Bạn Chanh

Chương 32: Chương 32




Kiều Lăng nhìn ra được sự tranh đấu của Hứa Huệ Chanh, gã chòng chọc nhìn vào đôi mắt của cô, “Thế nào, chơi với Chung Định rồi, bị nhiễm chứng cuồng sạch à?”

Động tác của Hứa Huệ Chanh khựng lại, sau đó mới chậm chạp nói, “Tôi không…”

Gã cười cười, dùng ngón tay cái chà xát bờ môi rực sắc của cô, cực kỳ thô lỗ, “Son môi của cô chất lượng kém như vậy, có độc đấy.”

Cánh môi của cô bị gã xát đến phát đau, cô đang muốn ngửa đầu ra sau nhưng đã bị bàn tay của gã giữ chặt lấy sau ót, cô bất đắc dĩ, chỉ có thể chịu đựng sức mạnh của gã.

Son môi này tuy rằng là hàng rẻ tiền, nhưng muốn tẩy trang thì không phải dễ, hơn nữa cô đã bôi trét lên một lớp thật dày, cho nên Kiều Lăng chỉ dùng tay không mà chà xát thì không thể lau sạch được. Lúc gã dừng lại, ngón tay cái của gã đã bị nhuộm đỏ rực một mảng. Gã ấn cái dấu tay cái đỏ chót lên trên mặt cô, hoàn toàn xem mặt cô như giẻ lau.

Hứa Huệ Chanh im lặng không lên tiếng, mặc cho ngón tay của gã tùy ý lau đi quệt lại.

Dù có chà lau thế nào, khuôn mặt đó vẫn là một mảng lòe loẹt sặc sỡ, hơn nữa lại càng trở nên dơ bẩn. Kiều Lăng cúi đầu cười một tiếng, gã kéo cổ áo của cô ra, bỗng chốc cắn vào cổ cô một cái.

Cô hít vào một hơi khí lạnh. Gã cắn thật sự, hàm răng nặng nề móc vào da thịt của cô, cứ như đang ngoạm lấy một món ăn ngon vậy. Cô thật sự nhịn không được sự công kích của hàm răng sắc bén kia, đau đớn thét lên.

Tiếng hét này, kéo đến người ở cùng chung lầu ba, gã công tử Ất và cô bạn gái của gã. Bọn họ mở cửa ra ngoài, nhìn thấy cảnh ở bên dưới cầu thang, Ất để lộ ra nụ cười không đứng đắn, “Ê, Kiều thiếu gia, có chuyện gì về phòng mà làm chứ.” Bọn họ đều quen biết nhau, biết được sở thích của Kiều Lăng. Bọn họ thuần túy chỉ mang tâm trạng đang xem kịch.

Cuối cùng, Kiều Lăng mút lấy vết máu rỉ ra trên cần cổ của Hứa Huệ Chanh, sau đó gã buông cô ra. Miệng vết thương đó trắng nhách, trên làn da trắng, lại càng thêm nhìn mà phát hoảng. Gã liếm. Liếm đôi môi của mình, để nuốt hết tất cả vết máu vào trong bụng, cái mùi vị tanh ngọt này, dấy lên trong cơ thể gã một cảm giác hưng phấn.

Hứa Huệ Chanh kinh hoàng kéo chặt cổ áo. Cô không hề quên, rằng Kiều Lăng có khuynh hướng bạo lực.

Kiều Lăng bị biểu hiện của cô chọc cười, gã liếc mắt nhìn qua tên công tử Ất một cái, “Lúc đó không biết là ai, cứ lải nhải nói muốn nhìn xem con nhỏ quán quân lên đời sau một đêm.”

Ất giật cả mình, “Là cô ta?”

“Đương nhiên.”

Ất líu ríu lên tiếng, “Chung Định rộng rãi quá, thật sự gọi đến đây luôn.”

Dưới những lời thổi phồng của Kiều Lăng, mấy tên công tử cậu ấm kia cũng muốn đến xếp hàng chờ Hứa Huệ Chanh. Nhưng Chung Định rất lạnh nhạt, nói rằng lúc nào cũng có thể đưa cô ra được. Ban đầu, bọn họ còn bán tín bán nghi, nhưng hôm nay thì đã tin tuốt luốt.

Chỉ là, khi Ất đi đến nhìn nhan sắc của Hứa Huệ Chanh, gã ta liền thất vọng, “Cái gương mặt này à?”

Kiều Lăng chỉ cười không nói.

