Ở công ty, Quân được đánh giá rất cao, anh luôn hoàn thành
xuất sắc nhiệm vụ của mình, khiến các sếp rất hài lòng. Đợt tổng kết này, họ
nêu ý kiến:
- Công ty ta tổ chức
một khóa học chuyên sâu tại tổng công ty bên Hoa Kỳ - Vị tổng giám đốc chi
nhánh đưa mắt nhìn sang- Quân, đây là cơ hội rất tốt để cho em nâng cao tay
nghề, em nghĩ sao. Chúng tôi đánh giá rất cao khả năng em qua những kết quả mà
em đã cống hiến cho công ty. Chi nhánh bên Việt Nam ta được một suất dành cho nhân
viên có nhiều tiềm năng nhất. Em nên suy nghĩ thật kỹ trước khi quyết định,
đừng bỏ lỡ.
- Em xin phép được từ
chối. Đứa em gái thất lạc của em vẫn chưa tìm thấy, em đi cũng sẽ không có tâm
trạng để học tập. Xin mọi người thông cảm.
Cả phòng họp rơi vào
im lặng. Trường hợp của Quân mọi người đều biết. Họ chỉ không ngờ anh lại sẵn
sàng từ bỏ cơ hội rất tốt của mình để đi tìm em gái. Còn riêng Quân thì anh
hiểu, anh sợ nếu ra đi lúc này, rồi một ngày Vy về không thấy anh thì sẽ thế
nào đây. Và chính anh cũng rất sợ, chuyến đi này ít nhất là 3 năm, vậy liệu anh
có sống tốt khi không được tiếp tục tìm kiếm Vy nữa hay không? Hàng loạt những
suy nghĩ, những dày vò trăn trở bao trùm lấy Quân. Ngoài giờ làm, Quân rong
ruổi khắp nơi, hầu hết những chỗ có khả năng anh đều đã tìm đến không chỉ một
lần. Những hàng quán, những bờ hồ, cả những mái hiên lúc trước hai người đã tá
túc đêm đêm. Cửa hàng áo cưới cũng đã thuê người khác….
………o0o………..
Cuộc sống ở nhà Thiên
tuy xa lạ với Vy, nhưng cô lại cảm thấy rất ấm cúng. Tòa biệt thự rộng như thế
nhưng không hề có người làm. Bác gái muốn mọi người trong nhà cùng nhau làm
việc để cho không khí lúc nào cũng đoàn kết gắn bó. Chính vì thế mà cứ cuối
ngày, ai cũng muốn tranh thủ trở về nhà để thưởng thức những món ăn cực kỳ hấp
dẫn mà bác gái đã chuẩn bị sẵn. Có Vy ở đây không khí cũng vui vẻ hẳn lên. Ban
ngày, nhà chỉ có Vy và bác gái, nên càng ngày hai bác cháu lại càng thân thiết
với nhau:
Những ngày không có
ca trực ở bệnh viện, Thiên đưa cô đi khắp thành phố, xem kịch, nghe hát, xem
phim hoặc đi ăn uống ở chợ đêm. Tuy mới về Việt Nam nhưng bạn của Thiên ở đây có
rất nhiều, nên anh cũng nhanh chóng cập nhật được những thú vui của thành phố.
Bệnh viện nơi Thiên đang làm là một bệnh viện lớn, hiện đại, nên mỗi ngày có
rất nhiều ca cấp cứu, rồi những ca trở nặng được chuyển từ bệnh viện tuyến dưới
lên khiến anh cả ngày mệt nhoài. Nhưng cứ mỗi lúc đi chơi với Vy, nụ cười trong
sáng của cô làm anh quên hết tất cả, anh lại cảm thấy tràn đầy sức sống, sẵn
sàng cho cuộc chiến dài phía sau, giành sự sống lại cho các bệnh nhân từ tay tử
thần.
- Em ở đây đã quen
chưa, có gì khó chịu phải nói với anh đấy.
- Em rất ổn, mẹ rất
tốt với em. Hôm nay món nộm củ cải là mẹ chỉ em làm đấy. Mẹ nói món này anh
thích nhất nên em ráng học để sau này làm cho anh ăn. Em tệ thật, đến sở thích
của anh mà em cũng chẳng nhớ được gì. – Ánh mắt cô trùng xuống.
- Không sao, thì
chúng ta sẽ tìm hiểu nhau lại từ đầu em chịu không?
- Dạ được.
- Vậy tốt, để bắt đầu
thì tối nay anh sẽ ngủ ở đây với em luôn.
