Bắt đầu từ ngày đó, Quý Lạc liền không hề dính lấy Quý Bắc nữa, cô tự mình đi học, sau đó lại tự mình về nhà, ăn cơm cũng tự đến phòng ăn mua, Quý Bắc nhìn ảnh chụp một nhà bốn người ở trên bàn, nhìn cặp vợ chồng trẻ tuổi đang cười xán lạn trong ảnh, trong mắt là cảm xúc phức tạp.
Vào thời điểm hắn năm tuổi, Quý Lạc ba tuổi, một năm kia, vừa vặn gặp phải cha mẹ Quý Lạc đang dẫn cô đi ra ngoài dạo phố, vào lúc đó hắn vừa mới bị cha mẹ nuôi đuổi ra khỏi nhà, nguyên nhân đến chính hắn cũng không biết, đó là một cái nguyên nhân rất buồn cười, bọn họ nói hắn là đồ ma quỷ.
Cùng với lời nói của viện trưởng viện cô nhi giống nhau như đúc, có điều ma quỷ là gì? Hắn không biết, hắn chỉ biết là hắn lại bị vứt bỏ.
Lúc này đây, hắn cảm thấy rất mệt, vì thế liền nằm trên ghế ở trong công viên, rồi đắp một tờ báo lên trên mặt, làm vậy thì toàn thế giới đều không nhìn thấy hắn được rồi, nhưng mà bọn họ lại xuất hiện.
Ánh mắt khi bọn họ nhìn hắn không phải là đồng tình, mà là thật sự muốn bảo hộ hắn, hắn theo bản năng mà nghĩ cự tuyệt, nhưng lại không muốn cự tuyệt sự ấm áp đó, vì thế, hắn liền có nhiều thêm một cô em gái.
Đoạn thời gian đó, chính là lúc mà hắn vui vẻ nhất, cái từ ma quỷ cũng không còn xuất hiện lại trong cuộc đời hắn, thẳng đến khi Quý Lạc năm tuổi, bọn họ đã vĩnh viễn rời đi.
Giây phút đó hắn liền thề, nhất định phảo bảo hộ em gái mình cho thật tốt, nhưng hiện tại, Quý Lạc đã biết chân tướng, hơn nữa mọi chuyện cũng đã biến chất, cô thế nhưng vẫn còn thích hắn?
Không phải không có động tâm, hắn là một người bình thường, hắn biết chính mình cũng động tâm đối với Quý Lạc, nhưng trên danh nghĩa, cô vẫn là em gái của hắn, cô còn nhỏ, khả năng không phân biệt được tình yêu với tình thân, nhưng hắn đã sắp thành niên, không thể cứ tùy hứng như vậy.
Đã liên tục mấy ngày Quý Lạc không có nói chuyện cùng với Quý Bắc, mục đích của cô chính là để Quý Bắc suy nghĩ cho kỹ, sau khi làm rõ thân phận, trở ngại của bọn họ liền ít đi rất nhiều, nếu quá mức ép buộc hắn, có khả năng sẽ làm kết quả đi ngược lại.
Cô đang nghĩ ngợi, chân bỗng không cẩn thận mà vấp phải một cục đá, thân mình lảo đảo, liền sắp ngã xuống mặt đất, lại ở giây phút nghìn cân treo sợi tóc rơi vào một lòng ngực có hương vị cỏ xanh.
Quý Lạc nỗ lực đứng thẳng thân thể, vừa định nói cảm ơn, nhưng thời điểm nhìn thấy khuôn mặt của người kia, liền ngây người.
Mặt của chàng trai kia như được vẽ ra, khí chất như lan, hơn nữa làm Quý Lạc giật mình chính là, thế nhưng bộ dáng của hắn lại giống với Nguyệt Trì như đúc.
Làm thế nào....? Hay đây chỉ là một người lớn lên giống với Nguyệt Trì mà thôi?
Cô thử gọi một tiếng: “Nguyệt Trì?”
Trên mặt người nọ liền hiện lên biểu tình nghi hoặc, hắn cắm tay vào túi quần, khóe môi khẽ nhếch lên: “Tiểu thư mỹ lệ, tên của tôi không phải là Nguyệt Trì.”
Một câu, liền đánh vỡ ảo tưởng của Quý Lạc, cô thầm khinh bỉ bản thân đã suy nghĩ nhiều, cho dù là hắn thì thế nào, cô cái gì cũng không làm được.
“Cái người tên Nguyệt Trì rất giống tôi sao? Khó có thể tưởng tượng trên thế giới này thế nhưng còn có một người có khuôn mặt anh tuấn giống tôi.”
Biểu tình Quý Lạc lãnh đạm, đáp: “Đúng là khó có thể tưởng tượng, gương mặt này của anh quả thật là đẹp đến không thực.”
Nói xong, Quý Lạc liền trực tiếp đi qua người hắn, lưu lại người kia đứng ở tại chỗ, trên mặt mang theo ý cười sâu xa.
【 Leng keng! Kích phát nhiệm vụ chi nhánh, thỉnh ký chủ hãy hung hăng ngược Thư Thịnh, tích phân khen thưởng, hai ngàn. 】
Trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh, liền thành công khiến cho Quý Lạc dừng bước chân lại, cô vội vàng tiến hành liên hệ cùng Nhị Linh, dùng tinh thần lực để hỏi nó: “Nhị Linh, nhiệm vụ chi nhánh là cái gì?”
Nhị Linh thật cao hứng mà nói 【 Lạc Lạc, nhanh như vậy mà ngươi đã kích phát được nhiệm vụ chi nhánh? Tích phân khen thưởng cho nhiệm vụ chi nhánh rất là nhiều, mỗi cái vị diện đều sẽ có rải rác vài nhiệm vụ chi nhánh lớn hoặc nhỏ, chỉ cần vận khí tốt, là có thể kiếm được rất nhiều tích phân. 】
Quý Lạc chặt đứt liên hệ, rồi thở dài, người tên Thư Thịnh, phỏng chừng chính là vị mới vừa rồi kia, vẫn là quay lại mới tốt.