Lời của Trầm Thiên Thu vừa mới nói ra, nhất thời tất cả mọi người trong hỉ đường, ai nấy
đều trợn mắt há hốc mồm.
Lát sau, Bạch Thông hồi phục tinh thần trước cười nói: ―Cậu nói cậu là Trầm Thiên thu?
Khuôn mặt này của cậu tôi quen biết, rõ ràng cậu là Tần Thiên Thời, sao có thể là Trầm
Thiên Thu được? Hiền tế, đừng nói đùa thế chứ.
Thấy vẻ mặt mọi người đều không tin, Trầm Thiên Thu mới giải khai huyệt đạo của Bạch
Tiểu Mộc. ―Để chính miệng nàng nói với mọi người, tôi rốt cuộc là Trầm Thiên Thu hay là
Tần Thiên Thời.
Lấy lại được tự do, Bạch Tiểu Mộc giống như nai con chấn kinh nhảy thoát khỏi bên người
hắn, kinh hãi nói: ―cha, hắn thật sự là Trầm Thiên Thu, không phải Tần Thiên Thu, các người
cướp lộn người rồi!
Mọi người nghe hấy lời của nàng, lại nhìn vẻ mặt kinh sợ của nàng, không khỏi nghi hoặc.
―Hắn là Trầm Thiên Thu, nhưng rõ ràng gương mặt của hắn giống Tần Thiên Thời như đúc.
―Đó là bởi vì hắn là huynh đệ song sinh với Tần Thiên Thời. Bạch Tiểu Mộc vừa giải thích,
cả hỉ đường giống như kiến bò trong chảo nóng.
Bạch Thông trước là nhìn về phía Trầm Thiên Thu, tiếp đó lại nhìn về phía con gái, không
dám tin hỏi: ―Tiểu Mộc, con nói thật chứ? Hắn thật sự là Độc vương Trầm Thiên Thu kia
sao?
Không đợi nàng trả lời, Trầm Thiên Thu từ trong lòng lấy ra một cái lọ, từ trong cái lọ lấy ra
một viên thuốc màu xanh, bắn về phía Bạch Thông: ―Đây là giải dược, để cho tên ngu ngốc
kia uống.
Tiếp lấy viên thuốc, Bạch Thông cúi đầu nhìn, lại ngẩng đầu nhìn về phía hắn, vẻ mặt kinh
nghi và khó hiểu hỏi: ―Cậu thật sự là Trầm Thiên Thu? Cậu thành thân với con gái của tôi rốt
cuộc là có mục đích gì?
Hắn một cỗ nhàn khí: ―đây không phải là mục đích các người cướp tôi đến đây sao? Tôi
chẳng qua chỉ là thành toàn cho các người mà thôi.
Nghe hắn nói vậy, Bạch Thông nhất thời nghẹn lời, chỉ có thể trừng mắt với hắn.
―Tôi mới không thèm gả cho huynh! Bạch Tiểu Mộc kích động phản bác. Người mà nàng
muốn gả là Tần Thiên Thời, không phải Trầm Thiên Thu hắn, cho dù gương mặt hai người
giống nhau như đúc, nhưng rốt cuộc hắn không phải Tần Thiên Thời ôn văn tao nhã, huống
hồ lúc ánh mắt tràn đầy tà khí kia của hắn nhìn nàng, làm nàng sởn cả tóc gáy.
Tuấn mi hơi nhíu một chút, hắn lạnh lùng nói: ―không phải do cô quyết định, chúng ta đã bái
đường rồi, cô đã là thê tử của tôi, theo tôi về Bách Độc cốc.
Lời vừa dứt, người hắn như quỷ mị dịch chuyển đến trước mặt nàng, túm lấy cánh tay nàng,
Bạch Tiểu Mộc cả kinh muốn bỏ tay hắn ra. ―Bỏ tôi ra! Tôi không muốn đi cùng huynh!
―Độc vương, đem cậu cướp về là lỗi của tôi, tất cả mọi chuyện đều do tôi làm chủ, Tiểu Mộc
trước đó một chút cũng không biết, cậu không cần phải làm khó Tiểu Mộc, muốn trách thì
trách tôi được rồi. vốn muốn thay con gái cướp về một người phu quân tốt, không ngờ lại
cướp về một cái đại sát tinh, Bạch Thông lúc này hối hận vô cùng.
Nghe thấy cha đem tất cả mọi chuyển đổ hết lên bản thân, Bạch Tiểu Mộc vội vàng nói:
―Không! Đừng trách cha tôi, ông ấy đều là vì tôi nên mới làm vậy, huynh muốn trách thì cứ
trách tôi đi. Chỉ sợ hắn gây bất lợi cho cha.
―Không, trách tôi, Tiểu Mộc có cảnh cáo tôi không cho tôi đi cướp người, là tôi không nghe
lời nó, mới đem cậu cướp về đây. Bạch Thông tranh nói.
