Bại Liệt Thiếu Gia

Chương 105: Chương 105: Ý đồ




Bì Do nụ cười trên miệng nói:

- Bởi vì sao ư? Cái đó dĩ nhiên ngươi phải hỏi nàng ta rồi…

Vũ Minh đặt ngón tay lên môi, suy nghĩ một chút tự nói:

- Ừ thì, nhưng mà sao ngực nàng…

Nghĩ đến đây, mặt hắn liền đỏ bừng, tại sao lại tự nhiên có suy nghĩ đen tối như vậy?

Bì Do ngồi bên cạnh, đương nhiên những hành động của Vũ Minh đều rơi vào mắt hắn, không thể tránh thoát. Bì Do cực kỳ tương đắc nói:

- Ngươi vẫn nghi ngờ vì sao ngực nàng, à không là không có ngực, giống nam nhân ư?

Vũ Minh mặt hơi nóng lên một chút:

- Do huynh, ta thực sự không có chủ ý này!

Bì Do đương nhiên không tin, vẫn cười nói:

- Dĩ nhiên là nàng ta quấn dây ép ngực lại rồi, dẫu sao đây cũng là nơi toàn các vị trưởng bối. Nàng ta không được phép lộ ra những thứ ô uế dung tục, ảnh hưởng tâm trí các vị trưởng bối tu luyện…

Vũ Minh cảm thấy như mình cũng lý giải được một chút, tuy nhiên vẫn cực kỳ ngại ngùng, xấu hổ nói:

- Do huynh, tại sao ngươi vẫn luôn hiểu lầm như vậy, ta thực không hề nghĩ như vậy… Ai, ta đi luyện công đây! Không tiếp tục nói chuyện linh tinh với ngươi…

Bì Do nói:

- Ngươi không dùng cơm sao?

Vũ Minh hơi giật mình, biết mình nói hớ liền vội nói:

- Thì ta chính là bảo ăn cơm xong sẽ lập tức đi luyện công.

Sau đó hắn liền cầm chén đũa lên và cơm trắng tới tấp vào miệng, ăn nhồm nhoàm. Bì Do lắc đầu vài cái cười, cũng cầm đũa lên từ tốn, bộ dạng như cao nhân đạo mạo, chậm rãi gắp thức ăn đưa vào miệng. Loại thức ăn này sau khi cho vào miệng, liền giống như một loại mỹ vị cực phẩm. Mặc dù nhìn qua vẫn là chỉ có chút rau thịt, nhưng không hiểu tại sao lại có vị rất ngon, mùi thơm nồng mà không ngán. Vũ Minh ăn liền năm chén cơm mới hơi dừng lại một chút, sau đó đặt chén đũa xuống mâm nói:

- Hôm nay ta hơi mệt, muốn đi ngủ sớm một chút. Nên chỉ ăn như vậy thôi, ngươi tiếp tục ăn tự nhiên nhé!

Sau đó hắn đi đến một phần đệm nhỏ trong góc mật thất, đặt mông ngồi xuống cực kỳ bình thường. Bì Do đương nhiên biết là hắn đang xấu hổ, cũng không nói chuyện với hắn. Có nam nhân nào sau khi bị một nữ nhân đánh chủ ý vào mình mà lại có thể bình tĩnh được. Nếu tình huống ấy rơi vào Bì Do, hắn sợ rằng còn cảm thấy mất bình tĩnh đến mấy ngày.

Bì Do cười tươi tiếp tục cầm chén cơm lấy đũa gắp thức ăn vào, ăn uống cực kỳ từ tốn, chậm rãi.

Mà Vũ Minh sau khi hỏi xong được một chút lai lịch của nữ tiểu đạo sĩ, lại còn vô tình nghe Bì Do nói là nàng thích mình, liền trằn chọc cả đêm, không sao ngủ nổi.

Sớm hôm sau.

Bì Do đem chân khoanh lại ngồi dậy, mắt hắn chớp chớp một chút cho tỉnh táo. Bì Do thấy Vũ Minh đang hí hoáy ở một góc mật thất, không biết hắn đang làm cái trò trống gì. Bì Do không tiện lên tiếng, liền tận dụng quan sát triệt để.

Sau đó, Vũ Minh bộ mặt ảo não quay người lại. Bì Do cực kỳ giật mình, hắn vội hỏi:

- Vũ Minh, ngươi mặt mũi sao lại thế kia?

Vũ Minh không biết tại sao, sáng sớm mặt mũi hắn đã đen sì, tầng mắt thâm quầng. Hắn dùng bộ mặt mệt nhọc nói:

- Tối qua trong lúc ngủ say, con thạch sùng trên nóc nhà tiểu vào mắt ta, nên ta mới bị như vậy!

