Vì muốn lưu ấn tượng tốt với Bạch Trầm, mấy ngày nay Thiều Nhiễm đặc biệt thật thà chất phác, so với tiểu yêu tinh buổi tối nhiệt tình như lửa căn bản không cùng một người.
Không thể giống như trước kia tùy lúc đùa giỡn với Du Khinh Trần, càng không thể chiếm tiện nghi của Du Khinh Trần, Thiều Nhiễm thực nghẹn khuất, chỉ có thể ngoan ngoãn ôm hộp kem, ai oán lấy kem ăn.
Sau đó Du Khinh Trần còn hơi không thích ứng, cảm thấy mình bị thất sủng. Ở mặt ngoài nhìn thật bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất bực bội. Nghiêm cẩn liệt ra tất cả đối tượng hoài nghi, từ gối ôm đến cây đa vô tội ven đường, lại loại trừ toàn bộ khả năng không thể xảy ra, cuối cùng đem tầm mắt chuyển tới hộp kem trong tay Thiều Nhiễm, mặt không tiếng động biến đen.
Du Khinh Trần lòng dạ hẹp hòi đoạt đi hộp kem trong tay Thiều Nhiễm.
“Haiz…..” Thiều Nhiễm mới múc được một muỗng, còn không kịp đưa vào miệng, hơi không cam lòng, muốn giơ tay đoạt lại, “Này anh hơi quá đáng.”
“Hôm nay ăn nhiều rồi.” mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi giơ hộp kem lên cao.
Thiều Nhiễm kiễng chân, chạm hai cái, mắt thấy sẽ chạm vào được, Du Khinh Trần lại không thay đổi sắc mặt đưa hộp kem lên cao.
Thiều Nhiễm đáng thương nói: “Du Khinh Trần em xin anh, em quỳ xuống xin anh được không? Anh xem em cũng quỳ xuống xin anh rồi ~”
Nói xong liền gấp ngón trỏ, thể hiện tư thế quỳ xuống.
Du Khinh Trần cảm thấy thú vị, cũng cong ngón trỏ, tới gần cùng chạm vào ngón tay con người này.
Thiều Nhiễm cười giảo hoạt, thừa dịp người này không chú ý, rất nhanh đoạt lại hộp kem, rất đắc ý nhìn người này.
Du Khinh Trần thản nhiên nói: “Vị ô mai?”
Thiều Nhiễm “ừ” một tiếng, ôm kem, cảnh giác lùi ra sau một bước.
Du Khinh Trần ý vị thâm trường nhìn môi người này.
Loại ám chỉ này….! Thiều Nhiễm kìm lòng không đặng mà nhớ tới nụ hôn ô mai nào đó, mặt đỏ bừng tim đập thình thịch.
“Lùi cái gì?” Du Khinh Trần ôm cánh tay, dù bận vẫn ung dung nhìn con người này.
Thiều Nhiễm lại lùi lại một bước, nhanh chóng nhìn Bạch Trầm đang ngồi trên sô pha chăm chú xem phim cẩu huyết, lại nhìn phía sau không có chướng ngại vật, thuận tiện cảnh giác liếc mặt về phía Du Khinh Trần, đầu quay đến quay đi, rất là vội.
Du Khinh Trần đột nhiên nhíu mày: “Đừng nhúc nhích.”
Thiều Nhiễm thấy thế, lùi ra sau càng khoa trương.
“Cẩn thận……”
Còn chưa nói xong, Thiều Nhiễm liền trượt chân ra phía sau.
Thiều Nhiễm nhanh chóng khép mắt lại, theo bản năng ôm hộp kem, vốn tưởng rằng phải ngã đến mông nở hoa, nhưng sau khi phản ứng lại, đã được Du Khinh Trần vững vàng ôm vào trong ngực.
Hai người gần trong gang tấc, Thiều Nhiễm mở to hai mắt, hô hấp hơi dồn dập, ngón tay vô ý thức động động.
Có thể là vừa ăn kem xong, đôi môi người nọ bị đông lạnh đến hồng hồng, ngay cả hô hấp cũng ngọt ngào, Du Khinh Trần bị người này câu dẫn khiến tâm tình ngứa ngáy, nhịn không được cúi đầu.
Thời khắc lãng mạn như vậy! thật sự muốn ôm Du Khinh Trần cuồng hôn! Nhưng Thiều Nhiễm kiên cường nhịn xuống, nhịn đau từ bỏ thứ yêu thích: “Không được…. ưm….”