“Nhưng mà,” Ất cười cợt nhả, tiếp tục sáp lại gần Hứa Huệ Chanh, “Cuối cùng là mùi vị gì, phải thật sự nếm rồi mới biết được.”

Hứa Huệ Chanh không khỏi thụt lùi về phía sau. Tên Ất này cô không nhận ra, nhưng khi nghe lời gã nói, có vẻ như là Chung Định đã đồng ý với gã điều gì đó. Cô chợt nhớ lại Chung Định đã từng nói qua vụ bầy-đàn.

Ất túm lấy cổ tay của Hứa Huệ Chanh, “Nào, dù sao cũng chưa đến giờ cơm trưa, để anh nếm thử mùi vị trước nào.” Gã nghiễm nhiên đã quên sạch cô bạn gái đứng ở hành lang.

Kiều Lăng ngăn Ất lại, mỉm cười nhắc nhở, “Mọi việc đều có thứ tự trước sau.”

Kể từ đêm Giáng Sinh, Kiều Lăng đã bắt đầu xếp hàng, thế nhưng vẫn chưa đợi được tới lượt mình. Lần đến thành phố Z này, gã vốn muốn bao cô làm bạn gái, ai biết lại bị Chung Định nhanh chân giành mất.

“Vậy thì mày cũng đến đi.” Ất nói như lẽ đương nhiên, “Chung Định vốn đã nói để mấy người chúng ta cùng nhau mà.”

“Tụi bay cùng nhau, không bao gồm tao.”

Kiều Lăng mới giải thích xong, dưới lầu đã truyền đến tiếng nói của Trần Hành Quy, “Mấy người tập trung ở trước ngưỡng cầu thang làm gì thế?”

Kiều Lăng xoay người cúi xuống nhìn, “Tụi tao đang phân tích lời nói của Chung Định.”

“Tao đã nói cái gì.” Chung Định nghe thấy câu này, cũng quẹo ra khỏi hành lang, hắn giương mắt liếc về phía hai nam một nữ, phút chốc liền nhớ ra lời mình đã từng nói.

Kiều Lăng chỉ về phía Hứa Huệ Chanh có ý sâu xa, “Chính là mấy lời về cô ta.”

Chung Định cong khóe môi lên, “Tiểu Sơn Trà, xuống đây.”

Hứa Huệ Chanh vừa nghe thấy, liền vội vàng giãy khỏi tay Ất, vượt qua Kiều Lăng, vội vã chạy xuống dưới lầu. Bởi vì tâm tình thay đổi, bây giờ đối với Chung Định, cô không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa. Ít nhất, trong số mấy người đàn ông này, Chung Định là người ở chung một chỗ với cô lâu nhất.

Chung Định đợi khi cô đã đứng ở bên cạnh hắn, mới nhìn lên trên lầu, khóe môi vẫn treo nụ cười, “Bây giờ cô ta thuộc về tao.”

Hứa Huệ Chanh giật mình một cái, sau đó ánh mắt nhìn về phía hắn của cô chợt thoáng qua ánh vui mừng.

Kiều Lăng nhướng mày, “Mày đang nói đùa gì đấy.”

Chung Định xoay về phía Hứa Huệ Chanh. Đối với lớp trang điểm khoa trương của cô, hắn đã quá quen thuộc rồi. Chỉ là nhìn thấy cổ áo của cô hơi lơi ra, hắn liền vươn tay lật một cái, hoàn toàn không ngoài dự đoán, hắn nhìn thấy nơi đó có dấu răng còn vươn vết máu. Hắn tiếp tục kéo cổ áo của cô ra, ánh mắt liếc xuống những lằn roi kéo dài phía sau lưng.

Người phụ nữ này đến tột cùng đã chịu bao nhiêu tội, hắn vẫn chưa biết được. Cũng có thể những vết thương này, chỉ là một góc của núi băng mà thôi. Nhưng hắn đã từng đồng ý, nếu như hai người họ an toàn ra ngoài, hắn sẽ thực hiện nguyện vọng đó của cô.

Đại khái, hắn vẫn còn sót lại được chút lương tâm thế này đây.

Chung Định buông tay ra, lúc này mới trả lời, “Không phải nói đùa.”

