“Phụ thân ngươi lúc sinh tiền, đối với chồng ngươi cùng tiểu muội có từng đánh chửi nhục nhã qua?” Bao Chửng tiếp tục hỏi.
“Đối với phu quân ta thì có một chút, nhưng đối với tiểu muội rất tốt.” Cừu thị hồi đáp, lập tức hỏi Bao Chửng cớ gì lại hỏi những thứ này.
Bao Chửng cùng nàng nói rõ, Cừu Hải có thể chết trong tay Âu Đại Xuân.
“Cái này không thể nào, chàng là người ôn hòa như vậy, sao có thể xuống tay giết phụ thân ta, ta không tin!” Cừu thị lắc đầu nói.
Công Tôn Sách lập tức cùng Cừu thị nói rõ kết quả khai quan nghiệm thi của phụ thân nàng, Cừu thị lắc đầu kiên quyết không tin. Khiến Công Tôn Sách tỏ vẻ ông có thể đem hài cốt phụ thân Cừu Thị cầm tới cho nàng tận mắt nhìn, Cừu thị mới hơi tin tưởng, bắt đầu rơi lệ.
Công Tôn Sách sau mấy lần an ủi, tâm tình Cừu thị dần dần tỉnh táo, tập trung trả lời vấn đề của Bao Chửng: “Phụ thân lúc sinh tiền đối với phu quân ta có lúc đánh chửi nhưng phu quân ta người tính tình hiền lành, chưa từng oán giận. Phụ thân luôn luôn xem tiểu cô muội như con gái ruột, thương yêu đến mức đôi khi còn có thể so sánh với ta. Bất quá, tiểu cô muội ta, người này tánh xấu, bất kính trưởng bối, tính tình thường vui đùa. Sau lại cũng là trách ta lắm miệng nói nàng không hiểu quy củ, nhưng ta như thế nào cũng không ngờ tới nàng lại tự do phóng khoáng chạy ra ngoài, lại mất tin tức. Vì chuyện này ta vẫn áy náy đến bây giờ, cảm thấy có lỗi với phu quân.”
Cừu thị chính cảm thấy nguyên nhân vì duyên cớ này, trong lòng Âu Đại Xuân không buông được,cho nên gần hơn một năm qua mới trốn ở kinh thành không muốn gặp nàng.
Nhưng nàng không thể nghĩ tới, hắn ẩn núp chính mình, lại là bởi vì hắn đã xuống tay giết phụ thân mình!
Cừu thị vừa tức vừa hận, khóc rống thảm thiết dập đầu với Bao Chửng, khẩn cầu ngào làm chủ cho mình, giải oan cho phụ thân đã chết của nàng.
Triển Chiêu theo sau đến báo cho Bao Chửng, Âu Đại Xuánau khi bị bắt, bất kể bọn họ thẩm vấn thế nào Âu Đại Xuân vẫn trầm mặc không nói, từ chối không khai, mặc dù dùng trọng hình hù dọa, cũng vẫn như vậy.
Con ngươi của Bao Chửng khẽ động, lập tức tuyên cáo thẩm vấn Âu Đại Xuân, cho phu thê bọn họ đối chất.
Cừu thị nhìn thấy Âu Đại Xuân thì tựa như nổi điên, bổ nhào tới người hắn, kéo cổ áo hắn mắng hắn lòng lang dạ sói, thẹn với Cừu gia bọn họ.
“Một mình chàng mang theo muội muội ở rể nhà ta tới nay, nhà ta có từng bạc đãi chàng cái gì, cha ta còn xem chàng như một nửa nhi tử dưỡng dục, dạy chàng tay nghề mổ heo giết dê. Ta sanh con dưỡng cái cho chàng, còn chuẩn bị đem gia sản Cừu gia đưa hết cho chàng, lại không nghĩ rằng ngươi đúng là bạch nhãn lang, dùng đao chém chết cha ta! Họ Âu kia, ngươi thật không lương tâm, rốt cuộc kiếp trước ta đã tạo nghiệt gì lại gả cho ngươi vậy!”
Thân thể Âu Đại Xuân bị Cừu thị lôi kéo qua lại, nhưng vẻ mặt chết lặng, không có gì thay đổi. Thẳng đến khi Cừu thị tát một bạt tai vào mặt Âu Đại Xuân, Âu Đại Xuân đột nhiên bạo hống: “Đủ rồi!” Lập tức hung hãn đem Cừu thị đẩy qua một bên.
Cừu thị cả người té lăn trên đất, phát ra âm thanh tuyệt vọng mà căm hận nhìn Âu Đại Xuân.
