Bạn Chanh

Chương 40: Chương 40




Hai ngày nay Hứa Huệ Chanh hầu như không ra khỏi nhà, cô ở miết trong phòng để sắp xếp đồ đạc.

Cô không thu dọn quá nhiều hành lý, quần áo chỉ chọn mấy kiểu thường ngày, còn những món đồ phong trần thì toàn bộ đều bỏ vào thùng đựng đồ bỏ đi. Một bàn đồ trang điểm cô cũng vứt hết vào sọt rác.

Cô muốn đơn đơn giản giản, nhẹ nhàng khoan khoái đi đến thành phố G.

Trước khi đi, cô tính nói cho Chung Định biết một tiếng, đem khoản tiền đầu tiên trả cho hắn ta. Nhưng làm thế nào để tìm được hắn thì cô lại bó tay. Cô đã từng đến căn biệt thự và căn nhà có lầu lửng của hắn, thế nhưng cô đã quên mất số tầng cụ thể, chỉ nhớ được đại khái ở tiểu khu nào mà thôi.

Cô buồn phiền vì bản thân nhất thời luống cuống, đã mua vé máy bay sớm như vậy, thế là cô đổi lại ngày xuất phát.

Sau đó, thời gian dần trôi đi, nhưng cô vẫn chưa liên lạc được Chung Định.

Cô có gọi một cuộc điện thoại cho Khang Hân, đại khái là hỏi thăm mấy ngày gần đây Chung Định hoặc Kiều Lăng có đến hội sở hay không.

“Không có.” Khang Hân nắm chặt điện thoại, chầm chậm đi vào một góc, tiếp tục thấp giọng nói, “Bây giờ chị không tiếp những nhân vật như họ nữa.”

Hứa Huệ Chanh sửng người một chốc, “Sao vậy?”

“Có mấy đóa hoa ngoại quốc đến nơi này, Vũ ca và Má Mì đều cực kỳ yêu thích. Chị bị hạ xuống rồi.” Thật ra nguyên nhân thật sự không hoàn toàn là do mấy cô ngoại quốc mới đến, mà là Khang Hân dần dần có suy nghĩ rút lui, Má Mì tất nhiên là có thể nhìn được ra, bèn sai bảo Khang Hân đi hầu hạ mấy gã đàn ông vừa xấu vừa mập. Đây là một loại cảnh cáo.

Hứa Huệ Chanh nghe giọng điệu của Khang Hân bình thản nhàn nhạt, không lộ ra ít nhiều tình cảm gì, cô cũng không biết có nên an ủi mấy câu hay không. Thế nhưng làm cái nghề này, có cái gì tốt mà phải khích lệ chứ. Lúc trèo lên trên, đồng thời, cũng là đang hy sinh bản thân mình. Cô nói, “Em… mấy ngày nữa sẽ về nhà…”

“Chúc cô thuận buồm xuôi gió.” Câu này là Khang Hân chân thành chúc phúc, chị và Hứa Huệ Chanh không tính là thâm giao gì, nhưng mà cả hai đều có suy nghĩ đồng tình với đối phương. So với Hứa Huệ Chanh, Khang Hân lại càng không đếm xỉa tới bất cứ điều gì, cho nên mới có thể trèo lên được ngôi vị hồng bài. Sau này, từ từ, chị càng ngày càng mệt mỏi, đã mất hết sạch động lực rồi. Nghe Hứa Huệ Chanh sắp rời đi, Khang Hân trào lên niềm ngưỡng mộ.

“Bữa nào…” Hứa Huệ Chanh chân thành nói, “Có muốn đi ăn bữa cơm không?”

“Được.” Người đàn ông bên cạnh đã chú ý đến Khang Hân ở bên này, chị vội vàng nói, “Chị phải làm việc rồi. Nếu chị gặp được bọn Chung Định thì sẽ chuyển lời giúp cô.”

“Cám ơn.”

Hứa Huệ Chanh cúp điện thoại, đang nghĩ đến những mỹ nữ ngoại quốc mới đến hội sở. Từ sau ngày Chu Cát Vũ đồng ý chuyện thanh toán sòng phẳng thì gã không đến tìm cô nữa. Xem ra, gã chắc là sẽ không đến kiếm chuyện với cô nữa rồi.

