Số lẻ thích, số chẵn không thích.
Du Khinh Trần hơi có chút đăm chiêu, ánh mắt nhìn chằm chằm bông hoa mềm mại trước mặt, màu mắt hơi tối lại.
Đóa hoa bắt đầu từ từ rơi xuống, một cánh rồi lại một cánh, trong lòng Du Khinh Trần đếm: một, hai, ba….
Rất nhanh bông hoa sắp trụi lủi, đóa hoa không còn mấy cánh, Du Khinh Trần không hiểu sao có chút khẩn trương: mười ba, mười bốn, mười lắm…..
“Tôi đến rồi!” Thiều Nhiễm hấp tập chạy vào trong, xoay người thở hổn hển.
Tầm mắt Du Khinh Trần không tự chủ được bị con người này hấp dẫn, chờ phục hồi lại tinh thần lại đột nhiên quên mất là đếm tới đâu rồi.
Thiều Nhiễm gật đầu với mọi người, thong thả bước tới chỗ Du Khinh Trần, lén lút chọc khuỷu tay người này, tuy rằng thanh âm nhỏ, nhưng vẫn nghe ra khó chịu trong đó: “Tôi đến trễ anh liền vui vẻ như vậy?”
Sắc mặt Du Khinh Trần bình tĩnh: “Tôi không có.”
“Đừng nói xạo,” Thiều Nhiễm vô cùng đau đớn, “Tôi vừa thấy rõ ràng, khóe miệng anh vừa rồi còn cong lên!”
Du Khinh Trần mất tự nhiên không nói chuyện.
Thiều Nhiễm bắt đầu khởi binh vấn tội: “Tôi ngủ sao anh không đánh thức tôi, chỉ lo tự mình rời đi, nghĩa khí của anh có phải bị chó ăn rồi hay không?”
Du Khinh Trần: “Thật có lỗi.”
“Không tiếp nhận,” Thiều Nhiễm bĩu môi, “Sau này rời đi nhớ gọi tôi.”
Du Khinh Trần há miệng thở dốc: “Sau này rời đi?”
“Đúng vậy,” Thiều Nhiễm cười xấu xa với người này, dự đoán trước nói, “Tôi dùng từ luôn luôn chính xác. Nếu có lần sau, có dám đánh cuộc với tôi hay không?”
Du Khinh Trần: “…..”
Thiều Nhiễm chọc chọc người này, hứng thú nói: “Trốn ở góc phòng làm gì vậy?”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi, vội vàng xóa đi trí nhớ về “đếm cánh hóa định yêu hận” ở trong đầu.
Thiều Nhiễm nhìn thấy bệnh cũ của người này lại tái phát, miệng không ngăn được nói: “Nhiều người như vậy, nên kiềm chế một chút”
Du Khinh Trần xoay người bước đi, rất có tôn nghiêm, từ chối bị đùa giỡn.
“Này đừng đi, có phải thẹn quá thành giận rồi hay không?” Thiều nhiễm ở sau lưng cố ý đùa người này.
Du Khinh Trần bước nhanh hơn, trong đầu bỗng nhiên nghĩ tới câu “thấy hắn lại muốn chạy trốn”, vì thế cứng rắn dừng lại bước chân, quy củ đi trở về chỗ cũ, mặt không hề thay đổi, vừa nhìn cũng rất tự tin, không hề chột dạ.
Thiều Nhiễm: “…..”
Mấy đóa hoa còn lại đang rơi xuống, mười sáu, mười bảy, mười tám, mười chín, vừa vặn là số lẻ.
“Trúng tà?” Thiều Nhiễm giơ tay sờ trán người này.
Du Khinh Trần theo thói quen né tránh, nhưng lại nhớ tới câu “muốn chạy trốn”, vì thế quyết đoán khống chế đầu mình.
Tay Thiều Nhiễm ngừng ở giữa không trung, hiển nhiên bị hành động kỳ quái của người này dọa sợ.
Vì tỏ vẻ mình không chột dạ, Du Khinh Trần còn chủ động đưa trán qua, dán vào trong lòng bàn tay con người này, mặt không hề thay đổi cọ cọ.
