Phùng Cổ Đạo: Một bôi Bích Loa Xuân, uống ra thảm kịch.
NHẤT
Phùng Cổ Đạo vẻ mặt thụ sủng nhược kinh, “Hầu gia nói đùa, hạ quan chỉ là một tiểu quan lục phẩm, ngay cả mép bàn của Sử đại nhân còn không chạm tới, càng khỏi nói tới việc đánh đồng với các vị đại nhân đây.”
Tiết Linh Bích chậm rãi hớp nước trà.
Sử Diệu Quang nhìn ra bản thân tiếp tục nán lại thì chỉ là tự rước lấy nhục, vội vã thoát thân nói, “Hầu gia và Phùng đại nhân thỉnh chậm rãi dùng, hạ quan không dám quấy rầy nhị vị, xin cáo lui.”
Phùng Cổ Đạo trong khoảnh khắc khi hắn xoay người, đột nhiên thốt ra một câu, “Sử đại nhân có nghe nói chưa? Lương Hữu Chí tại Phượng Hoàng sơn bị thích khách giết chết rồi, Lương phu nhân đang muốn lên kinh cáo ngự trạng.”
“Sao lại thế được!” Sử Diệu Quang bỗng nhiên xoay người buột miệng nói ra.
“Sao lại không thể thế được?” Phùng Cổ Đạo tự tiếu phi tiếu.
Sử Diệu Quang tim đập thịch một cái, rất nhanh thu liễm thần sắc nói, “Ta cùng với hắn suy cho cùng cũng là đồng bào* một thời, đột nhiên nghe được tin dữ của hắn, trong lòng cực kỳ bi ai, cho nên có chút thất thố, còn thỉnh Hầu gia và Phùng đại nhân thứ lỗi.
*(đồng bào同袍: bào = áo dài, ý nói cùng làm quan)
Phùng Cổ Đạo nói, “Thì ra là thế, có câu xem người không thể chỉ xem tướng mạo, người ngoài chỉ thấy Sử công tử ngày đêm sênh ca, lưu luyến chốn trăng hoa, nhưng nhìn không ra Sử công tử kỳ thực là một người chí tình chí nghĩa.”
Sử Diệu Quang bị hắn nói tới mức đỏ bừng cả mặt, ôm quyền cho có lệ rồi bỏ đi.
Chờ hắn đi rồi, Phùng Cổ Đạo nhỏ giọng nói, “Xem ra lúc trước thích khách đến Phượng Hoàng sơn tám chín phần mười là Sử gia phái tới.”
Tiết Linh Bích nói, “Ta biết.”
Phùng Cổ Đạo khẽ giật mình, nhưng lại lập tức cười nói, “Hầu gia thấy rõ mọi việc, nhìn lá rụng biết mùa thu đến, những việc nhỏ thế này đương nhiên không thoát khỏi pháp nhãn của Hầu gia. Bất quá… Hầu gia biết từ lúc nào?”
“Ngươi còn nhớ rõ ta từng tiến cử ngươi trước mặt Cố tướng không?”
“Nhớ rõ.”
“Vậy là trước đó.” Nếu không điều tra rõ ràng hắn không phải người phái thích khách, sao y có thể hợp tác với hắn.
Phùng Cổ Đạo tán thán nói, “Hầu gia làm việc quả thực lôi lệ phong hành (sấm rền gió cuộn).”
Tiết Linh Bích đạm nhiên cười, tạm thời có thể xem là nhận lời ca ngợi của hắn.
Sử Diệu Quang và đám bằng hữu của hắn đã khuất sau đầu cuối tại cầu thang lầu hai.
Ngón tay Phùng Cổ Đạo nhẹ nhàng vuốt ve cái chén, liên tục uống từng ngụm, thản nhiên thưởng thức thiếu nữ thanh xuân nghe nhạc khởi vũ trong đường.
Tiết Linh Bích thì nghiêng đầu nhìn hắn.
Đột nhiên, trên lầu truyền ra một tiếng thét chói tai.
Ngay sau đó là một loạt tiếng bước chân lỗn loạn, liên tục có người hô to, “Giết người, giết người…”
Phùng Cổ Đạo nhìn vài cẩm y thanh niên từ trên thang lầu ngã nhào xuống, nhíu mày nói, “Hầu gia có thấy bọn họ trông rất quen mắt không?”
Tiết Linh Bích nói, “Bằng hữu của Sử Diệu Quang.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Chẳng lẽ Sử Diệu Quang đã xảy ra chuyện?” Trong giọng nói có chút hả hê.
Tiết Linh Bích híp mắt lại, đứng dậy nhìn sang lầu hai, “Có cao thủ.”
Phùng Cổ Đạo theo đứng lên nói, “Đã như vậy, chúng ta trở về trước đi.”
Lúc này Xuân Ý phường một mảnh hỗn độn, vô số khách nhân từ trong phòng gian bao sương lao ra, y quan bất chỉnh mà nhào ra ngoài cửa. Nữ tử thét chói tai trốn vào hậu viện lầu một.
Phùng Cổ Đạo thấy bước chân Tiết Linh Bích không dịch chuyển, đành phải đứng đó, nói, “E rằng trải qua chuyện này, Xuân Ý phường tổn thất thảm trọng.”
Tiết Linh Bích đột nhiên phóng như gió đến dưới thang lầu, túm lại một cẩm y thanh niên đang sợ đến nhũn cả chân bò vài lần vẫn chưa đứng lên được, “Xảy ra chuyện gì?”
“Giết, giết người.” Cẩm y thanh niên run run muốn nắm tay y, lại bị Tiết Linh Bích hất ra.
“Cứu mạng.” Cẩm y thanh niên chưa từ bỏ ý định mà lao tới phía y, lại bị Tiết Linh Bích nhoáng một cái lách khỏi, đi lên trên lầu.
Phùng Cổ Đạo đi theo sau y, hơi nhíu nhíu mày, dừng bước, hỏi cẩm y thanh niên kia, “Ai giết ai?”
“Mặt nạ quỷ, mặt nạ quỷ giết Sử Diệu Quang, Sử Diệu Quang.” Cẩm y thanh niên thân thể càng thêm run lẩy bẩy, chân hình như bỗng dưng có khí lực, đột ngột đẩy hắn ra, không hề quay đầu lại mà chạy ào ra cửa.
Mi đầu Phùng Cổ Đạo càng nhíu chặt, chậm rãi đi lên trên.
Người kịp chạy đã chạy không còn một mống, không kịp chạy thậm chí chưa kịp mặc y phục chỉ có thể khẩn cấp khóa chặt cửa.
