Bản Chất Tâm Lý Học Tội Phạm

Chương 4: Chương 4: NỖI BUỒN CỦA BÚP BÊ - VỤ ÁN XẢY RA DỒN DẬP




Camera giám sát ở quán bar xác nhận buổi tối hôm đó lúc 11 giờ Trần Chính Hâm có đến ở đó, cũng trong phòng quán bar tiêu phí rất nhiều rượu, thẳng đến sáng thứ hai lúc 7 giờ mới trả phòng rời đi, theo ghi chép không có ai ra vào quán bar. Người bị tình nghi duy nhất trong vụ án cũng bị loại bỏ.

24 giờ đã trôi qua, vụ án vẫn không có tiến triển đột phá. Tổ trọng án thành phố, lần thứ hai phân tích vụ án đang tiến hành…

“Thân phận của hai nạn nhân đã chắc chắn, là học sinh trường đại học A, Đàm Nhược và Trương Thiệu Linh, hai nạn nhân lần cuối cùng được người khác nhìn thấy là khuya 7 giờ ngày hôm trước, trong quán bar “đèn mờ” ở trung tâm thành phố lớn, Trần Chính Hâm chứng kiến hai nạn nhân quan hệ tình nhân. Theo như chúng ta hiểu, “quán bar “đèn mờ” này vốn là một quán bar dành cho người đồng tính luyến ái vô cùng nổi tiếng. Hơn nữa vì bảo vệ thân phận khách hàng, bên trong quầy bar khong có người pha chế phục vụ. Hỏi nhân việc làm việc tại quầy bar đều tỏ vẻ không có ấn tượng với hai nạn nhân. Chúng ta mấy ngày nay sẽ lại tiếp tục đi điều tra”.

“Nạn nhân là học sinh ở trường, quan hệ xã hội đơn giản, không có kẻ thù, hơn nữa ở hiện trường hai người đều mặc quần áo vốn không phải là của mình, rõ ràng là hung thủ có chuẩn bị chu đáo, giết người một cách tỉ mỉ, cơ bản có thể loại bỏ ý muốn nhất thời của hung thủ, có khả năng là giết người do cảm xúc mạnh mẽ”.

“Đã có kết quả khám nghiệm tử thi của nạn nhân Trương Thiệu Linh, người chết toàn thân có 16 vết thương mềm, trong đó có 5 vết thương được tạo thành trước khi chết, cánh tay hai bên trái phải có vết thương do phòng ngự, cô gái này đã liều mạng phản kháng, nhưng trong cơ thể của người chết chúng ta đã phát hiện ra thuốc gây ảo giác, khi đó thần trí cô ất cũng không hoàn toàn tỉnh táo nên không tránh khỏi cái chết”.

“Đội trưởng, chúng ta đang tra tìm chiếc xe Van trắng có số 8 đuôi, căn cứ vào đường đi tiếp theo, dọc đường chúng ta điều tra ra được camera giám sát ở một con đường khác, rốt cuộc tìm thấy chiếc xe, chủ xe cho mướn chiếc xe này, theo hắn nói, trước khi trời xế chiều có người mướn xe hắn đi đến vùng khác, hắn đi suốt đêm trở lại thành phố, camera giám sát đường cao tốc cũng quả thật chụp được hình ảnh chiếc xe này trở lại thành phố rạng sáng 4 giờ rưỡi, hắn dù có chạy xe với tốc độ cao đi nữa thì cũng không thể trong vòng nữa tiếng lái xe đến hiện trường gây án được, có thể loại bỏ tình nghi. Như vậy bây giờ chỉ còn một chiếc xe taxi hành tung không rõ. Thông báo điều tra công ty vận tải cũng đã được gửi xuống. Tạm thời không có phát hiện”.

“Toàn thành phố cũng có hơn 100 hãng sản xuất quần áo, tiêu thụ tại cửa hàng cũng nhiều vô số kể, chúng ta không thể loại bỏ quần áo lỗi thời từ 5 năm trước, con đường này khả năng muốn trong thời gian ngắn có đầu mối là không lớn”.

Dương Thủ Minh nghe mọi người nói xong, nhìn gương mặt mệt mỏi của mọi người, tối ngày hôm qua cũng chưa có ai được về nhà nghỉ ngơi, qua 12 giờ mới đến ký túc xá đơn vị chợp mắt một lúc. Ông ta than vãn: “Vụ án này muốn phá được thì ngủ phải đủ giấc, cơm cũng phải ăn. Bây giờ mọi người đi ăn điểm tâm trước, tắm, vụ án này còn dây dưa, vừa mới bắt đầu đã ngã xuống thì ai tìm ra thủ phạm đây”.

Mọi người nối đuôi nhau rời đi, ăn cơm no, mỗi người đi làm việc riêng của mình…

72 giờ, thời gian vàng bạc đều dùng để giải quyết án, nhưng vụ án vẫn không có tiến triển gì nổi bật. Ác quỷ lại xuất trận một lần nữa.

Rạng sáng 5 giờ ngày 26 tháng 12 năm 2011, điện thoại trung tâm cảnh sát 110 thành phố K đột nhiên vang lên, một nhân viên vệ sinh trong công viên Cảnh Sơn phát hiện một thi thể nữ ở giữa sườn núi khu nghỉ dưỡng của công viên. Lúc Dương Thủ Minh bước vào hiện trường vụ án, một cảm giác quen thuộc quỷ dị xông lên não. Hiện trường vụ án này sao lại giống với công viên Hoàn Hồ! Cũng mặc một chiếc quần cụt màu trắng tuyết, trang điểm tinh xảo, mặt lộ vẻ tự do mỉm cười, máu trên cổ tay nạn nhân không ngừng nhỏ giọt, diện mạo ưa nhìn, đơn giản là giống nhau như đúc! Dương Thủ Minh cảm giác có chút bất an, nạn nhân giống búp bê như nạn nhân thứ nhất xuất hiện lần thứ hai, vậy có khả năng sẽ xuất hiện nạn nhân tiếp theo giống như nạn nhân thứ hai chứ? Quả nhiên, hai giờ sau, lại là mặc âu phục, nạn nhân cả người đầy máu bị phát hiện.