Thiều Nhiễm rốt cục không nhịn được rùng mình một cái, nhanh chóng rút tay về.
Đột nhiên lại không hành động như bình thường, thật là đáng sợ!
“Cảnh quay hôm nay có thể sẽ có chút khó khăn.” Vẻ mặt đạo diễn ngưng trọng.
Thiều Nhiễm cũng rất phối hợp biểu tình rất nghiêm túc.
“Tôi biết là hơi ép buộc, » đạo diễn vỗ vỗ vai Thiều Nhiễm, lời nói thành khẩn, “Nhưng vì toàn cục, hy vọng cậu có thể nhịn một chút.”
Tự hỏi hai giây, Thiều Nhiễm hỏi: “Diễn trên giường?”
Khổng đạo lắc đầu.
“Đó là…..” Thiều Nhiễm nháy mắt mấy cái, “Diễn lõa thể?”
Khổng đạo khoanh tay, nói hiện thực tàn khốc cho con người này: “Cậu bị một con rắn lớn đuổi tới bên vách núi.”
Thiều Nhiễm: “….. À.”
“Cậu không sợ sao?” Đạo diễn thực kinh ngạc.
“Có gì mà phải sợ?” Thiều Nhiễm thực khó hiểu.
Dựa vào kinh nghiệm phong phú của Thiều Nhiễm, rắn lớn đều là hiệu ứng của hậu kỳ. Chỉ cần mình làm bộ ở phía sau có rắn, vừa chạy vừa kêu, hoảng hốt, nghiêng trái ngã phải, cuối cùng chờ Du Khinh Trần cứu là được.
Con người không phải đều rất sợ mãnh thú hay sao? Đạo diễn nhớ tới khi mình ở nhân gian xem bộ phim “chiếm đóng nhân loại”, càng nghĩ càng lo lắng cho con người này: “Nếu cậu sợ, chúng ta có thể hủy cảnh quay này.”
Thiều Nhiễm nhanh nhẹn nói: “Đơn giản, tôi thật sự có thể làm được.”
“Nhưng mà,” đạo diễn ấp a ấp úng, đem chuyện mình lo lắng nói ra khỏi miệng, “Con rắn kia còn to hơn cổ tay.”
“Cổ tay tính là cái gì?” cả người Thiều Nhiễm đều tản ra sự tự tin, “To bằng cái xô cũng không ngăn cản được hành động của tôi.”
Đạo diễn tán thưởng vỗ vỗ vai Thiều Nhiễm, quả nhiên, thời đại phát triển, con người tiến bộ, bộ phim “chiếm đóng nhân loại” thịnh hành ở yêu giới kia đã quá hạn.
Du Khinh Trần đi ngang qua thản nhiên nói : « Sợ thì cứ nói ra không cần phải cậy mạnh.”
“Cháu trai mới sợ hãi!” Thiều Nhiễm xem thường giơ ngón út với người này.
Du Khinh Trần : « Nhàn chán. »
Thiều Nhiễm thề son sắt : « Tôi nếu sợ hãi, sẽ là cháu của anh. »
Du Khinh Trần liếc mắt nhìn người này, mặt không thay đổi : « Đừng chiếm tiện nghi của tôi. »
« !!! » Thiều Nhiễm căm giận.
Trong bãi đất trống, thư sinh lưng đeo sọt đi ở phía trước, thường thường lau mồ hôi trên trán.
Đột nhiên trong rừng cây truyền ra tiếng vang. Thư sinh không phát hiện ra, vẫn lo lắng chạy đi.
Thanh âm càng ngày càng gần, truyền vào trong lỗ tai có chút quỷ dị, ngay cả mặt đất cũng hơi hơi chấn động. Đột nhiên cây cối lay động, một con rắn to bằng cổ tay từ bên trong bò ra, thè thè cái lưỡi ra ngoài.
Thư sinh sửng sốt, sợ hãi lùi về phía sau vài bước, « A » một tiếng, nghiêng trái ngã phải xoay người bỏ chạy.
Thiều Nhiễm vừa chạy vừa nghĩ, hiệu ứng này cũng quá giống thật, thiếu chút nữa đều tưởng là rắn thật.