Bì Do cười lắc đầu không tin:

- Cái gì mà thạch sùng tiểu vào mắt! Không phải là ngươi biết được cô nương nhà người ta thích ngươi, nên cả đêm không ngủ được đấy chứ!

Vũ Minh vẫn cương quyết cứng đầu nói:

- Ngươi chính là hiểu lầm rồi…

Bì Do tiếp tục cười, nhưng sau đó liền lập tức dừng lại, nghiêm mặt nói:

- Đừng nói chuyện nữa, cô nương người ta lại đến đưa cơm kìa!

Vũ Minh nghe thấy nữ tiểu đạo sĩ lại đến, liền mau chóng chỉnh đốn đầu tóc, hơi che mặt một chút.

Quả nhiên một lát sau hắn nghe thấy từ phía cửa mật thất có tiếng bước chân nhẹ nhàng, sau đó càng đến gần mình thì lại có âm thanh lịch bịch nặng nề.

“Cô gái này, lại giả bộ làm dáng xấu cho mình xem nữa sao? Ta nhất định phải vạch trần thủ đoạn này của nàng!” Vũ Minh thầm nghĩ như vậy, rất tâm đắc với ý đồ của mình.

Nữ tiểu đạo sĩ bước vào, trên môi vẫn cười rất tươi, tuy nhiên nàng bước đi bộ dạng cực kỳ khuệnh khoạng, giống như là bị dị tật vậy.

Vũ Minh hơi nheo đôi con ngươi lại, hôm nay không tiếp tục hỏi lai lịch nàng ta. Mà chỉ chăm chú nhìn xem hành động của nàng ta như thế nào, vì sao lại đánh chủ ý lên người mình. Không phải là vì ta quá soái ca nên mới như vậy đó chứ? Vũ Minh tự hỏi trong đầu, cảm thấy mồ hôi chảy xuống khiến lỗ chân lông không thông.

Không phải, hình như nàng ta còn có ẩn tình, ta phải theo dõi kĩ xem, nữ nhân này vì sao mà thích ta? Vũ Minh tự nói trong đầu như vậy.

Thế nhưng nữ tiểu đạo sĩ kia sau khi đem cơm cho hắn, miệng vẫn tươi cười, sau đó định quay đầu đi ra ngoài, hình như vấn không hề có hành động gì lộ ra bên ngoài là nàng ta thích ai đó. Vũ Minh trên miệng khẽ nhếch một cái, từ bàn tay hắn từ tốn bắn ra một viên lạc tròn nhỏ, viên lạc kia có lực đạo rất mạnh. Nữ tiểu đạo sĩ không để ý liền bị viên lạc bắn vào dưới bàn chân, loạng choạng ngã xuống. Sau đó nữ tiểu đạo sĩ hình như cực kỳ xấu hổ, nàng bẽn lẽn đứng dậy, bước đi cực kỳ yểu điệu chạy mất. Chính là vì quá xấu hổ cho nên dáng đi ban đầu nàng cố tình làm để bước vào, cũng quên mất không diễn tiếp.

Nữ đạo sĩ kia chạy mất rồi, lúc này Vũ Minh đem ngón tay miết miết cằm trơn nhẵn của mình, bộ mặt kì quái nói:

- Tại sao nàng ta lại thích ta? Tại sao nàng ta lại cố ý làm bộ dạng đó cho ta xem, nàng ta là có ý gì?

Bì Do ngồi đối diện, ngáp ngắn ngáp dài, đối với mấy loại câu hỏi này của Vũ Minh, hắn cũng cực kỳ chán ngán, liền nói:

- Chuyện tình tình ái ái này của mấy đôi nam nữ, ta làm sao mà biết. Xưa nay bổn đạo chính là chưa yêu ai bao giờ, ngươi hỏi nhầm người rồi. Hơn nữa nữ nhân tâm địa sâu xa, ngươi làm sao mà biết được.

Bì Do nói xong liền xỏ giày xuống dùng bữa sáng, rồi xong xuôi nghỉ ngơi một lát, hắn liền lập tức cầm thanh đoản kiếm của mình lên, múa may luyện kiếm cực kỳ chăm chỉ. Từng đường kiếm chiêu võ của hắn, cứ luyện đi luyện lại đến hàng trăm lần, trong mỗi một buổi sáng, Bì Do này có thể luyện kiếm tối đa đến một nghìn lần, tốc độ của lần luyện kiếm sau so với lần luyện kiếm trước càng ngày càng nhanh. Mà đường kiếm đến cuối ngày của hắn, đã nhanh đến mức kiếm cũng không còn nhìn rõ hình dạng. Tên Bì Do này mỗi ngày luyện kiếm đến mồ hôi chảy đầm đìa, ướt đẫm hết đạo bào, gân xanh nổi lên đến cực hạn mới dừng lại. Vũ Minh mỗi lần nhìn thấy hắn luyện kiếm như vậy liền âm thầm tặc lưỡi, loại phong cách luyện kiếm này cũng thật là tàn chính mình quá đi.

