Bấm Ngón Tay Tính Toán, Tình Địch Là Lão Công Của Ta

Chương 14: Chương 14




Hiện trường khán giả cũng rất kỳ quái, bọn họ hoàn toàn không quen biết Lê Hoặc, bản năng cho rằng người Dương Thần lựa chọn nhất định là người có tiếng tăm nhất - Trác Dật.

Lẽ nào thật sự không kịch bản? Cứ như vậy lựa chọn ngẫu nhiên sao?

Đoàn người đều có chút mông lung, đặc biệt là Trác Dật cùng Hồ Suất, ngoại trừ không rõ, còn có loại cảm giác nhục nhã lúc ẩn lúc hiện.

Đứng ở bên bị lựa chọn chưa tính, nhưng kịch bản đã viết rất rõ ràng, đối phương lại không lựa chọn bọn họ.

Người chủ trì vì giảm bớt bầu không khí, nhắc nhở Hạ Dương một câu, “Ai, tại sao lại là Lê Hoặc? Dương Thần không cảm thấy anh Trác có thể đánh có thể chịu đòn, đặc biệt có cảm giác an toàn sao?”

Hạ Dương nhe răng nở nụ cười, “Cùng đại ca tôi mới có cảm giác an toàn.”

Người chủ trì: “...” Không sao, còn có tiêu chuẩn này, không được lúng túng.

Hạ Dương chọn hắn xong, bắt đầu gặp khó khăn, những người khác đều không quen biết, nhìn đại đội trưởng cùng không khác mấy, chọn sao đây? Chỉ quen biết một người.*

*Câu này t đoán đại ý thôi, không chính xác 100%

Lúc này, hắn nhìn thấy tay Lê Hoặc để bên người hướng phía trước chỉ chỉ, người thứ ba.

Hạ Dương không do dự, chỉ vào người thứ ba đứng phía trước Lê Hoặc - Cố An, nói: “Chọn vị ca ca này đi.”

Sợ bị hỏi nguyên nhân lựa chọn, hắn bỏ thêm một câu, “emmm... Nhìn có vẻ là người tốt.”

Bị phát phiếu người tốt - Cố An kích động đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên, không nghĩ tới còn có chuyện tốt như thế?! Theo đuổi thần tượng thành công!

Những người khác: “...” Chúng ta nhìn không giống người tốt sao?

Người chủ trì: “...” Cậu thật là cái gì cũng dám nói, tôi phải làm sao bây giờ?

Hạ Dương lộn xộn chọn xong, đội viên ba chiến đội khác cũng bắt đầu thoải mái chọn người, ngược lại cũng không nhận ra ai, liền loạn tuyển.

Trác Dật lúc đó mặt đen thui.

Phân đội xong, tiến vào vị trí, trước gỡ rối thiết bị, đội viên chiến đội đều tự mang theo bố trí ở ngoài, những người khác dùng thiết bị phía chủ sự cung cấp.

Hạ Dương ngồi tại vị trí giữa, kéo quần áo Lê Hoặc, hào hứng thấy sang bắt quàng làm họ, “Anh, anh còn nhớ em không? Chúng ta đã thêm wechat nhau.”

Cố An bên cạnh lắng tai nghe: “...” Lê Hoặc có wechat của Dương Thần???

Lê Hoặc nhàn nhạt ừ một tiếng, “Nhóc khóc nhè, có nhớ tới.”

Hạ Dương: “...” Đừng nói ra a a a a! Lão tử không biết xấu hổ sao?!

Cố An: “...” Nhóc khóc nhè????

Trước trận đấu, Hạ Dương thập phần tri kỷ hỏi Lê Hoặc, “Anh, anh cấp gì?”

Lê Hoặc mở giao diện trò chơi, “ Trước tiên đăng ký mới có thể biết.”

Hạ Dương: “...” Biết.

Đăng ký thật vất vả, đến chứng thực danh tính, Lê Hoặc hoàn toàn không biết số căn cước của nguyên thân là bao nhiêu.

Hình ảnh phát sóng trực tiếp quay tới hai người bọn họ, tiếng nói của đội viên cũng đồng thời được phát sóng.

Đạn mạc từ “A a a a” đột biến thành “????”

【 thật sự có người không chơi vinh quang sao? 】

【 Dương Thần: Liền... Mệt tâm. 】

【 có ai điều tra thông tin của tiểu ca này không? Lớn lên đẹp trai như vậy, tôi chưa từng xem phim truyền hình của anh ấy á. 】

【 khoa đại biểu đến giải thích một chút, tại sao Dương Thần gọi hắn là đại ca, trước mắt xem xem, không dính dáng gì tới thể thao điện tử luôn. 】

【 đoán thử một chút, có khi nào liên quan tới đồ ăn không, Dương Thần đặc biệt thích ăn, có phải là đại ca so với hắn sành ăn hơn, cho nên... 】

【 không ai lo lắng cho chiến tích đội này sao? vạn nhất thua, Dương Thần chính là lật thuyền trong mương. 】

【 làm sao có khả năng, An An nhà tôi cũng rất lợi hại! 】

Trong đạn mạc tranh luận không ngớt.