Thiên kéo mền trùm
kín cả đầu, miệng “khò khò” ra vẻ ta đây đã ngủ say. Lúc nào cũng thế, phải đợi
Vy dùng đến trò cù vào bụng khiến anh cười ngặt nghẽo thì anh mới chịu đi về
phòng.
- Em thật quá đáng.
Sau này khi cưới nhau về em quen tay như thế, anh sẽ đi ngủ với cô khác đấy –
Thiên cười ranh mãnh.
- Lúc đó em sẽ xách
gối theo nằm ở giữa anh và cô ấy.
- Thật là bó tay em
mà. Ngủ ngon nhé cục cưng của anh.
Thiên vừa đi về
phòng, miệng vừa huýt sáo vang. Phòng Vy và phòng Thiên nằm sát bên nhau, cách
nhau chỉ vài bước chân nhưng lúc nào cũng vất vả thế đấy.
Tuần sau Vy bắt đầu
đến lớp rồi. Thiên nói từ bé Vy đã thích được làm y tá, nên anh đăng ký cho cô
một lớp. Anh nhận thấy cô rất có tố chất, nếu có thể sau này anh sẽ xin cho cô
làm y tá riêng cho anh. Vy học hành rất chăm chỉ, chỗ nào không hiểu đã có
Thiên giảng giải cho, thời gian của cô lúc này khá bận rộn với việc nghiên cứu,
tìm tòi sách vở. Điều cô bận tâm nhất bây giờ là cô không ở nhà nhiều để chăm
sóc cho bác gái được, dạo này bác gái có vẻ yếu đi rất nhiều, hay bị ho dồn,
toàn thân mệt lả. Đó chỉ là bệnh của tuổi già thôi, nhưng sức khỏe lại suy giảm
đi trông thấy. Chị Thanh cũng có công việc riêng của chị ấy, lại suốt ngày phải
đi khắp các nước để dự hội nghị nên cũng đành bó tay. Nên vậy, cứ mỗi sáng
trước khi đi học, Vy nhờ các bác hàng xóm trông nom hộ, có chuyện gì thì gọi
cho cô ngay.
…………………o0o……………..
Đã hai năm trôi qua,
Quân hoàn toàn tuyệt vọng, công sức anh rốt cuộc đổ sông đổ biển. Vy vẫn bặt vô
âm tín. Dạo này anh rất hay đến quán bar, tiếng nhạc chát chúa trong đó mới có
thể giúp anh chấp nhận được sự thật này. Anh nốc hẳn chai rượu vào miệng, vô
thức nói ra thành tiếng:
- Anh đã tìm em suốt
một năm nay, nhưng em cố tình trốn tránh anh nên mới không cho anh biết dù chỉ
là một thông tin mơ hồ về em. Vậy thì ngày hôm nay, anh quyết định sẽ không đi
tìm em nữa, sẽ không tìm em nữa đâu, Vy ơi!
Nói đến đâu, lòng anh
càng đau thắt đến đó, vị rượu cũng càng lúc càng nóng bừng trong cổ. Quyết định
này sẽ rất khó khăn với anh, nhưng anh buộc phải lựa chọn. Hai năm qua thật là
khủng khiếp với anh, sống trong sự mơ hồ thật khiến người ta tuyệt vọng. Anh đã
nghĩ đến cái chết, nhưng kết thúc như thế Vy sẽ không thích đâu, anh nhủ thầm
rồi lại tiếp tục sống, chôn mình vào công việc, công việc rồi công việc. Sau
công việc, Quân lại nghĩ đến cô, rồi chỉ biết thất vọng.
Trong đêm khuya, một
mình anh thất thểu lê bước trong ngõ vắng, chân nọ đá vào chân kia, lâu lâu đá
phải lon nước kêu leng keng, vang rền trong đêm tối, miệng còn nghêu ngao hát:
“ Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn, đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng không
thành…”. Anh lại đưa chai rượu lên miệng tu một hơi dài. Phía sau, một bóng nhỏ
nãy giờ vẫn kiên nhẫn đi theo anh, không nói gì, cũng không vượt lên trên. Anh
đứng lại, cái bóng cũng đứng lại. Anh đi tiếp, cái bóng lại đi theo. Đến khi
anh ngã gục xuống đường, cái bóng mới chạy tới ghì chặt lấy anh, đưa anh về nhà
cô ấy.
Hai ngày nay, cô gái
xin nghỉ làm để ở nhà chăm sóc Quân, cô pha nước chanh cho anh uống giã rượu,
nấu cháo cho anh ăn, lấy khăn ướt thấm mồ hôi lúc anh say ngủ. Trong cơn mộng
mị, anh nhắc đến má Vân, đến cô nhi viện, đến Vy khiến cô gái mỉm cười, bởi anh
đúng là người mà cô tìm kiếm bấy lâu.