Vũ Minh cũng không thèm tiếp tục nhìn Bì Do này luyện kiếm nữa, bởi vì chiêu thức đi lại mấy ngày liền vẫn chỉ có như vậy, hắn nhìn đã cực kỳ chán mắt rồi. Cái Lưu Đạo Kiếm Quyết của Bì Do, không nghi ngờ gì nếu hắn mà biết được tâm pháp, thực sự sẽ có thể thi triển được thế võ ngay lập tức, chỉ có điều điêu luyện đến mức như Bì Do, hắn tự cảm thấy mình không bằng mà thôi.

Vũ Minh nhìn thấy Bì Do luyện tập kiếm thuật chăm chỉ, cũng liền đem Cực Địa Kiếm Vũ Quyết ra nghiên cứu. Ngày hôm qua hắn và Bì Do tỉ đấu, chính là đã đem Cực Địa Kiếm Vũ Quyết, thức thứ ba Bộ Thể luyện thành hoàn toàn, nhưng mà để phát ra được uy lực chân chính của Cực Địa Kiếm Vũ Quyết. Trong Vạn Niên Bí Tịch có nhắc đến rõ ràng, muốn luyện thành thạo các chiêu thức trong Cực Địa Kiếm Vũ Quyết. Cần phải đạt đến độ tâm trí phân ly, một tách thành hai. Đó chính là một loại cảnh giới cực cao, anh không cần nghĩ đến kiếm, mà kiếm tự trong tay hộ thể, một mặt có thể nghĩ đến chuyện khác. Giống như là dùng kiếm pháp, mà như đang không dùng kiếm pháp vậy, cực kỳ cao siêu. Đó cũng là điểm cực kỳ khác biệt giữa Cực Địa Kiếm Vũ Quyết và các loại kiếm pháp khác.

Mà lại kể đến kiếm pháp, kiếp trước ở Đông Á Đại Lục, Vũ Minh biết rất nhiều loại kiếm pháp. Kể đến như vào loại kiếm pháp có lực đạo kém nhất là Trảm Thảo Kiếm Pháp, loại kiếm pháp này do một người vì chém cỏ mà nghĩ ra, nghe qua cực kỳ nực cười, vậy mà cũng rất có tác dụng. Uy lực tuy không lớn, nhưng mà nếu dùng để giết mãnh thú hung hãn cấp thấp cũng cực kỳ có tác dụng.

Kể đến thứ hai là Triều Thú Kiếm Pháp, loại kiếm pháp này chính là sinh ra trong thú triều nhiều lần công kích vào nơi có người sinh sống. Các cao thủ của nhân loại vì chống lại thú triều, liền nghĩ ra loại kiếm pháp này, công kích diện rộng rất tốt. Đối với những đợt thú triều lớn, đa phần các cao thủ ở Đông Á Đại Lục đều sử dụng Triều Thú Kiếm Pháp để diệt những loại hung thú hung dữ.

Loại kiếm pháp thứ ba mạnh hơn Triều Thú Kiếm Pháp chính là Định Tâm Kiếm Pháp. Loại kiếm pháp này không cần bất cứ cái gì cao siêu, cái cần nhất là tâm trí phải vững không bị nhiễu loạn, nếu có thể giữ vững tâm trí, có thể phát ra được uy lực tương đối lớn, đối với các loại kiếm pháp cao hơn nó, thậm chí còn có thể có phần khắc chế. Nhược điểm lớn nhất của nó, có lẽ cũng chính là thứ khiến cho nó thành loại kiếm pháp phế vật. Chính là nếu đang dùng kiếm mà nghĩ đến chuyện khác, tức khắc mất đi công dụng, kiếm kia chẳng khác gì hàng phế thải, mà uy lực của kiếm kĩ cũng mất đi hoàn toàn.

Trong lịch duyệt các đại cao thủ của Trấn Tây Môn gần Phong Ngọc Kiếm Phái, cũng từng có người sử dụng loại kiếm pháp này mà thành danh. Nhưng sau vì phải lòng một kỹ nữ, liền bị kẻ thù đánh vào điểm yếu khống chế kĩ nữ này. Sau đó ép cao thủ kia giao đấu, trong lúc giao đấu không ngừng bắt kỹ nữ kia kể lại quá trình quen biết, sau đó sau chốn màn the như thế nào… Ai, cao thủ kia cũng là người, làm sao có thể chịu được loại đả kích lớn như vậy cơ chứ. Cuối cùng vẫn là khiến Định Tâm Kiếm Pháp của hắn triệt để mất đi tác dụng, sau đó một đời kiêu hùng lại bị kẻ thù giết chết một cách vô cùng lãng nhách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.