Dịch: Tĩnh Tĩnh
- Chúng nó bắt không phải là người, mà là thức ăn.
Vẻ bi thương từ trên người ông lão tản ra không ngừng, thanh âm của ông lão có hơi nghẹn ngào, lấy kính xuống dụi mắt một cái, giơ tay lên ngăn cản Viên Tân định qua đây nâng ông, chính mình từ từ ngồi tựa lưng trên cái ghế cách đó không xa:
- Khi đó, cha ta chỉ là một công nhân bình thường, thời điểm bị quân địch áp giải lên núi thì không cẩn thận ngã, mắt thấy bản thân sắp rơi xuống khe sâu của núi thì được chú Trương - cha của Trương Triều Dương lôi lại, mới bảo toàn được một cái mạng.
- Không biết đi được bao lâu, đám người bọn họ bị áp vào một sơn động rất tối rất sâu, chỉ có hai người ở cửa trông coi, cho bọn họ một ít nước, người bên trong có gào khóc như thế nào đi chăng nữa thì quân địch đều thờ ơ, mọi người chỉ có thể tìm kiếm các loại côn trùng ở góc phòng và trên từng tảng đá để ăn cho đỡ đói. Nhưng thức ăn vẫn còn thiếu rất nhiều, lại bởi vì đó là đồ ăn sống, rất nhiều người không thể quen được. Mười ngày sau, một người lớn tuổi dẫn đầu trong đám người không nhịn được, chết. Người ngoài cửa thấy người chết là người già, thì hùng hùng hổ hổ kéo thi thể đi ra ngoài, trong miệng hắn chửi rủa ra lời khiến lòng bàn chân của mọi người không khỏi sinh ra từng cơn ớn lạnh, hắn nói: “Con mẹ nó, lão tử không thích ăn thịt già như vậy, vừa già lại vừa dai! Cái lão phế vật này sao lại chết lúc này?”
- Cha cho đến lúc chết vẫn nhớ kỹ những lời này, bởi vì...câu này, trong nháy mắt đám người bên trong sơn động bùng nổ, mọi người liều mạng chạy về phía cửa động, muốn thoát thân. Mà chú Trương bởi vì phải che chở cho vợ và con trai nên đi ở cuối cùng, cha ta bởi vì cảm kích ơn cứu mạng của chú Trương nên cùng đi với ba người nhà bọn họ. Hàng rào gỗ ở cửa rất nhanh thì không chịu nổi đoàn người trào ra, đang lúc mọi người chỉ vẻn vẹn nhìn thấy ánh mặt trời bên ngoài thì quân địch nổ súng, thoáng cái bắn chết hai người. Hai bên sơn động đều là vách núi, con đường duy nhất thì bị địch nhân bảo vệ gắt gao, mắt thấy không chạy ra ngoài được, mọi người lại nhao nhao chạy trở lại, lúc này một nhà chú Trương vừa mới đi ra còn chưa kịp phản ứng, lại bại lộ ngay dưới họng súng của quân địch, chú Trương kéo bả vai vợ và con trai bảo vệ ở trong ngực, mà chính chú ấy bị quân địch hắn trúng, từng ngụm từng ngụm máu phun ra, nhưng vẫn che chở vợ và con trai trở về rồi mới từ ngã xuống. Cha ta vốn đi sau bọn họ một bước, còn chưa đi ra cửa động, nhìn tình hình bên ngoài, kéo vợ con chú Trương lại. Quân địch thấy cửa động không còn người thì cũng ngừng bắn. Lại khóa hàng rào gỗ trước cửa, kéo mấy thi thể ở ngoài cửa động đi mất. Dì Vương - mẹ của Triều Dương gắt gao che mắt hắn lại, không cho hắn nhìn người cha đã mất.
- Khi đó Triều Dương chỉ là một đứa bé, vốn đã sợ khi ở nơi lạ lẫm, lại không thấy cha của hắn, kêu khóc muốn gặp cha, người ngoài cửa bị hắn khóc nghe đến phiền, ngay lập tức muốn kéo đứa bé đang khóc đi ra ngoài! Dì Vương bịt miệng của hắn lại, ghé vào lỗ tai hắn không ngừng nói nếu khóc sẽ bị ăn, không thể khóc, khóc sẽ bị ăn. Giống như chúng ta ăn thịt lợn vậy, tiểu Triều Dương nghe vậy mới từ từ im lặng, không hề khóc nữa.