Khi chân Phùng Cổ Đạo vừa bước lên lầu hai, nghe được trong không ít gian phòng truyền đến tiếng tủ giường di động, nhưng tiếng binh nhận tương giao lại càng rõ rệt.
Một thanh âm biếng nhác vang lên ở đầu cuối hành lang, “A Sách, ta mệt rồi.”
Phùng Cổ Đạo theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy bên cửa sổ ở đầu cuối có một bạch diện thiếu niên khoảng mười bảy mười tám đang đứng, gương mặt phúng phính trắng mịn giống như khắc ra từ ngọc, thủy linh khả ái không nói nên lời.
Dường như cảm ứng được ánh mắt của hắn, thiếu niên nhìn sang, sau đó chớp chớp mắt với hắn, “Lần đầu gặp mặt, ta là Kỷ Vô Địch.”
Phùng Cổ Đạo cười nói, “Huy Hoàng môn Kỷ môn chủ thiếu niên anh hùng, Phùng Cổ Đạo ngưỡng mộ đã lâu.”
“Lời này nghe nhiều rồi, cũng rất không thú vị.” Kỷ Vô Địch ngáp một cái.
Phùng Cổ Đạo đi tới bên cạnh hắn, từ góc độ của hắn mà nhìn, vừa lúc có thể thấy được cửa của một gian phòng rất lớn đang mở toang, hai cao thủ đang triền đấu bên trong. Một người là Viên Ngạo Sách, người kia là… Tiết Linh Bích.
Phùng Cổ Đạo trừng mắt thật to, “Sao bọn họ lại đánh nhau?”
“Vốn là A Sách đang đánh với một tên giả quỷ không biết xấu hổ. Sau đó tên đó chạy, hắn tới, bọn họ liền đánh nhau.” Kỷ Vô Địch nói rất nhiễu miệng.
Nhưng Phùng Cổ Đạo nghe hiểu được, “Lý do đánh nhau là gì?”
“Hắn nói A Sách giết người.”
“Giết ai?” Lẽ nào người giết Sử Diệu Quang là Viên Ngạo Sách? Nhưng cẩm y thanh niên lúc nãy rõ ràng nói là mặt nạ quỷ a. Lấy hiểu biết của hắn về Viên Ngạo Sách, người này thà rằng bị khắp thiên hạ truy lùng, cũng sẽ không làm chuyện giấu đầu lòi đuôi.
“Nhạ.” Kỷ Vô Địch hướng về phía thi thể đã bị giẫm đạp vô số lần mà bĩu bĩu môi.
“…” Phùng Cổ Đạo lấy lại bình tĩnh nói, “Đầu hắn đâu?”
Kỷ Vô Địch nói, “Bị sát thủ lấy đi làm kỷ niệm rồi.”
Phùng Cổ Đạo: “…”
Kỷ Vô Địch nói, “Sát thủ cũng cần cảm giác vinh dự.”
“… Bọn họ muốn đánh tới chừng nào?” Phùng Cổ Đạo lảng sang chuyện khác.
Kỷ Vô Địch nói, “Tới lúc bọn họ tìm được cảm giác vinh dự.”
“…” Phùng Cổ Đạo đột nhiên phát hiện, ở trước mặt Kỷ Vô Địch, bất luận dời đến chủ đề nào cũng đều xoay vòng vòng, rất nhanh sẽ trở lại điểm ban đầu.
Kỷ Vô Địch nói, “Đúng rồi, ta nhớ ra rồi.”
“Cái gì?” Phùng Cổ Đạo hiếu kỳ hỏi.
“Ta nhớ ra ngươi là ai rồi.” Kỷ Vô Địch nghiêm túc nhìn hắn.
Phùng Cổ Đạo: “…”
“Ngươi là phản đồ Ma giáo, A Sách nói lần này tới kinh thành dạo phố xong tiện thể giết ngươi luôn.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Ám Tôn lần trước lại không giết ta.”
“Ân, ta biết.” Kỷ Vô Địch gật đầu nói, “A Sách nói lần trước còn chưa dạo phố xong, không thể cụt hứng.”
Phùng Cổ Đạo khiêm tốn thỉnh giáo, “Vậy có biện pháp nào để hắn vĩnh viễn không dạo phố xong không?”
“Có.” Kỷ Vô Địch nói, “Thủ tiêu A Sách.”
…
Lẽ nào đôi luyến nhân không để ý cái nhìn thế tục trong truyền thuyết này cãi nhau sao?
Phùng Cổ Đạo còn đang suy đoán, chợt nghe Kỷ Vô Địch nói, “Ta nghĩ người này thật xinh đẹp, phi thường xinh đẹp.”
Động tĩnh trong phòng thoáng cái phóng đại lên.
Kiếm pháp của Viên Ngạo Sách càng thêm sắc bén, nhưng Tiết Linh Bích trước đó đã tiến hành đi sâu nghiên cứu kiếm pháp của hắn, chiêu thức phá giải cũng được diễn luyện vô số lần, ngày hôm nay lại không dính một giọt rượu, trạng thái cực tốt, cho nên hai người kịch liệt thì kịch liệt, nhưng lại đánh đến ngang tài ngang sức, nhất thời khó phân cao thấp.
Phùng Cổ Đạo hậu tri hậu giác phát hiện, người xinh đẹp trong miệng Kỷ Vô Địch là Tiết Linh Bích.
“Ngươi thích người kia hả?” Kỷ Vô Địch nói.
Phùng Cổ Đạo giật mình nhảy dựng, “A?”
“Ta thích A Sách, cho nên dù rất là mệt mỏi, vẫn nguyện ý đứng ở đây xem trận đấu càng lúc càng oải này.” Kỷ Vô Địch lại ngáp một cái.
Phùng Cổ Đạo nói, “Vị này chính là Hầu gia.”
“Cho nên?”
“Ta là thuộc hạ của hắn.”
Con mắt ngái ngủ lơ đãng của Kỷ Vô Địch chậm rãi trợn to, mâu sắc cũng càng lúc càng thanh minh, “Hiểu rồi.”
“Ngươi thực sự hiểu rồi?” Phùng Cổ Đạo rất là hoài nghi thần sắc của hắn.
“Vô cùng thấu hiểu.” Kỷ Vô Địch vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Có câu lưng tựa đại thụ có bóng râm. Mấy năm nay không đơn giản chỉ là nữ tử muốn bay lên ngọn cây biến thành thượng hoàng, nam tử cũng không ngoại lệ. Ta hiểu mà.”