―Không phải như thế, là cha biết tôi thích Tần Thiên thời, cho nên mới thay tôi đi cướp tân
lang, huynh đừng trách ông ấy, người nên chịu trách nhiệm là tôi.
Nghe thấy chính miệng nàng nói thích Tần Thiên Thời, Trầm Thiên Thu mâu sắc trầm xuống,
lạnh lùng quát:Đủ rồi! các người đừng tranh cãi nữa, tôi không muốn trách ai, các người
đem tôi cướp đến đây, tôi ngược lại còn phải cám ơn các người. để hắn tìm được nàng,
người con gái sinh vào buổi trưa mùng năm tháng năm.
Cám ơn họ? vẻ mặt cha con Bạch Tiểu Mộc đầy hoang mang. ―Tại sao? Bạch Tiểu Mộc hỏi.
―Bởi vì…. Nhìn về phía nàng, khóe miệng Trầm Thiên Thu nhếch lên mang theo ý cười.
―Tôi vừa vặn đang thiếu một thê tử, nếu cô đã muốn gả như vậy, tôi cũng vui vẻ làm tân lang
có sẵn, từ nay về sau, cô sẽ không dây dưa với Tần Thiên Thời nữa.
Lý do của hắn làm cho Bạch Tiểu Mộc choáng váng. Bởi vì hắn vừa vặn đang thiếu một thê
tử, cho nên mới lấy nàng?
―Nếu như tôi và cô đã kết làm phu thê, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó, cô nên theo tôi về
Bách Độc cốc. tảng âm hắn rất nhẹ, nhưng lại tựa như một mệnh lệnh không dễ phản bác.
―Đợi đã. Hồng Bình Thọ suy nghĩ một chút rồi lên tiếng nói: ―các người vừa mới hoàn thành
hôn lễ, ít nhất phải đợi thêm một thời gian, để Tiểu Mộc nói lời cáo biệt với mọi người, lúc
đó đi cũng chưa muôn. Hắn muôn tranh thủ một ít hời gian này, để cho mọi người trong trại
có thời gian thương nghị xem phải xử lý chuyện này ra sao.
Tuy nói bọn họ cướp sai người đến đây, nhưng để Tiểu Mộc cứ qua loa như vậy gả cho Độc
vương, thật là không ổn, vả lại ông nghĩ sở dĩ Trầm Thiên Thu bái đường với Tiểu Mộc, sau
lưng ắt hẳn có nguyên nhân khác.
―Đúng thế, đúng thế. Bạch Thông nhất thời không biết nên nói gì, chỉ có thể dùng sức phụ
họa theo lời nói của Hồng Bình Thọ.
Người là do ông cướp về, cũng là do ông muốn bọn họ kết hôn, nay trở thành như vậy, giờ có
hối hận cũng vô dụng, trước mắt không có kế nào khả thi, cũng chỉ có thể để Tiểu Mộc ở lại
đây bao lâu hay chừng ấy.
Trầm Thiên Thu rủ mắt, trầm ngâm: ―Được thôi, ở lại thêm vài ngày rồi hẵng đi.
Bởi vì đột nhiên hắn bị cướp, hôn lễ của đệ đệ Thiên Thời tất phải kéo dài, chuyến này trở về
chính là để tham gia hôn lễ, chí ít cũng phải đợi hôn lễ của đệ đệ hoàn thành thì mới rời khỏi
được.
Đêm đã khuya, nhưng Bạch Tiểu Mộc không dám nằm xuống giường ngủ, nàng ngồi ở mép
giường, mắt lớn trừng mắt nhỏ với tên Trầm Thiên Thu mới vừa về Tần phủ để trình bày sự
việc kia.
Lúc đó, hắn đồng ý với cha sẽ ở lại thêm vài ngày, sau đó nói phải trở về Tần phủ một
chuyến, rồi rời khỏi, nàng từng âm thầm hi vọng chuyến này hắn một đi không trở lại luôn,
nhưng không như mong muốn, mới nãy thấy hắn trở lại, nàng cứ như là gặp phải quỷ, lập tức
từ trên giường bắn người dậy.
Hết cách, danh hiệu Độc vương của hắn thật sự khiến người ta sợ hãi, chả ai nắm bắt được
tính cách vui giận thất thường của hắn khi nào thì trở mặt không nhận người, chỉ nghĩ đến
mấy lời đồn đãi về hắn thôi, đã khiến người ta run cầm cập rồi.
Nàng phòng bị nhìn hắn, mà Trầm Thiên Thu mới vừa về chỉ ngồi trước bàn, cũng không mở
miệng, tự mình rót rượu được đặt trên bàn, uống mấy ngụm.
Hắn thờ ơ liếc nhìn thê tử của hắn, chỉ thấy một gương mặt đang căng thẳng nhìn hắn, trong
lòng có chút do dự.