Trần Hành Quy đứng hơi xa, nhìn thấy động tác như giữa chốn không người vừa nãy của Chung Định, trong lòng anh ta có hơi kinh ngạc. Người phụ nữ này, anh ta vẫn còn ấn tượng, chính là cái người hôm đó bị Chung Định đốt tóc ở Sách Lan Câu. Từ xiêm y và lớp trang điểm của cô ta có thể nhìn ra được, cô ta không phải hạng đi theo con đường xã hội thượng lưu. Tất nhiên, cho dù cô ta có là hàng cao cấp, với gương mặt và vóc dáng này, thì cũng không phải là loại hình mà Chung Định thích.

Kiều Lăng nhìn xuống dưới lầu, cũng rất kinh ngạc, Chung Định chưa từng công khai tỏ ra che chở cho ai, càng khỏi nói đến, đối phương còn là một “tiểu thư”.

Nhưng mà, mặc cho bọn họ có khó tin thế nào đi nữa, lời của Chung Định quả thật đã nói ra khỏi miệng.

----

Bởi vì Chung Định đã ra mặt, những ngày của Hứa Huệ Chanh ở biệt thự cũng được yên tĩnh.

Vốn rằng, cô cũng chẳng phải dung mạo khuynh quốc khuynh thành gì cả, thứ hấp dẫn ham muốn của những tên đó, chẳng qua chỉ là cái danh hiệu quán quân mà thôi. Phụ nữ, trong thế giới của đám người này, là thứ không đáng để hao phí tâm trí nhất.

Trò chơi đánh cược đã bàn trước kia, chính là thử thách sức bám của cánh tay. Bởi vì bị thương ở vai, Chung Định nói rằng ván này tạm thời không tham gia.

Hắn không đi, tất nhiên, người hợp tác là Hứa Huệ Chanh cũng rảnh rỗi.

Buổi chiều mọi người tốp năm tốp ba đi ra ngoài hiện trường khảo sát địa hình, Chung Định và Hứa Huệ Chanh lưu lại biệt thự.

Về vết thương của Chung Định, bác sĩ đã dặn dò trước khi bó thuốc phải dùng rượu thuốc thoa nóng vùng da xung quanh thì công hiệu mới nhanh. Chung Định bèn để Hứa Huệ Chanh giúp hắn thoa rượu thuốc.

Cô thấy hắn để trần phần thân trên, nằm ở trên giường, bèn kéo tấm chăn mỏng qua, đắp lên giúp hắn. Sau đó cô ngồi quỳ xuống bên cạnh hắn, đổ rượu thuốc ra, nhẹ nhàng đẩy.

Chung Định cảm nhận được thủ pháp của cô, khẽ cười nói, “Cô còn làm cả sauna à?”

“Có học qua.” Hứa Huệ Chanh cũng chẳng giấu diếm, “Nhưng mà, chưa phục vụ được bao nhiêu.” Nếu như có thể được lựa chọn, cô thà chọn xoa bóp lưng cho khách thế thôi. Kỳ thật, cô đã từng làm khoảng một, hai tuần, nhưng Chu Cát Vũ không hài lòng, sau đó thì cô bị điều chuyển.

Cô nhìn chỗ sưng bầm phía sau vai của Chung Định, không ra tay quá nặng, chỉ nhẹ nhàng đi dọc các huyệt đạo xung quanh, sau đó thì cô dùng lòng bàn tay nhè nhẹ ấn xuống chỗ đau. “Chung tiên sinh, như thế có đau không?”

“Vẫn ổn.” Tuy không phải là tay nghề thành thạo, nhưng lòng bàn tay ấm nóng phủ lên, thật sự có cảm giác đau đớn của hắn đã giảm bớt. Đương nhiên, cũng có khả năng chỉ là do tác dụng của rượu thuốc mà thôi.

Phần lưng của hắn đã bắt đầu thấm ra mồ hôi, cô vén chăn lên, “Chung tiên sinh, anh nóng lắm hả?”

Hắn lười biếng, “Không phải là cần phải nóng mới tốt sao.”

“Vậy tôi bó thuốc cho anh nhé.”

“Đợi đã.” Hắn kêu cô, “Tiếp tục đẩy.”

Cô có chút nghi ngờ, nhưng không hỏi.

Lại qua một hồi như thế, lòng bàn tay của cô đã cay xè, nhưng hắn vẫn không bảo ngừng lại. Cô lại ấn một cái, da thịt nơi vết thương của hắn nóng hôi hổi. “Chung tiên sinh, anh không cảm thấy nóng sao?”