…
Phùng Cổ Đạo thở dài nói, “Ta càng hy vọng ngươi không hiểu một chút nào cả.”
“Nhân sinh cần có tri âm. Tựa như Bá Nha gặp được Chung Tử Kỳ thôi mà.” Kỷ Vô Địch thành khẩn nói, “Ngươi cần thấu hiểu người của ngươi, ủng hộ người của ngươi, như vậy ngươi mới có thể yên tâm dũng cảm truy cầu hạnh phúc.”
Phùng Cổ Đạo có thâm ý nói, “Nếu như ta bắt Kỷ môn chủ, Ám Tôn có thể không chiến mà hàng không?”
“Ngươi có thể làm thử.” Kỷ Vô Địch nhún vai, “Có điều ta từ trước tới nay không chịu được uy bức lợi dụ nghiêm hình tra tấn.”
“Ta nói đùa thôi mà. Kỷ môn chủ chính là đệ bát cao thủ võ lâm hiện nay, Phùng Cổ Đạo có tài đức gì.”
Kỷ Vô Địch và Phùng Cổ Đạo nhìn nhau cười.
Dưới lầu truyền đến tiếng giẫm đạp rất mạnh.
Mơ hồ có thể nghe được tiếng quát tháo ầm ĩ của bộ khoái.
Kỷ Vô Địch nói với Viên Ngạo Sách, “A Sách, phong khẩn, xả hô xả hô*.”
*(phong khẩn: là tiếng lóng, dùng để ám chỉ tình thế bên mình bất lợi. từ này thường đi cùng với từ “xả hô”: “xả” ý là ‘chạy mau’, “hô” chỉ là một trợ từ biểu đạt ngữ điệu, không có ý nghĩa gì đặc biệt.)
Viên Ngạo Sách nhíu mày, nhưng Tiết Linh Bích đã rời khỏi vòng chiến trước một bước.
Viên Ngạo Sách có ẩn ý mà nhìn y một cái, thân ảnh như thiểm điện xẹt qua bên người Phùng Cổ Đạo, ôm lấy Kỷ Vô Địch liền biến mất ngoài cửa sổ.
“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo thấy Tiết Linh Bích chậm rãi thu hồi kiếm, sau đó thu vào trong tay áo.
Bộ khoái xông tới, thấy Phùng Cổ Đạo không nói hai lời đã gác đao lên cổ hắn.
“Láo xược.” Tiết Linh Bích quát mắng bộ khoái ngang ngược tiến tới kia.
Đám bộ khoái ngẩn ra.
Bộ đầu từ phía sau đi tới, nhìn Tiết Linh Bích hai lần, nhất là khỏa chu sa chí kia, lập tức hình như nhớ tới gì đó, kinh hãi quỳ xuống nói, “Tiểu nhân tham kiến Hầu gia, tiểu nhân đáng chết, không biết Hầu gia ở nơi này, quấy rầy Hầu gia.”
“Còn không thả người?” Tiết Linh Bích nhìn thanh đao chướng mắt đang gác trên cổ Phùng Cổ Đạo.
Bộ đầu không dám đứng lên, chỉ có thể lấy tay liều mạng ám chỉ cho người ở phía sau.
Đám bộ khoái lúc này mới ngẩn ngơ thả đao xuống.
Phùng Cổ Đạo giật giật cái cổ, sau đó cười tủm tỉm nói, “Có lẽ khó nhìn ra, kỳ thực ta là một quan lục phẩm đó. Các ngươi có thể không sợ cường quyền như vậy, ta nghĩ rất đáng ca ngợi.”
Bộ đầu gục đầu thấp tới nỗi hận không thể vùi xuống sàn nhà, duỗi tới lầu một.
Tiết Linh Bích híp mắt lườm Phùng Cổ Đạo, nhẹ giọng nói, “Đứng lên đi.”
Bộ đầu như trút được gánh nặng, chậm rãi đứng lên.
Tiết Linh Bích chỉ vào thi thể của Sử Diệu Quang nói, “Lúc ta đến, hắn đã bị giết rồi.”
Bộ đầu nói, “Hầu gia có biết thân phận của hắn không ạ?”
Tiết Linh Bích nhấn từng chữ một, “Con trai Sử thái sư, Quảng Tây tổng đốc Sử Diệu Quang.”
Sắc mặt của bộ đầu thoáng cái trắng bệch.
Khoan nói đến thân phận con trai thái sư, em trai ruột Sử quý phi, chỉ cần Quảng Tây tổng đốc liền đủ đè một ngọn núi lên đầu hắn rồi.
“Hầu gia có gặp được hung thủ không ạ?” Bộ đầu kiên trì hỏi.
Tiết Linh Bích quét mắt tới cánh cửa sổ mở rộng bên cạnh Phùng Cổ Đạo, đạm nhiên nói, “Chưa hề.”
NHỊ
Bộ đầu cẩn thận đặt nghi vấn, “Nếu thi thể không đầu, làm sao Hầu gia biết được người chết là Sử Diệu Quang Sử tổng đốc được?”
Tiết Linh Bích nghiêng đầu nhìn hắn, nhìn tới nỗi bộ đầu lại gục đầu thật thấp, mới nói, “Hắn trước khi lên lầu từng bắt chuyện với bản hầu. Về phần thi thể rốt cuộc có phải bản thân Sử Diệu Quang hay có người di hoa tiếp mộc, vậy không phải chức trách sở tại của bản hầu.”
“Dạ phải dạ phải dạ phải.” Bộ đầu gật đầu như con chim gõ kiến, dũng khí vừa xộc lên ban nãy trong lúc này tiêu tan không còn một mảnh.
Tiết Linh Bích nói, “Ngươi có cần bản hầu theo ngươi quay về nha môn không?”
Bộ đầu nghĩ thầm, được vậy thì tốt. Nhưng cái mồm lại liến thoắng nói, “Hầu gia nhật lý vạn ky, tiểu nhân nào dám…”
Tiết Linh Bích không đợi hắn nói xong, đã xoay người đi ra ngoài.
Phùng Cổ Đạo vội vã đuổi theo.
Bọn họ đi rất nhanh, ước chừng đến cửa thang lầu mới nghe được bộ đầu hô quát các bộ khoái, “Còn không dẫn tú bà tới đây.”
Phùng Cổ Đạo nhỏ giọng nói, “Hầu gia, sao ngươi không đem Viên…”
“Hồi phủ nói tiếp.” Tiết Linh Bích đạm nhiên nói.
Phùng Cổ Đạo đành phải đem nghi vấn đầy bụng giấu dưới đáy lòng.