Hôm nay không phải lần đầu tiên hắn gặp Tiểu Mộc, trên thực tế, một năm trước hắn đã gặp
nàng rồi.
Hắn vẫn còn nhớ nàng lúc đó, vẻ mặt tươi cười như hoa, thân thiện mà dắt theo vài tên ăn
mày, muốn mời bọn họ đến khách điếm để ăn cơm, nhưng tiểu nhị của khách điếm không
cho mấy tên ăn mày toàn thân hôi thối đó vào cửa, nàng tức giận cãi nhau với họ vài câu, rồi
sau khi nghe lời giải thích của tiểu nhị xong, nàng cũng không làm khó hắn nữa, trực tiếp kêu
tiểu nhị giúp nàng gói vài món ăn, sau đó cùng với mấy tên ăn mày đó đến bãi đất trống bên
cạnh khách điếm, bắt đầu ăn uống sảng khoái.
Lúc đó, tiếng cười thanh thúy của nàng không ngừng truyền vào trong khách điếm.
Tiếp đó không lâu, nàng thấy một đứa trẻ thất lạc người thân vừa đi vừa khóc, liền xung
phong nhận việc giúp đứa trẻ đó tìm người thân, nàng tìm một cái thanh la, gõ kinh thiên
động địa khiến cả phố đều là tiếng rêu rao.
Cả một buổi chiều, nàng dắt theo đứa trẻ kia đi đi về về trong thành hết ba, bốn chuyến, cuối
cùng khó khăn lắm mới tìm được người thân của đứa trẻ.
Sau này, hắn mới biết tại sao nàng lại rêu rao như vậy, hóa ra là nàng muốn dẫn dụ tên hái
hoa tặc hoành hành tại mấy thị trấn gần đây.
Thấy hắn dùng vẻ mặt thâm trầm nhìn nàng, Bạch Tiểu Mộc bất an dịch người, hít sâu một
hơi, bạo dạn hỏi: ―Huynh nói thật đi, rốt cuộc là tại sao huynh muốn thành thân với tôi? Lý
do hắn nói lúc trước, nghĩ đi nghĩ lại, nàng đều cảm thấy đấy chẳng qua chỉ là tùy tiện mượn
cớ mà thôi.
―Vấn đề này tôi nhớ là đã trả lời rồi.
―Nhưng tôi có nghĩ thế nào đi nữa cũng cảm thấy đó không phải lý do thật sự. Hừ, nàng
không phải đồ ngốc, dễ qua mặt như vậy.
―Cô không ngốc nhỉ. Cười khẽ hớp một ngụm rượu, hắn chậm rãi nói tiếp: ―Nếu tôi nói, tôi
làm vậy là muốn cô cam tâm tình nguyện làm cho tôi một chuyện thì sao?
―Chuyện gì? Chỉ cần tôi giúp được thì huynh cứ việc nói. Bạch Tiểu Mộc sảng khoái đáp
ứng, sau đó tựa như nghĩ đến gì đấy, nàng vội trịnh trọng nói rõ: ―Nhưng nếu như muốn tôi
giúp huynh làm những chuyện thương thiên hại lý, cho dù có giết tôi, tôi cũng không làm
đâu! Vọng Vân trại bọn họ tuy cũng có làm những chuyện cướp bóc, nhưng chỉ cướp của
người xấu tuyệt đối không cướp của người tốt, hơn nữa trước nay chỉ cướp tài vật, chưa hề
tổn hại tính mạng con người.
―Đấy không phải chuyện thương thiên hại lý, coi như…cứu một mạng người?
Vừa nghe là muốn cứu người, Bạch Tiểu Mộc hào khí vỗ ngực ngay tắp lự nói: ―Muốn cứu
người, không thành vấn đề, tôi giúp huynh! Huynh nói huynh muốn cứu ai? Nàng nhất thời
không ngờ tới, lấy năng lực của Độc vương hắn, làm sao có thể cần tới nàng đi cứu người
chứ.
Thấy nàng chẳng thèm suy nghĩ liền đồng ý ngay, Trầm Thiên Thu không lập tức trả lời, chỉ
là ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.
Nếu nàng biết, cái giá của việc cứu người là trả bằng tính mạng của nàng, nàng còn có thể
đáp ứng dứt khoát vậy không?
Thấy hắn chậm chạp không mở miệng, chỉ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nàng, trong lòng Bạch
Tiểu Mộc nhộn nhạo, nhịn không được lên tiếng thúc giục nói: ―Ây, sao huynh không nói
chuyện? Huynh muốn cứu ai? Tôi phải giúp huynh thế nào?
―Chuyện này không gấp, đợi cô cùng tôi trở về Bách Độc cốc, tôi sẽ nói với cô sau.
―Í? Sao phải đợi đến lúc về Bách Độc cốc, không nói ngay bây giờ được à?
―Bây giờ nói cũng vô dụng, đợi sau khi về, cô tự nhiên sẽ rõ.
