Chờ trong phòng an tĩnh lại, hoàng đế liền thỏa mãn mà nặng nề thiếp đi, Quý Lạc đẩy cửa vào, trực tiếp tưới tắt huân hương, sau đó mới đem đồ vật bên trong đổ ra, rồi thay mới.
Sau khi làm thỏa đáng tất cả, cô mới vào căn phòng phía trong, trên giường là một mảnh thối nát bất kham, tất cả màn lụa đều quấn quanh người Hoàng đế, trên tay ông còn cầm một vật thể màu trắng khả nghi.
Quý Lạc từ trong lòng móc ra một cái bình sứ, trong lòng nghĩ hiệu quả của thứ này cũng không tệ lắm.
Vào thời điểm mà cô lấy trộm cuốn sổ của Nguyệt Trì thì liền tiện tay lấy luôn thứ này, bởi vì thấy nó tên là Trí huyễn phấn, cô nghĩ có lẽ nó sẽ hữu dụng, hiện tại xem ra, y thuật của Nguyệt Trì quả nhiên cao siêu, thứ này đúng là dùng rất tốt.
Cô vốn nghĩ rằng nhiều lắm là làm cho Hoàng đế hôn mê mà thôi, hiện tại xem ra, Hoàng đế giống như là đã chìm trong một hồi mộng đẹp nha.
Quý Lạc đem cái chai thu thập lại cho tốt, rồi đem áo ngoài cởi ra, dùng chăn che lại thân thể của Hoàng đế, sau đó đẩy ông qua bên cạnh, còn bản thân thì nằm ở bên kia giường lớn.
Thời điểm canh năm, Toàn Đức ở ngoài cửa nhẹ giọng gọi Hoàng đế vào triều, hoàng đế không kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày, chờ thấy Qúy Lạc đang yên ổn ngủ ở bên cạnh, liền nghĩ đến cảnh tượng mất hồn đêm qua, nhiều năm như vậy, đối với chuyện phòng the, ông vẫn luôn không có hứng thú nhiều, cho đến đêm qua, hình như là ông đã cao trào bốn lần, đây là điều trước kia chưa từng có.
Nghĩ đến đây, hoàng đế liền muốn đánh thức Quý Lạc để làm thêm một lần nữa, nhưng Toàn Đức ở ngoài cửa vẫn còn đang dò hỏi, Hoàng đế mắng một tiếng, sau đó gọi người tiến vào thay quần áo cho ông.
Có lẽ là cảm thấy Quý Lạc hầu hạ không tồi, Hoàng đế bỗng phá lệ ra lệnh cho các cung nữ tận lực làm nhẹ, để không ồn ào đến Quý Lạc, cung nữ một bên mặc quần áo cho Hoàng đế, một bên thì lại nghĩ vị phi tử nào mà có phúc khí như vậy.
Kế tiếp, Hoàng đế vẫn luôn ở lại cung điện của Qúy Lạc, không lâu sau đó, tinh thần của Hoàng đế càng ngày càng hoảng hốt, thậm chí thời điểm lâm triều cũng bắt dầu ngủ gà ngủ gật.
Một đêm này, thời điểm Hoàng đế lại tới lần nữa, Quý Lạc chỉ dùng một chút thủ pháp mà đã khiến cho Hoàng đế bắt đầu sinh ra ảo giác.
Quý Lạc lấy sách lụa ra, nhẹ giọng lừa gạt Hoàng đế, khiến cho Hoàng đế ngoan ngoãn tự viết rồi đóng dấu, chờ thời điểm cô vừa lòng thu hồi lại sách lụa, Hoàng đế cũng đã ngủ ở trong ảo cảnh.
Tại y quán, tiểu nhị mày càng nhăn càng sâu, từ khi Qúy cô nương đi rồi, công tử giống như là bị mất hồn, tuy rằng vẫn xem bệnh như cũ, hành sự kín đáo, nhất cử nhất động không có khác gì bình thường, nhưng mà vào thời điểm ăn cơm, hắn sẽ đột nhiên dừng chiếc đũa lại, rồi nhìn chằm chằm vào đĩa cá trên bàn, thời điểm đi đường, sẽ đột nhiên đụng vào chỗ nào đó, sau đó lại giống như là không có việc gì, vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Việc không bình thường này vẫn luôn liên tục diễn ra cho đến khi Mộ Lãnh đến.
Thời điểm Mộ Lãnh đến, Nguyệt Trì đang xem sách, Mộ Lãnh nhìn thấy hắn, lại nghĩ đến lời phụ hoàng nói, thì càng thấy hận Nguyệt Trì.
Trong lòng hắn không quá tốt, cũng muốn khiến cho Nguyệt Trì thống khổ.
Vì thế hắn giả vờ lơ đãng hỏi tới Quý Lạc, quả nhiên, vốn dĩ người đang không để ý tới hắn, Nguyệt Trì bỗng nhiên dừng lại động tác xem sách. Mộ Lãnh thấy quả nhiên Quý Lạc ảnh hưởng đến hắn, thì càng thêm cười nhạo nói: “Như thế nào, bị vứt bỏ?”
Nguyệt Trì có chút bực bội, hắn khép sách lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Mộ Lãnh, ngữ khí lạnh lẽo nói: “Bộ Tam hoàng tử không có việc gì làm sao? Nếu cảm thấy rất nhàn rỗi, thì ngươi có thể ra cửa rồi rẽ phải, ở đó có một quán trà, nếu không ưng, thì đối diện còn có một tửu lầu.”
Ngữ khí của Nguyệt Trì vô cùng không khách khí, đảo mắt liền làm cho Mộ Lãnh tức giận, đầu hắn đột nhiên bốc hỏa, bỗng trực tiếp nói với Nguyệt Trì: “Ngươi cho rằng Quý Lạc thật sự thích ngươi? Đừng ảo tưởng nữa, hiện tại chỉ sợ nàng ta đã bò lên giường của Hoàng đế.”
Nguyệt Trì nghe vậy sắc mặt liền trắng nhợt, kinh hô: “Ngươi nói cái gì?”