- Mặc dù lúc này, số người đã ít đi một nửa so với ban đầu, không có thức ăn chỉ có nước và côn trùng, làm sao mà đủ, khi mà con người cực đói thì ngay cả ý nghĩ điên cuồng nhất cũng nghĩ ra, trong sơn động chỉ có ăn người mới có thể sống, thì bọn họ sẽ ăn. Cầm đầu là người cường tráng tên là Lý Viện Triều đem chủ ý tới trên người Triều Dương. Dì Vương nhận ra bọn họ không có ý tốt, đem Triều Dương ôm chặt vào trong ngực, thế nhưng một cô gái yếu đuối sao có thể là đối thủ của năm người đàn ông? Rất nhanh Trương Triều Dương bị đoạt mất, dì Vương giống như nổi điên lao vào đánh người, lại bị Lý Viện Triều đá một cước vào ngực, lảo đảo một cái rồi đập đầu vào phía trên một tảng đá nhọn, chết tại chỗ. Đám người thấy dì Vương chết, thì ném Triều Dương đi rồi tha dì ấy qua bên góc. Cha ta mau chóng ôm lấy Triều Dương.
- Mấy tên đàn ông đấy không biết nói gì với người canh cửa, lại có thể lấy được một bó củi. Trong góc phòng rất nhanh truyền đến hương vị thịt quay, dù bụng cha ta đói đến kêu vang nhưng chỉ cảm thấy rét lạnh từng cơn. Lý Viện Triều đến cho người canh cửa mấy khối thịt lớn, sau đó họ cùng nhau ăn. Cha ta có thể nghe rõ ràng tiếng nuốt nước miếng của những người khác. Mà đứa bé trong ngực ông vẫn không nói lời nào, nhìn chằm chằm mấy người đàn ông. Đứa bé mười tuổi, không có khả năng không hiểu chuyện gì, nhìn mẹ bị bắt đi, đối với hắn tuyệt đối là kích thích không nhỏ, nhưng hắn không khóc không quấy, chỉ nhìn chằm chằm vài người đàn ông đang ngoạm miếng thịt. Giãy giụa chạy từ trong lòng cha ta đi ra, nhặt một ít xương bị bọn họ bỏ lại, cầm thật chặt. Từ đó về sau, Triều Dương không nói gì nữa.
- Sau đó đám người này cũng không đánh chủ ý vào Triều Dương, mà là theo dõi mấy người phụ nữ khác. Đến lúc quân địch thả bọn họ đi thì chỉ còn lại có bảy người. Mấy người ăn thịt người toàn bộ đều sống sót. Ở thời điểm công an điều tra, cha ta nói ra chân tướng, nhưng mà chính quyền vì muốn đem lời đồn đại xuống mức thấp nhất nên lựa chọn giấu giếm.
- Từ đó về sau Triều Dương luôn luôn sống ở nhà chúng ta, cha ta dùng trọn năm năm để hắn lần nữa mở miệng nói chuyện, mà cho tới bây giờ, Triều Dương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục như bình thường. Sau khi trưởng thành hắn dọn đến phòng ở mà cha mẹ hắn để lại, quái gở cả đời, chưa từng lập gia đình, sinh hoạt xa rời quần chúng. Thẳng đến năm năm trước, bệnh hay quên của hắn càng ngày càng nặng, đánh mất năng lực tự sinh hoạt, bị người trong thôn đưa đến viện dưỡng lão.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nghe chuyện cũ, nhưng Văn Mạt và Viên Tân vẫn cảm thấy da đầu tê dại. Hai người cảm ơn ông lão rồi rời đi.
Nắng chiều trong viện dưỡng lão, lấy tư cách là cấp dưới của cục dân chính thì điều kiện nơi này chưa phải là tốt. Nhà cửa cũ kỹ, khăn trải giường bụi bẩn, phòng sinh hoạt trống trơn. Nhân viên công tác chỉ có mười người mà người già ở đây đã có hơn năm mươi vị. Nhân viên thiếu trầm trọng, chỉ có thể cho các cụ già ba bữa cơm ấm no, quần áo và đồ dùng hàng ngày sạch sẽ. Nhiều hơn nữa, thì không thể nào có rồi.
Khắp nơi này tỏa ra mùi cũ kỹ, giống như tính mạng con người đang đi tới phần cuối.
Ở trong một gian phòng hơi xốc xếch, Văn Mạt và Viên Tân gặp được Trương Triều Dương với mái tóc hoa râm. Nhìn ra được, nhiều năm như vậy ông sống không tốt, đáy mắt xanh đen, thân hình thon gầy, nhưng trong ánh mắt vẫn mang theo một tia sắc bén và quật cường.
Văn Mạt nhẹ giọng kêu tên của ông lão, đáp lại là một trận mơ màng, tuy rằng nghe được từ nhân viên công tác đã nói ông đã quên hết tất cả mọi chuyện.