Bám Vào Một Vị Vua Hồ Ly Lạnh Lùng

Chương 47: Chương 47: Không cẩn thận một chút liền phóng túng




Thiều Nhiễm cứng đờ, động cũng không dám động.

Du Khinh Trần thấy thân hình con người này rõ ràng gầy đi rất nhiều, cằm để trên vai con người này, nhỏ giọng nói: “hình như gầy đi một chút.”

Thiều Nhiễm ầm thầm nói với mình không thể không tiền đồ như vậy, rất mất mặt. Nhưng khi bị xoay người lại, khi tận mặt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, vẫn không nhịn được chua xót.

Du Khinh Trần nhẹ nhàng vuốt ve hốc mắt con người này, đau lòng dỗ dành Thiều Nhiễm: “Không khóc…..”

Thiều Nhiễm cắn môi dưới, không muốn tạo ra thanh âm, chóp mũi hồng hồng.

Trong lòng Du Khinh Trần giống như bị kim đâm, đem người này kéo vào trong lồng ngực, nhẹ nhàng hôn lên đầu con người này.

“Em không khóc,” Thiều Nhiễm ôm chặt người này, mặt chôn trong ngực người này, buồn buồn nói, “Em mỗi ngày đều muốn, nếu không trở về tìm người khác cũng được!”

Du Khinh Trần: “Không được, của anh…..”

Nói được một nửa liền cứng đờ, bởi vì quần áo trước ngực đã bị ướt, bả vai người trong lòng ngực đã run nhè nhẹ.

“Nhiễm Nhiễm….” chân tay Du Khinh Trần hơi luống cuống, nâng tay muốn lau nước mắt cho con người này.

“Đừng nhúc nhích,” đầu Thiều Nhiễm gắt gao chôn trong ngực người này, thanh âm rầu rĩ, “Đã nói không khóc.”

Tay Du Khinh Trần cứng ở giữa không trung, cả người vẫn không nhúc nhích, nhìn người trong lòng, hận không thể thay người này chịu toàn bộ khổ sở.

Người trong lòng ngực sau một lúc buồn rầu, gọi một tiếng: “Du Khinh Trần.”

Thân mình Du Khinh Trần kéo căng, nhanh chóng nói: “Ừ, anh ở đây.”

“Kêu anh không được động thì anh không động sao?” Thiều Nhiễm hơi nhớ nhung cười, bĩu môi, “Ôm chặt em.”

Du Khinh Trần ngoan ngoãn ôm chặt con người này.

Thiều Nhiễm ngửa đầu nhìn người này, tiến sát lại cằm người này hôn mạnh một cái.

Nhìn rõ ánh mắt con người này đỏ lên, Du Khinh Trần nhịn không được nâng tay vuốt vẻ hốc mắt con người này.

Thiều Nhiễm khụt khịt: “Kỳ thật cũng không đau lòng lắm.”

Du Khinh Trần không nói lời nào, nhẹ nhàng vuốt ve mặt con người này, từng chút từng chút một, nhìn người này thật kỹ.

Mũi Thiều Nhiễm hồng hồng, chịu đựng hết ủy khuất: “Nhớ anh….”

…..

Du Khinh Trần hôn lên môi con người này, ôn nhu thưởng thức hương vị, qua một lát hơi cách ra một ít, cùng người này kề trán: “Anh cũng muốn em.”

Thiều Nhiễm: “Có bao nhiêu…. A…..”

Chưa cho người này có cơ hội nói, Du Khinh Trần hung hăng ngăn chặn môi con người này. Lần này hôn rất nhiệt liệt điên cuồng, giống như kể ra nhớ nhung sâu đậm của mình, mình thích con người này bao nhiêu.

Thiều Nhiễm cũng mất tất cả lý trí, nhiệt tình hôn đáp lại. Người ngày đêm nhớ mong ở ngay bên cạnh, cảm xúc dưới tay thật chân thật.

Tình cảm sâu đậm nên cảm giác hôn cũng không đủ. Du Khinh Trần mạnh mẽ đặt con người này lên tường, tay lót dưới đầu người này, không hề cố kỵ mà hôn người này thật sâu, tay ôm chặt thắt lưng con người này, hận không thể đem con người này nhập vào cơ thể của mình.

Hai người dính sát vào nhau, khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi thản nhiên, cũng không biết là của ai. Nụ hôn này kéo dài rất lâu, cuối cùng vẫn là Du Khinh Trần chủ động buông người này ra, ở trên môi ánh ánh nước của con người này hôn một cái, cúi đầu thở phì phò: “Không muốn sống nữa sao?”