Con người thật sự là quá chậm, rắn lớn vì nội dung kịch bản cũng phải bò chậm theo, nhưng cũng rất nhanh liền cắn lấy y phục của Thiều Nhiễm tha trên mặt đất.
Thiều Nhiễm bị vấp té, chân bị kéo ra phía sau, sợ hãi nói : « Đừng, đừng tới đây….. »
Rắn lớn bị mời đến lần đầu tiên được đóng phim rất là kích động, mạnh mẽ bò tới trước mặt Thiều Nhiễm, thè ra cái lưỡi màu đỏ, sát lại gần một chút muốn nhìn xem con người trong truyền thuyết bộ dạng như thế nào.
Thiều Nhiễm : « …… » mẹ ơi, thật chân thật.
Nước miếng của rắn lớn chảy nhễ nhại, con người này thật thơm !! nhưng đạo diễn nói, con người này là của điện hạ, không được chạm vào ! rắn lớn đành chảy nước miếng đứng nhìn.
Thiều Nhiễm sợ hãi nhắm lại hai mắt, cố gắng lùi ra sau, rất là nhập tâm vào diễn : « Đừng tới đây….. »
Con người này thật đáng yêu, rắn lớn không vừa lòng vì mình sắp hết cảnh quay, vì thể hiện yêu thích với con người này, liền vui mừng thè lưỡi ra cọ cọ lên chóp mũi con người này.
Thật ướt !!! trong lòng Thiều Nhiễm thầm nói, trong đầu lại hiện lên hai dấu chấm than to đùng !
« Tê… » rắn lớn thẹn thùng uốn éo thân mình, cố gắng lưu lại ấn tượng tốt trong lòng con người này.
Hoa văn rõ ràng, thân hình vặn vẹo, không ngừng phun lưỡi, đầu tam giác dữ tợn…., trong đầu Thiều Nhiễm giống như là bị cái gì gõ vào!
« A a a a a !! » Thiều Nhiễm rốt cục không có tâm tình làm bộ, đứng dậy bỏ chạy.
Ngọa tào hình như là thật !! Thiều Nhiễm rơi lệ đầy mặt, dưới chân như có gió, chạy trốn như bay.
Rắn lớn ở phía sau thảnh thơi đuổi theo, tiến hành nội dung kịch bản.
« Cứu mạng ! có rắn ! thật sự có rắn !! » Thiều Nhiễm không biết đạo diễn và camera trốn ở đâu, đánh phái hướng bốn phía gọi to.
Con người chạy trốn quá chậm, rắn lớn cuốn lấy chân Thiều Nhiễm, khiến người té ngã.
Thiều Nhiễm rõ ràng cảm thấy chân mình bị cuốn lấy, từ từ cuốn lấy ngày càng nhiều, đầu rắn thật lớn xuất hiện trước mặt mình.
Thiều Nhiễm dùng sức bóp tay mình, xác định không phải nằm mơ thì càng sợ hãi, da gà nổi lên cả người.
Rắn lớn khờ dại thè thè lưỡi, trong đầu hiện lên hình ảnh cùng con người ở trong hoa đuổi nhau.
Thiều Nhiễm ứa mồ hôi lạnh, lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi như vậy.
Nhìn con người này hình như là không vui vẻ, rắn lớn hướng con người này há mồm cười cười, tỏ vẻ mình là một diễn viên có tâm, cũng không có ác ý.
Mồm to đầy máu có thể đem mình nuốt vào, sắc mặt Thiều Nhiễm trắng bệch, trong đầu rất là hỗn loạn, giọng nói giống như bị chặn lại, không phát ra được thanh âm.
Ở thời điểm mấu chốt, Du Khinh Trần từ trên trời bay xuống. Trong mắt Thiều Nhiễm sáng ngời, ngọn lửa trong lòng một lần nửa cháy lên, nhìn thấy người này đến giúp mình, giống như là nhìn thấy một vị anh hùng đang cả người tỏa sáng!