“Này hơn một năm qua ta cũng một mực nghĩ rốt cuộc kiếp trước ta đã làm cái nghiệt gì lại đi coi trọng ngươi, đáp ứng ở rể nhà các ngươi. Bình thường xem thường ta, đánh chửi chịu khổ một chút, ta đều có thể nhẫn nại.” Âu Đại Xuân híp mắt trừng mắt Cừu thị, “Ngươi tại sao không hỏi xem người cha vô liêm sỉ kia của ngươi đối với em gái ta đã làm ra chuyện táng tận lương tâm nào, sau khi tiểu muội chịu nhục, xấu hổ đến tự vẫn, đến chết chưa từng có dũng khí nói thật với ta. Nàng đáng thương, nàng chịu oan, ai tới đau lòng? Ai tới đòi lại công bằng? Ngươi có thể sao?!?!”
Đôi mắt Âu Đại Xuân đỏ ngầu.
Cừu thị vẻ mặt ngẩn ra đất nhìn Âu Đại Xuân, “Cái gì táng tận lương tâm? Chẳng lẽ phụ thân ta đối với muội muội...”
Cừu thị nói tới câu sau đáy mắt Âu Đại Xuân lửa giận ngút trời, ngũ quan tức giận đến vặn vẹo.
Cừu thị sợ đến lui về sau, sợ hãi nhìn Âu Đại Xuân, “Cái này không thể nào.”
“Không có khả năng?” Vẻ mặt Âu Đại Xuân đột nhiên lạnh xuống, không biểu tình nhìn Cừu thị trên đất. Cừu thị càng cảm thấy sợ hãi, rụt một cái, hướng về chỗ của Bao đại nhân.
Bỗng nhiên, Âu Đại Xuân ha ha cười gằn: “Lúc đầu ta nói phụ thân ngươi yêu đương vụng trộm mắc phải Mã Thượng Phong, chẳng phải vào lúc đó ngươi vẫn cảm thấy phụ thân ngươi 'Phẩm hành đoan chính'? Ta nói cho ngươi biết, đây 'Phẩm hành đoan chính ' từ chính miệng phụ thân ngươi thừa nhận!”
Cừu thị kinh hoàng cả người sợ hãi, run cầm cập, nước mắt càng thể không ngăn được, ào ào chảy xuống.
Âu Đại Xuân mắt lạnh nhìn lướt qua phía sau Cừu thị, thẳng tắp quỳ xuống, sắc mặt nghiêm nghị đối với Bao Chửng nói: “Đại nhân không cần mời nàng đến 'Thẩm vấn' ta, tất cả vụ án giết người, ta đều nhận.”
Cừu thị ở bên nghe vậy, con mắt mở vừa to vừa lớn, tràn ngập hoảng sợ. Trượng phu của nàng chính miệng thừa nhận giết cha nàng! Hàm răng Cừu Thị run lên há hốc miệng, bàn tay đưa về phía Âu Đại Xuân, đại khái là muốn đánh hắn, nhưng toàn thân vô lực, cả người theo quán tính té trên mặt đất. Vào lúc được nâng lên rời khỏi, cả một tiếng cũng không phát ra.
Một lát sau Âu Đại Xuân dần tĩnh táo, liền hướng tới đám người Bao Chửng thẳng thắn nói hết thảy.
Một năm rưỡi trước, hắn bắt gặp cảnh muội muội tự vẫn, đảo mắt nhìn thấy giường thât bừa bộn, trên tấm đệm có một vết máu, liền nhớ tới ngày xưa muội muội có thái độ kỳ quái, mới chợt ý thức được cái gì. Nam nhân trong nhà trừ bỏ hắn tức là Cừu Hải. Nhưng em gái hắn còn chưa đủ mười tuổi, Âu Đại Xuân tin tưởng nhạc phụ của hắn sẽ đối với một cô bé “dậy lên” cái loại tâm tư này. Thương tâm, hối hận, ảo não, hiểu lầm, thống hận... tràn ngập trong đầu hắn, cơ hồ đem hắn ép điên. Âu Đại Xuân ép buộc chính mình tỉnh táo lại, suy nghĩ hồi lâu liền hạ quyết tâm. Tóm lại bất kể là ai ăn hiếp em gái hắn, hắn tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ, nhất định phải vì nàng trả thù!
Âu Đại Xuân quyết định tạm thời giấu kín chuyện muội muội bỏ mình, thừa dịp mọi người không chú ý, len lén đem thi thể muội muội ra ngoài chôn. Sau đó Âu Đại Xuân nói cho Cừu Hải tin tức em gái hắn mất tích, cũng âm thầm quan sát phản ứng của hắn, biểu hiện hốt hoảng làm tăng thêm sự hoài nghi của Âu Đại Xuân đối với hắn. Sau mấy lần thử dò xét, biểu hiện Cừu Hải càng khẳng định nghi ngờ của hắn. Cuối cùng Âu Đại Xuân lấy danh nghĩa em gái gửi cho hắn một phong thư, hẹn hắn bên ngoài gặp mặt, Cừu Hải quả nhiên đến nơi hẹn, lại vì mừng hụt liền nhớn nhác mắng chửi người, miệng hô muội muội Âu Đại Xuân là 'Tiểu tiện nhân', còn nói 'Trời sanh lẳng lơ quyến rũ người', 'Chuyện cũng đã làm, vào lúc này cần gì thẹn thùng ẩn núp không gặp người' các loại.