Du Khinh Trần hôn xuống khóe miệng của người này, thuận tiện cướp đi hộp kem chướng mắt, thản nhiên nói: “Nàng không thấy được.”
Thiều Nhiễm: “Anh như vậy sẽ bị bại lộ em…. Ưm…..”
Du Khinh Trần ngăn chặn môi của người này, con nghiêm túc hôn môi, sau một lúc lâu mới buông tha người này, nâng cằm người này: “Nói sau.”
Thiều Nhiễm trừng mắt người này, sau một lúc thì xoa xoa miệng mình.
“Không được lau.” Du Khinh Trần không ngại gian khổ, ở trên môi người này ấn xuống một nụ hôn.
Thiều Nhiễm hung hăng chỉ lão hồ ly ngồi trên sô pha cách đó không xa!
Du Khinh Trần nắm ngón tay người này, đưa đến miệng hôn.
Thiều Nhiễm: “Du Khinh Trần hôm nay anh sao vậy?”
Du Khinh Trần há mồm, cắn ngón tay con người này.
Thiều Nhiễm run rẩy một trận, giống như là bị điện giật, chịu đựng nội tâm xao động: “Em nói cho anh, em rất lưu manh, anh như vậy em cũng không giám đảm bảo mình sẽ không làm ra chuyện gì!”
Du Khinh Trần không nói gì, trực tiếp dùng đầu lưỡi bao lấy ngón tay con người này, giương mắt nhìn người này.
Thiều Nhiễm nuốt nước miếng, thấy lão hồ ly vẫn trầm mê trong phim cẩu huyết không thể dứt ra được, vì thế từ từ thả lỏng cảnh giác.
Hồ ly khó có lúc như vậy, Thiều Nhiễm đương nhiên luyến tiếc buông tha cơ hội tốt như vậy, bệnh cũ lại tái phát: “Nhìn xem anh lãng thành cái dạng gì? Màu thả em ra, lỡ như có người nhìn thấy thì biết làm sao bây giờ? Anh không phải rất cao lãnh sao, sao đến đầu ngón tay cũng không buông tha?”
Du Khinh Trần cắn đầu ngón tay con người này.
“Ừ……” Thiều Nhiễm đau xót, theo bản năng muốn lùi tay về, lại bị người này nắm cổ tay, giãy dụa không ra được.
“Được được, em bất động,” Thiều Nhiễm ngoan ngoãn để cho người này hôn, miệng vẫn không buông tha người này, “Anh nói xem đây là tật xấu gì? Muốn hôn thì hôn, sau này nếu bị nghiện thì có thể hôn nhẹ ~”
Du Khinh Trần rốt cục nhả ra, giương mắt nhìn người này.
Thiều Nhiễm nhanh tay rút tay ra, nhìn thấy dấu răng đều tăm tắp, nghĩ thầm hồ ly này thật bưu hãn.
Du Khinh Trần tới gần con người này, nhỏ giọng nói: “Không đã nghiền.”
“….” Thiều Nhiễm cảnh giác đem hai tay giấu ra phía sau, làm bộ nghe không hiểu.
Du Khinh Trần nhếch miệng: “Em vừa nói, nếu như bị nghiện thì có thể…..”
Thiều Nhiễm hắng giọng: “Vậy anh đưa hộp kem cho em trước.”
Du Khinh Trần không hề động đậy, chỉ hỏi là: “Muốn ăn kem sao?”
Thiều Nhiễm gật đầu.
Du Khinh Trần: “Anh cũng muốn ăn kem có vị ô mai.”
“Thì ra anh thèm ăn,” Thiều Nhiễm hiểu rõ, “Em đã nói hôm nay sao anh lại không bình thường như vậy, sau này muốn ăn thì cứ việc nói cho em….”
Du Khinh Trần cúi đầu, ở trên cổ con người này hôn một cái.
“Anh thu liễm một chút được không?” Thiều Nhiễm như thế nào cũng không nghĩ tới mình sẽ có ngày nói những lời này với Du Khinh Trần, tâm tình hơi phức tạp, nhịn không được cảm thán phong thủy thay đổi, rất nhanh cảm giác ở cổ đã kéo lại suy nghĩ của hắn, “Ngứa, ngứa….., Du Khinh Trần anh đang làm gì….”