Thiều Nhiễm còn thở gấp hơn người này, ngực phập phồng kịch liệt, còn ngươi hiện ánh nước, nhìn chằm chằm người này, như là bị trúng tà: “Chỉ cần anh.”

Màu mắt Du Khinh Trần hơi tối lại, một lần nữa đè lên người này, hô hấp ồ ồ, đem cả con người này đều giam cầm trong ngực mình, nhìn chằm chằm môi bị hôn sưng đỏ của con người này.

Khi cặp môi kia mở ra: “Chúng ta làm đi.”

Tất cả lý trí của Du Khinh Trần hoàn toàn tiêu tan, mạnh mẽ hôn lên. Hai người không biết từ khi nào đã nằm lên sô pha.

“Nhiễm Nhiễm….” Ở bên hông con người này hôn hai cái, Du Khinh Trần ngẩng đầu, nhìn bộ dạng người này đột nhiên nở nụ cười.

Thiều Nhiễm nghiêng đầu, mặt gối lên sô pha, không biết khi nào thì đã ngủ.

Lông mi dày nặng hạ xuống, đáy mắt có màu xanh đen, tiếng hít thở đều đều, bộ dạng ngoan ngoãn liền biết là an tâm bao nhiêu.

“Cứ như vậy liền ngủ?” Du Khinh Trần hôn nhẹ lên vành tai tinh xảo của con người này, nhỏ giọng nói.

Thiều Nhiễm phát ra lời vô nghĩa, không chịu ngứa được, liền nghiêng đầu.

Du Khinh Trần bị con người này trêu ghẹo, dưới thân sớm đã có phản ứng, nhưng đầu sỏ gây chuyện lại ngủ ngon lành.

Du Khinh Trần kề trán với người này, nhịn không được nở nụ cười: “Khiến anh thành như vậy, xong liền ngủ say như chết.”

Thiều Nhiễm cũng mặc kệ, ôm người này cọ bậy, tay cũng không ý thức sờ tới sờ lui.

Du Khinh Trần bị người này vừa rồi đáng thương mê hoặc, nhất thời quên mất bộ mặt lưu manh của con người này. Mấy tháng không gặp, sức chiến đầu của Thiều Nhiễm một chút cũng không yếu đi. Tư thế ngủ cũng vẫn kém như vậy, tay chân vẫn không thành thật, nên sờ vẫn sờ.

Du Khinh Trần sợ quầy rầy làm tỉnh con người này, chỉ đành để cho con người này sờ vuốt bụng mình. Nhưng hắn đánh giá tự chủ của mình quá cao, cho đến khi bàn tay người nọ tiến vào trong quần áo, ở trên da thịt nhẵn nhụi sờ soạng một phen mới phản ứng lại.

Du Khinh Trần thu hồi tay, bất đắc dĩ hôn nhẹ mặt con người này, thật muốn cắn một miếng: “Có phải cố ý hay không?”

Nói xong liền chuẩn bị từ trên con người này đứng lên. Hơi chuyển động một chút, Thiều Nhiễm liền không vừa lòng hừ một tiếng, nắm chặt quần áo người này.

“Anh ở đây.” Du Khinh Trần nhỏ giọng dỗ dành, thật cẩn thận đem con người này ôm vào ngực, đứng dậy đi đến phòng ngủ.

Đắp tốt chăn cho con người này, Du Khinh Trần ngồi xổm bên giường nhìn Thiều Nhiễm, giúp người này chỉnh tốt tóc ở trên trán.

Nghĩ tới người này đang chờ mình, đau đớn gì cũng có thể thừa nhận. Chỉ biết mình muốn trở về, rất nhớ rất nhớ người này, gấp gáp muốn gặp người này, nán lại một giây cũng không muốn. luyến tiếc bỏ lại một mình hắn, không muốn thấy hắn khổ sở, không đành lòng để cho hắn chịu một chút tủi thân nào.

Thì ra đây là bận tâm, nhớ nhung, sống một ngày mà như một năm….. của thế giới nhân loại.

Du Khinh Trần lắc đầu cười khẽ, như là đang lầm bầm, lại giống như đang hỏi con người này: “Cho nên lúc chưa gặp được em, anh làm sao mà sống được vậy?”

Thiều Nhiễm theo bản năng nắm lấy góc chăn không buông tay.