Cô gái làm ở quán bar
mà dạo gần đây Quân hay tới, sống giữa bộn bề cạm bẫy như thế, nhưng cô rất
biết giữ phẩm giá của mình. Cô chưa từng một lần để đồng tiền cám dỗ làm những
việc ghê tởm. Cô suýt bị đuổi làm vài lần vì đánh nhau với những tên khách háo
sắc, coi thể xác phụ nữ là thứ mua vui, nhưng nhờ vài lần như thế mà quán bar
đấy được lọt vào danh sách những quán bar sạch sẽ nhất của thành phố. Lấy công
chuộc tội, cô không những không bị đuổi mà còn được cất nhắc lên làm quản lý.
Môi trường như thế đã rèn luyện cô sống mạnh mẽ, tự lập, bởi cô biết, cuộc sống
liệu ai cho không ai thứ gì bao giờ, tất cả đều phải đánh đổi. Cô hài lòng với
những gì mình đã làm, vì cô tin rằng cô sẽ chờ đợi được một người mà cô luôn
nhớ. Người ấy đang nằm trên chiếc giường của cô, đang đắp chiếc mền của cô, đầu
kê lên chiếc gối của cô. Nghĩ đến đây thôi cô cũng đủ cảm thấy được sự gần gũi
ấm áp.
Quân tỉnh dậy khi ánh
mặt trời lọt thỏm qua khung cửa sổ, đỏ rực. Anh nhìn quanh quất, đầu nhức như
búa bổ nhưng anh vẫn nhận ra nơi này không hề quen thuộc, đây chẳng phải nhà
anh, vậy đây là đâu. Ngoài Vy ra anh không hề có một người thân nào cả, bạn bè
cũng chỉ ở mức xã giao chứ không thân. Không lẽ là Vy đưa anh về đây- Quân mơ
hồ nghĩ, lòng bỗng cảm thấy vui vui háo hức. Anh bước xuống giường, phải mất
mấy giây anh mới đứng vững được, anh với lấy chiếc điện thoại trên bàn, hai
mươi ba cuộc gọi nhỡ, là số từ công ty. Công việc dạo này cũng không có gì gấp,
nhưng còn mấy đồ án cần anh làm cho xong để hoàn tất nốt các bước còn lại. Anh
gọi lại, xin phép nghỉ vì tai nạn bất ngờ, xong anh lại nằm vật xuống giường,
anh cảm thấy cơn chóng mặt lại ùa về. Bỗng cô gái bước vào, tay xách lỉnh kỉnh
nào rau, nào thịt, chắc là cô vừa đi chợ về. Thấy anh, cô vui vẻ:
- Anh Quân tỉnh lâu
chưa, em vừa chạy ra chợ mua ít đồ về nấu bữa tối. Anh cứ nằm nghỉ, lát nấu cơm
xong em gọi.
- Cô là ai thế - ánh
mắt Quân sửng sốt – sao lại biết tên tôi? Hình như tôi chưa từng gặp cô thì
phải.
- Anh đã từng sống
chung với em rồi ấy chứ - ánh mắt cô gái lém lỉnh.
Quân giật mình ngồi
sát lại phía thành giường. Từ khi Vy mất tích, một người con gái anh còn chẳng
nói chuyện quá mười câu, thì sao lại sống chung với cô gái này, không lẽ ngày
hôm qua lúc say xỉn cô ấy cũng tính là sống chung hay sao.
- Tôi không hiểu cô
đang nói gì. Nhưng nếu tôi đã làm gì có lỗi với cô thì tôi hoàn toàn xin lỗi và
sẽ đền bù thiệt hại cho cô.
- Trời ạ - Cô gái
cười khúc khích- Anh có làm gì em đâu mà đền bù thiệt hại. Anh Quân quên em
thiệt rồi.
- Mà cô chưa cho tôi
biết tại sao cô biết tên tôi
- Hihi, tên anh em đã
biết cách đây hơn hai mươi năm rồi cơ, lúc em mới được má Vân đón vào trại trẻ
mồ côi đó. Lúc đó em khóc suốt, chỉ có anh dỗ em mới chịu nín. Anh nhớ chưa?
Đôi mắt Quân tròn
xoe:
- Bé Bông, là bé Bông
đó sao?
- Em tên Quỳnh, Nhã
Quỳnh. Bây giờ không ai gọi em là bé Bông nữa.
- Nhưng anh vẫn thích
gọi em là bé Bông – Quân ôm chầm lấy Quỳnh – mà sao em tìm thấy anh thế.