Cô nhìn đồng hồ, đi vào nhà bếp tìm thức ăn dự trữ, vẫn còn thừa lại bột và trứng gà. Cô không có dự tính xuống lầu ăn bữa tối.

Lúc này, bên ngoài cửa sổ đột nhiên nháy qua một tia chớp, sau đó thì những hạt mưa lớn cỡ hạt đậu lộp bộp kéo đến theo.

Hứa Huệ Chanh vội vàng ra ban công gom quần áo đang phơi vào, ôm lên lầu hai.

Bên dưới lầu, tiếng gõ cửa vang lên, lúc bắt đầu, cô không nghe thấy. Tiếng mưa bên ngoài cửa cũng lớn, hơn nữa cô lại đang ở trong căn phòng ngủ.

Người gõ cửa thật sự rất nhẫn nại, tiếp tục gõ từng tiếng từng tiếng một.

Sau khi Hứa Huệ Chanh nghe thấy, cô vừa ngạc nhiên vừa xen lẫn nghi ngờ. Cô vội lao xuống lầu, nhưng lại ngừng lại ở bậc thang thứ ba từ dưới đếm lên. Cô vịn lan can, nhìn chằm chặp ra ngoài cửa, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.

Ai có thể đến tìm cô? Đáp án không muốn nghĩ đến nhất nảy lên trong đầu.

Cũng có thể là thời gian do dự của cô trôi qua quá lâu, tiếng gõ cửa đã dừng lại.

Lúc này Hứa Huệ Chanh càng hoảng lên. Ngộ nhỡ là Chu Cát Vũ, nếu cô trốn tránh không mở cửa, không biết là gã sẽ nổi điên như thế nào đây.

Cô ba bước chạy thành hai bước ra đến cửa, nhìn qua mắt mèo ra ngoài, bên ngoài là hành lang trống hoắc.

Cô ngưng cả thở, chầm chậm mở cửa ra.

Người ban nãy đã không còn ở đó.

Cô quay đầu nhìn thấy, là một bóng lưng. Khi mới thoạt nhìn, cô không phân biệt được là Kiều Diên hay là Chung Định, sau khi chớp chớp mắt, cô hô lên một tiếng, “Kiều tiên sinh!”

Bước chân của Kiều Diên dừng lại, anh quay đầu, để lộ ra nụ cười mỉm, “Tôi tưởng cô không ở nhà.”

“Ban nãy… không nghe thấy.” Hứa Huệ Chanh bám chặt vào nắm cửa, nhìn anh càng lúc càng tiến tới gần, tim đập càng thêm nhanh.

Kiều Diên đứng ở trước mặt cô, mỉm cười nói, “Đột nhiên trời mưa lớn, tôi không mang theo dù, nhớ ra cô ở gần đây nên đến thử thời vận.” Tóc tai, quần áo của anh đều dính nước, bày ra dáng vẻ bị ướt một nửa người.

Cô gật gật đầu, vội mở rộng cửa ra.

Nhưng mà, sau khi anh bước vào, cô lại lúng túng. Đồ dùng trong nhà bừa bộn trước kia, cô chưa dọn dẹp lại, bây giờ vẫn là nghiêng trái ngã phải ngổn ngang trên mặt đất.

Nụ cười của Kiều Diên vẫn chưa phai, tự động đi men theo con đường mà cô đã quét dọn ra.

“Kiều tiên sinh, tôi đang dọn đồ đạc…” Cô thấp giọng giải thích, “Cho nên…”

“Không sao.” Anh không hề để ý, “Công việc nặng nề thế này, một cô gái làm sao làm nổi?” Vừa nói thì anh đã cởi áo ngoài ra, vén tay áo lên, bê chiếc ghế ăn cơm ở gần nhất ra ngoài phòng ăn.

Hứa Huệ Chanh sửng sốt, nhanh chân đi qua giúp đỡ, “Không cần đâu, Kiều tiên sinh, tôi một mình từ từ dọn dẹp là được rồi.”

Kiều Diên cười cười không đáp, tự mình dựng ngay chiếc bàn ăn cơm nghiêng ngã lại.

Cô muốn kéo anh, nhưng lại rụt tay lại. Sau cùng, cô chỉ có thể cùng anh dọn hết các đồ dùng về lại vị trí cũ.