Thanh âm từ môi Du Khinh Trần càng ngày càng rõ ràng, vừa trầm thấp vừa mị hoặc: “Kem ô mai.”
Thiều Nhiễm giật mình, đang chuẩn bị phát ra vài tiếng hợp tình hình, đột nhiên ánh mắt liếc tới lão hồ ly cách đó không xa đang chuẩn bị quay đầu, đẩy mạnh Du Khinh Trần ra, cố gắng bình phục tiếng tim đập, gật gật đầu với người ta, mỉm cười nói: “Cảm ơn.”
Du Khinh Trần: “…..”
Thiều Nhiễm lộ ra nụ cười lễ phép, giọng nói cũng rất mờ ám: “Kỹ thuật của anh càng ngày càng tốt ~”
Du Khinh Trần: “….”
Thiều Nhiễm lạnh lùng sửa sang lại quần áo, im lặng rời xa hồ ly.
Bạch Trầm xoay qua vừa lúc nhìn thấy một màn hòa hợp này, bởi vậy đối với quy củ của con người có ấn tượng rất tốt, dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá con người này.
Đột nhiên ánh mắt bị một điểm nhỏ màu đỏ hấp dẫn, Bạch Trầm gọi lại con người này: “Đây là….?”
Thiều Nhiễm dừng bước chân, theo tầm mắt của nàng nhìn lại, sau khi nhìn thấy điểm đỏ liền mơ màng, đầu óc trống rỗng, thốt ra: “Không phải vết hôn!”
Bạch Trầm nhíu mày: “Vết hôn?”
Du Khinh Trần: “….” Tên ngốc.
Thiều Nhiễm biết mình đã nói sai, muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình. Đứng thẳng thân thể, gấp đến mức mồ hôi lạnh ứa ra, trong đầu vẫn trống rỗng. Có lẽ là có bệnh còn chạy chữa bậy, thế nhưng hướng ánh mắt cầu cứu đến chỗ Du Khinh Trần.
Du Khinh Trần đứng một bên khoanh tay, cười như có như không.
Thiều Nhiễm thấy người này đắc ý, dùng ánh mắt ý bảo : Làm sao bây giờ, mau giải vây cho em.
Du Khinh Trần bình tĩnh dời tầm mắt, làm bộ như không thấy gì.
Thiều Nhiễm : « …. » hồ ly thối.
Trong không khí im lặng, Thiều Nhiễm hơi nản lòng thoái chí, mềm yếu nói : « Là bị muỗi cắn. »
Con muỗi nào đó co rút khóe miệng, ầm thâm ghi nhớ món nợ này.
« Đúng vậy, » Thiều Nhiễm sợ nàng không tin, lại bổ sung một ít chi tiết, « Muỗi mùa này rất là độc, lại thích cắn cháu, phòng cũng không phòng được ! »
Bạch Trầm nghi ngờ đánh giá trong phòng : « Nơi này có muỗi sao ? »
« Vâng, » Thiều Nhiễm nắm tay, vô cùng đau đớn nói, « Con muỗi rất lớn. muỗi kia giống như là mấy ngàn năm không được hút máu, rất là cơ khát, luôn muốn cắn người khác. »
Du Khinh Trần nhíu mày.
« Buổi tối thì quang minh chính đại cắn, ban ngày thì cắn trộm, » Thiều Nhiễm khiêu khích liếc mắt nhìn người này, gằn từng tiếng, « quả thực là không biết thẹn. »
Lúc này Du Khinh Trần nói chuyện : « Liên tiếp bị muỗi cắn, em nghĩ nguyên nhân là sao ? »
Thiều Nhiễm mặt dày nói : « Có thể là em đẹp đi. »
« À, » Du Khinh Trần thản nhiên liếc mắt nhìn người này một cái, « Đêm nay cẩn thận một chút. »
Thiều Nhiễm : « …. »
« Nhớ rõ đóng kĩ cửa phòng, » Du Khinh Trần dừng một chút, nhấn mạnh bốn chữ, « Vị bạn cùng phòng. »
Thiều Nhiễm : « …. »
Bị coi như không khí Bạch Trầm sờ sờ cằm, cảm thấy giữa hai người hơi quỷ dị.
Lúc này hai diễn viên trên TV đang diễn hôn nhẹ, Bạch Trầm nhíu mày : « Hiện tại con người đều tùy tiện như vậy ? »
« Không có, cháu không như vậy ! » Thiều Nhiễm hơi ngượng ngùng, « Kỳ thật cháu rất thẹn thùng….. »
Du Khinh Trần không biết là nghĩ tới cái gì, khóe miệng hơi cong lên.
