Không biết có phải do chột dạ hay không, mấy ngày nay Thiều Nhiễm luôn cảm thấy ánh mắt Du Khinh Trần luôn trừng mình, trong ánh mắt đều là uy hiếp trắng trợn.
Thiều Nhiễm bị dọa không nhẹ, ở trong lòng lén đếm cánh hoa, rối rắm có nên nói trắng ra luôn hay không.
Du Khinh Trần cách đó không xa cúi đầu, ngón tay thon dài đan vào nhau, hơi hơi đăm chiêu.
[Cậu phải thường xuyên nhìn hắn thâm tình, ôn nhu sủng nịnh, để cho hắn cảm nhận được lửa nóng ở trong nội tâm của cậu].
Du Khinh Trần suy nghĩ một lát, sau đó ngẩng đầu trao một ánh mắt thâm tình tràn ngập tình yêu cho con người này.
Thiều Nhiễm: “…..” lại trừng tôi.
Không phải chỉ là mộng xuân với anh thôi sao! Có cần phải mỗi ngày nhìn tôi giống như u linh vậy không?! Có ai mà chưa từng mộng xuân!
Ánh mắt Du Khinh Trần càng ngày càng nhu hòa.
Thiều Nhiễm giật mình, nhịn không được ôm lấy cánh tay, gian nan lộ ra một nụ cười với người này.
Du Khinh Trần đối với phản ứng của con người này thực vừa lòng, đối với biểu hiện của bản thân mình càng vừa lòng, dù sao thì cũng luyện tập trước gương cả đêm.
Nhưng mà Thiều Nhiễm bị dày vò quả thực sống không bằng chết.
Thời gian dùng cơm, lũ yêu đều hâm mộ nhìn Thiều Nhiễm, không riêng vì Thiều Nhiễm ngồi bên cạnh điện hạ, mà còn một nguyên nhân quan trọng là đồ ăn ở trong chén Thiều Nhiễm rất là phong phú, về màu sắc, hơn nữa còn có cảm hứng nghệ thuật rất cao.
Đầu bếp của đoàn phim là con ong cần cù, mỗi ngày đểu tỉ mỉ lựa chọn những lá cây mới mẻ không ô nhiễm môi trường, đi sớm về tối, không cảm thấy vất vả, đều được mọi người kính yêu.
Dựa theo yêu cầu của điện hạ, đầu bếp ong mật thường tới nhân giới để xem những món chiên, món cá, món thịt, trước mắt sáng ngời, từ đó mở ra cánh cửa mới về ẩm thực.
Cho nên món thịt kho tàu ở trong đoàn phim này chỉ có duy nhất ở trước mặt con người này mà thôi.
Đúng vậy, chúng ta đối với con người này thật là tốt, bởi vì nuôi cho mập thì ăn mới ngon.
Thiều Nhiễm ở trong ánh mắt hâm mộ của lũ yêu, yên lặng ăn lá cây không biết tên đã bị chiên lên.
Du Khinh Trần từ từ nói: “Mùi vị thế nào?”
Thiều Nhiễm: “…. Ăn cũng ngon lắm.”
Ánh mắt Du Khinh Trần sủng nịnh: “Ăn hết đi.”
Thiều Nhiễm: “…..” Trả thù! Tuyệt đối là trả thù!
Ánh mắt chung quanh càng ngày càng nóng bỏng, Thiều Nhiễm càng chịu dày vò, nhai hai miếng lá cây vừa ngọt vừa đắng, ngẩng đầu nhìn thấy Du Khinh Trần đang cười nhìn mình.
Thiều Nhiễm : « …. » Khốn nạn, thấy tôi ăn cỏ mà còn vui vẻ như vậy ?
« Từ từ ăn, đừng có gấp. » Du Khinh Trần cố gắng suy nghĩ ra một câu tri kỉ, càng cố gắng nói ôn như hơn.
Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút, một lúc lâu mới lên tiếng: “Anh, thanh âm của anh làm sao vậy ? »
Du Khinh Trần : « …. »
Thấy người này còn giả vờ bình tĩnh nhìn mình, Thiều Nhiễm không nhịn được, ôm bụng : « Ha ha ha ha thanh âm vừa rồi của anh ha ha ha….. »
Du Khinh Trần bị cười nhạo liền khôi phục vẻ mặt ngàn năm không đổi, thật sự không muốn để ý tới con người hay phá hư không khí này.