Hiện trường, Hạ Dương mượn tiểu hào(?) đưa cho Lê Hoặc, rốt cục thuận lợi tiến vào trò chơi.

Thời gian có hạn, Hạ Dương đơn giản hướng dẫn Lê Hoặc thao tác(?) thường dùng, cuối cùng đại nghĩa lẫm liệt mà nói: “Anh, yên tâm, em mang anh bay.”

Lê Hoặc: “...” Tổng cộng hai đồng đội, đều nói muốn mang hắn bay, hắn kém như vậy sao?

Thi đấu chính thức bắt đầu.

Bản đồ ngẫu nhiên chọn trúng chiến trường cổ đại —— sương mù chi sở thành.

Đội bốn người điều khiển trượt bay lên trên khoảng không bản đồ, Hạ Dương tìm vị trí giữa sườn núi ngòai thành để cả đội hạ xuống.

Trên núi tuy rằng trang bị ít, nhưng an toàn.

Lê Hoặc nhặt một cái áo cánh mặc vào, đi mấy bước nhặt thêm một cái rìu.

Lê Hoặc: “...”??? Hắn không giống đến để đánh nhau, giống đi làm nông hơn.

Hạ Dương: “Anh, cái này cho anh đội lên đầu.”

Lê Hoặc tiện tay một chút, đội nón rộng vành lên đầu, lần này thật sự giống anh nông dân.

Ba người ở giữa sườn núi cướp đoạt một lần, mỗi người trên người đều cõng giỏ trúc, trang bị đầy đủ khoai sọ khoai lang khoai tây to to nhỏ nhỏ.

Hạ Dương một tay đinh ba, một tay khoai tây, mang theo bọn họ dọc theo chân núi hướng tới bờ song.

“Cẩn thận một chút, bên này nhất định có người ngồi xổm trông coi.”

Đi trong sương mù tầm nhìn không tới năm mét, mới nhìn thấy bờ sông, một vật không rõ nguồn gốc ném tới chỗ bọn họ.

“Ngồi xổm xuống!” Hạ Dương vừa hô vừa ném khoai tây ra, đối diện ngay lập tức vang lên âm thanh gào to đau đớn cùng ngã xuống đất, “Mọi người dịch qua bên cạnh một chút, trước tiên đừng nhúc nhích.”

Lục tục có khoai lang bắp ngô đập tới, bọn họ ngồi xổm không nhúc nhích, cứ giằng co như vậy.

Sau chốc lát, đối phương rốt cục chuyển động, Hạ Dương tìm đúng thời cơ ném một cái đinh ba* chết một người trong đó, chờ thời điểm đồng đội hắn giải cứu liền vứt hai cái bắp ngô, rút cái rìu trên lưng ra vọt tới.

*ai nói cho t biết, đinh ba là cái gì v L

Đối phương chỉ có hai người, không dám cứng đối cứng với bọn bọ, bỏ chạy vào trong sương mù.

Hạ Dương cấp tốc cướp đoạt trang bị phe địch, mang theo hai đội viên tiếp tục dọc theo chân núi đi ra bờ sông.

Một lát sau, mỗi người trên người đều nhiều hơn ba bốn cá phao.

Lê Hoặc suy đoán, con cá phao này đại khái là giống như là đồ chơi lựu đạn, so với khoai sọ khoai lang khoai tây lực công kích lớn hơn.

Cố An đã triệt để hóa thân mễ trùng(?), vui cười hớn hở đi theo sau Hạ Dương chờ thắng, mà Lê Hoặc đến nay đều không có ý chí chiến sĩ chiến đấu gì.

Mễ trùng: mối mọt trong gạo, kiểu có ăn mà k có làm,....chắc v, t đoán th:v

Khu an toàn bắt đầu thu nhỏ, bọn họ nhất định phải vào thành.

Cố An thấy bọn họ tới gần Tây Môn liền đề nghị từ nơi này đi vào.

Hạ Dương: “Không được.” Tây Môn gần nguồn nước, cửa thành khẳng định có phe địch nhặt cá phao ngồi xổm trông coi, hiện tại tiến vào liền chịu chết.

Lê Hoặc: “Không được.”

Hạ Dương nói không được còn tính, Lê Hoặc làm sao cũng nói không được, Cố An không nhịn được hỏi.

Hạ Dương vui vẻ, “Đại ca cũng cảm thấy nơi đó không an toàn?”

Lê Hoặc lắc đầu: “Phong thuỷ nơi đó không tốt, từ cửa nam tiến vào.”