Ngẫm nghĩ, Bạch Tiểu Mộc lại mở miệng: ―Ây, huynh nói huynh lấy tôi là vì muốn tôi cam
tâm tình nguyện giúp huynh một việc, ban nãy tôi đồng ý rồi, chỉ cần không phải là chuyện
thương thiên hại lý, tôi đều nguyện ý giúp huynh, thế… Nàng liếc hắn ―Chuyện chúng ta
bái đường, có thể xem như chưa từng xảy ra không….
Thần sắc Trầm Thiên Thu hơi xẹt qua một tia tức giận không rõ.
―Cô muốn gả cho Thiên Thời đến vậy sao? Hắn nhớ tới lúc về Tần phủ không lâu trước, nói
với đệ đệ những chuyện sau khi hắn bị cướp đi, Thiên Thời lại bật thốt lên – ― Cái gì, huynh
cùng nàng ấy bái đường rồi? Sớm biết sẽ xảy ra chuyện này, nếu chân đệ không bị trật khớp
thì hay rồi…
Tim hắn đánh thịch một cái: ―Không phải đệ muốn cưới Bạch Tiểu Mộc đấy chứ?
―Đệ…không, ý của đệ là, nếu như đệ không bị trật khớp chân, thì đại ca sẽ chẳng gặp phải
loại chuyện này, chắc huynh bực lắm nhỉ. ―
Nhìn chăm chú vào Tần Thiên Thời có khuôn mặt giống hệt mình này, hắn rất nhanh liền
nhìn ra được tâm ý thật sự của đệ đệ.
―Thì ra người đệ thích là Bạch Tiểu Mộc, mà không phải biểu muội, nếu đã vậy, sao đệ còn
đáp ứng hôn sự này làm gì?
Nếu đã bị nhìn thấu, Tần Thiên Thời không phủ nhận nữa, khó nén sự mất mát nói: ―Đệ và
biểu muội từ nhỏ đã đính thân, làm sao thoái thác hôn sự này được chứ? Huống hồ, cha mẹ
cũng không thích xuất thân của Tiểu Mộc.
Người trước giờ hiếu thuận như y, không có cách nào đi ngược lại ý cha mẹ, cho nên y vẫn
luôn rất ngưỡng mộ Thiên Thu từ nhỏ đã được ông ngoại đưa đi, có thể trải qua cuộc sống tự
do tự tại tùy tâm sở dục trên giang hồ, không giống y, phải kế thừa gia nghiệp, theo con
đường mà phụ mẫu đã an bài sẵn.
Nghĩ tới Thiên Thời thích Bạch Tiểu Mộc, mà Bạch Tiểu Mộc cũng thích Thiên Thời, chuyện
này lại tự dưng khiến Trầm Thiên Thu không vui.
―Không! Tôi đã không muốn gả cho huynh ấy nữa! Trải qua chuyện ầm ĩ lần này, đối với
chuyện của Tần Thiên Thời Bạch Tiểu Mộc xem như đã nhìn rõ cả rồi. ―Tôi chỉ là không hi
vọng tại tình huống không rõ ràng này, bị bức gả cho người ta.
Nói cho cùng cũng là thành thân, chứ đâu phải trò đùa, nhớ tới việc nàng cứ hồ đồ như vậy
mà bị hắn xách đi bái đường thành thân, nghĩ thế nào nàng cũng thấy không cam tâm. Hoàn
toàn không nghĩ tới việc nếu hôm nay kẻ bị cướp đến là người trong lòng nàng, người bị bức
thành thân thì làm sao cam tâm cho được.
―Nếu không phải các người chạy tới cướp hôn, thì mấy chuyện này đã chẳng xảy ra. Trầm
Thiên Thu hừ lạnh. Đối với việc nàng muốn chối bỏ quan hệ của hai người, sắc mặt hắn liền
trở nên âm trầm.
―Đúng thế, ngàn sai vạn sai đều là chúng tôi sai, cho nên huynh vừa nói muốn tôi giúp huynh
cứu người, tôi tiền đáp ứng không hề chối từ, nếu sức lực của tôi còn chưa đủ, cả Vọng Vân
trại chúng tôi đều sẽ cùng giúp huynh, vì vậy, chuyện thành thân, thì, thì bỏ đi có được không?
Xem như chưa có chuyện này? Nàng hòa nhã nói.
Lườm nàng một cái, Trầm Thiên Thu lạnh lùng trả lời nàng: ―Chuyện đã xảy ra, tôi không có
cách nào đem nó xóa sạch. Đêm khuya rồi, ngủ sớm đi.
Thấy hắn đi tới giường, Bạch Tiểu Mộc cả kinh, nhảy xuống giường: ―Huynh muốn ngủ cùng
tôi?
