Đêm nay ánh trăng rất ảm đạm.
Càng rời xa địa phương trung tâm văn minh, càng bị tự nhiên quản chế. Phần lớn người ở trấn nhỏ xa xôi này làm việc và nghỉ ngơi đều “Mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì về”, trên đường phố ban ngày coi như náo nhiệt chỉ còn lại có một quán rượu nhỏ vẫn sáng đèn.
Đây là quán rượu duy nhất trong trấn, mở tới nửa đêm mới đóng cửa.
Ivan lẳng lặng ẩn nấp trong góc một hẻm nhỏ nơi ánh đèn không chiếu tới, chăm chú nhìn cửa quán rượu. Trời đã tối rồi, toàn bộ thôn trấn chỉ có một chỗ coi như được người yêu mến, có ăn. Cậu chỉ có thể tới nơi này thử vận may.
Lúc ra ngoài kỳ thực cậu không hoàn toàn nghĩ kỹ phải làm sao, phải đi đòi đi kiếm, hay là đi trộm đi cướp — nói thật ra, tuy rằng thường chịu đói, mà hai loại sau cậu còn chưa từng làm, bởi vì nhát gan đánh không lại.
Sự thực chứng minh, vận may hôm đó của cậu không kém đến tận cùng.
Một gã đàn ông to lớn say loạng choà loạng choạng đi ra, chưa được vài bước liền đỡ lấy một thân cây khom lưng ói ra.
Phun xong, gã tiếp tục loạng choà loạng choạng đi xa.
Ivan chạy thật nhanh ra khỏi ngõ hẻm, nhặt một thứ chỗ rễ cây người kia đã đứng bỏ vào một bên túi.
Khách tan hết. Chủ quán rượu đang thu thập quầy bar, chuông gió ở cửa vang lên.
“Hôm nay đóng cửa rồi!” Chủ quán nói.
“Có còn bánh mì không?”
Chủ quán ngẩng đầu lên, là một người trẻ tuổi mặc áo bào pháp sư, mang theo mũ trùm.
Ông mơ hồ có chút ấn tượng với người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt này. Là hai năm trước từ bên ngoài đến trong trấn, tự xưng là một pháp sư, rất là quái lạ, luôn trùm áo bào lớn, mũ trùm có thể che khuất nửa khuôn mặt, cũng không biết bình thường làm sao có thể nhìn thấy đường.
Cậu ta thỉnh thoảng ngồi trên chợ, chào hàng trận pháp giản dị, sống không ổn định.
Ban đầu cư dân trấn nhỏ rất mới mẻ, dù sao trấn nhỏ như vậy, pháp sư đi ngang qua không nhiều lắm. Qua một thời gian, mọi người phát hiện người trẻ tuổi này hình như cũng không có bản lĩnh gì lớn — mấy trận pháp đó chỉ có thể làm được mấy việc nhỏ như giữ cho mặt đất sạch sẽ, khiến một bản đồ ăn giữ nguyên nhiệt độ, so với việc dùng tiền mua trận pháp, loại việc dễ như ăn cháo này còn không bằng tự mình làm.
Thời gian lâu dài, mọi người mất đi hứng thú với cậu ta, chỉ có một vài đội ngũ săn thú cỡ lớn giàu nứt đố đổ vách tình cờ mua chút trận pháp có thể chứa vật tư của cậu ta.
Vị pháp sư này tuy rằng không uống rượu, mà tình cờ cũng tới quán rượu giao dịch với người uống rượu, cho nên chủ quán cũng coi như nhận ra cậu ta.
“Không có không có, ngày mai quay lại đi.” Chủ quán nói. Ông không thể nào yêu thích người trẻ tuổi quái lạ này.
Ivan hỏi: “Vậy có còn thứ khác hay không? Ăn cũng được.”
“Chỗ tôi mở cũng không phải là cửa hàng bánh mì!” Chủ quán mất hứng, “Đóng cửa, cậu đi đi.”
Ivan đang muốn nói cái gì nữa, con mèo vẫn luôn an phận nằm trên đỉnh đầu cậu bỗng nhiên hơi động, chủ quán lập tức cảnh giác hỏi: “Bên trong mũ cậu là cái gì?!”
Ivan duỗi tay đè cục nhỏ kia lại, hỏi: “Cái gì?”
“Tôi nhìn thấy!” Chủ quán hét lên, “Vừa nãy mũ cậu nhúc nhích một chút!”
May là mèo giống như không chuẩn bị tiếp tục chuyển động, Ivan cách mũ vuốt vuốt lông cho nó — cũng không biết có thuận phương hướng hay không, nói mà không có biểu cảm gì: “Ông nói cái này? Ma pháp hợp chất diễn sinh, kết tinh tháp trí tuệ của pháp sư, cũng không tồn tại trong cái mũ của tôi, mà là… Thôi, ông cũng không cần biết. Lời nói của ông tương đương bất kính, nhưng mà không sao, Quang Minh thần sẽ không trách tội người bình thường.”
Chỉ cần là người có hiểu biết sơ sơ về ma pháp đều biết cậu nói hươu nói vượn, mà thật đáng tiếc chủ quán một chút cũng không có, vì vậy ông bị làm kinh sợ, kính nể nhìn pháp sư trẻ tuổi trước mặt.
“Có còn bánh không?” Ivan hỏi.
Ivan sờ soạng về tới nhà trọ, thật cao hứng một mạch ném đồ vật trong lồng ngực lên giường.
Thứ gã say kia bỏ lại chính là túi tiền, sức nặng không nhẹ, cho nên mới có thể vì động tác lớn rơi xuống khỏi quần áo, nhưng thực ra bên trong tất cả đều là tiền đồng, mới vừa đủ mua hai mẩu bánh mì cùng một khối thịt khô nhỏ.
Cậu cởi mũ trùm ra, mà con mèo nhỏ không xuống dưới. Ivan có chút kỳ quái, trong tay đúng lúc là gương nhà trọ cung cấp, vì vậy cầm lên soi soi đỉnh đầu của mình.
Con mèo nằm nhoài giữa hai cái sừng của cậu để ngủ, chân trước ôm một cái sừng, đuôi cuốn lấy một cái khác.
Ivan:…
Hóa ra vừa nãy trong quán rượu nhúc nhích một chút chỉ là ngủ thẳng một nửa đổi tư thế.
Sau khi tiêu hóa sự thực triệu hoán thú của cậu là một con mèo, đức tính tốt nhẫn nhục chịu đựng của cậu cũng quay về rồi. Nếu mèo nhỏ đang ngủ, cậu sẽ ăn trước.