“Vẫn ổn.” Chung Định có chút cảm giác mơ màng buồn ngủ. Đôi tay mơn trớn nơi vai đó, khiến cho hắn rất thả lòng. Nơi vết thương nóng hầm hập, ngược lại lại rất thoải mái. “Cô không bán thân nữa, có thể chuyển qua làm cái này.”

Hứa Huệ Chanh cắn môi dưới, ngập ngừng nói, “Tôi không muốn… làm loại việc này nữa.” Những loại nghề nghiệp này, ai có thể bảo đảm, cô chỉ cần xoa bóp vai, mà sẽ không đột nhiên bị kéo ra tiếp khách chứ.

“Ừm.” Hắn thuận miệng hỏi, “Vậy sau này cô có dự định gì?”

“Sau khi trả hết tiền cho Vũ ca thì tôi sẽ về quê.”

Chung Định liếc nhìn cô qua khóe mắt, “Thế tôi làm sao đòi nợ cô.”

Cô cuống lên, “Tôi sẽ định kỳ gửi trả tiền cho anh mà. Tôi đến nơi đó, mua số điện thoại mới rồi sẽ thông báo anh ngay.”

Hắn duỗi cánh tay trái, “Tiểu Sơn Trà, cuộc sống tương lai của mình, cô đã hoạch định xong rồi à?”

“Ừm, nghĩ xong rồi.” Sự vui vẻ sáng ngời trên mặt cô, “Đi về tìm người nhà của tôi, sau đó mở một cửa tiệm nhỏ.”

“Chỉ như thế?”

Hứa Huệ Chanh gật đầu, “Như thế đã rất tốt rồi.”

Chung Định hừ nhẹ một tiếng, “Quả nhiên tri túc thường lạc.”

(Tri túc thường lạc: biết thế nào là đủ thì luôn luôn thỏa mãn, hạnh phúc, vui vẻ.)

“Chung tiên sinh, anh cái gì cũng có hết, như thế lại càng vui vẻ.” Cô vẫn cười.

Thế à? Hắn lại chẳng cảm nhận được. Bởi vì hắn chẳng có tâm trạng vui vẻ gì cả. “Nghe nói tôi sắp kết hôn rồi, chắc cũng tính là một niềm vui.” Trong giọng điệu của hắn, lại chẳng có chút tăm hơi của “vui vẻ” ở trong.

Hứa Huệ Chanh hơi sững sờ, rồi cô nói lời tự đáy lòng, “Chúc mừng anh.”

Lời cô nói là thật lòng. Thế nhưng cô cũng hiểu rõ, loại công tử cậu ấm này, cho dù có kết hôn thì cũng sẽ không an phận. Trong hội sở, đa phần đều là sau khi kết hôn đến tìm kích thích. Những gia đình bình thường còn như vậy, huống hồ chi là một Chung Định vừa có tướng mạo lại có tiền tài.

Đôi mắt của hắn vì lời cô nói mà cong lên, “Hy vọng giữa đường không đổi cô dâu.” Nếu như ngộ nhỡ kinh tế của Thẩm gia đột nhiên suy yếu, Chung gia nhất định sẽ kiếm đối tượng khác.

Cô không hiểu ý của hắn. Nhưng hôn sự là của hắn, cô cũng không tiện hỏi kỹ, bèn cười cho qua.

Bởi vì chủ đề này, Chung Định nghĩ ra gì đó, “Cô muốn về quê kết hôn?” Đa số những người làm nghề này, sau khi bị đào thải đều chọn lựa rời khỏi thành phố nơi họ “làm việc”, vứt bỏ quá khứ, làm lại từ đầu.

Hứa Huệ Chanh vội vàng phủ nhận, “Không có.” Quá khứ của cô nhơ bẩn đến thế, nào dám hy vọng xa vời.

“Không phải cô có người mình thích sao?” Hắn hỏi rất hờ hững.

Ầm một cái mặt cô đã đỏ hết cả lên.

Hắn xoay đầu nhìn cô. Tuy rằng lớp phấn trên mặt cô rất dày, có thể che đậy chút nào sắc đỏ hây hây, nhưng đôi mắt của cô đã để lộ ra tâm tư. Hắn nhớ lại ngày mà cô phát sốt, cô dán lên lồng ngực của hắn, nhẩm ra một cái họ, “Họ Kiều?”

Động tác thoa rượu thuốc của Hứa Huệ Chanh ngừng lại, cô sượng sùng cúi thấp đầu xuống, không biết nên phủ định thì tốt hay là thừa nhận thì hơn.

Màu sắc con ngươi của Chung Định, thoáng chốc sẫm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.