Bài Tình Ca Cho Đôi Ta

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

Còn chưa tới cửa bệnh viện đã thấy một đoàn người đông nghịt, trên tay cầm máy chụp ảnh lẫn camera mà chen chúc nhau như sóng sau đè sóng trước. Lương Cẩm Nguyên quyết định quay đầu xe chạy về phía cổng sau của bệnh viện.

Đây là lần đầu tiên Lương Cẩm Nguyên vội vã như vậy. Anh rất muốn nhìn thấy Sở Mẫn Kiều, vẻ mặt anh lạnh như băng, cả ánh mắt cũng trầm xuống. Khi đến trước cửa phòng bệnh, anh nhẹ thở một hơi để giữ tâm tình bình tĩnh, sau đó đẩy cửa đi vào.

Sở Mẫn Kiều nằm trên giường nghỉ ngơi, sắc mặt so với bình thường lại tái nhợt hơn rất nhiều nhưng không quá yếu ớt.Dường như tâm ý tương thông, cậu quay đầu lại vừa lúc thấy ánh mắt của anh.Cậu sửng sốt một chút sau đó mỉm cười.

Lương Cẩm Nguyên ngồi xuống bên cạnh giường, cậu vươn tay xoa xoa má anh: “Anh đừng quá lo lắng, em không sao. Ngày mai là có thể xuất viện rồi”

Lương Cẩm Nguyên gật đầu, nắm lấy tay cậu, mười ngón tay khít chặt vào nhau. Anh chợt nhận ra mình rất sợ, anh sợ mất đi cậu, sợ chỉ một mình cô độc trải qua ngày tháng sau này.

Anh phát hiện mình bắt đầu hối hận, phát hiện mình sẽ không kiềm được mà muốn ôm lấy người trước mắt, sau đó đem cậu nuốt vào cơ thể mình để giấu đi, hoặc nhét cậu vào trong túi, để người khác không thể nhìn được cũng không thể chạm được, để cậu chỉ thuộc về một mình anh.

Anh thấy mình ích kỉ đến đáng sợ, nhịn không được nắm lấy tay Sở Mẫn Kiều xoa lên mặt mình. Dường như chỉ làm vậy mới giúp anh an tâm.

Sở Mẫn Kiều cũng không nói gì, vẫn để anh nắm lấy tay mình. Cậu dõi mắt nhìn theo anh, từ hàng mi rậm đến chiếc mũi cao, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng tuấn tú, rồi nhìn xuống phía cổ, cuối cùng là nhìn ***g ngực vững chãi. Đây chính là anh, là người cậu nhớ đến đầu tiên khi tỉnh lại, cũng là người đầu tiên cậu muốn được thấy, muốn đến độ cả suy nghĩ đều hoảng sợ luống cuống.

Chỉ một giây kia cậu chợt nghĩ, thời gian tựa như thoi đưa. Nếu có một ngày cậu già đi, nếu người này vẫn còn bên cạnh cậu, thì cậu cũng không còn mong muốn nào khác hơn.

Sinh mạng của cậu là dành cho ca hát.Còn tình yêu của cậu, là dành cho anh.

Lương Cẩm Nguyên ở lại bệnh viện chăm sóc cho Sở Mẫn Kiều, công việc quăng cho thư kí phụ trách. Sở Mẫn Kiều nhìn anh đang gọt táo cho mình, theo lưỡi dao cao thấp mà vỏ táo cũng tung bay vào thùng rác, thật dài thật dài, lúc hạ cánh an toàn xuống thùng cũng là lúc hình con rắn hoàn thành.  Chà, tay nghề của anh thật là cao siêu, Sở Mẫn Kiều mím môi thầm nghĩ.

Buổi tối hai người cùng nằm trên giường bệnh. Giường đơn nhỏ hẹp, Lương Cẩm Nguyên phải ôm chặt lấy Sở Mẫn Kiều vào trong ngực, cằm của anh gác lên vai cậu. Hai người giữ nguyên như thế mà ngủ cả đêm. Hậu quả là sáng hôm sau tỉnh dậy, cả người bọn họ đều đau nhức, cơ thể thì cứng ngắc.

Ngày hôm sau Sở Mẫn Kiều xuất viện, mấy tay nhà báo phóng viên nghe tin cũng lập tức hành động. Kỷ Cảnh Hàm cùng Liêu Chính Dũng thoát khỏi đám  phóng viên mà vào bệnh viện. Liêu Chính Dũng nhìn Lương Cẩm Nguyên một cái rồi lại liếc Sở Mẫn Kiều một cái, cười cười chúc phúc, đắc ý nói: “Không tồi a, ra tay rất nhanh a, tôi đây cũng phải đòi nợ thôi. Khi nào cậu chịu để Kỷ Cảnh Hàm qua đây?”

“Chờ Mẫn Kiều đạt được giải thưởng Cống hiến cho ca nhạc xuất sắc nhất của năm rồi hẵng nói sau”

Lương Cẩm Nguyên nhếch môi trả lời. Sở Mẫn Kiều lại rất ngạc nhiên liền lên tiếng hỏi: “Giám đốc, anh với chị Cảnh Hàm từ khi nào thế?”