Tới cửa, vài bộ khoái đang canh giữ, thấy bọn họ đi ra, đang định thét to xông lên, liền thấy bộ đầu phía trên ló đầu ra, kêu lên, “Để Hầu gia đi.”
Tiết Linh Bích ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
Khí thế của bộ đầu lập tức xìu xuống, bồi cười nói, “Thỉnh Hầu gia hồi phủ.”
Các bộ khoái khác soạt soạt tránh đường.
Bên ngoài đã có mã xa chờ, bốn phía đều là người, mỗi người đều nghểnh cổ ngóng vào, còn không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ.
Tiết Linh Bích khẽ nhíu mày lại, chui vào thùng xe.
Phùng Cổ Đạo theo sát phía sau.
Bánh xe chậm rãi lăn vòng, mới ra hai trượng, chợt nghe bên ngoài vang lên một trận tiếng ngựa hí, một thanh âm già cỗi bi thương quát lên, “Con ta ở đâu?!”
Phùng Cổ Đạo hiếu kỳ vén màn xe, ngoái lại tìm kiếm, chỉ thấy bên ngoài Xuân Ý phường có một đám người nhốn nháo rộn ràng vây quanh một người mặc hoa phục đang tiến vào trong.
“Sử thái sư?” Hắn nhẹ giọng hỏi. Chắc là đám bằng hữu kia của Sử Diệu Quang đi báo tin.
Tiết Linh Bích gật đầu một cái thật khẽ đến không thể nhận ra.
Phùng Cổ Đạo nói, “Nếu người chết thật sự là Sử Diệu Quang, chỉ e kinh thành sẽ dậy sóng.” Sử gia ngày nay đang được sủng ái, vô luận là Sử thái sư, sử quý phi hay hoàng thượng cũng sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn Sử Diệu Quang bị người cắt đầu ngay dưới mí mắt bọn hắn mà không chút động tĩnh như vậy.
Tiết Linh Bích không lên tiếng.
Phùng Cổ Đạo thấy y sắc mặt ảm đạm, nhịn không được rướn người tới hỏi, “Hầu gia?”
Tiết Linh Bích bỗng nhiên quay đầu.
Hai người cách nhau chưa tới ba tấc (khoảng 3cm).
Phùng Cổ Đạo chớp chớp mắt, bất động thanh sắc mà ngửa ra sau, lại bị y túm lấy cánh tay nói, “Ngươi đến Xuân Ý phường có phải để gặp Viên Ngạo Sách không?”
Phùng Cổ Đạo kinh ngạc trừng to mắt, “Sao Hầu gia lại nghĩ như vậy?”
“Phải, hay không phải?” Y truy hỏi.
“Hầu gia từ đầu tới cuối vẫn không hề tin ta.” Phùng Cổ Đạo lộ ra thần tình nản lòng thoái chí.
Tiết Linh Bích chậm rãi buông cánh tay hắn ra, “Nếu ta không tin ngươi, sẽ không hỏi ngươi trực tiếp như vậy.”
“Đương nhiên không phải.” Phùng Cổ Đạo dường như bị lời của y kích thích, “Ta bán đứng Ma giáo, Viên Ngạo Sách một lòng muốn giết ta. Nếu như biết bọn họ ở đó, làm sao ta dám ngu ngốc tự dâng lên cửa?” Hắn dừng một chút, lại thở dài nói, “Nhưng mọi chuyện thật là quá trùng hợp mà. Không ngờ Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch dĩ nhiên lại ở Xuân Ý phường, càng không ngờ Sử Diệu Quang cư nhiên lại chết.”
Tiết Linh Bích rũ mắt, giây lát mới nói, “Xuân Ý phường không đơn giản.”
“Hầu gia hoài nghi nơi đó là phân đàn của Ma giáo?”
“Có thể phải, có thể không phải.” Tiết Linh Bích nói, “Bất quá nếu không liên quan tới ta và ngươi, thì không cần để ý tới, tự có quan phủ xử lý.”
Phùng Cổ Đạo nhíu mày nói, “Chỉ e sự tình không đơn giản như vậy. Lỡ như Sử thái sư ở trong triều cắn Hầu gia một ngụm…”
“Nếu ta muốn giết Sử Diệu Quang, còn cần đích thân động thủ sao?” Tiết Linh Bích cười nhạt.
Phùng Cổ Đạo nói, “Chỉ e trong triều kẻ không thông minh nhiều hơn kẻ thông minh, kẻ thông minh giả vờ hồ đồ nhiều hơn kẻ không giả vờ hồ đồ.”
“Yên tâm, ta có chừng mực.” Sắc mặt Tiết Linh Bích hơi dịu xuống, “Ta hiện tại càng muốn biết Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch vì sao lại xuất hiện nơi đó.”
“Sao hồi nãy Hầu gia không nói cho bộ khoái biết Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch cũng ở đó?” Phùng Cổ Đạo hiếu kỳ nói. Nếu như vậy, chuyện khôi phục Ma giáo lại gặp trắc trở. Chí ít Sử thái sư tuyệt đối sẽ từ giữa làm khó dễ.
Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Người nếu không phải bọn hắn giết, ta cần gì phải làm tiểu nhân vu oan?”
“Làm sao Hầu gia biết người không phải bọn hắn giết?” Phùng Cổ Đạo càng thêm hiếu kỳ.
“Vết thương trên thi thể là câu (móc sắt), Viên Ngạo Sách sử dụng kiếm. Huống chi kẻ kiêu ngạo như hắn, nếu thực sự là hắn làm, tuyệt đối sẽ không chối bỏ.” Y dừng một chút, nói, “Ta tuy rằng không muốn Ma giáo khôi phục, nhưng cũng không thèm dùng thủ đoạn ti tiện như vậy hãm hại hắn.”
Phùng Cổ Đạo khẽ cười, “Hầu gia và hắn tuy rằng không phải bằng hữu, nhưng càng thấu hiểu hơn cả bằng hữu.”
“Hắn là một đối thủ đáng để thấu hiểu.” Tiết Linh Bích nói.
Phùng Cổ Đạo nói, “Ta cứ tưởng Hầu gia rất ghét hắn.”
“Trước mắt là thế.”
“Trước mắt?”
“Chờ sau khi ta đánh bại hắn, hẳn là sẽ không ghét nữa.” Tiết Linh Bích nói, khóe miệng khẽ nhoẻn lên, dường như đang nghĩ tới tình cảnh sau khi thắng lợi.
Phùng Cổ Đạo ngẩn người, rất nhanh dời đi ánh mắt.
.
Mã xa đi tới hầu phủ.
