Bạn Chanh

Chương 36: Chương 36




“Tôi chỉ chiếm một chút chỗ bên mép giường thôi.” Tiếng nói của Hứa Huệ Chanh thật thấp và lí nhí.

“Cút.”

“Chung tiên sinh.” Cô cảm thấy mình hơi bị mặt dày. “Chỉ một chút xíu, chỉ một đêm thôi.”

Chung Định lại bật đèn nơi đầu giường lên, vẫn là tư thế nửa ngồi khi nãy. Hắn lành lạnh nhìn về phía cô, không lên tiếng.

Cô bị hắn nhìn chằm chằm đến dựng cả lông măng, dè dặt nói, “Nếu như… anh không chịu, tôi vẫn có thể ngủ trên sofa vậy…” Vừa nói, tay cô vừa vươn ra vịn lên chỗ dựa của ghế sofa.

Khóe miệng hắn nhếch lên, “Lên đây.”

Hứa Huệ Chanh như được đại xá, rất sợ hắn sẽ đổi ý, liền vội vàng chạy qua bên giường của hắn. Đồ cô mặc là váy ngủ dài thêm nhung, lúc leo lên giường, còn suýt chút bị vấp một cái. Cũng may, cuối cùng cũng nằm được lên mép giường. Đúng như những gì cô nói, chỉ chiếm chỗ của một người nằm.

Cô kéo một góc chăn qua, đắp lên xong liền không dám cử động lung tung nữa.

Chung Định nghiêng đầu nhìn cô, khoảng cách giữa hai người hơi xa. “Cô khẳng định lúc trở người không bị rớt xuống đất chứ?” Cô liếc nhìn hắn, hơi hơi dịch vào bên trong một chút, sau đó lại nhìn trộm sắc mặt của hắn, cô lại tiếp tục dịch vào trong. “Như vậy chắc chắn sẽ không rơi xuống.”

Hắn hừ một tiếng, tắt đèn, sau khi nằm xuống liền lăn qua chỗ cô nằm, một tay vơ lấy cô.

Cô sợ hãi kêu lên thành tiếng, sau đó vội vàng che miệng lại.

Chung Định gẩy gẩy tóc của cô, “Cô không gội đầu.”

“Hôm qua gội rồi…” Hứa Huệ Chanh và hắn vẫn cách nhau khoảng cách một cánh tay, cô đoán không được tâm tư của hắn, có chút lo lắng hắn có phải hay không muốn làm cái chuyện kia.

Hắn nghịch tóc cô một hồi, sau đó dọc theo sau ót cô lần xuống dưới, từ nơi cổ áo trợt vào trong chỗ lưng của cô.

Cô cứng người một chốc.

Chung Định không có động tác khác, hắn chỉ nhè nhẹ xoa lên những lằn roi vằn vện của cô, “Không xức thuốc?”

Cô lắc đầu, “Không, cũng gần như khỏi rồi.” Ở hội sở, cô trợ lý nhỏ đã giúp cô xử lý. Tuy rằng vẫn còn chút dấu vết, nhưng từ từ sẽ biến mất thôi.

“Để lại sẹo sẽ không đẹp đâu.”

“Không đâu… những lần trước cũng không bị sẹo.” Cô trợ lý nhỏ cũng từng nói, Vũ ca hạ thủ có chừng mực, vết thương đều là bị thương ngoài da. Hơn nữa, thuốc men sử dụng đều là thuốc ngừa để lại sẹo, dù sao làm cái nghề này, giữ gìn da thịt bên ngoài sạch sẽ vẫn rất quan trọng.

Bởi vì từ nào đó trong lời cô nói, mà động tác trên tay của Chung Định khựng lại, “Từng bị đánh rất nhiều lần?”

Trong bóng đêm, Hứa Huệ Chanh không nhìn rõ được nét mặt của hắn, nhưng nghe giọng điệu, hình như đang giận, “Ừ…” Tiếng này của cô nhỏ đến không thể nào nghe được.

Hắn im lặng, động tác xoa lên vết thương của cô càng khẽ khàng, qua một hồi, hắn mới lên tiếng, “Ngày mai chúng ta trở về, cô trả tiền cho bên đó.” Dù sao hắn ở lại thành phố Z cũng chẳng có gì có thể chơi được nữa, chi bằng sớm chút kéo Tiểu Hoa Trà lên bờ.

“Chung tiên sinh, cám ơn anh.” Âm cuối của cô lờ mờ để lộ ra cơn nghẹn ngào.

