Bản Chất Tâm Lý Học Tội Phạm

Chương 21: Chương 21: PHÒNG MỔ THỨ BA




Hoàng Thu Nguyệt rất nhanh đi tới phòng làm việc của Lư viện trưởng, theo lời dặn dò của Lư viện trưởng mang theo hai người Văn Mạt cùng Ngô Lỵ hướng về phía phòng mổ bị bỏ hoang đi đến.

Hoàng Thu Nguyệt là người rất khéo nói, dọc đường đi vừa đi vừa giới thiệu cho hai người Văn Mạt cùng Ngô Lỵ: “Bệnh viện chúng ta là do thành phố M từ lúc thành lập lên xây dựng bệnh viện đa khoa thành phố, những năm gần đây không ngừng phát triển, có rất nhiều vị trong y học phi thường giỏi công tác tại đây. Các vị xem nơi đó, chính là địa phương chúng ta muốn đến.” Hoàng Thu Nguyệt dùng ngón tay chỉ lên một tòa nhà nhỏ có ba tầng có chút cổ xưa nói : “Chớ xem thường tòa nhà này, bây giờ tòa nhà ba tầng nhìn không coi vào đâu, nhưng ở trước kia, thành phố thị có rất ít tòa nhà cao tầng a, nhiều năm như vậy chất lượng không cần nói đến, bây giờ trên đất tòa nhà này, toàn bộ được dùng làm phòng xét nghiệm, lòng đất có hai tầng, lòng tầng một chính là nhà nhà xác và phòng mổ mà chúng ta chuẩn bị đi đến, hiện tại có lẽ đang chất đống đồ vật lặt vặt, còn lòng tầng hai trước kia là hầm trú ẩn, nhưng mấy năm trước đã được xây dựng lại thành bãi đậu xe rồi.”

Nhà xác cùng bãi đỗ xe! Văn Mạt cùng Ngô Lỵ nghe thấy thế không khỏi liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được vẻ hưng phấn. Nếu như nơi này thực sự là nơi bắt đầu vụ án, như vậy có thể giải thích vì sao nạn nhân đầu tiên lại được phát hiện ở nhà xác, mà tiếp theo bệnh nhân được phẫu thuật cấy ghép thận cũng bị yêu cầu gặp mặt ở bãi đỗ xe.

Rất nhanh ba người liền đi tới trước tòa nhà này, Hoàng Thu Nguyệt dẫn đường đi trước, ba người yên lặng đi xuống phía dưới. Lúc đi tới lòng tầng một, nhà xác ở phía bên tay phải, tường loang lổ sơn, Văn Mạt cẩn thận quan sát bốn phía góc phòng, không hề có mạng nhện, lại sờ cái khóa ở cửa đã rỉ sét loang lổ, không hề có chút bụi bám vào. Xem ra nơi này cũng không phải là nơi không ai lui tới, ngược lại cực kỳ sạch sẽ.

Văn Mạt gọi điện thoại cho Chu Hàng mang theo kìm áp lực đến mở cửa phòng giải phẫu. Đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là những đồ tạp vật chất đống xung quanh được dùng vải nhựa ngăn cách với bên ngoài, mọi người xốc vải nhựa lên, bên trong là phòng ngủ giản dị, ở chính giữa là chiếc giường rất cũ kỹ, đèn ở phía đầu giường dùng cho việc giải phẫu đang lung lay sắp đổ, phía bên trái giường để một bộ công cụ giải phẫu, toàn bộ không gian tràn ngập mùi của nước khử trùng, đồng chí khoa giám chứng không phát hiện được bất kỳ đầu mối có giá trị nào, giường giải phẫu, công cụ và toàn bộ không gian mặt đất đều đã bị nước khử trùng thanh tẩy qua.

Hung thủ tương đối cẩn thận, cho tới bây giờ, những manh mối được lực lượng cảnh sát phát hiện đều đi vào ngõ cụt, chẳng lẽ bọn họ chỉ bị động chờ đợi, đợi hung thủ tự mình phạm sai lầm.

Chí ít hiện tại hung thủ còn chưa biết phòng mổ đã bị lực lượng cảnh sát phát hiện, Ngô Lỵ sắp xếp người ngồi canh giữ ở phụ cận phòng mổ, cũng nhiều lần căn dặn Hoàng Thu Nguyệt đối với tình huống nơi này nhất định phải giữ bí mật, không được nói chuyện này với bất kỳ ai. Hoàng Thu Nguyệt miệng đầy đồng ý.

Văn Mạt đưa Hoàng Thu Nguyệt trở về, vừa đi vừa nói chuyện phiếm với bà:

- Chị Hoàng đối với bệnh viện rất quen thuộc a!

- Ôi! Dù là ai ở một địa phương gần cả đời cũng phải quen thuộc, nói thật, tôi cảm thấy thời gian tôi ở bệnh viện còn nhiều hơn so với ở nhà, khi hơn mười tám tuổi tốt nghiệp tôi đã được bố trí tới đây, một thoáng đã 37 năm, nơi này mới chân chính là nhà a.

- Hiện tại chị Hoàng ở bệnh viện đa khoa phụ trách vấn đề gì?

- Tôi là y tá trưởng, aizz già rồi! Không hay làm những việc liên quan tới kỹ thuật, hiện tại chủ yếu quản lí một đám y tá, người trẻ tuổi bây giờ a, so với chúng ta ngày trước yếu đuối nhiều quá, nói hai câu sẽ khóc, quản lí rất mệt mỏi!