Bạch Trầm kinh ngạc liếc mắt một cái, hiển nhiên biết Thiều Nhiễm như vậy là quá ngây thơ, ấn tượng đối với con người này lập tức liền rất tốt.
Thiều Nhiễm không biết xấu hổ mạnh miệng : « Cháu là người rất câu nệ, yêu cầu với mình rất hà khắc, đều tự lực tự cường, mỗi ngày giống như là cao tăng đắc đạo. »
Du Khinh Trần hoàn toàn bị năng lực nói dối của người này làm cho kinh sợ rồi, đáy mắt hơi có trêu tức.
Thiều Nhiễm còn nghiêm túc nói : « Hơn nữa cháu luôn luôn tôn sùng hình thức yêu đương tinh thần. »
….. cũng không biết người nào đó ngày nào cũng quấn quít lấy mình cọ cọ ? Du Khinh Trần quay mặt qua, cố gắng nhìn ngoài cửa sổ, không cho người này nhìn thấy vẻ mặt của mình.
Bạch Trầm thực vừa lòng, cũng rất lâu rồi không có thấy đứa nhỏ băng thanh ngọc khiết như vậy.
Xem ra sách lược này rất là hiệu quả. Mấy ngày nay Thiều Nhiễm đều bảo trì hình thức hiền giả, còn thêm thanh tâm ngăn ham muốn, tâm trong sáng.
Du Khinh Trần vài ngày nay không bị đùa giỡn, hơi bồn bực, nhịn không được hoài nghi giá trị mị lực của mình, thật cẩn thận che giấu cảm xúc của mình.
Thiều Nhiễm đoan chính ngồi trước bàn học, trong tay cầm quyển « Thế giới là ý trí cùng biểu tượng », biểu tình thâm trầm.
Du Khinh Trần từ phía sau ôm lấy người này, cảm giác người này hơi cứng ngắc, nhỏ giọng nói : « Bây giờ không có ai. »
« …. » Thiều Nhiễm bình tĩnh nói, « Em biết có người cũng không sợ. »
Du Khinh Trần ôm chặt người này hơn, rầu rĩ cái gì cũng không nói.
Hơi thở của người nọ phun lên cổ, Thiều Nhiễm hơi ngứa, hơi hơi né tránh.
Hồ ly nào đó không hề nghi ngờ người này vô ý thức làm tổn thương mình, sinh ra một cảm giác bội tình bạc nghĩa, tan nát cõi lòng rơi đầy đất.
Thiều Nhiễm : « Buông ra một chút đi. »
….. cũng không cho mình ôm ấp. mặt Du Khinh Trần không có biểu tình, nhưng nội tâm lại rất thê lương.
« Được rồi, » Thiều Nhiễm gãi gãi mu bàn tay người này, « Cho anh ôm ba giây đồng hồ. »
Du Khinh Trần ôm người này, một lòng muốn vãn hồi tình cảm trong lòng người này, ở trong đầu cố gắng hồi tưởng người này ngày thường trêu mình như thế nào, sau đó, hơi hồi hộp thổi khí vào vành tai người này.
Thiều Nhiễm vô tình nói : « Ba giây đồng hồ hết rồi. »
Du Khinh Trần không có nhụt chí, hôn lên vành tai con người này.
Thấy con người này không hề có động tĩnh, Thiều Nhiễm bất đắc dĩ nói : « Cứ luôn như vậy thì không tốt lắm. »
Vì sao càng ngày càng lãnh đạm như vậy ? Du Khinh Trần một lòng muốn người này hồi tâm chuyển ý, vì thế hoàn toàn quên cái gì là tiết tháo, quyết định phát huy ưu thế lớn nhất của mình, dụ dỗ con người này……
Du Khinh Trần hơi xoay người, nhìn vào ánh mắt người này.
Thiều Nhiễm chống lại ánh mắt người này, tim đập thình thịch, tiểu sắc ma trong thân thể dần dần thức tỉnh, những thứ đồi trụy trong đầu cũng bắt đầu rục rịch. Đặc biệt muốn đùa giỡn, đặc biệt muốn bổ nhào tới, đặc biệt muốn cùng người này làm những chuyện không biết xấu hổ !
Du Khinh Trần rụt rè đưa mặt qua, ý bảo người này có thể hôn.