Hắn cười cười, trêu ghẹo nói, “Muốn lấy thân báo đáp?”

Hứa Huệ Chanh nhẹ tiếng đáp lại, “Có thể”. Nếu như hắn muốn, cô sẽ không cự tuyệt. Hắn đã giúp cô, mà thứ cô có thể giao dịch, cũng chỉ là tấm thân này mà thôi.

Chung Định kéo cô lại, một tay khác nhéo nhéo chỗ eo bụng của cô, cảm giác mềm nhũn. Hắn chê bai nói, “Cô quá mập.”

Cô không lên tiếng. Trước kia hắn đối với thân thể của cô chẳng tỏ ra chút hứng thú nào. Cô cũng biết, tác phong của hắn là mắt cao hơn đầu. Thử nghĩ, tự bản thân của hắn điều kiện cực tốt, tất nhiên sẽ không đói bụng ăn quàng.

Chung Định thuận theo eo của cô, chậm rãi xoa bóp lên trên.

Hứa Huệ Chanh không đau không nhột, ngược lại lại cảm thấy thoải mái. Mà một khi đã thả lỏng, cơn buồn ngủ liền từ từ kéo đến. Cô không hiểu cứ sờ tới sờ lui thế này, bên dưới của hắn có phản ứng hay không, nhưng mà nghe hơi thở của hắn, vẫn còn rất ổn định, hơn nữa hắn vận lực từ tốn, không hề nôn nóng.

Vào lúc này đây, cô đột nhiên nghĩ đến, có thể hắn thật sự không được lắm.

Hắn không được, cô cũng không được. Kỳ thật rất hài hòa. Chỉ là, như thế thật tổn hại tôn nghiêm của hắn.

Nghĩ như thế, cô hỏi, “Chung tiên sinh, bên ngoài có còn ai nghe lén không?”

“Ai mà biết.” Chung Định trả lời đầy thờ ơ. Người phụ nữ trong lòng, nếu như không chạm đến những vết thương gồ ghề của cô, thì cảm giác da thịt nơi tay thật sự rất tốt. Hơn nữa, da thịt nơi trước ngực mềm mại, nắn bóp như thế nào cũng được.

Hứa Huệ Chanh thử dò hỏi, “Vậy tôi tiếp tục diễn một chút được không?”

Hắn cười giễu, “Tùy.” Hắn buông cô ra, ngồi dậy rồi bật đèn nơi đầu giường lên.

Sau khi đèn sáng, cô vô ý liếc về phía đũng quần của hắn, không có dấu hiệu “chào cờ”. Cô ngửa đầu nhìn hắn, ngập ngừng, “… Chung tiên sinh, anh nhìn tôi như thế tôi làm sao mà diễn?”

Chung Định cúi đầu nhìn cô, đôi mắt cong cong giống như vành trăng non, “Ban nãy không phải kêu rất thê thảm hay sao?”

Hứa Huệ Chanh cắn nhẹ môi dưới, thu hồi ánh mắt rồi trở mình, quay lưng lại với hắn. Cô nghĩ kỹ lời thoại, nhưng dưới ánh mắt dõi theo mình ở phía sau lưng, cô căn bản kêu không nổi.

Hắn lại vươn tay gẩy gẩy tóc của cô, “Kêu đi.”

Cô rụt đầu, gần như đã núp vào trong chăn, nhưng vẫn không hó hé ra tiếng nào.

“Tiểu Sơn Trà, không kêu nữa, tôi sẽ đá cô xuống giường.” Chung Định cúi người tiến gần cô, ẩn chứa ý cười, sau đó ngón tay để trên eo cô ra sức nhéo một cái.

Hứa Huệ Chanh đau đến vặn vẹo. Tiếng đầu tiên đã ra khỏi miệng rồi, những lời sau đó tất nhiên không còn quá lúng túng nữa. Cô thuận thế lại kêu thêm mấy lần, sau đó giả vờ thở hổn hển, kéo chăn lên che đầu mình lại, ở trong đó nũng nịu nói, “Thật… thật sung sướng…”

Chung Định một phát vén chăn lên, cười cười nhón lấy mặt cô, “Ai mà nghe thấy.”

Cô hơi hờn giận nhìn về phía hắn, đột nhiên thở một hơi thật dài, kêu lên với khí thế ngất trời, “Oan gia, em, em sắp bị anh…”

“Đừng có đột ngột như vậy.” Hắn kịp thời che một bên tai lại, tiện thể kéo giãn khoảng cách với cô.