―Chúng ta đã là phu thê, cô không quên đấy chứ? Hắn không bỏ sót biểu tình kinh hoàng
trên mặt nàng, cứ như hắn là rắn độc thú dữ vậy, tránh hắn xa lắc, trên mặt hắn xẹt qua một
tia tức giận, nhưng lại nghĩ đến gì đó, hắn cụp mắt, tất cả biểu tình trên mặt cũng thu lại.
―Tôi…tôi còn chưa mệt, muốn ngủ thì huynh ngủ trước đi. Nàng đứng cách xa. Nghe nói
toàn thân hắn đều là độc, chỉ cần chạm vào một cái, thì có thể độc chết người, muốn nàng ngủ
cùng giường với hắn, nàng thật sự không dám!
Liếc xéo nàng một cái, Trầm Thiên Thu không nói gì, thân hình lướt nhẹ, chớp mắt đã rời
khỏi căn phòng.
―Í? Nhìn cửa bật mở, cùng với căn phòng trống trơn, Bạch Tiểu Mộc hoang mang chớp mắt
mấy cái.
Đây là chuyện gì vậy? Không phải hắn nói muốn ngủ sao, sao đột nhiên lại ra ngoài?
Cả đêm qua Bạch Tiểu Mộc vẫn đợi Trầm Thiên Thu về phòng, mãi đến khi trời hơi sáng,
mới bất tri bất giác mà thiếp đi, ngủ một cái, ngủ thẳng tới khi mặt trời lên cao ba sào mới
dậy.
Liếc nhìn căn phòng, không thấy bóng dáng của hắn, sau khi nàng rửa mặt chải đầu, liền
giống như ngày thường, đến sân võ để luyện công.
Vừa đến sân võ, thì thấy hai huynh đệ Đại Phúc, Đại Quý đang đấu võ. Bình thường thì võ
công của Đại Phúc và Đại Quý đều sàn sàn như nhau, giờ lại thấy Đại Phúc một đường đem
Đại Quý đánh đến không thể chống đỡ.
Nàng kinh dị hỏi: ―Đại Phúc, độc của huynh đều giải hết rồi à?
―Giải hết rồi. y dừng tay lại, đứng ngay ngắn mặt cười tủm tỉm nhìn nàng.
―Độc của đại ca không những đã giải, công lực cũng trở nên mạnh hơn. Đại Quý bổ sung
thêm.
―Í, sao lại vậy? Bạch Tiểu Mộc buồn bực nhìn Đại Phúc, phát hiện hắn tinh thần sáng sủa,
chả có tí gì giống người hôm qua trúng độc hôn mê bất tỉnh.
Y tỏ vẻ hưng phấn: ―Hôm qua sau khi ăn giải độc đan của Độc vương, tôi liền cảm thấy cả
người tinh thần phấn chấn, nội tức dồi dào, kết quả sáng nay đấu võ với Đại Quý, phát hiện
quả nhiên nội lực tăng thêm mấy phần.
―Đúng đó, bây giờ tôi không phải là đối thủ của đại ca nữa. Thật không ngờ giải độc đan của
Độc vương còn có hiệu quả tằng cường công lực. Trên gương mặt ngăm đen của Đại Quý
hơi lộ ra chút hâm mộ.
Đúng lúc Hồng Bình Thọ tới, sau khi nghe bọn họ nói chuyện, có chút đăm chiêu. ―Xem ra
lời giang hồ đồn đại quả nhiên là thật, Độc vương không những biết dùng độc, còn tinh thông
cả y thuật, nghe nói giải độc đan của hắn, không những có thể giải độc, sau khi ăn vào còn có
thể tăng cường công lực.
Thấy hắn đến, ba người vội chào: ―Hồng thúc. Hồng Bình Thọ xem như là quân sư của
Vọng Vân Trại, trong trại có chuyện khó khăn gì đều đến thỉnh giáo hắn, rất được mọi người
kính trọng.
Hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Mộc: ―Tiểu Mộc, Độc vương đâu?
―Cháu không biết, tối qua hắn về một lúc, thì lại rời khỏi rồi. Nàng lắc đầu nói. Nhớ tới thần
sắc tối qua lúc rời đi của hắn, không phải hắn giận chuyện nàng không muốn cùng hắn ngủ
đấy chứ?
Thấy Đại Phúc trúng độc, thế mà sáng hôm nay đã hồi phục lại như thường, thậm chí công
lực càng cao hơn, chắc Trầm Thiên Thu không có ác ý gì với Vọng Vân trại đâu.
Người trong giang hồ sở dĩ hình dung hắn đáng sợ như vậy, có lẽ chỉ vì kiêng kị một thân độc
công xuất thần nhập hóa của hắn.
Suy cho cùng võ công của một người có cao tới đâu đi nữa, cũng khó mà phòng bị độc dược,
khó tránh khỏi có chút kiêng kị , đặc biệt là cao thủ dùng độc như hắn, càng khó phòng bị
hơn.
Bạch Tiểu Mộc càng nghĩ càng thấy đúng, sự sợ hãi đối với hắn nhất thời tan biến phân nửa.
