Nguyệt Trì hiển nhiên cũng đã phát hiện ra Mộ Lãnh, thoáng do dự trong chốc lát, mới buông Quý Lạc ra, Quý Lạc vừa mới xuống đất, Mộ Lãnh bên kia liền trực tiếp xông tới, muốn bắt lấy tay của Quý Lạc.
Vốn dĩ Nguyệt Trì chỉ là vì lễ phép, mới buông Quý Lạc ra, ai biết Mộ Lãnh thế nhưng lại trực tiếp xông tới, nhìn qua giống như muốn làm gì Quý Lạc, Nguyệt Trì thấy thế thì cũng mặc kệ cái gọi là dĩ hạ phạm thượng, liền hất rớt tay của Mộ Lãnh.
Gương mặt của Mộ Lãnh hiện lên vẻ không thể tin được, trong mắt hắn, tuy rằng Nguyệt Trì chưa từng lộ ra vẻ tất cung tất kính, nhưng ít ra vẻ mặt giả bộ khi gặp hắn cũng không tồi, hiện tại, là muốn vứt bỏ lớp mặt nạ mà khiêu chiến với hắn?
“Quý Lạc nàng đừng có quên, là ai để cho nàng có hết thảy những thứ này, nàng nếu không nghĩ muốn, vậy đừng có trách ta.”
Mộ Lãnh đã mất hết kiên nhẫn, đành phải nói ra lời tàn nhẫn, nghĩ rằng Quý Lạc chắc cũng sẽ không muốn vứt bỏ ngày lành có được dễ như trở bàn tay này đi.
Quý Lạc cười lạnh: “Thân phận của ta, xác thật là do điện hạ cho, nhưng mà, nếu như điện hạ cảm thấy mệt, hoặc là điện hạ cảm thấy ta nên cảm kích và hồi báo người, tỷ như lấy thân báo đáp, vậy thì ta đây thà rằng không cần.”
Nguyệt Trì cũng biết việc Quý Lạc được Tả tướng thu làm nghĩa nữ, nhưng mà hắn không có nghĩ tới, hết thảy mọi chuyện thế nhưng lại là Mộ Lãnh làm, hắn càng không nghĩ tới, Mộ Lãnh thế nhưng lại động tâm tư đối với Quý Lạc.
Không biết vì sao, nghe được câu lấy thân báo đáp, hắn liền vô cùng không thích, hơn nữa hắn đã từng cứu Quý Lạc, nói như vậy, chẳng phải là hắn càng có tư cách để nói cô lấy thân báo đáp sao?
Mộ Lãnh không nghĩ tới Quý Lạc lại là cái xương cứng khó gặm như vậy, khuôn mặt tuấn tú của hắn tức giận đến xanh mét, cao giọng nói: “Cô không cần? Ha ha, được, thật không biết tốt xấu, vậy cũng đừng trách ta.”
Hắn bỗng quay đầu, nói với gã sai vặt ở bên cạnh: “Ngươi đi nói với Tả tướng, bắt đầu từ hôm nay, sẽ không còn có cái gì nghĩa nữ vừa nói nữa.”
Sau đó, hắn lại nói với Quý Lạc: “Còn cô, cút trở về rồi tiếp tục làm kỹ nữ đi.”
Nguyệt Trì muốn mở miệng, nhưng Quý Lạc ở bên cạnh lại giữ chặt lấy hắn, ý bảo hắn không cần nói, Nguyệt Trì nghĩ phỏng chừng Quý Lạc là sợ hắn đắc tội với Mộ Lãnh đi, tuy rằng hắn cũng không sợ Mộ Lãnh, nhưng mà hành động này của Quý Lạc, vẫn là làm trong lòng hắn ấm áp.
Quý Lạc nếu đã xé rách mặt cùng với Mộ Lãnh, thì cũng không cần phải kiêng kị hắn nữa: “Cho dù không có người, thì ta cũng sẽ vì chính mình mà chuộc thân, trước khi ta đi đã đem tất cả tiền bạc kiếm được đều để lại cho thanh lâu mụ mụ, nếu Tam hoàng tử cho rằng quyền lực của chính mình lớn liền có thể làm như vậy, thì Quý Lạc ta nói cho người biết, ta không sợ.”
Một phen lời này nói ra, Mộ Lãnh sao có thể lại tiếp tục làm khó dễ Quý Lạc? Nếu bị truyền tới tai của hoàng đế, cũng không biết có thể xảy ra biến cố gì hay không.
Mộ Lãnh cúi đầu, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe rõ nói với Quý Lạc: “Hy vọng cô sẽ không hối hận, chờ đó.”
Quý Lạc không nói gì, sau khi chờ Mộ Lãnh đi rồi, mới dùng khẩu hình không tiếng động mà nói một câu “Ta sẽ chờ“.
Cũng không biết có phải do Mộ Lãnh cần Nguyệt Trì hay không*, mà từ đầu đến cuối đều không có nói tới Nguyệt Trì, ngay cả khi Nguyệt Trì hất tay hắn ra, hắn cũng đều không có để ý.
*Cần ở đây chắc là cần Nguyệt ca ca chế thuốc cho ML đó~
“A Trì.”
“Hả?”
Nguyệt Trì đang nghĩ về quan hệ của Quý Lạc cùng Mộ Lãnh, vì thế khi nghe được Quý Lạc gọi hắn, theo bản năng hắn liền đáp lại, sau đó mới phát hiện chính mình thế nhưng lại không thấy phản cảm chút nào với xưng hô thân mật của Quý Lạc.
Hắn ngẩng đầu nhìn Quý Lạc, nữ tử vừa rồi ở trước mặt hắn còn kiên cường như vậy, hiện giờ lại có chút giống một con thú nhỏ vô tội, vẻ mặt ủy khuất, trong mắt giống như có ngấn lệ lập loè, Nguyệt Trì thấy thế liền mềm lòng, thanh âm ôn hòa, dịu dàng mà hỏi.
“Làm sao vậy?”
“Ta không còn chỗ ở, huynh có nguyện ý thu ta không?”
“......”
Nhìn ánh mắt của Quý Lạc, Nguyệt Trì rốt cuộc cũng thỏa hiệp, trong lòng thầm cảm thán, hắn đã tạo nghiệt gì thế này, có lẽ là vì do đời trước thiếu nợ cô.