà thôi. Sở dĩ chiêu Liệt Hoàng Hồn Âm Tịch, hắn có thể luyện đến thức thứ hai thành công, là vì trước đó ở hang động trong vách núi, gặp phải ngọn tháp với đám linh hồn kia, vô tình biến hung hiểm thành cơ may, đưa hắn đương nhiên luyện thành Liệt Hoàng Hồn Âm Tịch, loại chuyện này xem như là may mắn, cho dù bây giờ nghĩ lại, Vũ Minh vẫn cảm thấy cực kỳ run sợ. Mà hai chiêu võ còn lại kia, hắn không gặp được cơ may như trước, tự nhiên là luyện thành sẽ cực kỳ khó khăn.

Vũ Minh nhắm mắt vận chu thiên một vòng, kể từ lúc bị Đoạn Bá Hùng thúc ép luyện môn công pháp kỳ dị kia, Vũ Minh đã có lần thứ không luyện, nhưng mà lại bị Đoạn Bá Hùng phát hiện. Mà hắn theo dõi tình trạng thân thể của mình đều không có gì bất thường, chắc chắn là Đoạn Bá Hùng này phải dùng thủ đoạn gì đó, mới có thể nhận ra rằng hắn có tu luyện hay không. Cho nên mấy ngày nay, ngoài việc luyện công thêm Vạn Niên Bí Tịch, Vũ Minh còn dành riêng một khoảng thời gian để nghiên cứu thân thể mình, để xem rốt cuộc là có chỗ nào khác biệt lại có thể khiến Đoạn Bá Hùng nhận biết được. Nhưng mà đã qua mấy hôm, hắn điều tra đều không thu được gì, thân thể hắn do hắn quản, mà lại không hề phát hiện ra chút dị thường nào. Mà Đoạn Bá Hùng kia không phải là hắn, không biết đã dùng thủ pháp gì, chỉ mới nhìn qua là đã biết hắn có luyện công hay không.

Thủ pháp luyện công của Đoạn Bá Hùng ép hắn luyện, nói qua cũng thực quá mức tà dị, mỗi lần hắn luyện công, đều phải ăn những chất kịch độc do bốn Cung Phụng kia luyện chế, mới đầu thì hắn cảm thấy cực kỳ đau đớn, nhưng mà sau khi luyện công theo thủ pháp của Đoạn Bá Hùng, chất kịch độc lại bị áp chế, vô hình từ lúc nào liền biến mất không rõ. Mà một khi hắn dừng lại luyện công, kịch độc lại tiếp tục phát tác, quả là một môn võ công ép người luyện thành rất tàn độc. Điểm khiến Vũ Minh luôn nghi vấn, chính là tại sao đám người Đoạn Bá Hùng lại có thể nhìn ra thứ gì trên người hắn, cuối cùng lại thúc ép hắn tu luyện cái môn công pháp tà dị kia làm gì không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.