“Dù sao cũng không muộn hơn anh ta là được”

Liêu Chính Dũng đắc ý nhìn Lương Cẩm Nguyên, nhanh chóng đi đến ôm lấy eo của Kỷ Cảnh Hàm, bị cô không chút nể mặt mà từ chối. Mấy người ở Lương Thần đều y chang nhau, xảy ra chuyện lớn đến mấy thì sắc mặt cũng không chút thay đổi.

Đợi Sở Mẫn Kiều thu dọn hành lí xong, bác sĩ dặn dò thế nào đều bị Lương Cẩm Nguyên tỉ mỉ ghi vào điện thoại, còn cố ý để chuông báo thức nhắc nhở. Kỷ Cảnh Hàm đứng bên cửa sổ nhìn xuống dưới hồi lâu rồi nói:  “Đã chuẩn bị sẵn sàng, bên ngoài người đã chất thành đống”

“Bọn tôi đi xuống trước lấy xe, các cậu nhanh một chút, sau khi ra cửa thì nhanh chóng lên xe” Lương Cẩm Nguyên vừa nói vừa liếc Liêu Chính Dũng một cái.

Hai người chen lấn vào biển người phá vòng vây như ra chiến trường đánh giặc, Kỷ Cảnh Hàm nghiêm mặt đi bên cạnh Sở Mẫn Kiều. Mấy tay phóng viên thấy cậu đi ra liền vội vàng chạy đến, phía sau phía trước dày đặc các micro cộng thêm một mớ câu hỏi. Đồ uống của Sở Mẫn Kiều bị người ta động tay động chân bỏ độc. Chuyện xảy ra khiến giới giải trí ồn ào một hồi. Trên website, các fan hâm mộ kêu gào đòi công ty phải tìm ra hung thủ, có mấy fan nữ cầu nguyện mong Sở Mẫn Kiều khỏe mạnh, chỉ trong một đêm mà có hơn một ngàn bài post. Cũng có người lo lắng cho concert của cậu, trái tim của mấy cô gái trẻ này đều đặt trên người cậu hết cả rồi. Mà mấy chuyện trước kia của cậu cũng bị mó đến, cả chuyện từ hồi cậu ra mắt đến bây giờ có kẻ thù nào không cũng không thoát khỏi số phận.

“Sở Kiều! Cậu có biết là ai đã ra tay không?”

“Sở Kiều! Sức khỏe cậu thế nào rồi?Concert sẽ hoãn lại sao?”

“Sở Kiều…”

“Sở Kiều…”

Một đám câu hỏi được tung đến, Sở Mẫn Kiều cùng Kỷ Cảnh Hàm chỉ lo cúi đầu nhìn đường đi thẳng, lời nói duy nhất chỉ là sức khỏe của Sở Kiều hiện nay rất tốt, xin mọi người đừng quá lo lắng. Tới tới lui lui, chen chúc trong đám đông người dày như tường thành một hồi cuối cùng cũng đến cổng chính, hai người nhanh chóng chạy đến xe, bỏ phóng viên lại phía sau. Sở Mẫn Kiều cúi người chui vào trong xe Lương Cẩm Nguyên, chiếc xe nhanh chóng khởi động chạy biến khỏi bệnh viện.

Ở phía sau, phóng viên đuổi theo xe bọn họ chỉ cách vài bước, camera lẫn máy chụp hình vẫn hoạt động. Khi thấy chiếc xe hơi màu đen thoát khỏi tầm mắt, mọi người đang tiếc nuối chuẩn bị thu dọn bãi chiến trường thì đột nhiên có người kinh ngạc kêu lên: “Đấy không phải là xe của tổng giám đốc Lương Thần – Lương Cẩm Nguyên sao?”. Nghe thấy tin này, mấy tay phóng viên như vừa được uống thuốc kích thích, hai mắt vụt sáng lên.

Quả nhiên tiêu đề của mấy báo chí phát hành ra đều là ‘Sở Mẫn Kiều xuất viện, Lương Cẩm Nguyên lái xe đến đón’. Sau còn kèm theo ảnh chụp xe của anh, đương nhiên là biển số xe bị che đi, vẫn chưa có ai muốn chết mà chạm đến Lương Cẩm Nguyên, ngay cả lúc đăng tin này lên cũng nơm nớp lo sợ, coi chừng số xui lại bị đóng cửa chết đói không chừng. Có mấy tờ báo nhỏ đưa tin đoán già đoán non, ám chỉ quan hệ của Sở Mẫn Kiều cùng Lương Cẩm Nguyên là quá thân mật, chỉ là chẳng có mấy ảnh hưởng lớn nào thôi.

Sau đó, trên website của Sở Mẫn Kiều, công ty thông báo concert sẽ bị dời đến ngày 31 tháng 12, coi như concert dành tặng cuối năm. Tuy rằng đa số fan đều vì thế mà kêu la nhưng cũng có người thấy rất vui thích.

Editor: Ờ, anh Dũng cũng chả thua kém anh Nguyên. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà *nhếch mép*

*xì poi* Concert cuối năm sẽ lãng mợn đến nổi cả da gà *rùng mình* =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.