Thiều Nhiễm lau khóe mắt do cười mà nước mắt chảy ra, đảo mắt liền bắt đầu chột dạ, trêu chọc nói : « Nói lại lần nữa đi. »
Du Khinh Trần : « Không có gì. »
Rõ ràng muốn thể hiện sự quan tâm của bản thân, ngược lại lại bị cười nhạo. Cửu vĩ điện hạ từ khi sinh ra tới giờ mới có cảm xúc mới mẻ như vậy, sau khi kiểm tra từ điển mới biết được đó kêu là [cảm giác thất bại.]
« Mấy ngày nay anh có chút kỳ quái, » Thiều Nhiễm chống cằm, có chút đăm chiêu, « Sẽ không phải là….. »
Du Khinh Trần hơi khẩn trương, theo bản năng đè lại lỗ tai của mình, phòng ngừa lỗ tai hồ ly lại hiện ra.
Thiều Nhiễm ho nhẹ một tiếng, thử nói : « Không phải là anh biết cái gì đó chứ ? »
Du Khinh Trần không nói lời nào.
Thiều Nhiễm sâu sắc nheo mắt lại : « Hay là anh có chuyện gì muốn nhờ tôi ? »
Du Khinh Trần mím môi, hơi dò xét một chút nói : « Buổi tối hôm đó, cậu có cảm giác được….. »
Thiều Nhiễm chột dạ nháy nháy mắt, miệng nói liên tục : « Tôi đã quên, tôi cái gì cũng quên hết rồi, ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị ! »
Nói xong lại tập trung vào trong cà men.
Du Khinh Trần hơi thất vọng, thấy con người này cũng rất thích ăn những thứ này, liền thể hiện một chút quan tâm của bản thân: “Nếu như cậu thích ăn những thứ này, mỗi bữa cơm đều có thể ăn những thứ này.”
“Đừng,” Thiều Nhiễm ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng sợ, “Anh đùa cái gì vậy?”
Du Khinh Trần dùng biểu tình của mình nói cho con người này, mình rất nghiêm túc.
Quả nhiên, quả nhiên là muốn bức mình trả lời, nếu không cần gì phải nhắm vào mình như vậy! Thiều Nhiễm căm giận nghĩ.
“Uống nước.” Du Khinh Trần đem nước suối Thiên Sơn của mình cho con người này.
Thiều Nhiễm cảnh giác nhìn người này.
Du Khinh Trần cố gắng khiến cho mình thật chân thành, làm cho con người này cảm nhận được nhiệt tình của mình.
Thiều Nhiễm nhịn không được rùng mình một cái, uy hiếp, đây tuyệt đối là muốn uy hiếp mình, cậu nếu không uống tôi liền giết chết cậu!
Thiều Nhiễm run rẩy nhận lấy cái chén, nhấp một ngụm nhỏ.
Chất lỏng mát lạnh tiến vào trong cổ họng, mùi hoa quanh quẩn nơi chóp mũi, thấm vào ruột gan. Thiều Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy Du Khinh Trần xoi mói như vậy cũng không phải không có đạo lý.
Giữa lúc đang hưởng thụ, Du Khinh Trần ho nhẹ một tiếng.
Thiều Nhiễm lập tức buông chén, ngoan ngoãn nhìn người này.
Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Ăn no chưa?”
Thiều Nhiễm như chim gõ kiến gật đầu.
“Muốn nói cái gì cứ việc nói ra?” Du Khinh Trần mím môi, giống như cảm thấy tôi đã tóm được lòng cậu.
Tôi chỉ biết ăn uống no đủ xong quả nhiên sẽ là nghiêm hình bức cung! Về việc mộng xuân, Thiều Nhiễm có chết cũng không nói ra: “Không có.”
Du Khinh Trần dùng ánh mắt thâm tình mà mình đã đau khổ luyện tập nhìn con người này, ý đồ khiến cho con người này cảm nhận được lửa nóng của bản thân.
Thiều Nhiễm hùng hồn trừng lại, không có là không có, da mặt tôi rất dày tôi không sợ ai.
Trong mắt Du Khinh Trần lại càng thâm tình hơn.
Thiều Nhiễm tủi thân trừng lại người này, tôi cũng không phải ngày đều tiên trêu chọc anh, làm sao lại đột nhiên bám lấy tôi không buông vậy?
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi tiếp tục nhìn con người này, trong mắt càng thâm tình hơn.
Thiều Nhiễm rốt cục nhịn không được hơi hơi run run, mềm yếu nhận thua: “Được được, tôi sai rồi, tùy ý anh muốn như thế nào, đừng trừng tôi nữa là được.”
Du Khinh Trân hơi sợ một chút: “Cậu sai rồi?”
Thiều Nhiễm chân thành nói: “Đúng, tôi thật sự làm sai rồi.”