Tiết Linh Bích xuống xe rồi nói với Phùng Cổ Đạo, “Ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi, ta đi thư phòng.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia thực sự là cần lực, khuya như vậy còn muốn xử lý công vụ.”
“Không phải xử lý công vụ, là chờ người.”
“Chờ người?” Phùng Cổ Đạo đảo mắt một cái, liền hiểu ý, “Sử thái sư sẽ đến?”
Tiết Linh Bích nói, “Phụ tử liên tâm. Người chết có phải Sử Diệu Quang hay không, Sử thái sư vừa nhìn sẽ biết. Nhưng vô luận có phải hay không, hắn cũng sẽ tới.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Nếu phải, hắn tới tự nhiên là hỏi chuyện hung thủ. Nếu không phải… hắn vẫn tới hỏi chuyện hung thủ.”
“Không sai. Việc này nếu dính dáng đến Sử Diệu Quang, như vậy vô luận phải hay không, Sử thái sư cũng không thể nào không quan tâm.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Hầu gia đoán việc này do kẻ nào gây nên?”
Tiết Linh Bích chậm rãi lắc đầu nói, “Việc này kỳ quặc, ta cũng không có manh mối.” Y vươn tay đem áo khoác của Phùng Cổ Đạo khép khép lại, “Đêm khuya gió lớn, ngươi trở về nghỉ sớm một chút đi.”
“Hảo.” Phùng Cổ Đạo xoay người liền đi.
“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích ở phía sau hắn gọi.
Bước chân của Phùng Cổ Đạo khựng lại, chậm rãi xoay người.
Tiết Linh Bích mỉm cười nói, “Cảm giác cùng ngươi bình tâm tĩnh khí thảo luận sự tình… cũng không tệ lắm.”
Phùng Cổ Đạo khom người, ánh mắt rũ xuống đất, “Có thể được Hầu gia chỉ giáo, là may mắn ba đời của Phùng Cổ Đạo.”
Nụ cười của Tiết Linh Bích khẽ nhạt đi, “Ân. Đi đi.”
Phùng Cổ Đạo đi rất nhanh.
Tiết Linh Bích đứng lại tại chỗ, dõi theo đến khi bóng lưng hắn khuất sau ngã rẽ, mới xoay người đi đến một hướng khác.
.
Phùng Cổ Đạo một đường rảo bước, cho đến khi đi tới trước cửa phòng, trái tim đập loạn mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Hắn vươn tay, đang muốn đẩy cửa, tay bỗng nhiên dừng lại.
Một mùi máu tươi nhàn nhạt, nhưng không thể xem nhẹ từ trong phòng truyền ra.
Tay hắn khoát lên ván cửa, chậm rãi đẩy ra từng chút một.
Ánh trăng phủ xuống rọi vào.
Trong phòng không người.
Ánh mắt Phùng Cổ Đạo thoáng cái rơi vào cái đầu lẻ loi đang đặt trên bàn.
Con ngươi kinh hoàng lồi ra ngoài, sắc mặt như tro nguội… cấu thành gương mặt mà hắn vừa mới gặp lúc tối ——
Sử Diệu Quang.
Phùng Cổ Đạo bình tĩnh tiến vào, trở tay đóng cửa lại, cởi áo khoác, sau đó châm ngọn nến.
Xem ra hắn phỏng đoán không sai, giết Sử Diệu Quang chính là Huyết Đồ đường, mà mục đích, là cảnh cáo hắn và hãm hại Viên Ngạo Sách.
Hắn chậm rãi ngồi xuống bên bàn, ngã chung trà, rưới xuống mặt đất trước cái đầu của Sử Diệu Quang, xem như truy điệu cho hắn. Dù sao trong cả sự kiện này, vai mà hắn diễn bất quá chỉ là một vai vô tội bị liên lụy.
Hôm nay đến Xuân Ý phường hoàn toàn là vì nhận được ám hiệu của Ma giáo ở trà quán.
Huyết Đồ đường đã tới kinh thành, hiện giờ đang đặt chân tại Xuân Ý phường. Mà kế hoạch của Viên Ngạo Sách, là bảo hắn đi Xuân Ý phường làm mồi, dụ Huyết Đồ đường đi ra, để hóa bị động thành chủ động.
Nhưng kế hoạch thành uổng phí.
Hắn cố ý đứng bên ngoài Xuân Ý phường lâu như vậy chính là vì cho Huyết Đồ đường có đủ thời gian để bố trí cạm bẫy giết hắn. Đáng tiếc hắn không dẫn ra được Huyết Đồ đường, mà lại dẫn ra Tiết Linh Bích.
Huyết Đồ đường hiển nhiên đã phát hiện Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch mai phục trong Xuân Ý phường. Bọn hắn sở dĩ giết Sử Diệu Quang, thứ nhất là muốn mượn đao giết người, giá họa cho Ma giáo. Thứ hai là muốn cảnh cáo hắn một lần, nói cho hắn bọn chúng không chỉ biết thân phận thực sự của hắn, hơn nữa từ lâu đã nhìn thấu mánh khóe của hắn.
Chỉ là kẻ chết là Sử Diệu Quang, rơi vào trong mắt những người khác, sự tình sẽ không đơn giản như thế.
Phùng Cổ Đạo lại ngã một chung trà, rót vào trong miệng.
Trà là lạnh, uống vào trong cổ họng càng khiến cho hắn lãnh tĩnh tỉnh ngộ.
Kỳ thực hắn vẫn cảm kích Huyết Đồ đường lắm lắm. Nếu không phải bọn chúng có sự kiên trì và nguyên tắc của sát thủ, thích tự mình giết người, vậy hắn tuyệt đối không thể an an ổn ổn ở lì trong hầu phủ tới bây giờ.
Nghĩ đến an an ổn ổn, mi đầu của hắn không khỏi nhíu lại. Thời gian cách ngày kế hoạch hoàn thành càng lúc càng gần, cho đến hôm nay, tất cả cũng vẫn đang thuận lợi, dù cho xuất hiện loại Trình Giảo Kim là Huyết Đồ đường, nhưng vẫn không tổn hao đại cục. Hiện nay duy nhất khiến hắn lo lắng, là Tiết Linh Bích.
Nghĩ đến sự khác thường càng lúc càng nghiêm trọng của y mấy ngày nay, đầu của Phùng Cổ Đạo mơ hồ đau nhức.
Chỉ e tiến hành tới bước cuối, cho dù Ma giáo có thể khôi phục, cũng sẽ tạo ra đại địch là Tuyết Y Hầu.