Ba ngày, bốn thi thể! Hung thủ giết người với tần suất cao như vậy, hơn nữa hiện trường không có bất kỳ đầu mối có giá trị, có thể thấy thủ phạm tâm tư kín đáo, tỉnh táo vững chắc. Nhưng mà, tất cả chỉ mới bắt đầu. Một tuần sau, lại có thêm hai thi thể phụ nữ bị phát hiện. Bây giờ có thể khẳng định, thành phố K xuất hiện một sát thủ liên hoàn! Sự khủng hoảng lan rộng đến quần chúng. Ngày xưa quán bar sàn nhảy đầy ắp bây giờ đều bị áp đảo, tiết tự học buổi tối ở trường học bị dừng lại, nhân viên nữ làm việc ban đêm trong công xưởng được sắp xếp ở ký túc xá tạm thời. Lãnh đạo trong cục và thành phố rất coi trọng vụ án này, gửi lời mời đến phòng nghiên cứu tâm lý học tội phạm cục an ninh quốc gia, yêu cầu hỗ trợ phá án.

Văn Mạt đi xuống phi cơ, trên phi trường Hồ Thần đang nhận điện thoại qua loa bắt tay lấy lệ với cô, xách hành lý của cô không nói một lời đi thẳng đến bãi đậu xe, cô không khỏi mỉm cười. Mỗi lần đến một nơi mới, sẽ luôn trải qua những việc như vậy. Thật ra cô cũng biết, không ai thích người khác ở địa bàn của mình quơ tay múa chân, cho nên thái độ của cảnh sát cô có thể hiểu, chỉ cần không cố ý gây ra vấn đề khó khăn cho cô trong quá trình phá án, những thứ khác cô đều trực tiếp lựa chọn không thấy.

Sau khi đến cục cảnh sát thành phố, Hồ Thần trực tiếp đưa Văn Mạt đến phòng họp. Toàn thể nhân viên và pháp y cùng đồng nghiệp khoa giám định trong tổ trọng án đều đến đông đủ. Đội trưởng Dương Thủ Minh đi tới chào Văn Mạt: “Cảnh sát Văn, hoan nghênh cô, chúng tôi đang chờ cô đến phân tích vụ án. Mời cô ngồi”.

“Dương đội trưởng quá khách khí. Đầu tiên đưa tôi xem tài liệu liên quan đến vụ án trước đã. Tôi muốn nghe một chút suy nghĩ của mọi người về vụ án này, một hồi đưa tôi đến hiện trường vụ án quan sát một chút, anh thấy có được không?”

“Dĩ nhiên có thể, lãnh đạo chúng tôi thay phiên nhau toàn lực phối hợp công việc với cô. Nói ra sợ cô chê cười, tôi đã làm đội trưởng đội cảnh sát hình sự nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp một vụ án giết người liên hoàn, hơn nữa mối liên hệ giữa nạn nhân rất ít, chúng tôi quen với việc gặp vụ án giết người là đi điều tra người xung quanh, tổng hợp lại sẽ tìm ra manh mối, có thể lần này là không tìm được cảm giác nên dừng chân ở đâu. Để cho chúng tôi xem một chút năng lực của khoa học đi, hy vọng cô có thể giúp chúng tôi giải quyết được vụ án này. Thành phố K là nhà của chúng tôi, tôi hy vọng ngôi nhà của mọi người đều an toàn”.

“Đội trưởng Dương, bảo đảm thì tôi không dám nói, chúng ta hãy hợp tác cùng nhau, sớm ngày đem tên ác ma này đưa ra trước công lý. Chúng ta đi thẳng vào vấn đề, trước tiên tôi nói một chút về cái nhìn của tôi về vụ án này: Căn cứ vào điều tra của các người, mỗi một người chết đều là đồng tính luyến ái, rõ ràng hung thủ đối với loại người này có tình cảm đặc biệt, phương thức vứt xác bất đồng của hai thi thể nạn nhân còn chứng minh tìm cảm cá nhân của hung thủ đối với cả hai đều không giống. Nạn nhân mất máu tới chết ăn mặc chỉnh tề, trang điểm tinh xảo, kiểu chết nhẹ nhàng, hung thủ đối với cô ấy không sử dụng nhiều bạo lực. Cho dù chết cũng đem cái chết đẹp nhất bày tra trước mắt người đời; người chết còn lại thì không may mắn như vậy, trên người thi thể có nhiều vết thương rõ ràng sau khi chết, mức độ bạo lực nói rõ hung thủ đối với nạn nhân có thù hận mãnh liệt trong lòng, giết chết cô ấy cũng không hết hận, còn phải tiếp tục thi bạo sau khi chết, hơn nữa cuối cùng bị vứt xác ở bãi rác, hung thủ xem người chết như rác rưởi, bẩn thỉu mà không có chút giá trị nào. Tình cảm đối với hai nạn nhân khác biệt, nói rõ hung thủ có cuộc sống tương đối gần gũi với đồng tính luyến ái nữ, người phụ nữ này có thể là mẹ, khi còn bé gần gũi với trưởng bối là phái nữ hoặc ngang vai vế, vợ,…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.