“Sai lầm ở đâu?” Du Khinh Trần hỏi.
Thiều Nhiễm kiên trì, thanh âm nhỏ như muỗi kêu: “Loại chuyện này chỉ cần tôi biết anh biết, không nên làm rõ ra làm gì?”
Du Khinh Trần: “….”
Ngại ngùng với người này làm gì! Thiều Nhiễm thẳng thắn túm lấy tay con người này, hùng hổ nói: “Tôi có lời muốn nói với anh.”
Du Khinh Trần hơi khẩn trương, giật giật lỗ tai, xác định lông xù còn chưa có hiện ra.
Thiều Nhiễm: “Tôi…..”
Du Khinh Trần nhìn người này, cổ vũ người này tiếp tục nói.
Thiều Nhiễm khẽ cắn môi: “Tôi sẽ thú nhận toàn bộ tội lỗi với anh!”
Du Khinh Trần: “…..”
“Nhưng anh không cần phải đến mức đó chứ?” Thiều Nhiễm muốn khóc, “Tôi không phải chỉ là ở trong mộng sờ soạng cơ ngực của anh một chút thôi sao, anh cần gì phải giống như âm hồn cứ trừng tôi như vậy?”
Du Khinh Trần: “….. Cơ ngực?”
Thiều Nhiễm ủ rũ: “Được rồi, còn có cơ bụng.”
Du Khinh Trần hiển nhiên không biết việc này, nhíu mày.
Thiều Nhiễm dần dần rũ đầu xuống: “Được rồi được rồi, còn có chân.”
Du Khinh Trần nhìn người này, không nói lời nào.
“Tôi nói, tôi nói toàn bộ với anh,” Thiều Nhiễm kiên trì, nhỏ giọng nói, “Kỳ thật tôi sờ soạng anh vài lần.”
Du Khinh Trần há miệng thở dốc.
“Anh cũng sờ tôi!” Không đợi người này nói chuyện, Thiều Nhiễm ngay lập tức chỉ vào người này, để cho mình chiếm thế chủ động, “Cho nên chúng ta hoàn toàn sòng phẳng, hơn nữa, đó chỉ là mơ, so với sự thật hoàn toàn không dính dáng tới nhau?”
Nói ra toàn bộ sự thật! thể xác và tinh thần của Thiều Nhiễm rất là thoải mái, nhưng không khí lại rơi vào im lặng đáng sợ.
Trầm mặc trong chốc lát, Du Khinh Trần hỏi: “Con người các cậu có phải có một câu nói?”
“Nói gì?”
Du Khinh Trần từ từ nói: “Ngày suy nghĩ cái gì, ban đêm sẽ nằm mộng cái đó.”
Thiều Nhiễm: “….”
“Đúng không?” Du Khinh Trần nhìn về phía con người này.
“Đúng,” Thiều Nhiễm kiên trì nói, “Vậy phải làm thế nào đây?”
Du Khinh Trần từ từ tới gần, còn nghiêm túc nói: “Cậu nói xem có thể làm như thế nào?”
Thiều Nhiễm nhắm mắt lại, cảm thấy rất thẹn thùng chờ đợi một trần hôn điên cuồng!
Nhưng Du Khinh Trần chỉ là hôn lên trán hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ban ngày cậu nghĩ đến những chuyện này làm gì? Tục tằng.”
Thiều Nhiễm: “….” anh thì cao nhã.
“Vậy anh cũng không thể vì chuyện này mà vẫn trừng mắt nhìn tôi.” Thiều Nhiễm lên án nói.
Du Khinh Trần: “…. Tôi khi nào thì trừng cậu?”
Thiều Nhiễm khoa trương ôm lấy cánh tay, thanh âm run rẩy: “Mấy ngày nay vẫn như vậy, dọa chết tôi.”
Du Khinh Trần nghĩ nghĩ, đột nhiên có loại suy đoán không tốt, vì thế thâm tình nhìn con người này.
Quả nhiên, Thiều Nhiễm lập tức chỉ vào mình, vô cùng đau đớn: “Anh còn nói anh không trừng!”
Du Khinh Trần: “….”
Du Khinh Trần kìm nén tính tình: “Tôi đó là….”
Thiều Nhiễm nhìn người này.
Du Khinh Trần há mồm, nhưng những câu “thâm tình chân thành” không thể nói ra khỏi miệng.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ xoa đầu người này, quyết định lại luyện tập cả đêm trước gương cho tốt mới được.
Gương: “….” Gương đây đã có bóng ma tâm lý rồi nhá.