Hắn xoa xoa cái trán, tính toán làm thế nào để giảm thương vong tới mức thấp nhất.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Phùng Cổ Đạo vội vàng đem ấm trà chung trà phóng lên trên ghế, sau đó kéo khăn trải bàn bọc lại cái đầu của Sử Diệu Quang, cấp tốc ném vào gầm giường.
Tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Phùng Cổ Đạo đem ấm trà thả lại chỗ cũ, sau khi cấp tốc mở cửa lao ra liền trở tay đóng cửa.
Người tới là Tông Vô Ngôn, “Hầu gia truyền ngươi đến thư phòng.”
Phùng Cổ Đạo tiến lên phía trước vài bước nghênh đón, chặn trước người ông, mỉm cười nói, “Những việc nhỏ nhặt này cần gì phiền Tông tổng quản tự mình tới?”
Tông Vô Ngôn ngược lại rất là thẳng thắn, “Có việc hỏi ngươi.”
Phùng Cổ Đạo nói, “Đã như vậy, chúng ta đi thôi.”
Tông Vô Ngôn hồ nghi mà nhìn nhìn phía sau hắn.
Phùng Cổ Đạo mặt không đổi sắc.
Trên đường đi, Tông Vô Ngôn đi thẳng vào vấn đề, “Ngươi có biết tại sao Sử thái sư đến đây không?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Với hiểu biết của Tông tổng quản, không thể không biết đại sự vừa mới xảy ra nha?”
Tông Vô Ngôn liếc mắt nhìn hắn, “Là ta hỏi ngươi hay là ngươi hỏi ta?”
“Biết.”
“Biết cái gì?”
Phùng Cổ Đạo nói, “Tông tổng quản không phải mới vừa hỏi ta ‘có biết tại sao Sử thái sư đến đây không’ sao? Đáp án của ta là, biết.”
“Tại sao lại đến?”
“Đương nhiên là tới tìm Hầu gia rồi.”
Tông Vô Ngôn nheo mắt lại.
Phùng Cổ Đạo bồi cười, cười đến phi thường ngu ngơ.
Đậu phụ trúc, nhìn giống măng quá
_______________________
TAM
Cửa thư phòng rộng mở, ánh đèn màu quất từ bên trong chiếu ra, xen lẫn với ánh trăng trên mặt đất, khiến cho đường đi hai bên càng thêm ám trầm.
Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, phảng phất như không người, vừa tới gần, bầu không khí ủ dột lập tức hợp với ánh đèn quất hoàng (da cam) phà tới trước mặt.
Tông Vô Ngôn đi tới dưới bậc thang, lưng hướng ánh trăng, chiếc bóng in trên mặt đất của ông và Phùng Cổ Đạo bị kéo dài ra, phủ lên ánh đèn hai hình người trọng điệp, “Hầu gia, Phùng Cổ Đạo đã tới.”
Nguồn :
“Vào đi.” Tiết Linh Bích thanh âm thanh lãng, phảng phất ngay cả ánh đèn hôn ám cũng rạng rỡ hẳn lên.
Phùng Cổ Đạo bước vào cửa, con mắt cấp tốc đảo qua gian phòng, sau đó hướng về phía Tiết Linh Bích đang ngồi sau trác án khom người nói, “Tham kiến Hầu gia.”
Tiết Linh Bích giơ tay chỉ về phía trà kỷ (bàn nhỏ uống trà), “Vị này chính là đương triều Sử thái sư.” Một trung niên nam tử hơi cứng ngắc ngồi trên ghế, cái bụng vô cùng tròn bóng ra sức căng chặt y phục, phình lên giống như một quả cầu.
Phùng Cổ Đạo vội vã xoay người hành lễ, “Tham kiến Sử thái sư.”
Sử thái sư có chút lơ đễnh mà phất phất tay, quay đầu nói với Tiết Linh Bích, “Hầu gia quả thật là thiếu niên phong lưu.”
Tiết Linh Bích đối với câu trào phúng của hắn thờ ơ nói, “Lúc đó hắn cùng bản hầu đang ở đó. Bản hầu sợ thái sư phải đi hai chuyến.”
“Vậy hiện tại Hầu gia có thể nói rồi chứ?”
“Bản hầu cũng không thấy được hung thủ.”
“Thế nhưng nghe bộ khoái nói, lúc bọn họ chạy đến thì hiện trường chỉ có hai người là Hầu gia và hắn.” Sử thái sư người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, trong lòng bi thương khó mà hình dung. Nhưng sự sắc sảo nhờ lăn lộn trong triều nhiều năm khiến hắn mạnh mẽ đem cảm giác này nén lại trong bụng, sắc mặt dù trầm, nói chuyện cũng đâu vào đấy.
Tiết Linh Bích nói, “Khi bản hầu đến, chỉ thấy một cái xác không đầu.”
Bốn chữ “Cái xác không đầu” hiển nhiên như kim châm đâm vào tim hắn. Ngón tay của Sử thái sư bỗng nhiên nắm lấy tay vịn, ngón tay từng đốt từng đốt trắng tái.
Tiết Linh Bích nói, “Người kia… Thật sự là Sử tổng đốc?”
Sử thái sư hít một hơi thật sâu nói, “Không sai.” Hắn dừng một chút, hai mắt lộ ra tia âm ngoan ác độc, “Nếu để lão phu biết là kẻ nào giết nó, lão phu nhất định đem kẻ đó tỏa cốt dương hôi, thiên đao vạn quả*.”
*(tỏa cốt dương hôi: miêu tả cho dễ hiểu là giã nát xương cốt rồi tung lên cho bay bay khắp nơi như ‘tung hoa’. Thiên đao vạn quả: lóc từng miếng thịt trên người xuống. Hình dung cừu hận thâm sâu hay kẻ nghiệp chướng nặng nề chết không hết tội.)
Phanh.
Tay hắn nặng nề vỗ lên trà kỷ.
Trà cụ trên trà kỷ đồng loạt tung lên.
Phùng Cổ Đạo nhìn tay hắn, nghĩ thầm: nhất định rất đau.
Tay đau chung quy không bằng lòng đau. Ngực Sử thái sư liên tục phập phồng, gương mặt hầu như trướng thành màu tím. “Hầu gia…”
“Sử thái sư.” So với Sử thái sư vừa bi vừa phẫn, Tiết Linh Bích lại đạm mạc gần như lãnh khốc.
“Nếu Hầu gia là người đầu tiên ở hiện trường vụ án, vậy có phát hiện manh mối gì không?” Con mắt Sử thái sư chăm chú theo dõi nét mặt của y, hai tròng mắt tơ máu rậm rạp, như hai tấm lưới, bất kì thời khắc nào cũng có thể vây đối phương vào trong lưới.