Cô có chút khó hiểu, thế nào mà lại đột nhiên biến thành cùng nhau làm việc nhà rồi. Nhưng mà, cô vốn đã nghĩ sẽ không thể nào gặp lại Kiều Diên nữa, ai ngờ được ông trời lại đưa anh đến đây. Anh cứ không nói lời nào mà chuyển các vật dụng trong nhà, cô cũng cực kỳ vui vẻ.

Bởi vì ra mồ hôi, Hứa Huệ Chanh cũng cởi áo ngoài ra, chiếc áo len bên trong hơi rộng rãi, cử động một chút, cổ áo đã lệch qua một bên.

Kiều Diên vô ý liếc nhìn về phần vai gáy của cô, mở miệng nói, “Hứa tiểu thư, cô bị thương à?”

Cô nhìn ánh mắt anh dừng ở nơi nào đó, liền hấp tấp kéo kín cổ áo lại, cực kỳ luống cuống. Cô không mong muốn những dấu vết xấu xí này lộ ra trước mặt Kiều Diên, như thế thì sẽ khiến cô càng bối rối.

Anh không làm khó dễ cô, chỉ nhẹ nhàng nói, “Nếu như là việc tôi có thể giúp đỡ thì cứ nói ra.”

Hứa Huệ Chanh gật đầu, vặn vẹo cổ áo, cắn cắn môi dưới, “Kiều tiên sinh…”

Anh mỉm cười chờ đợi lời nói của cô.

Cô cúi gằm mặt xuống, giọng nói trong trẻo từng câu từng chữ, “Tôi không làm nghề đó nữa.” Cô hy vọng hình tượng cuối cùng để lại trong lòng anh, không phải là một cô gái bán hoa.

Kiều Diên yên lặng nhìn xoáy tóc của cô. Cô không trang điểm, ăn mặc cũng tùy tiện, dáng vẻ thế này lại cực kỳ sạch sẽ, vết tích trang điểm diêm dúa, phong trần của trước kia đã hoàn toàn biến mất.

“Chúc mừng.” Anh cười như gió xuân, “Vậy thì, Hứa tiểu thư có phải là nên mời khách ăn mừng không?”

Hứa Huệ Chanh kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn thấy anh vẫn không có chút ý chê bai gì, lồng ngực cô tràn lên một loại xúc động. “Đương nhiên, Kiều tiên sinh, tôi mời anh.”

“Vậy tôi sẽ không khách sáo đâu.” Mặt mày Kiều Diên một mảnh trong veo, “Chọn ngày không bằng đụng ngày, tối nay nhé?”

“Được.” Nụ cười dâng tràn trên môi cô, để lộ ra một chiếc răng khểnh mọc lệch nhòn nhọn.

----

Bận rộn hết hơn cả tiếng đồng hồ, hai người cuối cùng đã dọn dẹp ngăn nắp gọn gàng đống hỗn độn mà Chu Cát Vũ để lại.

Hứa Huệ Chanh vốn tính mời Kiều Diên ra ngoài nhà hàng, thế nhưng Kiều Diên nhìn cơn mưa bên ngoài đã trở thành những hạt mưa nhỏ lất phất bay, anh nói, “Chi bằng nấu một nồi lẩu ở đây đi?”

Hứa Huệ Chanh lúng túng lí nhí trả lời, “Tôi… không chuẩn bị đồ ăn…” Nếu như biết trước thì chắc chắn cô đã nhét đầy ắp đồ vào tủ lạnh rồi.

“Siêu thị gần nhất có xa không?” Kiều Diên mặc áo khoác vào lại, “Nếu không xa thì đi mua sắm một chuyến. Còn nếu xa thì chỉ có thể ra ngoài ăn rồi.”

“Siêu thị lớn thì khá xa. Nhưng mà ở nơi này có một chợ bán thức ăn…”

Anh cười nói, “Vậy thì đi chợ, thế nào?”

Ở trước mặt Kiều Diên, Hứa Huệ Chanh đã quên cả phản đối, chính là nghe thế nào thì theo thế nấy. Ra cửa cô cầm theo hai cây dù, cây dù to cán dài cô đưa cho Kiều Diên.

Trên đường đi đến chợ thức ăn, bởi vì hai người đều bung dù, nên khoảng cách của hai người hơi xa nhau, không nói chuyện bao nhiêu.