Du Khinh Trần đem góc chăn giải cứu khỏi tay con người này, ở trên sườn mặt con người này ấn xuống vài nụ hôn, nằm xuống bên cạnh con người này.

Mới vừa nằm xuống, Thiều Nhiễm liền theo thói quen chui vào trong lòng người này, dán mặt lên ngực hắn cọ cọ, tay chân cùng sử dụng, giống như bạch tuộc bắt người.

Du Khinh Trần không dám động đậy, sợ làm con người này thức giấc, qua một lát mới cẩn thận nghiêng thân mình, ôm sát con người này.

Trong khoảng thời gian này, Thiều Nhiễm không hề được ngủ yên ổn như vậy, vừa mới tỉnh lại, xương cố hơi tê dại, Thiều Nhiễm duỗi chân, thậm chí lỗ chân lông toàn thân đều cảm thấy thông thuận.

Mí mắt giống như được ánh mặt trời hôn lên, ngưa ngứa, Thiều Nhiễm mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Rất hạnh phúc, giống như đang nằm mơ. Thiều Nhiễm xoa xoa ánh mắt, sau khi xác định là thật, hưng phấn nhào vào lòng người này.

Du Khinh Trần ôm chặt con người này.

“Tròn bốn tháng…..” Thiều Nhiễm ở trong ngực người này đếm đếm ngón tay, tự an ủi mình, “Vừa vặn! tương đương không rời đi.”

Du Khinh Trần cũng nói bừa cùng con người này: “Ừ, tương đương với không rời đi.”

“Em đây chẳng phải là đau lòng vô ích sao?” Thiều Nhiễm ngẩng đầu lên, mơ hồ cảm thấy mình ăn ít đi rất nhiều.

Du Khinh Trần kề trán cùng con người này, trong mắt mỉm cười: “Anh có thể bồi thường.”

“Là anh nói đó!” sợ người này đổi ý, Thiều Nhiễm liền giơ lên ngón út, “Nói chuyện không giữ lời sẽ bị rụng hết lông.”

Du Khinh Trần cùng ngéo tay với con người này.

Tròng mắt Thiều Nhiễm chuyển chuyển, thần bí ghé vào tai người này nói vài câu.

Mặt Du Khinh Trần lập tức đỏ lên.

Ngón út hai người vẫn đang móc cùng một chỗ, Thiều Nhiễm chuyển động ngón tay: “Đã móc ngéo rồi.”

Vành tai Du Khinh Trần đỏ bừng, nhưng vẫn không thu ngón tay lại.

Thiều Nhiễm cọ người này, trêu chọc nói: “Không có tiến bộ.”

Du Khinh Trần: “…..”

“Này,” Thiều Nhiễm hưng phấn mà thúc giục người này, “Mau mau, mau một chút.”

Du Khinh Trần nghiêm mặt.

Thiều Nhiễm: “Mau lên, nhanh lộ đuôi ra cho em xoa xoa.”

Du Khinh Trần bình tĩnh nói dối: “Kì động dục đã qua, đuôi tạm thời không lộ ra được.”

Thiều Nhiễm lập tức dùng ánh mắt “Vậy em có thể dùng anh làm gì đây” nhìn người này.

Du Khinh Trần: “nếu không đổi phương thức bồi thường khác.”

“Vậy….. để em nghĩ lại đã…..” Thiều Nhiễm hứng trí vươn vai, cái bụng trắng nõn bởi vì hành động này mà lộ ra ngoài.

Tầm mắt Du Khinh Trần dính trên cái bụng lộ ra của con người này một hồi lâu.

“Này,” Thiều Nhiễm đột nhiên xoay người cưỡi lên người người này, nửa người trên dán lên người người này, “Có nghĩ tới em hay không?”

“Ừ.”

“Ừ là có ý gì?”

“Có nghĩ.”

“Thật không?” Thiều Nhiễm cong khóe miệng, dùng ngón chân gãi gãi ngón chân con người này, “Nghĩ như thế nào?”

Du Khinh Trần theo bản năng rụt đầu ngón chân, ôm thắt lưng con người này: “Chỗ nào cũng muốn.”

Thiều Nhiễm tiếp tục ép hỏi: “Cụ thể chút.”

Du Khinh Trần: “…..”

“Để cho em kiểm tra xem,” Thiều Nhiễm nói xong liền tiến sát tới người này, nghiêm túc ngửi ngửi, một lát sau nói, “Không có mùi vị của người khác.”