Tiết Linh Bích nói, “Sau khi ta đến không lâu, bộ khoái đã tới.”
“Như vậy trong khoảng thời gian không lâu đó, Hầu gia đang làm gì?” Sử thái sư chậm rãi nói, “Lão phu nghe những khách trọ khác ở cùng tầng lầu khi đó nói, trong gian phòng xảy ra vụ án truyền ra tiếng binh khí tương giao.”
Phùng Cổ Đạo trong lòng căng thẳng, ánh mắt vô thức nhìn về phía Tiết Linh Bích.
Tiết Linh Bích không nhanh không chậm nói, “Nhắc đến binh khí tương giao, bản hầu cũng có nghe thấy, đáng tiếc khi bản hầu đến, người đã đi mất rồi.”
“Nhưng lão phu nghe nói lúc đó còn có người trò chuyện trên hành lang.” Sử thái sư mâu quang đảo một cái, nhìn về phía Phùng Cổ Đạo.
Phùng Cổ Đạo mở to mắt, ngu ngơ nói, “Nói mới nhớ, hình như ta cũng nghe có tiếng nói chuyện.”
“Thật không?” Sử thái sư hơi nghiêng người về phía trước, “Ngươi nghe được cái gì?”
“Không có nghe rõ.” Phùng Cổ Đạo nói, “Hình như trong rất nhiều gian phòng đều có tiếng nói, không biết thái sư muốn chỉ tới ai?” Lúc đó hắn và Kỷ Vô Địch nói chuyện cũng không lớn tiếng, mà tiếng đao kiếm lại vang liên tục, trong những phòng khác lại không có cao thủ, hắn không tin lúc đó có người nghe được bọn họ nói cái gì.
Sử thái sư nheo mắt lại. Những người đó quả thật không nghe được tiếng nói trong hành lang, nhưng trực giác của một người lăn lộn nhiều năm trong quan trường nói cho hắn, Tiết Linh Bích và Phùng Cổ Đạo dù không phải hung thủ, cũng tuyệt đối đang che giấu gì đó.
“Vậy Hầu gia cảm thấy, có kẻ nào khả nghi hay không?”
Đối với cái nhìn đăm đăm của Sử thái sư, Tiết Linh Bích bình thản ung dung, “Có.”
“Là ai?” Lệ quang trong mắt Sử thái sư chợt lóe.
Tiết Linh Bích nói, “Thái sư có từng nghe đến Huyết Đồ đường chưa?”
Phùng Cổ Đạo kinh ngạc. Hắn không biết y nhắc tới Huyết Đồ đường là phát hiện điều gì hay là chó ngáp phải ruồi.
Sử thái sư nói, “Có nghe.”
“Bản hầu nhận được tin, tinh anh của Huyết Đồ đường vài ngày gần đây đã tới kinh thành.”
Sử thái sư lãnh đạm nói, “Ý của Hầu gia là, tiểu nhi bị chết trong tay Huyết Đồ đường?”
“Đường chủ Huyết Đồ đường thân phận thập phần thần bí, chưa ai hấy được diện mục thật sự của hắn. Nhưng bản hầu nghe nói vũ khí của hắn là câu.” Tiết Linh Bích dừng một chút, thấy Sử thái sư nghe được chữ ‘câu’ sắc mặt đột nhiên thay đổi, sau đó mới tiếp tục nói, “Có thể là trùng hợp, bất quá chưa hẳn không phải đầu mối.”
Sử thái sư mạnh mẽ kiềm chế hận ý dâng lên trong lòng, nói, “Lão phu và tiểu nhi chưa bao giờ can dự vào chuyện giang hồ, lại không hề quá tiết với Huyết Đồ đường, vì sao chúng phải giết nó!”
Tiết Linh Bích nói, “Huyết Đồ đường là tổ chức sát thủ. Thái sư cho rằng bọn chúng cần lý do gì?”
“Ý ngươi nói là, có người thuê bọn chúng làm?” Sử thái sư đột ngột đứng dậy.
Tiết Linh Bích nói, “Đây chỉ là một loại khả năng.”
Nắm tay của Sử thái sư thả lỏng rồi lại xiết chặt, xiết chặt rồi lại thả lỏng, nửa ngày mới nhìn Tiết Linh Bích nói, “Vậy Hầu gia cho rằng, kẻ nào đáng nghi nhất?”
Tiết Linh Bích chậm rãi nói, “Điều này e rằng chỉ có thái sư mới biết được thôi.”
Trong đầu Sử thái sư bỗng nhiên hiện lên vài cái tên, phe phái hoàng hậu, phe phái Cố Hoàn Khôn, còn có… người trước mắt này.
Tiết Linh Bích dường như hoàn toàn không biết mình cũng trở thành đối tượng hiềm nghi, “Bản hầu tin tưởng kế hoạch dù tinh vi đến đâu cũng nhất định có sơ hở, huống chi Xuân Ý phường người nhiều lời nhiều, hung thủ không lý nào không lưu lại dấu vết. Chỉ sợ hung thủ cũng nghĩ tới điểm ấy…”
Sử thái sư bỗng nhiên bừng tỉnh, nếu đổi lại thường ngày hắn tuyệt đối sẽ không thể không nghĩ ra điểm ấy, chỉ là sau khi thấy thi thể không đầu của ái tử thì hắn tâm tư đại loạn, thậm chí lòng dạ rối bời, hắn chắp tay nói, “Đa tạ Hầu gia nhắc nhở, lão phu còn có việc, cáo từ.”
Phùng Cổ Đạo thấy hắn sải bước đi nhanh ra ngoài, vội vã nghiêng người nhường đường hành lễ.
Chờ tiếng bước chân của Sử thái sư xa dần, hắn mới chậm rãi quay đầu lại nói, “Sao Hầu gia lại nghĩ đến việc nhắc tới Huyết Đồ đường?”
“Ngoại trừ việc đường chủ Huyết Đồ đường dùng câu, những lời còn lại của bản hầu đều là thật.” Tiết Linh Bích mỉm cười, cặp mắt giảo hoạt không nói nên lời, “Có thể mượn tay Sử thái sư diệt trừ Huyết Đồ đường, sao lại không làm?”
Phùng Cổ Đạo rũ mắt nói, “Hầu gia cao minh. Có điều nếu Sử thái sư thật sự tới Xuân Ý phường truy tra, Viên Ngạo Sách và Kỷ Vô Địch chỉ e giấu không được.”
Tiết Linh Bích nói, “Chuyện này phải xem tạo hóa của bọn hắn.”
