CHƯƠNG 5
Dù lúc ở trên máy bay đã tỏ vẻ không để ý gì nhưng vừa đặt chân xuống Hongkong, Sở Mẫn Kiều bất giác đứng ngồi không yên. Ngày đầu tiên không có việc gì làm liền bị Lương Cẩm Nguyên trực tiếp xách đến biệt thự của Lương gia, ngay cả chuẩn bị cũng không kịp chuẩn bị gì hết.
Thật không ngờ cha mẹ của Lương Cẩm Nguyên thoạt nhìn đều rất trẻ khiến Sở Mẫn Kiều nhìn đến nỗi ngây người, nhưng cậu cũng rất nhanh chỉnh đốn lại thần thái.
Mọi người không nói nhiều, không khí cũng bình thường, chỉ trò chuyện đôi ba câu chuyện phiếm.Cơm chiều được dọn ra, vốn cậu định cơm nước xong xuôi sẽ rời đi nhưng bị mẹ của Lương Cẩm Nguyên lôi kéo nên đành ngủ lại một đêm.
Buổi tối, Lương Cẩm Nguyên lòng dạ không yên muốn đi gặp Sở Mẫn Kiều. Vừa xuống cầu thang liền thấy có người ngồi trên ghế sa lon ngoài phòng khách, hình dáng kia chính là mẹ của anh. Bà ngồi rất ngay ngắn, như đang cố ý chờ anh đi xuống.
Quan hệ của Lương Cẩm Nguyên với cha mẹ từ hồi bé đã không mấy thân mật. Cha anh thì suốt ngày bận đi công tác, mẹ lại vốn là Hoa Hậu Hongkong, tuy xuất giá rồi nhưng vẫn không muốn bỏ nghề.Chồng bà cũng không yêu cầu bà phải ở nhà giúp chồng dạy con. Cuối cùng đứa bé sinh ra đều nhờ bảo mẫu nuôi nấng, quan hệ với cha mẹ không khác gì người xa lạ. Cho đến khi Lương Cẩm Nguyên lên trung học, Lương phu nhân mới tỉnh ngộ, rời khỏi thế giới điện ảnh đầy mưu toan, ở nhà chăm lo cho gia đình. Bởi lúc còn trẻ không bồi đắp tình cảm với con trai nên sau này hai người luôn để ý đến suy nghĩ của con, coi như là đền bù lại thời gian trước kia cho anh.
“Cẩm Nguyên, con ngồi đi”
Lương phu nhân mở lời trước, bà khẽ thở dài, không biết nên nói sao cho phải.
“Cẩm Nguyên, con là thật lòng sao?”
“Dạ vâng! Lần này con trở về là muốn cha mẹ gặp Sở Mẫn Kiều, cậu ấy rất tốt”
Lương Cẩm Nguyên cũng quen thái độ cha mẹ đối với mình, lúc sống chung cha mẹ cùng con cái không gắn bó thân thiết với nhau, cho nên bọn họ giống bạn bè nhiều hơn.
“Mẹ không nói cậu ấy không tốt.Mẹ biết Mẫn Kiều là một đứa trẻ rất được. Chỉ là cậu ấy nhỏ tuổi hơn con, con lại là cấp trên của nó. Con có từng nghĩ đến khi giới truyền thông biết chuyện rồi sẽ thế nào không? Bọn họ sẽ không nhắm vào con, mà sẽ nhắm vào Mẫn Kiều”
“Lúc con quyết định ở bên cậu ấy, con đã nói qua, con sẽ bảo vệ cậu ấy”
“Điều mẹ muốn không phải là con bảo vệ nó. Các con là như nhau, con đừng dùng thái độ như vậy để đối đãi với Mẫn Kiều, coi chừng thằng bé đá con bây giờ”
Giọng nói bà dần trở nên thoái mái, Lương Cẩm Nguyên không khỏi thở phào một hơi.Không phải anh lo lắng cha mẹ không chấp nhận Mẫn Kiều, mà điều anh lo là không biết khi nào họ chấp nhận.Hiện tại nghe thấy như vậy, chắc hẳn lúc Sở Mẫn Kiều vừa vào cửa thì mẹ đã hiểu rõ ý định của anh.Mà về phía cha, anh tin rằng mẹ sẽ giúp anh nói rõ.
“Vậy, con đi gặp Mẫn Kiều”
Anh yên lòng, càng muốn đi gặp cậu. Người kia sẽ giúp anh an tâm.