Hứa Huệ Chanh cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cô có thể cùng đi mua thức ăn với Kiều Diên. Cảnh tượng vừa cực kỳ đời thường nhưng lại mang theo vẻ thân thiết này, khiến cho lòng cô sinh ra những sợi tơ ngọt ngào mỏng mảnh. Không bao lâu nữa thì cô sẽ rời khỏi thành phố này rồi, trước lúc đó, cô muốn mơ một giấc mộng đẹp.

Chuyện mua thức ăn, Kiều Diên để lộ ra mình không phải người rành rẽ, anh chỉ là giúp xách thức ăn. Khi cô hỏi anh khẩu vị thế nào, anh đều cười cười trả lời, “Không kén ăn.”

Hứa Huệ Chanh chọn một chút thịt tươi, rau các loại, trái cây. Kiều Diên vốn muốn tự mình xách hết toàn bộ, nhưng cô đã ôm lấy túi trái cây, nói, “Cái này không nặng, tôi có thể cầm.”

Anh cười cười, không giành với cô.

Lúc về, hai người mới vừa ra đến đầu chợ thì cơn mưa rào tầm tã đột nhiên ào ào kéo đến.

Dù của Hứa Huệ Chanh khá nhỏ, lại là loại dù cán gấp, chống đỡ không nổi mưa to gió lớn.

Kiều Diên nhìn mái hiên che mưa cách đó không xa, “Chúng ta qua đó tránh mưa một chút, đợi mưa nhỏ bớt rồi hẵng đi tiếp.”

Con đường này, men theo bãi cỏ xanh mướt của sân bóng đá, chỉ có đầu đường đặt hai cửa hàng nhỏ.

Hiên che mưa trước cửa hàng không lớn, hai người đứng ở bên hông mặt tiền cửa hàng.

Dần dần, người qua đường lục tục kéo đến tránh mưa.

Hứa Huệ Chanh lại thụt lùi về sau, cho đến khi kề sát bên cột đèn phía sau. Cô xốc xốc túi trái cây trong ngực lên một chút, nhìn thấy Kiều Diên suýt tí bị một người phục nữ bổ nhào tới, cô bèn hô nhỏ, “Kiều tiên sinh, anh có thể qua đây một chút.”

Kiều Diên lùi lại đến trước mặt cô, xoay đầu lại nhìn dáng vẻ cô ôm lấy túi trái cây một cách cẩn thận, anh cười cười, xoay người qua che cho cô.

Lúc này Hứa Huệ Chanh chợt cảm giác được khoảng cách thân mật giữa hai người, cô lại bắt đầu hồi hộp, hồi hộp đến nỗi mặt mày đỏ ửng lên.

Kiều Diên bị anh chàng to lớn sau lưng va đụng một cú, thế là đầu anh đập xuống về phía cô. Lúc anh cúi đầu, thì phát hiện ra sự khác lạ của cô.

Gương mặt cô đỏ rực lên.

Kiều Diên thuận theo thế đầu ban nãy, tay phải vòng qua eo của cô, đầu dựa nhẹ lên hõm vai của cô. Bởi vì lo lắng đến vết thương của cô, anh không thật sự gối đầu lên.

Hứa Huệ Chanh cứng đờ người bất động, mắt nhìn thẳng vào tấm lưng của anh chàng to lớn phía trước.

Kiều Diên cong miệng lên thành nụ cười, tay trái đỡ lấy đầu của cô, để cho mặt của cô nghiêng về phía anh.

Cô kinh ngạc với động tác của anh, mở miệng nói, “Kiều ____” Lời còn chưa dứt, môi của anh đã phủ kín lên môi của cô.

Hứa Huệ Chanh hóa đá tại chỗ, cô vẫn duy trì tư thế này, hai mắt trợn to.

Cánh môi của Kiều Diên rất ấm nóng, hôn cũng không hề suồng sã.

Tay trái của anh dần dần dời lên mắt của cô, lòng bàn tay khẽ khàng đặt lên trên đó.

Cô thuận theo mà khép mắt lại.

Mưa vẫn tí tách rả rích, anh chàng to lớn phía trước mặt đang lớn tiếng nói chuyện qua điện thoại.

Thế nhưng Hứa Huệ Chanh không nghe thấy gì cả.

Trên ý nghĩa, đây là nụ hôn đầu tiên thật sự của cô.

Đây là lần đầu tiên, có một người đàn ông hôn cô dịu dàng đến nhường thế, tựa như anh thật sự yêu thương cô vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.