―Tiểu Mộc, về việc cùng hắn bái đường thành thân, cháu có cách nghĩ thế nào? Hồng Bình
Thọ hỏi.
―Cái này…Hồng thúc, nói thật ra cháu chẳng muốn gả cho hắn tí nào, nhưng hắn nói kiểu gì
thì hắn cũng không thể xem mấy chuyện hôm qua như chưa hề xảy ra được, đúng rồi, Hồng
thúc, tối qua hắn nói sở dĩ hắn lấy cháu là vì muốn cháu giúp hắn cứu người. Bạch Tiểu Mộc
vội đem mấy lời hắn nói tối qua nói lại cho Hồng Bình Thọ.
―Cứu người? Lấy năng lực của hắn mà nói nếu như ngay cả hắn cũng không cứu được, thì
làm sao mà cháu cửu nổi kia chứ? Hắn lập tức liền nghe ra vấn đề.
―Cái này… Bạch Tiểu Mộc ngây ra, cảm thấy Hồng Bình Thọ nói không sai ―Vậy sao hắn
lại muốn cháu giúp hắn cứu người?
Trầm ngâm giây lát, Hồng Bình Thọ hỏi: ―Hắn có nói muốn cháu cứu ai không?
―Không có, hắn nói phải đợi về Bách Độc cốc rồi mới nói với cháu.
―Hồng thúc, trong chuyện này có phải có âm mưu gì không? Đại Quý gãi cằm hỏi.
―Chẳng lẽ hắn muốn làm chuyện bất lợi gì với Vọng Vân trại à? Đại Phúc cả kinh nói.
―Nếu hắn muốn làm chuyện bất lợi gì với Vọng Vân trại, thì chỉ cần tiện tay hạ độc là có thể
giải quyết chúng ta rồi, đâu cần tốn nhiều tâm cơ như vậy. Lúc trước ngay đến Khô Lâu
bang hoành hành một phương cũng khó thoát khỏi độc thủ của hắn, toàn bang bị tiêu diệt,
nếu thật sự muốn dối phó Vọng Vân trại, đối với hắn mà nói căn bản chẳng tốn sức lực gì.
―Thế…thật sự có người mà hắn cứu không được, cho nên mới tìm Tiểu Mộc giúp đỡ sao?
Nhưng Tiểu Mộc vừa không biết y thuật, võ công cũng không cao bằng hắn, sao có thể giúp
hắn được chứ? Đại Quý hồ nghi nói.
Sự nghi hoặc của Đại Quý cũng là nghi hoặc của ba người còn lại.
Sau khi Hồng Bình Thọ rời khỏi, nàng cùng với huynh đệ Đại Phúc Đại Quý luyện công một
lúc, liền trở về phòng.
Vừa đi vào, thì thấy Trầm Thiên Thu đang nằm trên giường, nhắm mắt tựa như đang ngủ.
Nàng lặng lẽ tới gần giường, mượn ánh mặt rời bên ngoài cửa sổ rọi vào, nàng mới phát hiện
làn da hắn còn trắng hơn cả Tần Thiên Thời, da thịt trắng như tuyết kia, hơi xanh xao, tựa
như màu xanh vương trên con ngươi của hắn vậy.
Nhìn hắn có vẻ rất mệt mỏi, mày nhíu lại, làm cho bộ dáng nhắm mắt ngủ của hắn thêm chút
sầu muộn, tựa như có tâm sự trầm trọng khó giải gì vậy.
Nàng nhớ tới ánh mắt hắn nhìn nàng tối qua trước khi rời đi, rất lạnh, nhưng lại có một loại
cô độc.
Có lẽ, Độc vương khiến cho người người trong giang hồ sợ hãi vốn chẳng phải dễ làm gì,
trong lòng nàng không khỏi sinh ra một chút thương tiếc, vô thức vươn tay muốn vuốt phẳng
hàng mày đang nhíu chặt của hắn.
―Đừng chạm vào tôi! Trầm Thiên Thu đột nhiên mở mắt ra quát, Bạch Tiểu Mộc giật nảy cả
mình.
―Xin lỗi, tôi chỉ muốn… Đợi đã, sao nàng phải xin lỗi chứ, nàng chỉ là tốt bụng muốn giúp
hắn vuốt phẳng hàng mày đang nhíu chặt, sao hắn lại hung dữ với nàng thế chứ? Nghĩ vậy,
nàng không khỏi mở to mắt trừng lại. ―Tôi chẳng làm gì huynh hết, chỉ là thấy huynh nhíu
chặt mày, muốn giúp huynh vuốt phẳng thôi, sao huynh lại to tiếng dọa người thế chứ?
Lời của nàng làm cho Trầm Thiên Thu thấy ngoài dự đoán. Nàng muốn giúp hắn vuốt phẳng
hàng mày đang nhíu?