Cô ngừng một chút, tiếp tục nâng cao giọng, “Chơi… chết rồi… sâu quá a… sướng… quá….” Cô lại a a a a a a lên. “Cứu cứu…. tha, tha cho em… trời ơi…. Sao lại lớn thế này!”

Chung Định dựa vào mép giường, không nóng không lạnh chêm vào một câu, “Ừ nhỉ, tại sao vậy?”

Hứa Huệ Chanh bị quên kịch, cô kỳ quái nhìn về phía hắn, đè thấp tiếng nói, “Chung tiên sinh, lời thoại của anh sai rồi.” Cô liếc mắt nhìn xuống phía dưới của hắn, căn bản là không hề đứng dậy, hắn cũng không biết ngượng mà nói, “Tại sao.”

“Tiểu Sơn Trà, nếu cô còn nhìn nơi đó nữa, hậu quả cô tự gánh chịu.” Sắc mặt hắn vẫn rất thoải mái, nhưng giọng điệu thì lại nguy hiểm.

Cô vội vàng thụt lùi về phía sau, “Chung tiên sinh, anh đừng nói chuyện… Anh mà nói là tôi kêu không nổi nữa…”

“Đừng kêu nữa.” Hắn khinh thường, ngoáy ngoáy lỗ tai, “Rất khó nghe. Người bên ngoài còn tưởng tôi đang giết heo.”

Hứa Huệ Chanh bất chợt chùng xuống, “Vậy tôi không kêu nữa…”

Chung Định vươn tay móc vào cổ áo của cô, “Kêu chẳng chút cảm tình gì cả, đàn ông nghe thấy không bị liệt dương mới lạ.”

Cô rụt vai một cái, “Tôi ngủ đây.”

“Ừm.” Hắn lại tắt đèn, khi cô lùi ra khỏi ngoài phạm vi cánh tay của hắn, hắn lại trượt qua bên cô, chọc chọc tóc của cô.

Chung Định lớn như thế rồi, thế mà đây vẫn là lần đầu tiên biết được cảm giác được phụ nữ che chở. Đóa hoa Sơn Trà này, làm sao có thể vô duyên vô cớ đi đánh cược qua-đêm ở phòng hắn chứ.

Lúc cô về phòng tẩy trang, hắn liền ra ngoài tóm lấy hai cô Ất Giáp. Hai người phụ nữ đó thật sự không biết sợ, cứ vừa run vừa khóc vừa xin tha cho. Cô Giáp thật thà nói là mình nghe người chị em nào đó từng nhắc qua rằng mặt đó của hắn có vấn đề, cô ta liền bàn luận như một đề tài trà dư tửu hậu, nhưng khởi đầu của lời đồn thì cô ta không biết.

Chung Định không giữ họ lại lâu, chỉ ném lại một câu, “Tối nay tôi không rảnh, đợi chừng nào rỗi rảnh rồi tính sổ với mấy người sau.”

Hắn thật sự không rảnh, bởi vì hắn phải thưởng thức cho tốt buổi diễn vụng về nhưng lại thật lòng của cô ngốc nào đó nữa.

----

Buổi sáng, Hứa Huệ Chanh thức dậy trong lòng của Chung Định. Sau khi cô ý thức được, thì vẫn giữ nguyên tư thế, không cử động.

Theo lý mà nói, căn phòng này ấm áp hơn trong hang núi, hơn nữa còn có cả chăn mền, cô không thể nào vì quá lạnh mà nhích qua tìm chỗ ấm được. Có lẽ là ngủ say rồi tự nhiên tìm kiếm ấm áp ở bên cạnh chăng.

Cô hơi ngửa đầu nhìn về phía Chung Định. Thấy hắn hình như vẫn còn ngủ say, cô lùi về sau một chút. Sau đó, trong phút chốc cô bỗng nghĩ tới gì đó, liền ngóc đầu dậy nhìn xuống phía bụng dưới của hắn.

Dưới lớp chăn mỏng gồ lên một thế giới nhỏ.

Cô cũng chẳng nói được tâm tình của mình như thế nào. Tối qua hắn không phản ứng, quả nhiên là do sức quyến rũ của cô không đủ. Không biết sau khi hắn tỉnh dậy, nhìn thấy cô, hắn có mềm xuống hay không.

Hứa Huệ Chanh ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt của Chung Định, cô lại khép mắt lại.

