Mai Âm Âm không chỉ có cảm giác không ổn, hơn nữa nàng còn cảm giác được người làm cho cảm xúc của Mộ Lãnh không đúng đang ở xung quanh.
Nàng vội vàng nhìn khắp nơi, thế nhưng cũng không có phát hiện cái gì bất thường.
Nàng quá trì độn làm cho Quý Lạc có chút thất vọng, cô vốn nghĩ rằng Mai Âm Âm hẳn là vô cùng mẫn cảm, nhưng lúc này có vẻ không khác người thường cho lắm, xem ra cô phải ra tay rồi.
Quý Lạc nghĩ như vậy, đột nhiên nhảy lên người của Nguyệt Trì, Nguyệt Trì liền hoảng sợ, nhưng không thể không ôm lấy cô, để tránh cho cô ngã xuống.
Chờ đến lúc đối diện với đôi mắt long lanh của Quý Lạc, hắn một tay vuốt ve lưng cô như là trấn an, sau đó mới hỏi: “Làm sao vậy?”
Quý Lạc thè lưỡi, đến bên tai hắn rồi nói: “Không có gì, chỉ là muốn làm nũng một lát, huynh không muốn sao?”
Thời điểm nói nửa câu sau, ngữ khí của Quý Lạc liền mang theo một tia ý vị hờn dỗi, Nguyệt Trì chưa từng thấy qua Quý Lạc toàn tâm toàn ý ỷ lại hắn như vậy, biểu tình tự nhiên lại càng thêm nhu hòa, hắn cười cười, nói: “Vui đến cực điểm.”
Động tĩnh ở bên này cũng không nhỏ, thế nên liền thành công hấp dẫn được ánh mắt của Mộ Lãnh, Mộ Lãnh nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau ở bên kia, bàn tay nắm chặt lại, thân mình thì kịch liệt run rẩy.
Mai Âm Âm đi tới, ngữ khí lo lắng hỏi: “Điện hạ, người làm sao vậy? Người không thoải mái chỗ nào sao?”
Đáng tiếc tâm tư hiện giờ của Mộ Lãnh hoàn toàn không đặt ở trên người nàng, một phen lời này của nàng giống như là đang nói với không khí.
Mai Âm Âm tuy trì độn, nhưng cũng ý thức được ánh mắt của Mộ Lãnh vẫn luôn nhìn theo một hướng khác, nàng theo ánh mắt của hắn mà nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy được mặt của Quý Lạc.
Mặt Quý Lạc rất dễ làm cho người ta nhớ đến, vừa nhìn Mai Âm Âm liền lập tức nhớ ra cô, nữ nhân này, đúng là nữ tử thanh lâu mà điện hạ đã mang về cách đâu không lâu.
Vốn dĩ nàng còn đang nghĩ cách để diệt trừ cô ta, nhưng mà mấy hôm trước điện hạ lại đuổi cô ta ra khỏi phủ Thừa tướng, nàng còn nghĩ rằng điện hạ đã buông tay, nhưng hành động hôm nay của điện hạ giống như cũng không phải không thích cô ta.
Xem ra cái con hồ ly tinh này vẫn còn có chút thủ đoạn, hiện giờ chỉ sợ là lưu không được.
Mai Âm Âm cắn cắn môi, trong lòng bắt đầu tính toán nên làm thế nào để diệt trừ cô.
Quý Lạc thấy mục đích đã đạt được, cũng không tiếp tục dính lấy Nguyệt Trì nữa, từ trên người hắn nhảy xuống, rồi tiếp tục cầm lấy diều mà chơi.
Cô ở đằng kia chơi đến vô cùng vui vẻ, mà ánh mắt của hai nam nhân ưu tú đều dừng ở trên người cô.
Quý Lạc bỗng nhìn qua Mai Âm Âm, quả nhiên thấy sắc mặt của nàng ta xanh mét, trong lòng cô liền một trận khoái ý, loại tư vị ghen ghét này, trước để cho ngươi nếm thử đó.
Lúc ăn trưa, rất nhiều người đều tụ tập ở bên dòng suối.
Dòng suối nhỏ thanh triệt thấy đáy, thế nên có thể thấy rất nhiều con cá đang bơi qua bơi lại, những người đó nghĩ muốn tìm chút niềm vui, thế nên liền vây quanh ở bên suối để nấu cơm dã ngoại, Quý Lạc nhất thời cũng thấy hứng khởi, cũng muốn cùng Nguyệt Trì ở chỗ này nấu cơm dã ngoại.
Nguyệt Trì đối với cô không có biện pháp, đành phải tự mình cởi tất giày ra, xắn ống quần lên, rồi đi bắt cá.
Công phu bắt cá của Nguyệt Trì thật không tồi, chỉ trong chốc lát, hắn đã ném vài con lên bờ, Quý Lạc thấy con nào con nấy đều béo tốt, không khỏi khích lệ Nguyệt Trì hai câu: “A Trì, huynh thật là lợi hại.”
Mới vừa khen xong, Mộ Lãnh liền xuất hiện ở bên cạnh Nguyệt Trì.
Mai Âm Âm đứng ở cạnh bờ, nhìn đến sửng sốt, vốn dĩ nàng đang nói Mộ Lãnh để hạ nhân mang đồ ăn tới, ai ngờ Mộ Lãnh lại không có nghe nàng, mà lập tức đi theo Quý Lạc đến nơi này, thế nhưng lúc này còn muốn tự mình xuống suối để bắt cá?
Mộ Lãnh thấy Nguyệt Trì đã bắt được vài con, thì cũng không chịu cam lòng yếu thế, vài lần công phu cũng tóm được mấy con, cũng không kém hơn Nguyệt Trì bao nhiêu.
Lúc này Nguyệt Trì mới nhìn thấy Mộ Lãnh, nhưng thật ra nhíu nhíu mày, lúc trước cùng Mộ Lãnh không có giao tình gì, nhưng cũng không có chán ghét hắn, lúc này bởi vì Quý Lạc, hắn mới nhớ tới hình như Mộ Lãnh cũng thích Quý Lạc, nếu lại cho Mộ Lãnh sắc mặt tốt, vậy hắn liền không phải là người.