Bất tri bất giác, hai người đã đi tới phòng tiếp tân của bệnh viện dưới lầu, Văn Mạt còn muốn đi xem có phát hiện manh mối gì không, liền đi theo Hoàng Thu Nguyệt vào thang máy đi lên lầu, đến lầu bảy, Hoàng Thu Nguyệt đi ra trước còn Văn Mạt tiếp tục lên lầu chín. Đi ra khỏi thang máy, không khí yên tĩnh của lầu chín làm cho người ta cảm giác hoảng hốt, cũng có thể do tâm lý, đến nơi này, người người đều thả nhẹ bước chân và đè thấp âm thanh nói chuyện. Bệnh nhân hiện tại ở lầu chín cũng không nhiều, có thể do thời gian gần đây phát sinh vụ án, bệnh nhân tại nơi này đều đã chuyển viện. Hai tiểu y tá vô cùng buồn chán nằm nhoài trên bàn nhỏ giọng trò chuyện, căn bản không chú ý tới Văn Mạt đang đến gần.

- Mày đừng có mà quá đáng!

Một tiếng gầm nhẹ kiềm nén từ trong phòng trực truyền tới, thanh âm này chính là Hoàng Thu Nguyệt vừa rồi mới xuống lầu bảy, bà ta làm sao lại tới đây rồi? Văn Mạt rón rén đi tới gần đấy, chỉ nghe được một giọng nam nói:

- Tôi quá đáng? Chính chị đã làm gì thì tự hiểu lấy, tôi cũng chỉ đến xin một ít tiền thôi, nếu như chị không nỡ cho, đừng trách em trai chị là tôi đây trở mặt vô tình, đến lúc đó chỉ sợ chị sẽ đi ăn cơm tù a.

Âm thanh hai người thấp xuống, Văn Mạt không nghe rõ cuộc đối thoại phía sau, vừa định đi tới gần một chút, liền nghe thấy sau lưng có người nói: “Em gái đang làm gì vậy? Tại sao lại đứng ở chỗ này?” Văn Mạt quay đầu, nhìn thấy phía sau mình là một thím làm vệ sinh, cô ở góc tường nghe lỏm bị người khác bắt được, Văn Mạt có chút lúng túng, gượng cười một cái rồi bước nhanh rời đi.

Đã một ngày một đếm không được nghỉ ngơi,cô ăn cơm trưa xong rồi trở lại khách sạn, cẩn thận tắm rửa sạch sẽ, Văn Mạt đem quần quần áo áo của chính mình vứt tại **, rất nhanh tiến vào mộng đẹp, vừa đặt mình xuống nhưng khi dậy đã là mười giờ tối. Cô đứng dậy đi rửa mặt và tìm một ít đồ ăn, Văn Mạt mở bbs, bỗng nhiên có một thư mới được gửi tới: Lễ vật mới, mời ký nhận _ Hel

Văn Mạt ngay lập tức đem tình hình này báo cáo cho Ngô Lỵ, các cảnh sát canh giữ ở phòng mổ ngồi chồm hổm mở to hai mắt, không buông tha cho bất kỳ manh mối nào khả nghi.

Sáng sớm 5 giờ 50 phút, Lữ Vinh đeo túi đeo lưng, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi nhà, hắn muốn đuổi tới nhà ga chờ xe lửa đi qua lúc 6 giờ, đầu mùa xuân trời vẫn rét mướt, Lữ Vinh nắm chặt y phục trên người, bước nhanh hơn. Chờ thời điểm hắn đến nhà ga, đã có người ngồi ở đó, mở điện thoại ra xem là 5 giờ 57 phút. Xe giao thông công cộng có 6 trạm dừng, chờ đến đây thì còn khoảng 5 phút, thời gian vẫn còn dư dả, hắn móc ra một bao thuốc lá, vừa định hút nhưng sờ khắp người không thấy bật lửa, “Chết tiệt! Lại quên mang theo.” Lữ Vinh thấp giọng chửi, xoay người, nhìn về phía người đàn ông cúi đang ngồi trên băng ghế dài, bên người còn đặt một chiếc máy hình thù kỳ quái. Lữ Vinh đi tới hỏi: “Anh trai, anh có bật lửa chứ?” Người đàn ông không trả lời, chỉ có chiếc máy bên cạnh hắn phát ra một hồi âm thanh hút không khí có quy luật, Lữ Vinh nhìn mặt người đàn ông đeo đồ vật giống như mặt nạ oxy, lại gọi thêm một tiếng anh trai, người đàn ông vẫn không phản ứng, Lữ Vinh đưa tay đẩy hắn một cái, một cái đẩy, người đàn ông thuận thế hướng về phía bên cạnh đổ xuống. Xem tình hình không bình thường, Lữ Vinh lập tức bấm 120.

Xe cấp cứu rít còi đến, đỡ người bị thương đi tới bệnh viện đa khoa thành phố gần nơi đây nhất. Bệnh viện nhanh chóng tiến hành cấp cứu, nhưng phát hiện bệnh nhân đã sớm chết não, đồng thời phát hiện cơ quan hô hấp bên ngoài bệnh nhân có một tờ giấy: Xin lỗi đã không thông báo, thời gian chưa tới. Bệnh viện đa khoa thành phố nhanh chóng báo tin cho cảnh sát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.