Tay lại tiến vào trong quần áo, nhẹ nhàng vuốt cơ bụng của người này, tản thưởng gãi gãi vài cái: “Dáng người cũng không có kém đi.”

“Khi nghĩ tới em, có tự giải quyết hay không?” Thiều Nhiễm hỏi.

Du Khinh Trần lắc đầu.

Thiều Nhiễm nhỏ giọng than thở: “Vậy thời điểm kia nhất định sẽ nhớ đến em, sau đó kêu tên của em rồi bắn….”

Du Khinh Trần rất nhanh che miệng con người này lại, để phòng ngừa con người này lại nói tiếp.

Thiều Nhiễm dùng ánh mắt “Bị nói trúng rồi đi, em biết mà” nhìn người này.

Trầm mặc trong chốc lát, Du Khinh Trần bình tĩnh nói: “Em nói vậy em cũng như vậy.”

“Coi như vậy,” Thiều Nhiễm không hề để ý loại chuyện này, thản nhiên nói, “Nếu không anh nghĩ xem quầng thâm ở dưới mắt em là từ đâu mà tới?”

Du Khinh Trần: “….”

“Đau lòng không?” Thiều Nhiễm hỏi, “Cho nên phải bồi thường cho em thật tốt.”

Du Khinh Trần gật đầu, nâng tay vuốt ve hốc mắt con người này, nhưng đã khôi phục tình thần sau một giấc ngủ, Thiều Nhiễm cùng hắn không ở trên cùng một tần số.

Thiều Nhiễm mờ ám nói: “Em không muốn xuống giường.”

“Ừ,” Du Khinh Trần xoa xoa đầu con người này, “Chúng ta lại nằm một lát.”

Thiều Nhiễm nhìn ánh mắt người này, cong môi cười: “Chỉ đơn thuần nằm thôi sao?”

Du Khinh Trần: “….”

Thiều Nhiễm vẫn cưỡi ở trên người người này, xoay người cắn miệng người này: “Dùng loại tư thế này nằm?”

“Không tốt lắm đâu.” Lời nói tuy là như vậy, nhưng tay lại am hiểu tiến vào trong quần áo con người này.

Du Khinh Trần đè lại tay người này, hơi dùng sức, thoải mái chuyển vị trí của hai người, không đợi con người này kịp phản ứng liền ngăn chặn lại môi con người này.

“Xin anh,” giữa khoảng cách hôn môi, Thiều Nhiễm ghé vào bên tai người này, nhỏ giọng nói, “Đừng để em xuống giường.”

Không nghĩ lại có thể phóng túng như vậy. cho nên mấy ngày kế tiếp, Thiều Nhiễm như nguyện vượt qua ở trên giường.

Tại chuyện này, hồ ly luôn luôn bướng bỉnh, sau đó cho dù Thiều Nhiễm van xin như thế nào, cũng không hề nhường nửa phần.

“Anh xem anh ức hiếp em đến như vậy?” xương sống thắt lưng của Thiều Nhiễm đều đau, chuyển động ngón tay một chút, “Cũng chỉ có ngón tay là động được.”

Cho dù nói cái gì cũng bị con người này đùa giỡn, Du Khinh Trần sau khi hiểu sâu sắc, nên nhẹ nhàng giúp người này xoa thắt lưng.

Kỳ thật không nói lời nào càng dễ dàng bị dùa giỡn, Thiều Nhiễm chiếm thế thượng phong, liền đắc ý nói: “Nếu nghe lời em như vậy, tối hôm qua em xin anh, cũng không thấy anh nương tay chút nào ~”

Du Khinh Trần đè lại môi người này: “Im lặng.”

Qua một lát, Du Khinh Trần hỏi : « Có đói bụng không?”

“Đói,” Thiều Nhiễm nhìn người này, ánh mắt mờ ám, “Có cái gì có thể làm cho em ăn không?”

Du Khinh Trần: “….”

Thiều Nhiễm đẩy đẩy vành tai biến hồng của người này, nhịn cười nói: “Mau đi mua cho em.”

Du Khinh Trần bình tĩnh từ trên người con người này đứng lên: “Ừ.”

Khi Du Khinh Trần trở về, vẻ mặt thực rõ ràng mất tự nhiên, hắn đem thức ăn đặt lên bàn, đứng thẳng tắp: “Nhiễm Nhiễm….”

“Mua cơm thôi sao lại lâu như vậy?” Thiều Nhiễm hoài nghi nhìn người này, “Anh không phải lại phá tan nhà bếp trong nhà rồi đó chứ?”