Hạ Dương, Cố An: “...” Phong thuỷ?

Tuy rằng người chơi đi trong sương mù, nhưng khán giả đều nhìn thấy toàn bộ khung cảnh, bọn họ tinh tường nhìn thấy, giờ khắc này đội trưởng Trác Dật kia đang ngồi xổm canh giữ ở Tây Môn, mặt khác một nhánh đội ngũ cũng từ từ tới gần bên kia.

Người thuyết minh trò chơi: “A này, tôi là không hiểu phong thuỷ lắm, nhưng đại ca nói nghiêm túc tới như vậy, tôi cũng bắt đầu tin rồi.”

Dương Thần gọi Lê Hoặc là đại ca, người thuyết minh cũng gọi đùa hắn đại ca, cuối cùng mọi người trên mạng cũng bắt đầu gọi theo.

Trên đạn mạc ——

【 cmn phong thuỷ không tốt, tôi cười muốn điên rồi. 】

【 đúng thiệt là phong thuỷ không tốt, có sát khí 233333* 】

*23333=hahaha

【 Tây Môn: Phong bình bị hại, ta và ngươi có thù oán? 】

【lúc đại ca nói lời này thật nghiêm túc nha. 】

【 ha ha ha tôi muốn phấn* hắn! 】

*chắc kiể truy tinh, theo đuổi thần tượng

Cả đội mò tới một bên tường thành, dọc theo tường thành âm thầm vào cửa nam, cướp đoạt mấy nhà tửu lâu cùng khách điếm, vũ khí trên tay Lê Hoặc đổi thành nồi sắt cùng dao phay.

Đi ngang qua một tửu lâu trang trí xa hoa, bọn hắn thuận tiện đi vào một chút.

Ba người lên lầu, phân công nhau tìm trang bị.

Lê Hoặc đi vào một phòng khách, bên trong ném một đống quần áo.

Hắn theo bản năng, lập tức đổi thành một thân quần áo khách làng chơi, đỏ đỏ xanh xanh, phanh ngực lộ chân.

Thay đổi vài bộ, hắn nhặt áo cánh ban đầu lên, yên lặng rút khỏi gian phòng.

Người thuyết minh: “Ai, tôi biết là không ai có thể thoát nổi ma lực của bộ quần áo khách làng chơi kia, đến đại ca cũng không cưỡng lại được.”

Đạn mạc ——

【 ha ha ha, vẫn còn đắm chìm trong đống quần áo không thể tự kiềm chế. 】

【 tôi lần đầu tiên tiến vào bản đồ này cũng mặc quần áo khách làng chơi, lúc đó tự nhiên cảm thấy mình là người tinh tế nhất trong bản đồ này. 】

【 ha ha ha ha là tôi, tôi cũng vậy. 】

【 tấm chiếu mới. 】

【 đại ca: Chuồn chuồn. 】

Cố An cùng Hạ Dương lên lầu ba, Lê Hoặc vội vã đi lên thang gác.

Đột nhiên một tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trái vang lên, Lê Hoặc lùi về sau, một cái cá phao bay qua trước mắt hắn, đập vào đầu khác trong hành lang, oành một tiếng thật lớn.

Ngay sau đó, một cái cái nĩa từ trong sương mù bay thẳng vào mặt hắn.

【 a a a a a 】

【 đại ca nguy hiểm! 】

【 vui sướng không còn. 】

【 Dương Thần, đại ca cậu không còn a! 】

【 Dương Thần mau hộ giá! 】

Hạ Dương vẫn luôn chú ý màn hình bên Lê Hoặc, thấy thế lập tức đuổi xuống dưới lầu, kết quả chờ hắn chạy đến, Lê Hoặc đã đánh ngã bên địch.

“Đại ca, anh thật là lợi hại!”

Cố An nghe tình huống, cười nói: “Tiểu Lê, cậu không phải không chơi sao?”

Lê Hoặc móc ra một viên kẹo mạch nha bổ huyết, “Tôi không chơi du hí, nhưng đánh nhau thì có thể.”

Người thuyết minh: “đại ca dũng mãnh, Hồ Suất ngốc nghếch một bộ bắt đội mang mình đi! Hiện tại đồng đội hắn không dám tới gần, cơ hội cứu người phi thường xa vời!”

Đạn mạc ——

【 chiêu thức giết người ấy thật đẹp! Đại ca: Tôi còn có đồ vật. 】

【 đại ca: Tôi là người mới, tôi giả vờ đó. Giơ tay chém xuống đầu chó nhà ngươi! 】

【 đại ca thực tế là cao thủ giao đấu đi, tốc độ phản ứng này có khi đạt tới trình độ người chơi chuyên nghiệp rồi. 】

【 đại ca đúng là đại ca. 】

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.