Cô và khách hàng chưa từng có tư thế thân mật như thế này, tất cả đều là sau khi xong việc thì chia tay, không hề có chuyện ôm ấp nằm ngủ đến khi trời sáng.

Mấy ngày trời ngắn ngủi, dường như cô đã quen ở trong lồng ngực của Chung Định.

Lúc suy nghĩ đó thoảng qua đầu Hứa Huệ Chanh, cô kinh sợ. Ở trong lòng của cô, sự tốt đẹp của Kiều Diên khiến cô không thể nào chạm đến được, cho nên khi cô ở trước mặt anh, càng trở nên hèn mọn thấp kém.

Chung Định có thân phận cao sang không thể với tới được, nhưng bởi vì tính cách gàn dở của hắn, cô vô thức đã hạ thấp hắn một chút. Lúc ở chung với hắn, trái lại cô lại tự nhiên ít nhiều.

Cô cảm thấy bản thân mình thích Kiều Diên. Còn về Chung Định, chắc là lòng cảm kích.

Nghĩ như thế, cô lại yên lòng.

Hứa Huệ Chanh nhớ lại Chung Định nói hắn sắp sửa kết hôn, cô dự tính sẽ chuẩn bị cho hắn một món quà mừng. Với sự phô trương trong hôn lễ của hắn, cái thân phận này của cô, tất nhiên là không có tư cách làm khách mời, cho nên cô chỉ có thể đưa riêng quà cho hắn, để bày tỏ ý cảm ơn.

Cô lại ngẩng đầu nhìn gương mặt say ngủ của hắn.

Trong tương lai, có một người phụ nữ, có thể thế này gối đầu bên hắn cho đến lúc già.

Thật tốt.



Mắt của Chung Định chưa hé mở, nhưng tay đã bắt đầu chơi đùa với tóc của Hứa Huệ Chanh. Ngăn ngắn mềm mại, tới tới lui lui giữa các ngón tay của hắn.

“Chung tiên sinh, anh tỉnh rồi.”

“Ừm.” Hắn lười biếng đáp một tiếng, trở mình ôm lấy cô, gương mặt vùi vào bả vai của cô. Chất lượng giấc ngủ của hắn trước nay không được tốt lắm, ngủ không sâu, dễ tỉnh giấc, hôm nay hắn dậy còn muộn hơn cô, xem như là chuyện lạ.

Hứa Huệ Chanh cảm nhận được vật cương cứng nào đó gần kề, cô ho khan một tiếng, “Chào buổi sáng.”

Chung Định chỉ ôm lấy cô, không có động tĩnh khác. Sau khi hắn mở mắt ra, thoáng chốc liền nhìn thấy dấu răng trên cần cổ cô.

Thứ đồ ở bên dưới dần dần mềm xuống.

Hắn làm tóc cô rối lên, ở nơi cần cổ của cô, hắn ngẩng đầu dậy, “Tiểu Sơn Trà, chào.” Sau đó hắn buông cô ra, xuống giường đi vào phòng tắm.

Hứa Huệ Chanh chầm chậm vươn tay ra sờ lên lớp chăn mà hắn đã nằm, ấm áp hơn chỗ của cô. Cô dịch người qua đó, cho đến khi hoàn toàn nằm vào vị trí của hắn. Lúc hắn mở cửa phòng tắm ra, cô vội vàng lăn về phía bên này, rời khỏi chỗ đó.

Chung Định nhìn thấy dáng người trong chăn nhanh chóng từ bên này dịch qua bên kia, hắn không suy nghĩ gì nhiều, “Dậy đi, thoa thuốc cho tôi trước, đợi chút ăn xong bữa sáng rồi đi về.”

Cô đầy mặt vẻ chột dạ, ngồi dậy gật gật đầu.

Bởi vì ngại gói thuốc vướng víu, ngủ không thoải mái, cho nên Chung Định đều để ban ngày mới đắp thuốc lên.

Hứa Huệ Chanh giúp hắn thoa rượu thuốc, sau khi quấn xong thuốc, cô mới về phòng thay đồ, trang điểm.

Lúc cô và Chung Định đang ăn sáng, những người khác tốp năm tốp ba đi xuống.

Một người đàn ông nào đó mờ ám nhìn về phía Hứa Huệ Chanh, sau đó trêu chọc Chung Định, “Mày đổi khẩu vị rồi hả? Con bé này kêu thảm thiết như vậy.”

Chung Định đưa tay đặt lên lưng ghế của Hứa Huệ Chanh, nhàn nhạt nói, “Thỉnh thoảng nghe một chút.”