Lần này Du Khinh Trần còn chưa kịp bi thương, càng hồi hộp nói: “Không chỉ mua cơm.”

Trong tay đang cầm cái gì, mặc dù cực lực giả vờ bình tĩnh, nhưng cả người đều rất thận trọng.

Thiều Nhiễm: “…. Vì sao lại đứng xa như vậy?”

Du Khinh Trần xê dịch về phía giường, cách con người này gần một chút.

“Tay anh sao lại run như vậy?” Khóe miệng Thiều Nhiễm co rút, hơi kinh ngạc.

Du Khinh Trần hắng hắng giọng: “Ăn cơm trước.”

Thiều Nhiễm: “Có phải có chuyện gì hay không?”

Du Khinh Trần lắc đầu, từ trong túi quần rút tay ra, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, nhìn thấy mình rất sợ hãi.

Thiều Nhiễm tựa vào đầu giường, hôn lên tay người này: “Có gì cho em sao?”

Trong lòng Du Khinh Trần bịch một cái, cố ý giả ngu: “Không biết là cái gì.”

Thiều Nhiễm không hiểu ra sao nhìn người này, yếu ớt chỉ chỉ cái bàn: “…. Bữa sáng.”

Du Khinh Trần rõ ràng thở dài nhẹ nhõm.

“Nếu không thì sao?” Thiều Nhiễm híp mắt, cảm giác người này hơi kỳ quái.

“Không có gì,” Du Khinh Trần ở trên khóe miệng con người này hôn mạnh một cái, giấu đầu hở đuôi, “Không cho nói.”

Thiều Nhiễm sờ sờ miệng mình, nháy nháy mắt: “Anh làm sao vậy? động một tí liền hôn em.”

Du Khinh Trần: “Có lẽ kỳ động dục lại tới.”

Thiều Nhiễm lắc đầu, mặt lộ vẻ khinh bỉ: “Anh thấy em vô tư trong sáng, nên anh đùa giỡn không cần tìm lý do sao.”

“Anh cũng không….”

Thiều Nhiễm giơ tay chọc chọc người này, bất đắc dĩ nói: “Thế nhưng không còn cách nào, ai bảo lý do này của anh rất hoàn mĩ làm cho người ta không thể từ chối?”

Du Khinh Trần nghe người này nói như vậy, như là nghĩ tới cái gì, hơi hồi hộp: “Nhắm mắt lại.”

Thiều Nhiễm không biết vì sao người này lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Đột nhiên tay trái bị người này kéo, ngón áp út hơi lạnh một chút. Sau khi ý thức được người nọ đang làm cái gì, tim Thiều Nhiễm đập tăng tốc hơn.

Ngay sau đó chợt nghe người nọ ở bên tai mình nhỏ giọng nói: “Lý do này có thể dùng vĩnh viễn được hay không?”

Trong phòng im lặng trong chốc lát, Thiều Nhiễm nhìn người này.

Du Khinh Trần nắm chặt tay người này, nội tâm không yên, hồi hộp không chịu được.

“Có lệ.” sau một lúc lâu, Thiều Nhiễm mở miệng.

Ánh mắt Du Khinh Trần ảm đạm, thất vọng rất nhiều ở trong lòng tự an ủi mình, với lại chuyện này không thể nóng vội, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần, ba lần không được thì làm tới khi nào đồng ý mới thôi…..

“Nhưng mà…..”

Du Khinh Trần lập tức nhìn con người này.

Thiều Nhiễm hắng hắng giọng: “Nếu là anh, có lệ một chút cũng không sao.”

Vui sướng thật lớn bất ngờ lao tới, Du Khinh Trần mạnh mẽ ôm con người này vào ngực, nâng mặt con người này lên, liền hôn loạn.

“Nhột…..” Thiều Nhiễm bị người này hôn hơi nhột, trốn tránh chung quanh, cuối cùng hai người cùng lăn lên giường, lại dây dưa với nhau.

Cả thế giới giống như chỉ còn lại ánh mặt trời, tiếng cười, cùng đồ ăn nóng hôi hổi trên bàn.

[lý do này có thể dùng vĩnh viễn được hay không?]

Thiều Nhiễm không nói cho con hồ ly nhà hắn rằng, kỳ thật tình yêu đẹp nhất thế gian cũng chỉ là như vậy mà thôi.

(toàn văn hoàn.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.