Hắn nhìn sâu nàng chốc lát, mới mở miệng nói: ―Toàn thân tôi đều là độc, nếu cô tùy tiện
chạm tới tôi, sẽ trúng độc.
Nghe thấy ngữ khí của hắn dịu lại, Bạch Tiểu Mộc cũng không giận hắn nữa. Nghe hắn nói
toàn thân hắn đều là độc không thể chạm vào, không khỏi tò mò hỏi: ―Ây, Trầm Thiên Thu,
giang hồ đồn đại rằng ngay đến máu của huynh cũng có độc, điều này là thật chứ?
―Ừm. Toàn thân trên dưới hắn độc nhất là máu.
Nàng thấy hai tay hắn đeo bao tay màu đen, hỏi tiếp: ―Thế huynh đeo bao tay màu đen, cũng
là bởi vì trên tay có độc à?
―Ừ. Hắn khẽ hừ, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhắm mắt lại.
Nhìn hắn, Bạch Tiểu Mộc bỗng như nghĩ tới gì đó nói: ―Thì ra là vậy, huynh lo lắng không
cẩn thận đụng vào người khác, hại người ta trúng độc, cho nên mới đeo bao tay à, xem ra,
huynh căn bản không giống như những gì giang hồ đồn, coi mạng người như cỏ rác nhỉ. Nếu
như hắn không coi trọng mạng người, thì căn bản chẳng cần đeo bao tay nhiều năm như vậy.
Còn nữa, ban nãy nàng muốn chạm vào hắn, hắn cũng kịp thời ngăn nàng lại, không để nàng
bởi vậy mà trúng độc, xem ra hắn còn tốt hơn những gì giang hồ đồn, vốn chẳng xấu xa thế
kia.
Nghe vậy, Trầm Thiên Thu mở mắt ra liếc về phía nàng, lát sau, cánh môi liền nở một nụ
cười trào phúng.
―Cô đừng tự cho là thông minh mà nghĩ ta tốt như vậy, giang hồ đồn như thế không phải là
không có lý, nha đầu ngốc. Lần đấu tiên có người nói với hắn mấy lời này, khiến cho lòng
hắn gợn sóng.
―Huynh hà tất phải nói bản thân thành như vậy? Nếu huynh thật sự coi mạng người như cỏ
rác, thì ban nãy ngươi căn bản không cần thiết phải ngăn cản tôi chạm tới huynh.
―Tôi đã nói là tôi có chuyện cần ngươi giúp đỡ, cho nên không thể để cô chết được.
―Nhưng mà, huynh có thể đợi sau khi tôi chạm tới huynh xong, rồi cho tôi ăn giải dược đan
mà.
Hắn khẽ hừ: ―Tôi không muốn lãng phí giải dược đan cứu cô.
―Nhưng huynh lại có thể đưa giải dược đan tăng cường công lực cho Đại Phú. Cho dù nàng
không biết y thuật, nhưng cũng biết loại đan dược kia trân quý cỡ nào.
―Đấy là bởi vì tôi ra ngoài chuyến này, trên người chẳng mang theo giải dược đan bình
thường, đành phải cho hắn ta loại giải dược đan kia.
Nghe vây, Bạch Tiểu Mộc ngây ra, đột nhiên bật cười.
―Cô cười cái gì?‘ Trầm Thiên Thu khó hiểu.
―Huynh rất thành thật, có thể thấy, huynh thật sự không xấu như những gì giang hồ đồn đại.
Hắn thật sự có thể viện ra lý do khác để gạt nàng, nhưng hắn lại không làm vậy, Bạch Tiểu
Mộc càng không khỏi tin rằng hắn không phải là người trời sinh tàn nhẫn, người không phân
thị phi.
Hơi híp mắt lại nhìn má lúm đồng tiền trên mặt nàng, Trầm Thiên Thu lạnh lùng nói: ―Cô quá
ngây thơ rồi. Đợi ngày sau khi mà nàng biết hắn muốn nàng làm chuyện gì, chỉ e là nàng sẽ
không nghĩ vậy nữa. Hắn nhắm mắt lại, mặt không biểu tình đuổi người. ―Ra ngoài, tôi muốn
nghỉ ngơi.
―Huynh cả đêm không ngủ à? Thấy vẻ mệt mỏi trên mặt hắn, Bạch Tiểu Mộc hỏi.
Đợi một lát thấy hắn không lên tiếng, nàng sờ sờ mũi, xoay người rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa
cho hắn.
***
―Í, Tiểu Mộc, cô dậy rồi à. Trân Châu đi tới. Tuy nói người tối qua Tiểu Mộc gả không phải
Tần công tử, nhưng đã chuẩn bị tiệc mừng, mọi người cũng không lãng phí, nàng uống tới
mấy vò rượu, cho nên mới say tới giờ này mới tỉnh.
―Suỵt. Nàng đưa tay, kéo Trân Châu đi xa chút rồi mới nói ―Tôi sớm đã dậy rồi.