Thiều Nhiễm khẽ cắn môi, tâm ngoan thủ lạt đem tiểu sắc ma bóp chết, một lần nữa khôi phục hình thức hiền giả : « Đừng tới gần như vậy, chú ý bị ảnh hưởng. »
Khó khi chủ động như vậy không bị cản trở, thế nhưng bị từ chối. Du Khinh Trần hơi thương tâm, nhưng không có từ bỏ, liền cười với con người này.
Thiều Nhiễm nhịn không được rùng mình một cái, quan tâm nói : « Hôm nay anh có phải không thoải mái hay không ? biểu tình sao lại kỳ quái như vậy ? »
Du Khinh Trần : « ….. »
Thiều Nhiễm chọc chọc người này : « Hồ ly muộn tao, nói chuyện. »
Du Khinh Trần đen mặt : « Không có. »
« Vậy anh có tâm sự phải không ? » Thiều Nhiễm đoán, « Cảm giác hai ngày nay anh không thích hợp. »
Du Khinh Trần vẫn nói câu kia : « Không có. »
Thiều Nhiễm « à » một tiếng tiếp tục lật bản « thế giới là ý trì và biểu tượng. »
Du Khinh Trần lại bị người này bỏ qua, trong lòng rất không thoải mái, không hiểu được mình có chỗ nào không bằng quyển sách kia.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của con người này, Du Khinh Trần do dự một lát, cố ý sờ sờ vành tai con người này, sau đó rất nhanh lùi tay về, mắt lạnh lùng nhìn phía trước, làm bộ không phải mình làm.
Lỗ tai Thiều Nhiễm hơi ngứa, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy người này lùi tay về, hơi khó hiểu : « Làm sao vậy ? »
Du Khinh Trần : « không có việc gì. »
Thiều Nhiễm nghi ngờ liếc mắt nhìn người này, tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Du Khinh Trần động động đầu ngón tay, ở trên mu bàn tay người này chọc một chút.
« Đừng quậy. » Thiều Nhiễm vặn vẹo thân mình.
Du Khinh Trần giống như là phát hiện ra lạc thú mới, đưa tay xuống, làm bộ như không cẩn thận ở trên mông con người này sờ soạng một phen.
Thiều Nhiễm rốt cục ngẩng đầu nhìn người này một cái.
Du Khinh Trần bình tĩnh nói : « Không cẩn thận, em tiếp tục. »
Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút, nâng tay sờ trán người này, hỏi : « Có phải trúng tà không ? »
« …. » Du Khinh Trần thực thất bại, bắt đầu rối rắm có nên vén quần áo lên để lộ cơ bụng hay không, để nhóm lên dục hỏa của người này.
Trực tiếp vén lên cơ bụng có vẻ rất cơ khát, Du Khinh Trần nghĩ nghĩ, liền lui một bước, kéo lấy tay con người này.
Mười ngón tay nắm chặt, Thiều Nhiễm ngây người một hồi lâu, cúi đầu cố gắng khống chế nhịp tim của mình, hồ ly thối hôm nay sao lại không bình thường như vậy ?
Du Khinh Trần kéo tay con người này, dán vào cơ bụng mình.
Thiều Nhiễm vừa cố gắng đấu tranh với những suy nghĩ không sạch sẽ kia, vừa trong sáng nhìn Du Khinh Trần.
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi : « Sờ sờ. »
Thiều Nhiễm híp mắt, nghiêm trọng hoài nghi trong đầu người này lại nghĩ ra trò gì.
Thấy con người này chậm chạp không hề động đậy, tâm Du Khinh Trần quả thực như tro tàn. Qua một lát, mới nhếch miệng, hàm súc nói : « Xin hỏi một vấn đề. »
« Ừ. »
Du Khinh Trần : « Không hiểu phong tình là ý gì ? »
Thiều Nhiễm giải thích thực sự sắc bén : « Thành ngữ này nói chính là anh…. »
Nói được một nửa, Thiều Nhiễm sửng sốt, kết hợp với hành động kỳ quái của người nào đó hai ngày nay, rất nhanh liền hiểu được, gấp sách lại nhìn người này, trong mắt chứa đầy thâm ý.
Du Khinh Trần bình tĩnh nói : « Đừng hiểu lầm, anh chỉ hỏi vấn đề mà thôi, không có ý gì khác. »
Thiều Nhiễm vẫn nhìn chằm chằm người này, thấy bộ dạng người này bình tĩnh, từ từ cong khóe miệng lên.