Thấy sắc mặt điện hạ không tốt, rắn lớn không dám cùng con người này trao đổi tình cảm, kéo theo cái đuôi nhanh chóng chạy mất, nhanh đến mức còn không kịp thấy bóng dáng, tính toán trở về yêu giới cùng các yêu quái khác kể lại chuyện đã từng trải qua.
Thiều Nhiễm quả thực là lệ nóng doanh tròng, đặc biệt muốn chạy vào trong lòng ngực của người này, nhưng thân thể mềm nhũn, không thể động đậy.
« Cắt ! » đạo diễn nói.
Thiều Nhiễm vừa chạy trốn khỏi miệng rắn : « …. » bị dọa chết khiếp, anh đặc biệt tới đùa tôi sao ?
Tâm tình đạo diễn rất tốt, vỗ vỗ vai hắn : « Biểu hiện không tồi, vất vả ! »
Chân Thiều Nhiễm mềm nhũn, cả người đều mơ mơ màng màng, giống như là lọt vào sương mù.
Khi nghỉ ngơi, Thiều Nhiễm bọc chăn bông, lạnh run, răng nanh liên tiếp đập vào nhau.
Du Khinh Trần : « ….. »
« Anh anh ý của anh là, này này này là rắn giả ? » Thiều Nhiễm nhận lấy nước ấm, tay run không ngừng.
Du Khinh Trần không trả lời con người này, mà là trần thuật lại một chuyện : « Cậu sợ hãi. »
« Tôi thề con rắn kia tuyệt đối là rắn thật ! hoa văn kia cùng cảm giác của cái lưỡi kia, » Thiều Nhiễm nổi da gà cả người, « Tôi đảm bảo đêm nay tôi không ngủ được ! »
Du Khinh Trần thản nhiên nói : « Cậu sợ hãi. »
Thiều Nhiễm cầm lấy tay áo, nói không ngừng : « Anh không biết tình hình lúc đó, anh không biết con rắn kia dữ tợn bao nhiêu, nó thế nhưng còn há mồm với tôi !!! »
Du Khinh Trần : « Cậu sợ hãi. »
Thiều Nhiễm thực kích động : « Anh còn có đồng tình với tôi sao ?! khi nào rồi mà còn rối rắm vấn đề này ? »
Du Khinh Trần nhìn con người này, gằn từng tiếng : « Cậu sợ hãi. »
Thiều Nhiễm không thể nhịn được nữa : « Tôi sợ hãi ! thì làm sao ! sợ hãi thực bình thường ! »
« Không thể nào, » Du Khinh Trần từ từ nhắc nhở, « Cậu đã nói cái gì ? »
« Hả ? » Thiều Nhiễm giả ngu.
Du Khinh Trần xoay người, tiến đến bên tai con người này : « Cậu nếu sợ hãi, chính là tôi…. »
Thiếu Nhiễm : « …. » má ơi.
Du Khinh Trần nhìn con người này.
Thiều Nhiễm sờ sờ mũi, cười gượng : « Tôi làm sao có thể chiếm tiện nghi của anh chứ ? »
Du Khinh Trần rộng lượng nói : « Không sao. »
Thiều Nhiễm tuyệt đối không muốn mình rơi vào thế bị động, đảo tròng mắt : « Nếu không tôi chiếm tiện nghi khác ? »
Du Khinh Trần chờ con người này tiếp túc nói.
Thiều Nhiễm lấy lòng cười đùa nói : « Anh có thiếu bạn trai không ? »
Vừa nói xong không hiểu sao lại cảm thấy xấu hổ, Thiều Nhiễm hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, nhanh chóng nói sang chuyện khác : « Vừa rồi rất là đáng sợ, tôi thiếu chút nữa là đem sinh mệnh của mình dâng hiến cho sự nghiệp diễn xuất, thậm chí đã nghĩ đến lập di chúc. »
Du Khinh Trần không nói lời nào.
Thiều Nhiễm chọc chọc người này, nhắc nhở nói : « Lúc này anh hẳn là nên an ủi tôi, để tôi cảm thấy ấm áp. »
Du Khinh Trần nghĩ nghĩ, mở miệng nói : « Thiếu. »
Thiều Nhiễm : « …. »