- Lúc cô nhi viện bị
cháy, anh với chị Vy đang đi mua lồng đèn, em chạy ra sau đồi hái nấm mèo nên
mới thoát đấy. Lúc anh với chị Vy bỏ đi, em đuổi theo nhưng không kịp, sau đó
em được gia đình kia nuôi nấng. Nhưng mấy đứa con của bác ấy không thích em,
suốt ngày bắt nạt em, nói xấu em để hai bác dần dần cũng ghét em luôn. Một lần
anh con của bác ấy mở máy tính, em thấy tên anh đăng trên báo, được tuyên dương
là sinh viên xuất sắc gì đó. Em nhìn cái bớt trên lỗ tai anh là em nhận ra
ngay. Thế là ngay tối hôm đó em khăn gói trốn lên thành phố này.
So với bé Bông, chắc
Quân hạnh phúc hơn nhiều, vì bên anh còn có Vy hết lòng yêu thương lo lắng cho
anh, cuộc sống tuy vất vả nhưng rất tự do tự tại. Bé Bông chắc suốt ngày bị la
mắng, không biết có được ăn uống đầy đủ không nữa, lại còn bị ghẻ lạnh. Thật
tội nghiệp:
- Thế mấy năm nay em
sống thế nào, có tốt không?
- Em làm trong quán
bar chỗ anh hay đến uống rượu đó, thật là may mắn.
Quân thở phào, quán
bar đó cũng rất lành mạnh, công việc của Quỳnh chắc cũng không mấy vất vả.
- Sau khi cô nhi viện
bị cháy em có nghe tin tức gì không, liệu có ai còn sống không nhỉ?
- Em nghĩ là không
đâu – một giọt nước rưng rưng trên mắt cô – Hôm đó cháy lớn lắm, tòa nhà chính
đổ rạp xuống, lúc đó má Vân và mấy bạn đều đang ở trong để trang trí sân khấu
với dọn dẹp nhà cửa. Lúc đó em không biết làm gì, chỉ ngồi khóc đến khi xe cứu
hỏa đến…thì đã không còn thấy ai nữa.
- Em còn tính làm gì
chứ - Quân cốc đầu cô nhẹ một cái – cháy lớn thế em không giúp gì được đâu.
Cả hai kết thúc bữa
tối trong vui vẻ. Tìm lại được người thân thật là tốt. Bé Bông giúp cuộc sống
của Quân dần cân bằng lại. Anh cười nhiều hơn, không còn uống rượu nữa. Anh
cũng thuê một căn phòng gần chỗ Quỳnh, hai anh em ở gần nhau sẽ tiện hơn rất
nhiều, có gì anh cũng chạy qua giúp cô được, còn anh sẽ không còn lo phải ăn
uống ở bên ngoài nữa. Nhưng trước khi rời khỏi căn phòng cũ, anh không quên để
lại cho Vy một bức thư gửi bác chủ nhà: “ Vy em, anh đi tìm em hai năm trời
nhưng hoàn toàn vô vọng. Anh chịu thua em rồi, em về đi. Anh gặp lại bé Bông
rồi, bây giờ anh ở địa chỉ:…. Nếu em đọc được lá thư này, hãy đến đây tìm anh.
Nhớ em nhiều lắm.” Anh phòng hờ thế thôi, chứ hy vọng của anh có lẽ… đã tắt
rồi.
- Bác ơi, cháu đã ở
đây từ năm hai mươi tuổi thật đấy ạ? Sao cháu chẳng nhớ gì hết nhỉ. – Vy lấy
tay cốc nhẹ lên trán.
Bác gái ngớ người,
không hiểu cô đang nói gì. Chợt nghĩ đây chắc chắn là chuyện Thiên bịa ra, nên
bác cũng vui vẻ gật đầu:
- Ừ, cũng đã mấy năm
rồi nhỉ. Từ từ cháu sẽ nhớ lại thôi. Mà vẫn gọi ta bằng bác sao. Trước kia cháu
gọi ta bằng mẹ đấy.
- Thật ạ, cháu…à, con
xin lỗi mẹ.
- Thôi không sao, tối
nay con muốn ăn gì. Ưu tiên người bệnh đấy nhé.
Bác gái cố đánh sang
chuyện khác, bác sợ nói ra điều gì không giống với Thiên thì sẽ rất phiền toái.
Tốt nhất không nên nói chuyện quá khứ của Vy cho cô ấy nghe. Cũng may cô bé sợ
làm phiền mọi người nên rất ít khi hỏi về chuyện lúc trước, cô chấp nhận với
hiện tại. Quá khứ của cô có là thiên đường hay địa ngục thì cô cũng không cần
tìm hiểu nữa, điều đó giờ không quan trọng nữa rồi.