Thấy Bạch Tiểu Mộc kéo nàng tới chỗ này rồi mói nói chuyện, Trân Châu tò mò hỏi: ―Chẳng
lẽ Tần công tử vẫn chưa dậy à?
―Huynh ấy mới ngủ thôi.
Nghe vậy, Trân Châu trợn to mắt, trên trên dưới dưới đánh giá nàng ―Tiểu Mộc, tối qua các
ngươi đã động phòng rồi à?‘
―Làm gì có, tối qua huynh ấy ra ngoài, ban nãy mới về thôi, cho nên lúc này đang nằm trên
giường ngủ bù. Đúng rồi, Trân Châu, cô có thấy cha tôi không?
Trân Châu chỉ về phía Bạch Thông đang đi tới đây. ―Chẳng phải kia sao?
―Cha. Bạch Tiểu Mộc chạy đến trước mặt gọi một tiếng.
―Tiểu Mộc. Bạch Thông cười khà khà nhìn con gái, mặt mày hồng hào, tinh thần cực tốt, hỏi:
―Hiền tế đâu?
―Hiền tế gì? Nàng ngây ra, nhất thời không hiểu.
―Chính là Thiên Thu đó, nha đầu con không quên rằng tối qua đã gả cho hắn rồi đấy chứ.
―Con không quên. Bạch Tiểu Mộc hồ nghi liếc phụ thân. Sao nghe ngữ khí của cha, hình
như rất vừa lòng với con rể Trầm Thiên Thu này, lại còn gọi hắn là Thiên Thu thân thiết vậy
nữa chứ.
Thấy vẻ nghi hoặc trên mặt con gái, Bạch Thông giải thích: ―Tối qua may mà có Thiên Thu,
bằng không thì một thân võ công của cha coi như bị phế luôn rồi.
―Đã xảy ra chuyện gì vậy, cha?
―Nội thương bị từ mười năm trước của cha tối qua tái phát, ta vận công trị thương, kết quả vì
quá vội vàng, làm cho kinh mạch chạy ngược, may mà Thiên Thu kịp thời dùng nội công
đem nội tức chạy ngược bức về đan điền, sau đó ta liền ngủ mê, không ngờ sáng sớm tỉnh dậy,
lại phát hiện ra nội thương mười năm trước nay đã hoàn toàn khỏi hẳn.
―Cái gì, có chuyện này nữa à? Bạch Tiểu Mộc kinh ngạc. Nàng biết nội thương mười năm
trước đã làm cha khổ sở nhiều năm, mãi mà trị không khỏi, cứ mỗi hai mùa đông hạ đều phát
tác, lúc phát tác thì đau đớn lắm thay, cha cũng chỉ có thể vận công chặn xuống, nàng thật
không ngờ Trầm Thiên Thu thế mà lại có thể chữa khỏi bệnh lâu năm này của cha.
―Thật đó, vì nội thương kia, lúc trước mỗi khi ta vận công, ngực trái luôn thấy đau, nhưng
sáng nay lúc ta luyện công, phát hiện hoàn toàn không còn đau nữa, hơn nữa nội tức cực kì
thông thuận, thậm chí hình như nội công còn tăng cường thêm mười phần.
Đây có lẽ là do Trầm Thiên Thu đã chữa khỏi cho cha, cho nên ông ấy mới định tới đây cảm
tạ hắn.
Ban đầu ông đối với chuyện Trầm Thiên Thu cưới con gái rất không tán thành, nhưng bây
giờ, ông lại rất vừa ý với người con rể này.
―Hắn đâu? Đang trong phòng à? Ta đi cảm ơn hắn. Bạch Thông phấn khích nói. Học vô tiên
hậu, đạt giả vi sư (*).
Tuy Trầm Thiên Thu trẻ tuổi hơn ông, nhưng võ công hắn cao hơn ông là sự thực, ông trước
giờ ham học võ, rất muốn cùng hắn thảo luận những vấn đề về võ học.
Quay đầu liếc nhìn cửa phòng đang đóng kín, Bạch Tiểu Mộc nói thẳng: ―Huynh ấy mới ngủ
không lâu, cha, cha đừng đi quấy rầy huynh ấy. Phòng của cha ở gần đây, nàng thầm nghĩ
chắc là khi Trầm Thiên Thu rời khỏi phòng nàng , có đi ngang qua phòng của cha, phát hiện
có điều không ổn, kịp thời ra tay giúp cha.
Xem ra hắn vì chữa trị cho cha cả đếm, nên nhìn hắn mới mệt mỏi như thế, nhất thời nàng lại
sinh lòng cảm kích với Trầm Thiên Thu, hắn quả nhiên không phải người xấu.
―Được thôi, thế thì đợi hắn dậy rồi hẵng nói.
________________
Chú thích:
(*) Học vô tiên hậu, đạt giả vi sư: Việc học không kể trước sau, người thông đạt thì sẽ làm
thầy.