“Như đại nhân nói, Cừu Hải hắn mị phú tiện bần, khi đó ta cảm thấy thái độ hắn đối với ta có chút xấu nhưng đối với ấu muội ta lại tốt, ít nhất lúc đó ta thấy đều tốt. Ta hồi đó nửa điểm cũng không suy nghĩ nhiều, hắn đối với em gái ta hiền hòa là bởi vì hắn chỉ có một người con gái, cho nên càng thương yêu nhi nữ hơn chút, cũng đem muội muội ta trở thành nửa cô con gái mà đối đãi. Bởi vậy ta đối với hắn luôn luôn mang lòng cảm kích, kính hắn là trưởng bối, cho dù là hắn đối với ta thái độ thậm chí đánh chửi, ta cũng có thể nhịn xuống, biết ơn hắn đã nuôi huynh muội ta. Nhưng em gái ta nàng vẫn không quá vui vẻ, thậm chí còn cùng hắn mạnh miệng, ta có mấy lần còn răn dạy muội muội không quy củ! Nguyên nhân muội muội còn chưa đủ mười tuổi! Ta lúc ấy như thế nào cũng không nghĩ tới hắn một người đã hơn năm mươi, lại sẽ đối với tiểu cô nương làm ra loại sự tình không bằng cầm thú này! Hắn không đáng chết sao, hắn thật đáng chết!” Âu Đại Xuân cắn răng nghiến lợi nói: “Lúc ta giết hắn, hận không được ngửa mặt lên trời cười to, uống rượu chúc mừng, chỉ là một thân máu tươi thật bẩn, giặt hơn hai giờ vẫn là một thân dơ bẩn đầy máu tanh!”
Triệu Hổ đứng nghe Cừu Hải oán giận kẻ này cử chỉ cầm thú, tức giận đến nắm chặt nấm đấm, nhỏ giọng thán một câu: “Thật đáng chết.”
Triển Chiêu đứng kế bên Triệu Hổ, cố ý liếc hắn một cái, ý bảo hắn ở trên công đường nhớ phải giữ yên lặng, không cần nói loạn.
“Cừu Hải cường bạo dân nữ, loạn luân, quả thật là tội không thể tha thứ” Bao Chửng với một đôi mắt như ưng nhìn Âu Đại Xuân rồi phán xét nói: “Vậy ba người Lưu Tam Thủy, Trần Châu cùng Tôn Kiều lại vì sao đáng chết?”
“Ba người bọn họ đều là khách của ta, đã mua thịt ở cửa hàng ta ít nhất cũng đã được ba tháng, tính tình đều giống Cừu Hải, là súc sanh. Lưu Tam Thủy chê bần yêu phú, ngoài đường phố đùa giỡn với nữ tử, thậm chí còn nói mấy câu làm cho người ta từ con nhà đàng hoàng thành kỹ nữ, có đáng chết hay không? Trần Châu đối xử với tiểu nhị thì bắt bẻ, khấu trừ tiền công, lại dùng nhiều tiền đi mua một tiểu thiếp mềm mại tuổi trẻ vui đùa một chút, có nên chết hay không? Còn có Tôn Kiều kia, thân là nha sai Khai Phong phủ nhưng cả ngày lại nịnh nọt người họ Trương ngu xuẩn có quốc cữu chống lưng kia, còn xem thường tên khất cái, mỗi lần thấy không đánh thì mắng, còn mưu tính tư thông với Vương quả phụ phố Đông, mấy phen vô tình hay cố ý đi đùa giỡn gia nhân, có đáng chết hay không?” Âu Đại Xuân càng nói vẻ mặt càng lạnh lẽo, giống như là một phán quan địa phủ, tại mỗi một vong hồn quở trách tội danh của nó khi còn sống. Mặc dù ở phía sau từng người hắn đều nói một câu 'Có nên chết hay không', kì thực hắn sớm đã có đáp án, hắn đều đi giết những người đó.
“Ngươi sau khi giết người, vì sao phải đem vật tùy thân của ba người đưa đến nha môn?” Triển Chiêu hỏi tới.
Âu Đại Xuân: “Bởi vì ta biết bọn tội nhân này cần nhất là tiếp nhận xét xử của quan phủ, Bao đại nhân công vụ bận rộn, chưa chắc có thể chu toàn, ta thay mặt mà đi, ví như bắc hiệp Âu Dương Xuân hành hiệp trượng nghĩa như vậy, nhiều thống khoái!”