Cô phối hợp cười duyên một cái.

Kiều Lăng nhìn thấy cảnh Chung Định và Hứa Huệ Chanh ngồi ăn chung, gã ở bên cạnh kéo lấy Trần Hành Quy, thì thầm, “Chung Định có gì đó không đúng lắm đấy.”

Trần Hành Quy rõ ràng bình tĩnh hơn nhiều, “Có thể con bé đó có điểm gì đó đặc biệt.”

Kiều Lăng tự nhiên nghĩ đến mặt nào đó, hắn huýt gió một tiếng, “Biết sớm thì vào đêm Giáng Sinh, đáng lẽ bao nhiêu tao cũng phải đập vào. Nói không chừng lại là một món cực phẩm.”

“Lúc đó tự mày keo kiệt, trách ai.” Trần Hành Quy nói xong cũng mặc kệ Kiều Lăng, từ từ tiến gần đến bàn của Chung Định.

Dưới cái nhìn của Trần Hành Quy, chuyện của loại phụ nữ thế này, người không cần lo lắng nhất chính là Chung Định.

Bởi vì tính mục đích của Chung Định rất mạnh. Nào là công cụ lên giường, nào là hợp tác công việc, còn những công năng khác, hắn không có tâm tình để ứng phó.

Chắc hẳn Hứa Huệ Chanh thuộc về loại đầu tiên. Nhưng như thế cũng có nghĩa là, thời gian “giữ tươi” của cô ta rất ngắn ngủi. Kỳ thật, loại phụ nữ làm việc cho Chung Định như Điền Tú Vân, mới là loại ở bên cạnh hắn lâu dài nhất.

----

Trên đường trở về, tâm trạng của Hứa Huệ Chanh rất thấp thỏm. Cô vừa vui mừng vì mình sắp sửa rời khỏi nơi chốn đó, lại vừa lo lắng Chu Cát Vũ sẽ lật lọng. Cô có một dự cảm không được tốt lắm.

Nếu như có thể, cô hy vọng Chung Định sẽ đi cùng cô. Chỉ là, hắn đã giúp cô rất nhiều rồi, cô ngại làm phiền hắn thêm nữa.

Chung Định nhận ra được nỗi bất an của cô, hắn nhìn cô qua gương chiếu hậu, lành lạnh nói, “Cô nhích tới nhích lui làm cái gì.”

“Chung tiên sinh…” Cô nghiêng người về phía trước, tay vịn lên lưng ghế của hắn, “Số tiền đó, lúc nào anh sẽ đưa cho tôi vậy?”

“Tùy lúc.”

“Không phải anh sẽ ghi séc cho tôi sao?” Còn chưa đợi hắn trả lời, cô lại nói, “Tôi không biết làm sao lĩnh tiền…”

Chung Định thiếu chút trợn trắng mắt, “Chuyển khoản.”

“Chung tiên sinh…” Cô muốn nói lại thôi, tiến lên càng gần.

“Lại làm sao?”

“… Không có gì.” Hứa Huệ Chanh vẫn không nói ra những lời mong mỏi tận đáy lòng.

Sau khi xe vào đường cao tốc, Hứa Huệ Chanh có hơi gà gật, trong tiếng nhạc, Chung Định đột nhiên lên tiếng, “Tiểu Sơn Trà.”

Cô giật mình một cái, “A?”

“Cô sắp sửa không làm nghề này nữa, cho nên cô phải thay đổi một số quan niệm.”

“Ừm?”

Hắn chỉnh tiếng nhạc xuống thấp, “Cho dù người khác có ơn với cô, cách báo đáp của cô cũng không phải là dùng thân để hồi báo. Chỉ có gái ăn sương mới buôn bán thân thể mình như một món hàng.”

Hứa Huệ Chanh ngây ngẩn nghe hắn nói.

“Hiểu chưa hả?” Tối qua, sau khi thử thăm dò, hắn liền biết, cô coi rẻ thân thể của mình. Có lẽ do kiếp sống bán thân lâu ngày, đối với sự trong sạch, cô đã mất đi khái niệm bình thường, cứ tưởng banh rộng chân ra chính là một loại trả ơn.

Cô gật đầu, lại có chút muốn khóc, “Chung tiên sinh, cám ơn anh.”

“Lớp trang điểm trên mắt cô hòa thành một đống rồi kìa.” Chung Định lại quay lại thái độ khinh khỉnh, “Đừng có làm bẩn xe tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.