Sáng thứ hai khi tỉnh dậy, Lương Cẩm Nguyên thấy Sở Mẫn Kiều đang vùi đầu vào ngực anh. Bộ dáng cậu lúc ngủ say rất đáng yêu, giống như bé đi vài tuổi. Lương Cẩm Nguyên cũng không đánh thức cậu, đi đến phòng bếp làm điểm tâm, thấy trên bàn có tờ giấy cha mẹ để lại, nói là cùng bạn bè đi xem triển lãm tranh, để lại không gian cho hai đứa. Lương Cẩm Nguyên có chút dở khóc dở cười.
Mấy ngày ở Hongkong cũng khá thoải mái, mục tiêu của công ty là đẩy sự nổi tiếng của Sở Mẫn Kiều sang đến Hongkong, chuyến đi lần này coi như là thăm dò thị hiếu, chuẩn bị sẵn sàng cho tương lai. Sở Mẫn Kiều theo thói quen đàn đàn hát hát khiến ông bà Lương rất vui vẻ, nói rốt cục trong nhà cũng có chút không khí âm nhạc rồi.
Lúc về nước, Sở Mẫn Kiều tặng hai người album của cậu, còn bị Lương phu nhân yêu cầu sau khi trở về phải gửi thêm mấy bản nữa, bà muốn tặng cho mấy chị em.
Lương Cẩm Nguyên trở về sớm hơn Sở Mẫn Kiều một ngày.Công ty nhiều việc như vậy, không thể nói bỏ là có thể bỏ được.Mà lúc ở Hongkong, anh cũng mở mấy cuộc họp thông qua truyền hình.Đêm trước khi đi, hai người bọn họ nằm trên một chiếc giường đôi, nhắm mắt tận hưởng nụ hôn sâu.
“Lần sau đi Mỹ với em đi” Sở Mẫn Kiều ngượng ngùng đề nghị.
Hiếm có dịp Lương Cẩm Nguyên ngây người, một lát sau nhanh chóng ôm chầm lấy cậu, “Được”
Ước hẹn đi qua Mỹ tuy không phải thất hứa nhưng lại bị kéo dài thật lâu.Trở về nước, Sở Mẫn Kiều nhận một quảng cáo mới. Nhân lúc cậu đang trên đà thành công, công ty muốn tổ chức một buổi fan meeting, ba trăm vé vừa bán ra liền nhanh chóng được mua hết, thời gian tổ chức là vào ngày sinh nhật 22 tuổi của Sở Mẫn Kiều.
Fan meeting hôm ấy nhận được rất nhiều quà.Các fan cùng góp tiền mua một chiếc đàn ghita, có thêm cả một chú chó lông xù to to đáng yêu. Lương Cẩm Nguyên ngồi ở sau hậu trường, Sở Mẫn Kiều trên sân khấu biểu diễn, cùng các fan mở champagne chúc mừng sinh nhật và cắt bánh gatô thơm ngon. Cho dù ngồi ở bên trong cũng nghe được thanh âm vui sướng của các cô gái. Mấy cô nàng cùng nhau hét to: “Sở Kiều! Chúc mừng sinh nhật!”
Ca khúc cuối cùng là do Sở Mẫn Kiều tự đàn tự hát, chính là ca khúc chủ đề trong album đầu tiên của cậu. Cả hội trường yên tĩnh trở lại, có mấy cô gái không kiềm được xúc động, nhanh chóng rơi nước mắt.Lương Cẩm Nguyên thấy Sở Mẫn Kiều ôm đàn ghita, bộ dáng nhẹ nhàng cúi đầu giống như lần đầu gặp nhau, gió xuân ôm lấy hoa đào. Đôi mắt như sao sáng kia, không hiểu sao vừa nhìn vào là như quên cả hô hấp.
Sở Mẫn Kiều mặc một chiếc áo len màu trời, cổ áo hình chữ V, trên ngực có ghim thêm một cái cài áo, là do Lương Cẩm Nguyên tặng cho cậu. Ánh đèn chiếu xuống làm lộ ra làn da trắng nõn, khóe mắt dường như vì vui sướng mà đỏ lên. Cậu ôm lấy Lương Cẩm Nguyên, hô hấp dồn dập, ghé vào tai anh khẽ nói: “Cẩm Nguyên, em rất hạnh phúc”
Lương Cẩm Nguyên quay người, ôm lấy cậu thật lâu.