“Người không phải thánh hiền, ai mà không phạm sai lầm. Ba người bọn họ tuy có khinh bạc kẻ khác, nhưng bọn hắn không giống như nhạc phụ ngươi, làm chuyện đại gian đại ác. Thế nhân trần tục, ít có người không động tà niệm, nếu là huynh đệ gây gổ, chợt nổi lên ý tưởng muốn giết đối phương cũng không phải số ít, nhưng thật có mấy người làm? Một bên gặp nạn, quay đầu lại sẽ thấy bên kia đa phần sẽ vươn tay cứu trợ. Ba người này tuy không phải hạng người phẩm hạnh cao cả, nhưng cũng không mắc phải tội đáng chết, ngươi như thế võ đoán đoạt tánh mạng người khác, cùng ba người bọn chúng so sánh, lại càng thêm ác. Nhưng ngươi có từng nghĩ qua, ngươi như thế này có nên chết hay không?” Bao Chửng nói xong đạo lý, hỏi lại Âu Đại Xuân một câu.
Bao đại nhân lời nói đề hồ quán đỉnh*, Âu Đại Xuân mặt đổi màu xám, nghẹn họng trân trối quỳ dưới đất., mỗi lần chứng kiến người có tính khí cùng Cừu Hải giống nhau, hắn thì hận, cảm thấy đáng giết, đáng chết... Không khống chế được chính mình. Hoặc có lẽ hắn thật sự là sai rồi?
*(醍醐灌頂) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Âu Đại Xuân hai tay bất động tại chỗ, đối với Bao Chửng dập đầu, chỉ nói câu “Chỉ trách một lòng tìm cái chết”, liền nhắm mắt.
Đợi ký tên đồng ý xong thì Bao Chửng ngay sau đó xử chém Âu Đại Xuân, Vương Triều chờ đem người lập tức mang đi hành hình. Sau khi Âu Đại Xuân bị kéo ra công đường Khai Phong phủ, không lâu sau nghe được phương xa truyền đến tiếng gào khóc.
Một lát sau trong công đường tĩnh lại, Bao Chửng vỗ kinh đường mộc, tuyên cáo lui đường.
Triệu Hổ từ công đường bên trong đi ra ngoài thì vui tươi hớn hở cùng Triển Chiêu nói lời từ biệt, muốn đi tới phòng bếp thì phát hiện Triển Chiêu cũng cùng đường với hắn, phiền muộn hỏi: “Ngươi cũng đi tìm tiểu đầu bếp?”
Triển Chiêu: “ Ừ.” . Truyện Quân Sự
“Tuy nói Âu Đại Xuân này vẫn làm cho người ta cảm thấy thổn thức, bất quá ta nghĩ muốn cùng tiểu đầu bếp thương lượng buổi tối gia tăng lượng món ăn một chút để chúc mừng.” Triệu Hổ giải thích lý do mình trước, sau đó hỏi Triển Chiêu, “Ngươi tìm hắn chuyện gì? Cũng là việc gia tăng món ăn?”
Triển Chiêu nghiêng liếc hắn một cái.
Triệu Hổ gãi đầu hắc hắc cười, “Đúng, đúng, Triển hộ vệ làm sao có thể giống ta đây, rốt cuộc là chuyện gì?”
Đang nói chuyện hai người đã đến phòng bếp, Triển Chiêu thấy Triệu Hàn Yên đang đọc thư, thì bước nhanh tới, vẫn chưa trả lời Triệu Hổ. Triệu Hổ không có được đáp án có chút không cam lòng, liền đuổi theo, đang muốn mở miệng hỏi lần nữa, hắn nghe Triển Chiêu hỏi tiểu đầu bếp có phải người lần trước lại gửi thư đến hay không, Triệu Hổ liền”dậy lên” tò mò đối với lá thư này.
“Không phải, khác chữ viết, không giống.” Triệu Hàn Yên đem thư đưa cho Triển Chiêu xem.
Trong thư, chữ hiểm kính tú bạt*, ưng chuẩn ma không*, mặc dù đẹp mắt, nhưng dọa người. Về phần nội dung thì có chút buồn cười, là nói 'Gà nướng mặc dù được, không bằng cá chép đỏ, một cân đã ở bên trên, lập tức giết rồi '.
*hiểm kính tú bạt: quái lạ, không theo phép thường
*Dùng để bình phẩm thư pháp, miêu tả chữ viết như Âu Dương công tử anh tuấn nguy hiểm, như chim ưng với địa bàng bay trên không trung, hùng hổ dọa người. (Theo baidu)
- ------
Editor: hai tuần này mình bận nên ra chương chậm cho mọi người, sẽ cố gắng bù chương nha:)) Chưa có beta kỹ càng nên nương tay dùm nha. Cảm ơn ạ!