Mặt Du Khinh Trần không hề thay đổi xoay người bước đi.
Thiều Nhiễm từ sau lưng ôm lấy người này, mặt dán lên lưng người này cọ cọ, từ từ nói : « Hồ ly nhà mình hình như không vui vẻ ? »
Du Khinh Trần : « Không có. »
« Anh có, » Thiều Nhiễm sờ soạng cơ bụng người này một phen, nói lời thấm thía, « Du Khinh Trần, anh thật sự càng ngày càng cơ khát. »
Du Khinh Trần không nói lời nào.
« Anh vừa rồi có phải hay không…. » Thiều Nhiễm nhẹ nhàng cắn lỗ tai người này, trong thanh âm còn mang ý cười, « Cầu đùa giỡn ? »
Vành tai Du Khinh Trần đỏ lên, bình tĩnh nói : « Không có, em suy nghĩ nhiều. »
Thiều Nhiễm cũng mặc kệ, tự mình nói : « Em nghĩ anh sao lại kỳ quái như vậy ? Du Khinh Trần, anh sao lại sa đọa như vậy, thế nhưng chủ động câu dẫn em. Có phải một ngày không bị em đùa giỡn nên khó chịu đúng không ? »
Du Khinh Trần : « Tùy em vậy. »
« Anh câu dẫn như vậy đương nhiên là không được, » Thiều Nhiễm an tâm tựa mặt vào lưng người này, tâm tình rất tốt, « Sau này luyện tập cho tốt. »
Du Khinh Trần đang muốn phản bác, Thiều Nhiễm lại nói tiếp : « Lấy em ra luyện. »
Du Khinh Trần nuốt xuống lời phản bác, cúi đầu « ừ » một tiếng.
« Haiz, » Thiều Nhiễm bị người này đùa cho buồn cười, dán mặt trên lưng người này cọ cọ, « Anh còn tiếp tục ủ rũ như vậy đến bao giờ ? »
Du Khinh Trần : « Anh không có. »
« Nói một đằng nghĩ một nẻo, » Thiều Nhiễm buồn bã nói, « Em sao lại thích một cái hũ nút như vậy ? »
Vành tai Du Khinh Trần đỏ lên, thực tự giác nhận là mình đang ủ rủ, nói một đằng nghĩ một nẻo, hơn nữa còn là hũ nút.
Thiều Nhiễm ôm chặt lưng người này, thở dài : « Vốn tính toán làm một người hiền lành trong sáng, nhưng khi anh tới gần em, em liền sụp đổ. »
« Làm sao bây giờ ? » Thiều Nhiễm nghiêng đầu, hơi ảo não, ngón tay vô ý thức ở trên bụng người này vẽ tới vạch đi.
« Bộ dạng em cũng rất tốt, » Du Khinh Trần xoay người, nhìn vào mắt con người này, cố gắng từ trong đầu tìm ra những lời khen ngợi, nhưng suy nghĩ nửa ngày cung chỉ nói được một câu, « Rất được yêu thích. »
Thiều Nhiễm nhìn người này.
Du Khinh Trần còn nghiêm túc nói : « Cho nên em không cần lấy lòng bất kì ai. »
« Nếu trong lòng anh không để ý, vậy có muốn làm một chút không, » Du Khinh Trần ôm thắt lưng con người này, khiến cho con người này dính sát vào người mình, « Tới lấy lòng anh, anh thay em lấy lòng người khác. »
Thiều Nhiễm nhịn cười, hỏi : « Như thế nào mới lấy lòng anh được ? »
Du Khinh Trần trịnh trọng hôn lên khóe miệng con người này, còn nghiêm túc nói : « Tốt lắm. »
Thiều Nhiễm hơi sửng sốt, bị đùa cười : « Anh như vậy, làm em nghĩ muốn….. »
Du Khinh Trần nhìn con người này.
« Cắn anh. » Thiều Nhiễm tới gần tai người này nhỏ nhẹ nói ra hai chữ, sau đó quan sát biểu tình của người này.
Du Khinh Trần kéo kéo quai hàm con người này : « Ngây thơ. »
Thiều Nhiễm gợi lên khóe miệng, cũng không có sửa đúng.
Đêm đó Du Khinh Trần liền biết ngây thơ cũng là một chuyện rất tốt đẹp.