…
Tạo hóa?
Vậy cái đầu người dưới gầm giường của hắn nên có tạo hóa như thế nào?
Phùng Cổ Đạo khẽ nhíu mày. Bên người hắn hiện nay có bát đại cao thủ bảo hộ, nhất cử nhất động bị chú mục, muốn chuồn êm cũng không thể được. Nhưng đầu người có mùi máu tươi, dù cho hắn có thể giấu được nhất thời cũng không giấu được một đời. Huyết Đồ đường quả thật đã cho hắn một nan đề.
Nếu hắn đem đầu người dâng ra… như vậy nan đề tự nhiên chuyển đến trong tay Tiết Linh Bích. Nhưng hắn làm thế nào để giải thích nguyên nhân đầu người đột nhiên xuất hiện trong phòng hắn đây? Hơn nữa nếu một ngày nọ thân phận bại lộ, hắn có phải sẽ có kết cục như cái đầu đó không?
Phùng Cổ Đạo càng nghĩ càng thấy cái thứ dưới gầm giường kia không phải đầu người, mà là một củ khoai sọ nóng phỏng tay.
“Ngươi đang nghĩ gì vậy?” Tiết Linh Bích ấm áp nói, “Mi đầu nhăn chặt như vỏ quýt rồi kìa.”
“Vỏ quýt thật ra chưa có nhăn lắm đâu, đậu phụ trúc còn nhăn hơn nữa kìa.” Phùng Cổ Đạo hoàn hồn, thuận miệng nói lấy lệ.
Tiết Linh Bích đạm nhiên cười, “Nếu ngươi đã buồn ngủ, vậy trở về ngủ trước đi.”
“Hầu gia anh minh, ta buồn ngủ tới mức mở mắt hết nổi rồi.” Phùng Cổ Đạo dụi dụi mắt, cố ý giả ra hình dạng cực kỳ buồn ngủ rồi đi ra ngoài.
Tiết Linh Bích đi theo sau hắn.
“Hầu gia?” Phùng Cổ Đạo nghi hoặc mà ngoảnh đầu lại.
“Nếu ngươi ngay cả con mắt cũng mở hết nổi, vậy làm sao tìm được đường về chứ?” Tiết Linh Bích cười hỏi.
Phùng Cổ Đạo kinh ngạc nói, “Hầu gia muốn tiễn ta?”
“Tiện thể tản bộ.” Tiết Linh Bích chắp tay sau lưng, đi rất thong thả.
Nửa đêm gió lạnh thổi qua, Phùng Cổ Đạo rùng mình một cái.
Tiết Linh Bích thấy hắn y sam đơn bạc, chiếc áo choàng đen kia lại không chịu mang theo, không khỏi lắc đầu, cởi xuống áo khoác trên người thuận tay choàng lên vai hắn.
“Hầu gia? Vậy ngươi…” Cảm giác ấm áp truyền đến trên vai trên lưng thiếu chút nữa khiến hắn tổn thương.
Tiết Linh Bích khẽ châm chọc, “Ta cũng không muốn người xuất từ hầu phủ ngày ngày đều phải xin nghỉ. Nếu như vậy, Tuyết Y Hầu ta đây còn mặt mũi nào đi lĩnh bổng lộc ở Hộ bộ nữa?”
Phùng Cổ Đạo cười gượng một tiếng, “Ta chỉ áy náy thôi.”
Tiết Linh Bích tự tiếu phi tiếu, “Nga? Ngươi cũng biết áy náy?”
“Bởi vì áo khoác trong phòng ta càng ngày càng nhiều, mà áo khoác trong phòng ngươi thì càng ngày càng ít.” Phùng Cổ Đạo hơi bị 囧.
Tiết Linh Bích chắp tay sau lưng cười nói, “Nói cũng phải. Xem ra ta đành phải một đường tản bộ tới cửa phòng ngươi, mới có thể ngăn việc áo khoác của ta tiếp tục giảm thiểu rồi.”
Phùng Cổ Đạo vội vàng nói, “Thật ra, ta biết đường mà, không dám làm phiền Hầu gia.”
Tiết Linh Bích khẽ nhếch khóe miệng, “Phùng Cổ Đạo, ngươi đang sợ cái gì?”
“Sợ?” Phùng Cổ Đạo trong lòng run một cái, “Sao Hầu gia lại nói vậy?”
“Không có gì.” Tiết Linh Bích đạm nhiên nói, “Chỉ là thấy ai đó trốn trốn tránh tránh ấp a ấp úng quá mức vất vả, nhịn không được hỏi một chút thôi.”
Phùng Cổ Đạo nhãn châu đảo một cái, liền biết y hiểu lệch sang ý khác, nhưng cũng không phản bác, chỉ cắm đầu đi ở phía trước.
Tiết Linh Bích lại chậm rì rì theo sát.
Mắt thấy đã càng lúc càng gần tới phòng, tim Phùng Cổ Đạo đập càng lúc càng gấp, với sự nhạy bén của Tiết Linh Bích, chưa hẳn không ngửi ra được vị đạo trong phòng. Hắn dừng lại ngay trước bậc thang, xoay người cởi ra áo khoác, tự mình phủ thêm cho Tiết Linh Bích.
Tiết Linh Bích vẫn đứng đó không nhúc nhích, tùy ý hắn chỉnh lý.
“Hầu gia, thời gian không còn sớm, không bằng ngươi nghỉ ngơi sớm một chút.” Phùng Cổ Đạo buông tay, chân thoáng lui về phía sau.
Tiết Linh Bích khẽ cười nói, “Hảo.”
Phùng Cổ Đạo thấy y đứng tại chỗ bất động, nhịn không được hỏi, “Hầu gia?”
“Phùng Cổ Đạo.” Tiết Linh Bích đột nhiên nói, “Ta nghe được hôm nay ngươi tại Xuân Ý phường nói muốn bắt Kỷ Vô Địch, để Viên Ngạo Sách không chiến mà hàng.”
Phùng Cổ Đạo khẽ giật mình, không khỏi hồi tưởng lại hôm nay mình có nói lời nào không nên nói hay không, nhưng nhìn kỹ sắc mặt của y, lại không giống như có nói.
“Vô luận nguyên nhân là gì, ta cũng rất cao hứng.” Y lặng yên nhìn hắn, chậm rãi nói xong câu đó, mới xoay người trở về.
Ánh trăng chiếu lên chiếc áo khoác đỏ thẫm, tiên diễm đến chói cả mắt.
Tiết Linh Bích: Tiền cược đã hạ, canh bạc mê ly.